Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thăng Cấp Một Mình - Chương 259

Thăng Cấp Một Mình
Trọn bộ 266 chương
Chương 259: Viên cảnh sát cừ khôi
0.00
(0 votes)


Chương (1-266)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trong hàng ngũ Cảnh sát Hình sự Khu vực Trung tâm, có một thanh tra mang biệt danh là 'Phantom'.

Sau khi vượt qua kỳ thi xét tuyển, Lee Sehhwan trở thành một cảnh sát thuộc đơn vị này. Tất nhiên, cậu ta cũng nghe tới danh tiếng của vị Thanh tra mang biệt danh đó trong khi đi tuần tra.

Vị Thanh tra biệt danh 'Phantom' bắt giữ tội phạm với tỷ lệ thành công là 200%!

Có tin đồn rằng, 'Phantom' này có khả năng giải quyết – không chỉ các vụ án do anh ta đảm nhận, mà còn cả những vụ án không có hồi kết trong quá khứ. Những tên tội phạm hung bạo hoặc khát máu sẽ trở thành con cừu ngoan ngoãn trước mắt anh ta.

Đối với sĩ quan tuần tra trên các đường phố, vị Thanh tra này được xem như là thần tượng trong mắt họ, một nhân vật huyền thoại thực sự.

Nghiêm túc mà nói, tin đồn thậm chí còn hơn thế nữa.

Theo những tin đồn này, mặc dù anh ta đủ điều kiện để được thăng chức cao hơn, nhưng anh ta vẫn muốn cống hiến hết mình cho công việc bắt giữ tội phạm và từ chối thăng tiến.

Điều này thật kỳ quái phải không?

'Ở đời, làm gì có ai từ chối chuyện thăng thức chứ?!'

Trong mọi trường hợp – ngay cả khi chỉ một nửa trong số những tin đồn là sự thật, thì vị Thanh tra biệt danh 'Phantom' đó chắc chắn vẫn là một người tuyệt vời.

Các sĩ quan tuần tra rất ghen tị về việc Lee Sehhwan gia nhập Phòng Cảnh sát Hình sự.

Nhưng họ không biết rằng, cậu ta hiện đang nuốt nước bọt hồi hộp trong văn phòng của đội, lòng tự hỏi vị Thanh tra huyền thoại từ những tin đồn đó có thể là ai trong đây.

Đối với một nhóm Thanh tra đã đụng độ với những tên tội phạm dày dạn kinh nghiệm mỗi ngày, tất cả họ đều mang trong mình những kỹ năng thuần thục và tự lập. Với ánh nhìn sắc bén, họ đang săm soi gã tân binh vừa bước vào hàng ngũ của họ.

Thật sự không có gì lạ cả, khi gọi bất kỳ ai trong số những sĩ quan nơi đây là 'Phantom'.

'Sao mình cảm thấy hồi hộp thế này...'

Lee Sehhwan dần dần thu mình lại và bắt đầu lo lắng về việc liệu cậu ta có thể làm việc được lâu ở nơi này hay không.

"Ehh ... Cậu là người mới vào đội và sẽ tham gia cùng chúng tôi từ hôm nay trở đi phải không?"

Một giọng nói bất ngờ phát ra từ phía sau và Lee Sehhwan nhảy dựng lên vì sợ hãi. Cậu ta vội vàng quay lại và thực hiện một màn chào hỏi trong vô thức.

"Thanh tra Lee Sehhwan xin chào!"

"Ah, ah ... không cần phải căng thẳng như vậy. Bây giờ chúng ta là đồng đội đội, phải không?"

Giọng nói thuộc về một người đàn ông trung niên mang hai cốc giấy chứa đầy cà phê đứng ngay sau Lee Sehhwan. Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng đưa ra một trong những chiếc cốc cho tân binh, người vẫn còn đang lo lắng.

"Đây, uống đi cho bình tĩnh lại."

"C-cảm ơn tiền bối rất nhiều!!"

Lee Sehhwan cúi đầu thật sâu và nhận cốc cà phê.

Ngay lập tức, cậu ta được chào đón bởi sự ấm áp giống như một cuộc điện thoại từ gia đình, những người mà cậu ta rất mong muốn được gặp sau khi sống tự lập trong khoảng thời gian dài.

Có lẽ ly cà phê nóng đã giúp cậu ta thư giãn?

Lee Sehhwan tiếp tục nhấm nháp đồ uống nóng trong khi thận trọng nghiên cứu bầu không khí xung quanh, trước khi hỏi đàn anh đã tặng cậu ta đồ uống.

"Xin lỗi ... tôi đã đến nói chuyện với Đội trưởng, và anh ấy thông báo với tôi rằng tôi sẽ làm việc cùng với Thanh tra Sung từ đây trở đi, tôi tự hỏi ..."

"Ahh, cậu làm việc cùng 'Phantom' sao?"

"Khụ!!!"

Lee Sehhwan phải nỗ lực hết sức để ngăn không cho cà phê không phun ra khỏi miệng và lỗ mũi.

"Chà, chúng tôi đã nghĩ ra biệt danh cho anh chàng đó bởi vì anh ấy cứ như là siêu nhân vậy, cậu biết không? Từ khi anh ấy vào làm việc trong đơn vị chúng ta, cái tên đó bắt đầu gắn liền với anh ấy và ngay cả những người trong các đơn vị khác cũng bắt đầu gọi anh ấy như vậy. Tôi chắc chắn cậu đã nghe nói về anh ấy quá nhiều rồi phải không? "

"V-vâng, đúng là vậy..."

Lee Sehhwan vội vàng gật đầu liên tục. Một nụ cười đầy ý nghĩa đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt của đàn anh.

"Vấn đề là, cà phê mà tôi đã cho cậu? Thật ra là dành cho anh ấy."

Thanh tra cấp cao quay lại nhìn về phía hành lang, và hất hàm về phía xa. Một nụ cười hiện trên khuôn mặt anh ta.

"Chà, thiêng thật. Vừa nhắc đã xuất hiện."

Không thể kìm nén sự tò mò của mình, Lee Sehhwan nhanh chóng tự mình bước ra hành lang và hướng mắt về phía mà đàn anh đang nhìn chằm chằm.

Khi đó cậu ta phát hiện ra một người đàn ông nào đó đang vui vẻ đi về phía cậu ta từ cuối hành lang.

'Người đàn ông đó là huyền thoại sống...'

Không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông đó chính là người trong tin đồn. Trong lúc Lee Sehhwan đang ngẩn ngơ với những suy nghĩ lẩn quẩn trong đầu thì người đàn ông đã đứng trước mặt cậu ta.

Cậu ta cảm thấy một áp lực cực kỳ mãnh liệt phát ra từ người đàn ông này.

Lee Sehhwan có chiều cao trung bình đối với một người đàn ông Hàn Quốc, nhưng cậu ta phải ngước nhìn về phía đối tác mới của mình, Thanh tra cấp cao có biệt danh là 'Phantom'. Anh ấy cao hơn cậu ta một cái đầu. Gần như ngay lập tức, vị thám từ mới gia nhập này cảm thấy ngột ngạt và khó thở vì áp lực không thể giải thích được phát ra bởi người đàn ông trước mặt.

'Đ-Đây là Phantom...'

Lý do vì sao vị Thanh tra này được đặt biệt danh như vậy không phải đơn giản là vì sự nhanh nhẹn phi thường của anh ta. Lee Sehhwan đã chắc chắn về sự thật này sau khi cuối cùng gặp được người trong lời đồn.

"Oh, chào sếp."

"Ohh, chào người anh em. Có chuyện gì sao?"

"Nah, thực sự không có gì nhiều. Nhân tiện, cậu ta có phải là tân binh của chúng ta không?"

"Đúng vậy, chính là cậu ta. Tên cậu ta là Lee Sehhwan."

Jinwoo khẽ cúi đầu chào vị Thanh tra mới đứng cạnh Lee Sehhwan. Sau đó, anh xoay lưng người mới lại và đặt tay lên vai của đàn em hoàn toàn đóng băng.

"Oh, vậy tôi sẽ đi trước và đào tạo tân binh đây."

Vị Thanh tra cao cấp với khuôn mặt của một người chú tốt bụng, cười toe toét như thể anh ta tìm thấy một điều gì đó khá thú vị. Anh ta gật đầu đồng ý.

"Oh, Ok, Ok. Vậy anh đi trước đi nhé. Chúc một ngày tốt lành."

Gần như ngay khi lời chào với vị Thanh tra cao cấp kết thúc, Jinwoo kéo vị Thanh tra tân binh được giao phó cho anh ra bên ngoài tòa nhà.

'Đ-Đừng nói là anh ấy muốn xử mình vì cái tội uống mất ly café của anh ta?'

Khi dòng suy nghĩ đó hiện lên trong đầu, Lee Sehhwan cuối cùng vội vã hỏi một câu.

"T-Tiền bối?! Chúng ta đi đâu vậy?"

Thay vì trả lời, thì cậu ta nhận được một câu hỏi như câu trả lời.

"Tại sao cậu muốn trở thành một sĩ quan cảnh sát?"

"Oh, là vì..."

Lee Sehhwan do dự một chút trước khi nhớ lại ước mơ ban đầu của mình. Cậu ta mong muốn làm cảnh sát để gô cổ những kẻ say rượu và những kẻ phá bĩnh khác.

"Tôi muốn bắt những kẻ xấu ...."

"Được đấy."

Mặc dù họ đang trao đổi câu hỏi và câu trả lời, Jinwoo đã không làm chậm bước chân của mình mà tiếp tục dẫn dắt tân binh đến một nơi không xác định. Và cuối cùng anh buông tay người mới bối rối khi anh xác định được mục đích của cậu ta.

"Chúng ta sẽ đến một nơi mà chúng ta có thể làm chính xác điều đó."

Lee Sehhwan ngẩng đầu lên, và Jinwoo hình thành nụ cười sáng chói.

Đó là một nụ cười làm dịu tâm trí của tất cả những người nhìn thấy điều đó. Jinwoo nhìn chàng tân binh thấp hơn với nụ cười như vậy trên khuôn mặt trước khi tiếp tục.

"Đó là lý do tại sao tôi trở thành một cảnh sát, cậu thấy đấy."

Chỉ những từ đó thôi, và trái tim của Lee Sehhwan bắt đầu đập khá dữ dội.

Thình thịch.

Làm thế nào trái tim của một người không thể đập rộn ràng trong những khoảnh khắc như thế này khi một sĩ quan cảnh sát có chung chí hướng với mình cơ chứ?

"Đến đó chứ?"

Lee Sehhwan nghe câu hỏi và trả lời với khuôn mặt phấn khích.

"Tất nhiên rồi, tiền bối!!"

Sau một ngày mệt mỏi đuổi theo bọn tội phạm, Lee Sehhwan gục xuống trên bàn và ngủ thiếp đi. Jinwoo đã lên kế hoạch viết ra những lời khai của tất cả các nghi phạm mà cả hai bắt giữ ngày hôm nay, nhưng bây giờ thì...

Soạt soạt...

Anh dừng việc ghi chép lại trên tờ báo cáo và lặng lẽ nhìn Lee Sehhwan, người hoàn toàn chìm vào giấc ngủ mơ màng.

'Cậu ta nói cậu ta có kinh nghiệm bắt một tên cướp có hung khí trong tay, phải không? Yup, thật vui khi đào tạo một tân binh như anh chàng này. '

Một nụ cười tự nhiên hiện lên trên khuôn mặt anh khi một chàng trai trẻ khá xuất sắc đã gia nhập Phòng Cảnh sát hình sự.

"Hehehe."

Sau khi thấy nụ cười nở trên khuôn mặt Jinwoo, nghi phạm ngồi ở phía đối diện bàn đã nhầm tưởng rằng bầu không khí trở nên khá thân thiện và nở nụ cười ghê tởm để đáp lại.

Tuy nhiên, hắn nhanh chóng nhận được ánh mắt nghiêm nghị từ Jinwoo.

".... Tại sao ngươi lại cười?"

"Ah... Tôi xin lỗi."

"Hmmm. Tiếp theo là ...."

Ngay khi những ngón tay của Jinwoo chạm vào bàn phím một lần nữa.

"Đức Vua, những nhiệm vụ linh tinh như vậy, thần nghĩ nên để lại cho chúng thần, những người lính trung thành của người..."

... Anh nghe thấy giọng nói của Ygritte phát ra từ cái bóng của mình.

Thật vậy, sẽ thuận tiện khi sử dụng binh lính của mình.

Không cần mất công đào tạo tân binh để bắt giữ các nghi phạm, anh có thể giải phóng gần mười triệu binh lính của mình và để họ bắt những kẻ xấu. Điều đó sẽ làm sạch toàn bộ Hàn Quốc trong thời gian ngắn.

Tuy nhiên, sau đó, anh sẽ phải bỏ rất nhiều công sức để trấn an công chúng.

Một sự cân bằng phù hợp cần được đưa ra, bất kể công việc là gì.

Đó là lý do tại sao Jinwoo làm hết sức mình để kiểm soát sức mạnh, giảm thiểu tác động đối với xã hội nói chung. Và vì vậy, anh nên tự tay làm những công việc hành chính, ví dụ như lấy lời khai của những tên tội phạm nhỏ nhoi này.

Khò

Khò

Vị Thanh tra mới vẫn mơ màng trong giấc mộng ngọt ngào bên cạnh thần tượng của đời mình.

Trong lúc đó...

Jinwoo nghe thấy những giọng nói phát ra từ góc văn phòng và cuối cùng chú ý đến nội dung của cuộc trò chuyện.

"Ngài Thanh tra, xin hãy nghe tôi. Jinyi, cô ấy không phải tự sát đâu."

"Này, nhớ lại đi. Tôi hiểu cảm giác của cô. Nhưng, tôi đã giải thích chi tiết cho cô rồi, phải không? Tất cả các bằng chứng chỉ ra ...."

"Xin vui lòng, xin vui lòng xem những đoạn tin nhắn văn bản này! Chúng được gửi trước 3 giờ sau khi cô ấy chết, làm sao mà cô ấy có thể tự sát sau khi gửi những đoạn tin nhắn như vậy??"

"Hah-ah ....."

Phải chăng vì tên của người quá cố nghe gần giống với tên em gái anh?

Cuộc cãi vã giữa hai người cứ thế quẩn quanh trong đầu Jinwoo.

Vị Thanh tra phụ trách, giờ đã chán ngấy với những lời chất vấn này, cuối cùng trả lời một cách nóng nảy.

"Nhìn đây này! Hầu hết các vụ tự tử thường không lên kế hoạch trước mà được thực hiện trong..."

"Anh có phiền nếu tôi xem xét vụ án không?"

Vị Thanh tra phụ trách nao núng nhanh chóng khi Jinwoo tiếp cận anh ta mà không báo trước.

Các Thanh tra được cho là những người có đôi mắt tinh tường nhất trong việc tìm kiếm chi tiết nhỏ nhặt của một vụ án.

Nhưng vị Thanh tra này không thể phát hiện ra cách anh tiếp cận, vì vậy có một thắc mắc nhỏ rằng Jinwoo được đặt biệt danh 'Phantom' lẽ nào là từ đó mà ra.

"Uhm, Thanh tra Sung .... ?"

Vị Thanh tra phụ trách bối rối nhìn Jinwoo, trước khi đưa ánh mắt về phía trước. Trong khi đó, biểu hiện của cô bạn đó đang tràn đầy hy vọng.

'Ah.... '

Vị Thanh tra phụ trách ngay lập tức nhận ra rằng mọi thứ có thể trở nên phức tạp hơn, vì vậy anh ta lặng lẽ yêu cầu Jinwoo ra ngoài văn phòng cùng với anh ta một lát.

Anh ta đưa tập tài liệu vụ án liên quan và rút ra một điếu thuốc.

"Thanh tra Sung ... Anh sẽ không cười nhạo tôi chứ?."

"..."

Jinwoo không chú ý đến lời cầu xin của vị Thanh tra phụ trách và nhìn qua tập tài liệu, sau đó, khuôn mặt anh căng thẳng đến mức đáng sợ.

Vị Thanh tra phụ trách chuẩn bị châm điếu thuốc, nhưng anh ta cảm nhận được luồng điện phát ra từ Jinwoo, và rồi lại lùi lại một bước vì ngạc nhiên.

'Mỗi khi tập trung, anh ấy đều không để ý đến người khác như thế này sao?'

Vị Thanh tra phụ trách hút điếu thuốc liên tục để làm dịu đi sự căng thẳng run rẩy của anh ta.

Nạn nhân nữ được tìm thấy bên trong bồn tắm, đã chết vì mấtnhiều máu do vết thương trên cổ tay. Con dao dùng để cắt cổ tay nạn nhân đã được thu hồi trong phòng tắm, và có lẽ không ngạc nhiên, chỉ có dấu vân tay của cô ấy được tìm thấy trên con dao.

Không một ai khác.

Tập tài liệu cũng nói rằng, mặc dù người quá cố luôn tỏ ra vui vẻ và yêu đời, nhưng cô ấy thực sự bị trầm cảm.

Không có giả thuyết nào khác sau khi những nhà điều tra xem xét tất cả các sự kiện có sẵn trong trường hợp này.

Jinwoo trả lại hồ sơ vụ án cho vị Thanh tra được chỉ định phá án.

"Tôi thấy không có điều gì bất ổn cả."

"P-phải. Anh cũng nghĩ vậy à?"

Vị Thanh tra nhận lại tập tài liệu với một biểu hiện trông có vẻ hạnh phúc.

"Tuy nhiên..."

"T-tuy nhiên .... ??"

Với khuôn mặt cứng đờ, vị Thanh tra phụ trách hỏi lại trong khi nghĩ, 'Liệu anh ấy có thể ...?'

"Tôi sẽ tự xác nhận nó, trong trường hợp này."

"Ah...."

'Phantom đã đánh hơi thấy một dấu vết?' – Viên thanh tra tự hỏi.

Trong khi nhìn vào tấm lưng Jinwoo khi anh đi đến chỗ người bạn của người quá cố đang hồi hộp chờ đợi ở đó, vị Thanh tra phụ trách gãi gãi đầu và phàn nàn trong đầu anh ta.

'Anh ta không bao giờ cảm thấy mệt mỏi hay sao?'

Người bạn của người quá cố, ánh mắt của cô đang cúi gằm xuống đất, nhanh chóng ngẩng lên sau khi nghe giọng nói của Jinwoo.

"Tôi là Thanh tra Sung Jinwoo. Chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?"

Người bạn của người quá cố gật đầu, vẻ mặt nhăn nhó hiện tại của cô ấy dường như là sự pha trộn giữa nỗi buồn và niềm hy vọng mong manh.

"Vâng!"

Trong một ngôi nhà yên tĩnh, vắng vẻ và vô chủ, một bóng đen đột nhiên xuất hiện. Đó là Jinwoo.

Đó là một căn hộ quá rộng đối với một người phụ nữ độc thân. Hơi ấm của nạn nhân từ khi còn sống, vẫn còn sót lại từ nhiều góc của căn hộ này.

Hiện tại là đêm khuya.

Không gian xung quanh tối đen như mực, nhưng không cần bật đèn vì đối với mắt của Jinwoo thì nó chẳng khác nào là ban ngày cả.

Anh bước vào phòng tắm, nơi nạn nhân trải qua những giây phút cuối cùng. Mùi máu tanh chưa được khử sạch làm cay sống mũi anh. Jinwoo đứng trước bồn tắm và âm thầm nghiên cứu nơi người quá cố trút hơi thở cuối cùng.

Nhìn thấy tất cả những vệt máu, thể anh có thể cảm nhận được nỗi đau của người phụ nữ.

Tuy nhiên, anh chỉ có thể tưởng tượng nỗi đau đó chứ không thực sự cảm nhận được nó. Người chết cảm thấy thế nào khi cô ấy chọn cái chết? Thật đau đớn khi cô ấy nằm đây chờ chết.

Những người đang sống sẽ không bao giờ biết được.

"Hmm..."

Jinwoo khom người một chút và nghiên cứu những vệt máu trước khi nhớ lại tin nhắn văn bản cuối cùng mà nạn nhân gửi cho bạn mình. Tin nhắn ấy vẫn tràn đầy cảm xúc hào hứng về cuộc hẹn sắp tới.

Giống như những gì người bạn của nạn nhân đã nói, tin nhắn đó không giống như lời cuối cùng của một kẻ sắp tự sát.

Rất có thể, người bạn tin rằng nạn nhân sẽ không chọn cái chết mà không nói lời tạm biệt với người bạn thân nhất của mình.

Người sống sẽ không bao giờ biết người chết muốn nói gì với họ. Thông thường, điều đó sẽ đúng. Nhưng...

Jinwoo là kẻ có thể yêu cầu người chết lên tiếng.

'Giờ thì...'

Jinwoo đưa ra mệnh lệnh, ngay lập tức những vệt máu trở lại thành chất lỏng màu đỏ thẫm và bắt đầu tụ lại. Những vệt máu loang lổ lởm chởm hợp lại thành một cục máu sôi sục.

Như thể nó còn sống, khối máu tiếp tục sôi lên và ngày càng lớn hơn.

Vua cõi chết – Hoàng đế bóng tối, sau đó ban hành mệnh lệnh tuyệt đối không thể từ chối tới linh hồn của người quá cố.

"Trỗi dậy."

*****

Cái bóng một thiếu nữ mạnh mẽ trỗi dậy từ khối máu đông đặc trên sàn nhà.

Vúttttt!!

Những giọt máu tí tách rơi xuống từ mái tóc cô gái. Cô lặng lẽ nhìn xung quanh, vẻ mặt ngơ ngác vì chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhưng sau đó, cô thốt ra những tiếng rên rỉ đau đớn.

Ah.... !

Thật vậy, đó là một cảm giác không hề dễ chịu. Bởi cô vẫn giữ lại những ký ức về giây phút hấp hối của mình. Jinwoo đã sử dụng quyền năng của Hoàng đế bóng tối để trấn an cái bóng.

"Đừng sợ. Cô bây giờ đã trở thành một sự tồn tại vượt ra khỏi ranh giới của sống chết và đau đớn."

Giọng nói trầm ấm của Hoàng đế đã giúp người phụ nữ trẻ lấy lại bình tĩnh. Jinwoo sau đó tạo ra một bộ quần áo và quấn chúng quanh hình hài cô, do cô chết trong trạng thái trần trụi.

'Ah...'

Cô thận trọng khoác lấy bộ trang phục.

Tên cô từng là Sun Jinyi. Anh đặt tên cho người lính bóng tối mang hình hài phụ nữ này giống như tên của cô khi cô còn sống và bắt đầu đặt câu hỏi.

"Cô...đã tự sát sao?"

Người lính bóng tối mang hình hài phụ nữ, không, Sun Jinyi, gật đầu.

Jinwoo khụy một chân xuống đất, ngang với tầm mắt của cô. Anh chăm chú xem xét biểu hiện của cô và lặng lẽ hỏi.

"Vì sao cô lại tự sát?"

Và khi anh làm vậy, đôi môi cô đang cắn chặt của cô gái bắt đầu mấp máy.

'Tôi...'

—-

Ding Doong

. Tiếng chuông cửa vang lên vào đêm khuya; một người đàn ông trung niên đặt khung ảnh có chứa hình con gái xuống vị trí ban đầu và nhìn ra ngoài.

'Kẻ nào lại quấy rầy vào giờ muộn như thế này?'

Ông ta nghiêng đầu sang một bên và đứng lên bước tới hệ thống liên lạc.

Màn hình trên thiết bị hiển thị cảnh bên ngoài cửa, cho thấy một người đàn ông mặc bộ đồ kinh doanh trông khá trí thức đang đứng đó. Người đàn ông trung niên không nghĩ quá nhiều về điều đó và nhấn nút 'Speak'.

Tiếng kêu bíp.

Người đàn ông ngoài cửa rút thẻ nhân viên của mình ra và đưa nó trước camera.

"Tôi là thanh tra Sung Jinwoo từ Phòng Cảnh sát hình sự khu vực Trung tâm. Tôi có câu hỏi muốn hỏi về cái chết của con gái ngài, vì vậy chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?"

Ảnh trong thẻ nhân viên khớp với khuôn mặt trên màn hình.

Nghe thấy từ "Cảnh sát", người đàn ông trung niên quên cả chuyện trời đã khuya và vội vã mở cửa.

"Kết quả của cuộc điều tra như thế nào? Làm sao mà con tôi lại chết?!"

Jinwoo lặng lẽ săm soi khuôn mặt cha của Sun Jinyi, Sun Gyunam, trước khi lắc đầu.

"Mọi chuyện chưa rõ ràng, thưa ngài. Tuy nhiên, tôi có một vài câu hỏi muốn hỏi về con gái ngài."

Cha của người quá cố hé lộ một biểu hiện hơi thất vọng khi nghe tin này. Jinwoo đưa ra một yêu cầu đối với người đàn ông.

"Ngài có thể đi đến chỗ này với tôi một chút không?"

Sun Gyunam dường như rơi vào tình huống khó xử, nhưng chẳng bao lâu, khuôn mặt ông ta tỏ ra kiên quyết.

"Tất nhiên. Nếu có thể góp phần khám phá ra sự thật về cái chết của con gái tôi, tôi sẽ toàn lực hợp tác."

Ông ta ra ngoài và khóa cửa, trước khi quay lại đối mặt với Jinwoo.

"Đi thôi, cậu thanh tra."

Jinwoo gật đầu và quay về một hướng nhất định.

"Hướng này."

Sun Gyunam ban đầu nghĩ rằng cả hai sẽ đến đồn cảnh sát, nhưng thay vào đó, cả hai lại đến một quán cà phê gần nơi ông ở. Ông ta hỏi vị thám tử tại sao lại đến đây và chỉ nhận được một câu trả lời mơ hồ rằng "Chúng ta cần một nơi yên tĩnh để trò chuyện".

Và thế là, Jinwoo và Sun Gyunam ngồi đối diện nhau trên bàn quán cà phê nào đó. Jinwoo bắt đầu chất vấn ông ta.

"Sun Jinyi, con ngài hành động như thế nào khi đi học?"

"Hả?"

"Phải chăng cô bé bị bắt nạt ở trường..."

Sun Gyunam muộn màng nhận ra hàm ý đằng sau câu hỏi và vội vàng ngắt lời Jinwoo.

"Không, không. Không bao giờ. Con tôi chắc chắn không phải là một đứa trẻ ngỗ ngược. Con bé thực sự rất tốt bụng và thuần khiết, ..."

Sun Gyunam trả lời đến đó trước khi đầu ông chùn xuống và âm thanh nức nở thoát ra từ đôi môi ông.

"Dù gì con ông cũng đã chết rồi?"

Người đàn ông khóc nức nở cuối cùng cũng ngừng run rẩy và ông ta từ từ ngẩng đầu lên.

"Tôi, tôi xin lỗi, cậu Thanh tra. Tôi vẫn không thể tin rằng con bé đã bỏ rơi tôi như thế...."

"Ngài rất yêu thương con gái mình."

"Tất nhiên. Tôi chắc chắn cậu đã biết điều này rồi, nhưng Jinyi không phải là con ruột của tôi. Đó là lý do tôi trân trọng và yêu thương con bé nhiều như tôi đã có với đứa con thật của mình, không, thậm chí còn hơn thế nữa."

Ánh mắt ông hạ xuống khi ông cố nuốt lại nỗi buồn. Ông tiếp tục.

"Giá như con bé nói với tôi khi nó cảm thấy đau, khi đó quả thật quá nhiều áp lực cho con bé...."

Mặc dù Sun Gyunam xúc động mãnh liệt, nhưng Jinwoo vẫn giữ thái độ lạnh như băng trong mắt anh từ đầu đến cuối. Sau đó, anh rút điện thoại thông minh của mình từ túi bên trong ra.

"Trong khi chúng tôi điều tra về cái chết của con gái ngài, chúng tôi đã phát hiện ra một tệp âm thanh lạ."

".... Hả?"

"Chà, hãy nghe nó trước đã."

Jinwoo gõ nhẹ vào biểu tượng 'Play' và để giọng nói của cái bóng phát ra.

"Tôi..."

Đó là lời khai từ chính miệng cô, kể về sự lạm dụng kinh hoàng mà cô phải gánh chịu. Thủ phạm không phải ai khác, chính là người cha nuôi, kể từ khi cô còn nhỏ.

Và khi lời khai tiếp tục ...

Sun Gyunam cuối cùng đã ngừng tỏ ra là một người cha đau khổ. Đôi mắtông ta không ngừng run rẩy.

Cô gái cố tình chọn đến một trường đại học xa nhà, tin rằng cuối cùng cô cũng được giải thoát khỏi sự lạm dụng của người cha nuôi, nhưng sau đó, khi người cha nuôi khốn nạn này cố gắng tiếp cận cô một lần nữa, bắt đầu nhắn những tin nhắn nói rằng 'Cha muốn gặp lại con', thay vào đó, cô đã chọn kết thúc cuộc đời mình.

Cô đã tự kết liễu đời mình, nhưng thủ phạm đưa cô đến quyết định đó là một người khác.

Xẹt xẹt.

Khi tập tin âm thanh kết thúc, Sun Gyunam ngẩng đầu lên, khuôn mặt ông ta cứng đờ.

"Tại sao ... tại sao cậu phát đoạn âm thanh này trước mặt tôi?"

Người đàn ông trung niên này nhanh trí hơn hầu hết những người khác.

Nếu mục tiêu thực sự của cuộc gặp mặt này là bắt giữ ông ta, thì thanh tra này sẽ xuất hiện cùng với một vài sĩ quan khác, và gô cổ ông ta lại.

Tuy nhiên, người thám tử này đã không đưa ông ta đến đồn cảnh sát, mà đến một quán cà phê địa phương, nói rằng cần một cuộc trò chuyện yên tĩnh.

Đó là lý do tại sao Sun Gyunam có linh cảm rằng người đàn ông trước mắt có mục đích hơi khác khi đến gặp ông. Như đáp lại linh cảm đó, vị thám tử vô cảm cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.

"Bây giờ ngài có hai tùy chọn."

Sun Gyunam siết chặt nắm đấm của mình sau khi nghe những lời đó, giống như một tình huống nguy hiểm bấp bênh sắp xảy ra với ông ta.

"Vâng!!"

Trong khi đó, Jinwoo tiếp tục.

"Đầu tiên. Ngài hãy thừa nhận hành vi sai trái của mình, về đồn với tôi và thú nhận tất cả mọi thứ."

"Và ... lựa chọn khác là...?"

"Thay vì thừa nhận tội ác của ngài, ngài phải trả một mức giá phù hợp."

Sun Gyunam phải nghiến răng để kìm nén niềm vui đang tuôn ra từ đâu đó sâu trong lồng ngực.

'Ôi trời ơi. '

Người xưa bảo rằng, ngay cả khi thiên đàng sụp đổ, sẽ luôn có một lối thoát, phải không? Ai có thể nghĩ rằng viên cảnh sát đã phát hiện ra những tội lỗi đáng xấu hổ của ông ta, lại cho phép ông ta dùng tiền để "trả giá"?

Sun Gyunam là một bác sĩ y khoa khá nổi tiếng. Vì vậy, bất kể người cảnh sát thảm hại này muốn bao nhiêu, ông ta biết rằng ông ta có tài chính để đáp ứng nhu cầu đó.

Sun Gyunam cố gắng che giấu niềm vui và hỏi lại.

"Cậu muốn bao nhiêu?"

"Thế là đủ rồi."

Jinwoo tạo thành một tiếng cười khúc khích và bỏ điện thoại vào trong túi.

Anh biết rõ rằng, có rất ít người biết hối hận với những hành vi của mình. Người đàn ông trung niên này đang cố gắng hết sức để che giấu tiếng cười kinh tởm và lố bịch của mình.

Và giờ đây, biểu hiện của Jinwoo đã thay đổi.

"Bây giờ, hãy nghe đây."

Thay vào đó, với nụ cười hiện trên khuôn mặt, một hào quang rất đáng sợ toát ra từ anh.

"Trên thực tế, nơi này không phải là thế giới ngài đang sống. Không, đây là một thế giới khác mà tôi chỉ đơn giản là tạo ra để giống với khung cảnh bên ngoài."

Vùng đất người chết không một linh hồn sống nào có thể vào mà không có sự cho phép rõ ràng của chủ nhân – lãnh thổ còn lại của sự vĩnh hằng. Jinwoo bình tĩnh nói thêm rằng đó là tên của nhà tù sắp giam giữ Sun Gyunam.

Tất nhiên, người đàn ông trung niên trở nên bối rối trước thái độ thay đổi đột ngột của Jinwoo cũng như lời giải thích kỳ lạ, khó hiểu này.

"Xin lỗi, cậu Thanh tra. Tôi, tôi không..."

"Nghĩ kỹ xem."

Sun Gyunam cảm thấy hơi thở của mình nghẹn lại vì ánh nhìn sắc bens của Jinwoo.

"Ngài có nhớ được cách ngài đến đây không?"

Bây giờ ông ta nghĩ về điều đó.

Khi cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Sun Gyunam cuối cùng cũng nhận ra sự kỳ lạ trong tình huống này.

'N-nhưng, làm thế nào .... ?'

Trong quán cà phê sáng rực này, dường như không có si khác ngoài ông ta và vị thám tử bí ẩn này?

Ngay cả khi ông ta lờ đi những khách hàng quen thuộc khác, không, thậm chí là chủ sở hữu thực sự của quán cà phê, thì cũng không có một người phục vụ hay nhân viên bán hàng ở đâu đó quanh đây??

Tuy nhiên, cho dù đó là bên trong tòa nhà hay bên ngoài bức tường kín, không có dấu vết nào của người khác cả.

"Ah..."

Ngay khi cuối cùng ông ta nhận ra rằng một điều gì đó không thể giải thích được đã xảy ra, mọi thứ biến mất, giống như vậy, chỉ còn lại bóng tối.

Vật phẩm duy nhất còn lại trong bóng tối này là cái bàn, cộng với hai cái ghế. Và tất nhiên, chính ông ta và vị thám tử ngồi trên hai chiếc ghế đó.

"U-uwaaaaahhk?!"

Sun Gyunam bật dậy khỏi ghế và vội vã lùi lại khi sắc mặt của ông tái lại ngay lập tức.

"Cậu là ai?! Đây có phải là một giấc mơ không? Đây là một cơn ác mộng, phải không??"

Người đàn ông trung niên chỉ vào Jinwoo trong sự pha trộn lẫn lộn giữa giận dữ và tuyệt vọng. Thật không may, ông ta lùi lại không được xa cho lắm.

Cốp.

Bởi vì ông ta đâm sầm vào một cái gì đó cứng như bức tường. Một cơn ớn lạnh ập tới và đầu ông ta từ từ quay ra phía sau.

Đó là khi 'bức tường' bắt đầu di chuyển.

Không, đó không phải là một bức tường thực sự, chỉ là một "con kiến" khổng lồ đang ở đó, và nó đang di chuyển.

Sinh vật này đẩy đầu nó lại gần khuôn mặt Sun Gyunam và lặng lẽ đặt ngón trỏ đang giơ lên trên 'đôi môi' của nó.

Suỵt ....

Trong khoảnh khắc đó...

"Euh! Eu-euh ...!!!"

Hàng chục cánh tay kiến vươn ra từ bóng tối và chộp lấy ông ta, trước khi kéo ông ta vào sâu hơn.

Bây giờ ông ta sẽ phải chịu sự tra tấn khủng khiếp, đến mức ông ta sẽ cảm thấy thà chết còn hơn. Nhưng, ông ta không thể chết dễ dàng như vậy.

Ber bây giờ được giao nhiệm vụ trừng phạt những kẻ phạm tội, đồng thời, cũng là 'Người trị liệu' vĩ đại nhất chưa từng có.

Kiiehk!

Ber cúi đầu chào vị vua của mình, trước khi chìm vào bóng tối.

...

Jinwoo lặng lẽ nhìn chằm chằm về hướng Sun Gyunam biến mất và từ từ đứng dậy khỏi ghế. Lần này, không phải từ phía trước mà từ phía sau, một nhân vật khác bước ra khỏi bóng tối.

Đó là Jinyi.

Jinwoo nhận thức rõ rằng, dù tội lỗi có nặng đến đâu, nỗi đau của nạn nhân sẽ không bao giờ biến mất hoàn toàn.

Tuy nhiên, nếu một thứ như vậy có thể làm dịu trái tim của người quá cố dù chỉ một chút thì...

Anh bước tới chỗ cô và đặt ngón tay lên trán để xóa đi mọi ký ức về người cha nuôi của cô.

'Cảm ơn ngài. Cảm ơn ngài rất nhiều, Hoàng đế bóng tối."

Cái bóng cúi đầu nhiều lần trước Jinwoo sau đó.

Bây giờ cô được tái sinh thành một Người lính, theo bản năng cô đã hiểu anh là một sự tồn tại đặc biệt, nhưng, Jinwoo chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ chuyển đổi cô thành Người lính bóng tối của anh.

Vì vậy, bây giờ là thời gian để đưa cô ấy trở lại khoảng không vô định.

Ngay trước khi tạm biệt, Jinwoo hỏi cô bằng một giọng dịu dàng.

"Cô có ước nguyện gì khác không?"

Cái bóng khẽ lắc đầu, nhưng sau đó, "Ah!"

"Có lẽ không còn cơ hội nào khác nữa.... Nếu nó không quá rắc rối, ngài có thể giúp kẻ hèn này một việc nhỏ không?"

Ngày hôm sau.

Bạn của Jinyi đã đến văn phòng cảnh sát hình sự vào sáng sớm để tìm hiểu xem có bất kỳ sự phát triển mới nào khác trong vụ án mạng của bạn mình hay không. Jinwoo nhìn thấy cô và đưa cô ra hành lang bên ngoài văn phòng.

"Về vụ án này, gần như không thể là một vụ giết người. Cuộc điều tra cũng sẽ kết thúc sớm thôi."

Người bạn của người quá cố nhìn Jinwoo với vẻ khó tin, và lên tiếng hỏi anh một câu.

"T-thật vậy sao? Không có khả năng nào khác sao??"

Thay vì trả lời, Jinwoo lặng lẽ gật đầu lên xuống. Cô gái dường như rất thất vọng.

Cô ấy dường như có hàng triệu điều muốn nói trong đầu, nhưng không thể nói ra bất kỳ câu nào trong số đó – vẻ mặt buồn bã nhưng không muốn, cô ngập ngừng nói.

"Điều đó có nghĩa là...Jinyi, cô ấy ...."

Jinwoo đã quan sát biểu hiện của cô gái trong một hoặc hai phút, trước khi đưa cô ấy một hộp quà nhỏ được bọc trong một cái bọc dễ thương.

"Đây là...?"

"Tên được viết trên món quà là tên của cô phải không?"

".... Đây là..."

Đó không gì khác hơn là một món quà mà người quá cố cẩn thận lựa chọn và chuẩn bị cho ngày sinh nhật của người bạn. Món quà chưa được đưa đến tay chủ sở hữu giờ đây đã được trao tận nơi.

"Jinyi đã chuẩn bị cái này .... ?"

"Đúng vậy. Tôi nghĩ rằng cô Jinyi muốn món quà này đến tay chủ nhân của nó."

"Ah...cảm ơn ngài...."

Cô gái hết lòng cảm ơn Jinwoo, đôi mắt cô không kìm được dòng lệ rơi.

Nếu không có tin nhắn mà người cha nuôi đã gửi đến điện thoại của nạn nhân một giờ trước khi nạn nhân tự cắt cổ tay mình, có lẽ hai người bạn này đã có thể thưởng thức bữa tiệc sinh nhật như dự định.

Jinwoo cảm thấy xót xa khi một vài suy nghĩ giao thoa trong tâm trí và ánh mắt anh trôi về phía xa, chỉ để cảm nhận được sự rung động quen thuộc phát ra từ trong túi.

"Xin lỗi, tôi có điện thoại."

Anh xin phép người bạn của người quá cố vì hơi đường đột một chút, sau đó quay lại và trả lời điện thoại.

"Đại ca!!"

Một giọng quen thuộc phát ra từ loa điện thoại.

"Là em, Yoo Jinho đây!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-266)