← Ch.083 | Ch.085 → |
Long Tiêu Diêu cũng không lo lắng Bạch Như Ngọc không thể thông qua khảo hạch của Ngọc Nữ Cung, tuy rằng Bạch Như Ngọc là tam linh căn, nhưng có băng linh căn cấp một, đặt ở bất cứ một tu tiên đại phái nào trên Thần Châu đại lục, cũng khẳng định là đệ tử thiên tài.
Giờ Thìn vừa qua, có mấy đệ tử Trúc Cơ Kỳ của Ngọc Nữ Cung toàn thân áo trắng ngự khí bay đến chỗ sơn môn, tất cả đều là nữ tu vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng. Một người trong đó dùng Khuếch Âm Phù tuyên bố quy củ chọn lựa đệ tử của Ngọc Nữ Cung nữ nhân dưới 25 tuổi đều có thể tham gia chọn lựa, bước đầu tiên là khảo nghiệm linh căn và tu vi.
Tất cả người chờ chọn lựa dựa theo đệ tử Luyện Khí Kỳ của Ngọc Nữ Cung tổ chức, chia làm 4 đội, phân biệt xếp hàng ở trước chỗ bốn nữ tu Trúc Cơ Kỳ chờ khảo nghiệm.
Giới tu tiên chính là sử dụng Trắc Linh Châu để trắc nghiệm linh căn. Trắc Linh Châu là một loại pháp khí hình cầu giống như quả cầu thủy tinh lớn bằng cỡ quả bóng, người trắc nghiệm chỉ cần đặt tay lên trên Trắc Linh Châu, Trắc Linh Châu sẽ căn cứ chủng loại linh căn của người trắc nghiệm, mà lóe ra hào quang màu sắc bất đồng, và độ mạnh yếu của hào quang sẽ phản ánh ra cấp bậc linh căn của người trắc nghiệm.
Long Tiêu Diêu để Bạch Như Ngọc cũng xếp hàng chờ trắc nghiệm linh căn, hắn thì đứng chờ ở cách đó không xa. Tuy hắn nghĩ rằng Bạch Như Ngọc sẽ không khó khăn gì được Ngọc Nữ Cung thu làm đệ tử nội môn, nhưng xem ra hắn vẫn có vài phần khẩn trương, lo lắng Bổ Linh Đan không có hiệu quả.
Ước chừng nửa canh giờ, đến phiên Bạch Như Ngọc trắc nghiệm, nàng đi đến trước mặt nữ tu Trúc Cơ phụ trách khảo nghiệm. Nàng đặt tay phải lên Trắc Linh Châu phía trước nữ tu Trúc Cơ. Chỉ chốc lát, Trắc Linh Châu dần hiện ra một đạo quang trụ màu u lam sáng ngời chói mắt, cùng hai vầng hào quang mong manh một vàng một xanh.
Nữ tu phụ trách khảo nghiệm "A" một tiếng, cả kinh kêu lên:
- Băng linh căn cấp một, thổ, mộc linh căn cấp bốn, Luyện Khí Kỳ cấp tám.
Các nữ tu Trúc Cơ Ngọc Nữ Cung khác cũng bị quang trụ u lam bên nay hấp dẫn, quay nhìn về phía Bạch Như Ngọc. Còn nữ tu phụ trách khảo nghiệm kia vội lấy ra một tấm Truyền âm phù, nhẹ giọng nói vài câu gì đó vào Pháp phù, tiếp theo, giơ tay lên, tấm Truyền âm phù kia liền giống như một con chim nhỏ bay đi.
Các người tu tiên khác lại bắt đầu tiếp tục trắc nghiệm. Lúc này một nữ tu Trúc Cơ bậc cao phụ trách trắc nghiệm kéo Bạch Như Ngọc đến bên cạnh, hỏi nàng câu gì đó. Một lát sau, trên bầu trời có một bóng người nhanh chóng bay tới, hạ xuống bên cạnh nữ tu Trúc Cơ bậc cao.
Long Tiêu Diêu nhìn không ra người đến là tu vi gì, nhưng người này cũng dùng ngự khí bay tới, hẳn là tu sĩ bậc cao trong tầng lớp Kim Đan. Vì nếu là người tu tiên đạt tới Nguyên Anh Kỳ thì có thể phi hành không cần mượn dùng vật phẩm
Nữ tu Kim Đan kia hạ xuống, những người khác đều thi lễ, nàng lại chỉ là lạnh như băng khoát tay chặn lại, rồi chỉ vào Bạch Như Ngọc hỏi nữ tu gửi đi Truyền âm phù kia:
Là tiểu cô nương này phải không?
Nữ tu kia lập tức cung kính đáp:
- Đúng là người này, Thủy sư thúc!
Nữ tu Kim Đan không hề để ý tới những người khác, đi đến bên cạnh Bạch Như Ngọc, kéo tay phải nàng nắm lấy mạch môn của nàng, đưa vào một đạo linh lực, vận chuyển một vòng trong cơ thể nàng, rồi nói:
- Mười tám tuổi, Luyện Khí Kỳ cấp tám, không hổ là băng linh căn cấp một! Tiểu cô nương tên là gì? Là người ở nơi nào?
Bạch Như Ngọc đáp:
- Tiền bối! Ta tên là Bạch Như Ngọc, người của Long Môn Trấn.
Nữ tu Kim Đan lộ ra một tia mỉm cười nói:
- Tiểu cô nương có nguyện ý bái ta làm thầy không?
Bạch Như Ngọc nghe vậy sửng sốt, nhìn thoáng qua chỗ Long Tiêu Diêu, rồi sau đó nói:
- Tiền bối! Ta nguyện ý!
Nữ tu Kim Đan nghe vậy, trên gương mặt đẹp càng thêm sáng lạn, nói:
- Tốt! Ta họ Thủy, là chủ trì của Thánh Thủy Điện! Ngươi đã bái ta làm thầy thì không cần chờ ở chỗ này nữa! Hãy theo ta về động phủ đi!
Bạch Như Ngọc vội nói:
- Sư phụ chờ một chút! Đệ tử muốn cáo biệt cùng người nhà.
Nữ tu Kim Đan gật đầu nói:
- Được rồi! Tuy nhiên, ngươi phải nhanh một chút.
Bạch Như Ngọc chạy vội đến chỗ Long Tiêu Diêu, chạy đến trước người Long Tiêu Diêu nửa thước mới đứng lại, nói:
- Tiêu Diêu ca! Vừa rồi vị họ Thủy chủ trì của Thánh Thủy Điện kia nói thu muội làm đồ đệ. Sau này huynh cứ tới Thánh Thủy Điện trên Ngọc Nữ Cung tìm muội là được.
Long Tiêu Diêu cùng Bạch Như Ngọc sinh sống bên nhau gần ba năm, cảm tình giừa hai người đã vô cùng sâu đậm, nhất là hai người đều mới lần đầu rơi vào bể tình, lần này chia tay đều có cảm giác mất mát. Nhưng hắn biết rằng mình không thể làm chậm trễ đại đạo tu tiên của Bạch Như Ngọc, vì thế gật gật đầu nói:
- Như Ngọc! Chúc mừng muội! Người đó hẳn là là tu sĩ Kim Đan, muội bái nàng làm sư phụ, nhất định tu vi sẽ tiến triển nhanh chóng, muội cần phải chuyên tâm tu luyện nghe.
Bạch Như Ngọc đột nhiên nắm tay Long Tiêu Diêu nói:
- Tiêu Diêu ca! Huynh tự mình phải cẩn thận một chút, không nên dấn thân vào chỗ nguy hiểm... có cơ hội phải nhớ đến thăm muội. Muội nhất định sẽ chuyên tâm tu luyện, cố gắng tăng cao thực lực!
Long Tiêu Diêu nắm bàn tay mềm mại, trái tim trong lồng ngực đã sớm gia tốc đập thình thịch, hắn nhất thời không biết nói gì cho phải, chỉ là ngơ ngác cùng Bạch Như Ngọc nhìn nhau, cứ như vậy đứng ngây người như phổng, một hồi lâu mới nhớ tới dặn dò thêm:
- Như Ngọc! Vạn gia Lĩnh Nam kia hiện tại hẳn đã biết muội ở Ngọc Nữ Cung, muội tuyệt đối không nên rời khỏi Ngọc Nữ Cung một mình.
Bạch Như Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, lại dặn dò Long Tiêu Diêu bảo trọng, cũng đừng quên đến thăm nàng, hai người lưu luyến giây phút chia tay, mãi đến khi nữ tu Kim Đan không kiên nhẫn thúc giục hai lần, Bạch Như Ngọc mới lưu luyến xoay người trở lại bên cạnh nữ tu, lập tức nữ tu kia liền kèm nàng bay lên hướng Ngọc Nữ Phong.
Long Tiêu Diêu đứng nhìn Bạch Như Ngọc rời đi, trong lòng cảm giác có chút trống rỗng mất mát. Ở Hoa Sơn đã không còn chuyện gì làm, hiện tại hắn cần chính là mua Bồi Nguyên Đan và Ngưng Nguyên Đan dùng cho Trúc Cơ bậc cao để nhanh chóng tăng lên thực lực bản thân, chuẩn bị sẵn sàng cho mấy năm sau tham gia thí luyện Lạc Nhật Sơn Mạch.
Đương nhiên, Long Tiêu Diêu còn hy vọng có thể học tập Luyện Đan Thuật, hắn trải qua tu luyện thần thức mấy năm nay, đã đạt tới yêu cầu về thần thức của tâm đắc luyện đan. Hơn nữa, hắn cũng cần tìm một nơi kín đáo để thí luyện, tu luyện. Hiện giờ không có Bạch Như Ngọc bên cạnh, hắn phải một lần nữa khôi phục thí luyện thực chiến, vừa có thể chuẩn bị thức ăn cho Kim Xà, vừa có thể thu thập tài liệu, yêu đan của yêu thú cùng dược thảo để đổi lấy linh thạch. Không có linh thạch, hắn không thể có được tài nguyên tu tiên sung túc, thì trên con đường tu tiên thực nửa bước khó đi.
Long Tiêu Diêu cũng không có đi phường thị Tây Nam Phong dưới chân Hoa Sơn, mà đi theo đường vòng tới Hoàng Sơn. Kỳ thật đan dược của Đan Đỉnh Môn cũng cũng không mạnh hơn so với Liên Hoa Đan Môn, chẳng qua là hắn dự định đi phường thị Thiên Đô nhìn lại Luyện Khí Điếm của Thượng Quan đại ca.
Nhưng khi Long Tiêu Diêu tới phường thị Thiên Đô, lại phát hiện Thường Thị Luyện Khí Điếm đã đóng cửa, hắn không biết là Thượng Quan đại ca đã đại hạn tới cửa, hay là quyết định tìm một địa phương yên tĩnh sống nốt quảng đời còn lại của mình.
Nguyên vốn thế gia luyện khí vinh quang rực sáng vô hạn, hiện giờ ngay cả một tộc nhân cuối cùng cũng không biết kết cuộc ra sao. Ôm trong lòng vô vàn cảm khái, Long Tiêu Diêu buồn bã xoay người rời đi. Sau khi bán xong pháp khí thu được và pháp khí cùng linh khí hạ phẩm luyện chế, hắn rời khỏi phường thị Thiên Đô, lại bay tới phường thị Đan Phù.
Tại đan điếm của Đan Đỉnh Môn, đan dược Bồi Nguyên Đan và Ngưng Nguyên Đan thượng phẩm bán với giá tám mươi khối linh thạch, đều là đan dược vô thuộc tính, dược lực cơ bản xấp xỉ nhau. Nhưng lúc này trên người Long Tiêu Diêu chỉ có hơn hai vạn linh thạch cấp thấp, căn bản không đủ cho hắn tu luyện thời gian lâu dài.
-o0o-
← Ch. 083 | Ch. 085 → |