← Ch.065 | Ch.067 → |
"Đại ca! Xong việc rồi, chúng ta ăn mừng cái nhỉ?"
Trên đường về nhà, Yoo Jinho rón rén đề nghị.
"Ăn mừng? Chỉ hai người chúng ta?"
Sau cuộc đột kích cuối cùng, nhóm của họ đã bị giải tán. Han Songyi nói rằng cô ấy muốn đi đâu đó, nên chỉ còn Jinwoo và Yoo Jinho trong xe. Yoo Jinho rụt rè tiếp tục,
"Em được anh giúp đỡ rất nhiều rồi... Em muốn mời đại ca một bữa".
"Sau cậu ta có vẻ ngại ngùng thế nhỉ?" Jinwoo vừa nghĩ vừa cười tươi. Jinho đã đề nghị trả tiền, vì vậy cậu không có lý do gì để từ chối.
"Ổn thôi."
Khi Jinwoo đồng ý, khuôn mặt của Yoo Jinho như bừng sáng.
"Đại ca! Em biết một nhà hàng cao cấp trong khách sạn. Bít tết của họ ngon quên sầu luôn!"
"Nah, không hứng".
Jinwoo chỉ muốn ăn ở đâu đó thoải mái. Cuối cùng, họ tìm thấy một nhà hàng ven đường.
Jinwoo gõ nhẹ vào cửa sổ xe bằng ngón tay.
"Ở đó thế nào?"
"Ồ, đại ca thích thịt bò Hanwoo à?"
"Không, bên cạnh cơ".
Yoo Jinho nheo mắt. Bên cạnh đó chỉ có một nhà hàng Samgyeopsal (thịt lợn nướng kiểu Hàn).
[Samgyupsal – Đặc sản lát mỏng]
"Anh định ăn samgyupsal à, đại ca?"
"Cậu không thích món đó sao?"
Yoo Jinho cười rạng rỡ,
"Ồ, em thích chứ".
Sau khi đỗ xe, hai người bước vào cửa hàng. Không khí khá nhộn nhịp. Đã 7 giờ tối nên hầu hết các nhà hàng đều đã được đặt chỗ.
"Chào mừng quý khách".
Người phục vụ chào đón họ với một nụ cười.
"Bao nhiêu người ạ?"
"Hai thôi."
"Xin mời đi lối này".
Người phục vụ dẫn họ đến một chỗ trong một góc. Đột ngột,
"Từ từ đã."
Nhìn quanh nhà hàng, Yoo Jinho chỉ vào một chỗ trống gần cửa sổ,
"Chúng tôi có thể ngồi ở đó không?"
"A.... Những bàn đó có người đặt rồi ạ".
Dường như một nhóm khách đã đặt gần hết bàn. Yoo Jinho nhìn những chiếc bàn thoáng đãng bằng đôi mắt thất vọng rồi lắc đầu.
Và thế là, người phục vụ dẫn cả hai tới một góc sâu vào nhà hàng.
Yoo Jinho cúi đầu,
"Xin lỗi đại ca..."
"Gì chứ? Sao cậu phải xin lỗi, tôi rủ cậu tới đây mà?"
"Nhưng mà, lẽ ra em phải dẫn anh tới nơi nào đó tốt hơn".
Jinwoo mỉm cười và vỗ vai Yoo Jinho,
"Quên điều đó và tập trung thưởng thức món ăn đi, đồ ngốc".
Thực tế, Jinwoo đã lo lắng rằng quán ăn giá rẻ này không phù hợp với một cậu ấm như Jinho.
"Mình không muốn nói ra, nhưng mà..."
Jinwoo nhìn xung quanh. Nhà hàng chật cứng người.
Cậu ta thường ngồi ăn trong sự cô độc yên tĩnh ở nhà, nên bầu không khí sôi nổi như thế này thật sự rất tệ.
Đây là ba suất samgyupsal và hai chai soju.
Đồ ăn của họ đã đến.
- Phù, phù-
Những miếng thịt thơm phức chảo. Hai người vui vẻ gắp thức ăn. Lần lượt từng miếng thịt biến mất khỏi chảo. May mắn thay, có vẻ Jinho cũng có tâm hồn ăn uống.
"Em thường ăn samgyupsal với bạn bè",
"Vậy sao? Bạn ở trường đại học?"
"Vâng. So với mấy đứa richkid đến từ những ngôi trường đắt đỏ và danh tiếng, em thấy thoải mái hơn khi tụ tập cùng các bạn cùng lứa từ một trường đại học bình thường.
Jinwoo mỉm cười và gật đầu nhìn Yoo Jinho. Cậu ta đúng là một người thân thiện.
"Nào, đại ca"
Yoo Jinho rót cho Jinwoo một cốc soju.
"Cậu cũng vậy."
Jinwoo cũng rót rượu cho Jinho.
Ực
Cả hai nhắm mắt và uống cạn ly rượu.
Kyaaaah-
Tuy nhiên, trong khi Yoo Jinho tỏ ra sảng khoái thì Jinwoo lại nhăn mặt vì khó chịu.
"Huh? Đại ca, anh không thích rượu à?"
"Không, không phải thế..."
Jinwoo nhìn chằm chằm vào cái ly rỗng của mình. Sau nhiều ngày bận rộn, cậu đã quên mất chuyện này.
ring ~
Một chất có hại đã được phát hiện.
Các hiệu ứng của buff Giải độc sẽ được kích hoạt.
3, 2, 1... Hoàn thành giải độc!
'Quả nhiên. Mình không thể say rượu được nữa rồi...'
Cho dù cậu uống bao nhiêu rượu, kết quả vẫn như nhau.
ring~ ring~ ring
Với thứ buff này, tất cả các hiệu ứng có hại đều bị vô hiệu hóa khỏi Jinwoo. Vì vậy, cậu uống rượu mà như uống nước đắng. Jinwoo lẩm bẩm:
"Chết tiệt".
Thay vì thứ nước đắng vô dụng này, có lẽ cậu nên uống soda.
"Xin lỗi, "
Jinwoo gọi một tiếp viên:
"Chúng tôi muốn gọi thêm hai suất samgyupsal và một chai soda"
"Vâng."
Khi người tiếp viên bỏ đi, Yoo Jinho nghiêng đầu,
"Đại ca, anh không uống nữa à?"
"Ừ. Tôi không giỏi uống rượu cho lắm".
Jinwoo đã trả lời với khuôn mặt vô cảm, nhưng như mọi khi, Yoo Jinho không không hiểu ý Jinwoo.
Mặt Jinho đỏ bừng vì say, và cậu ta thích thú mỉm cười: 'Không ngờ đại ca cũng có lúc giống như người thường..."
Yoo Jinho nhìn Jinwoo với ánh mắt kỳ quặc.
Tuy nhiên, Jinwoo phớt lờ.
'Thằng bé này lúc nào cũng kỳ quái'– Jinwoo vừa nghĩ thầm, vừa hỏi:
"Kế hoạch tiếp theo của cậu là gì?"
*****
Nghe Jinwoo hỏi với giọng nghiêm túc, Yoo Jinho đột nhiên ngồi thẳng như một ứng viên trong cuộc phỏng vấn xin việc đầu tiên của mình.
"Sau một bài kiểm tra viết đơn giản tại Hiệp hội, chắc là em sẽ nhận được giấy phép Chủ Hội. Với nó, em sẽ cố gắng thỏa thuận với cha mình".
Chàng trai trẻ mắt tròn xoe nhưng tỏ ra đầy quyết tâm. Thực vậy, cậu ta đã đầu tư khá nhiều tiền của mình vào kế hoạch này; và bây giờ không có đường lui.
"Và em còn phải giữ lời hứa với đại ca..."
Tòa nhà mà cậu hứa sẽ trao cho Jinwoo. Cậu chỉ có thể giữ lời hứa nếu thể thuyết phục được cha mình trao lại vị trí Chủ hội.
Trong khi đó, Jinwoo tỏ ra khá vô tư.
'Thật tuyệt khi có được tòa nhà 30 tỷ won kia, nhưng đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm..."
Mục tiêu thực sự của cậu là tăng cấp. Và 20 Dungeon hạng C mà Yoo Jinho cung cấp đã giúp cậu hoàn thành mục tiêu đó rất nhiều lần.
Kết quả của việc tăng cấp?
Kim Cheol là một người hạng A với phí hợp đồng có thể lên tới hàng tỷ, và Jinwoo đã hạ gục anh ta chỉ bằng một đòn duy nhất.
'Điều đó có nghĩa là ít nhất, mình có thể kiếm được nhiều hơn thằng khỉ đột đó'
Thu nhập lớn đương nhiên sẽ đem lại nhiều điều tốt đẹp. Jinwoo không cần phải lo lắng về tiền bạc nữa. Chính vì thế, khuôn mặt cậu đã tràn đầy biểu cảm vô tư.
Trong lúc Jinwoo hồi tưởng lại những ngày vừa qua với một nụ cười, Yoo Jinho bất ngờ hỏi:
"Thế còn đại ca? Kế hoạch tiếp theo của anh là gì?"
"Tôi á?"
'Anh ấy không thích nói chuyện đó sao?' – Yoo Jinho hốt hoảng trong giây lát.
Tuy nhiên, Jinwoo đã nhẹ nhàng đáp lại:
"Tôi sẽ vắng mặt một thời gian. Có một chỗ tôi cần ghé qua...."
Câu nói của Jinwoo khiến Jinho chùng hẳn xuống. Chàng trai trẻ trông giống như một chú chó con bị bỏ rơi trên đường và mất hết sức sống.
Cộp
Yoo Jinho đặt cốc rượu xuống bàn. Dốc hết can đảm, cậu mở miệng,
"Đại ca, nếu em làm phiền anh, anh cứ nói. Em sẽ không quấy rối anh nữa".
'Thằng ngốc này...' – Jinwoo thầm nghĩ. Có vẻ như Jinho đã hiểu nhầm ý của cậu. Jinwoo gãi cằm và nói,
"Jinho này".
"Vâng, đại ca?"
"Chính xác thì tôi là gì với cậu?"
"Với em á..."
Không thể trả lời ngay lập tức, chàng trai trẻ mắt nhìn lên trần nhà.
"Đại ca. Em có một người anh trai, lớn hơn em khoảng 10 tuổi..."
Jinwoo đã nghe nói về nó. Con trai đầu của ông Yoo Myunghan, Yoo Jinsung.
"Anh ấy không thích em cho lắm. Thành thật mà nói, chỉ mấy ngày vừa rồi, anh đã đã dành cho em nhiều thời gian hơn cả anh ấy trong suốt bao năm qua. So với người anh lạnh lùng đó, đại ca đã cứu mạng em, còn giúp em rất nhiều".
Yoo Jinho nhìn Jinwoo với một đôi mắt trong trẻo.
"Nên với em, đại ca giống anh trai hơn cả người anh thực sự kia".
Thực ra thì, thỉnh thoảng cậu vẫn sợ Jinwoo. Tuy nhiên, những kỷ niệm vừa qua khiến cậu không thể quên. Sự tôn trọng mà Yoo Jinho dành cho đại ca của cậu, còn lớn hơn nhiều so với bất kỳ nỗi sợ hãi nào.
"Nếu cậu coi tôi là anh trai, thì..."
Jinwoo vừa cười vừa nói:
"Anh cũng coi chú như một đứa em trai".
"Đại... đại ca!"
Mũi Yoo Jinho đỏ lên, cậu bắt đầu khóc. Với Jinwoo thì khóc lóc cũng được thôi, nhưng chàng trai trẻ đột ngột lao mình về phía cậu.
"Đại ca! Cho em ôm anh một cái nào!"
"Này này! Chú mày say quá rồi!"
"Không đâu, đại ca! Em đang rất tỉnh táo!"
"Ít nhất thò hãy mở mắt ra rồi nói chuyện!"
"waaaaaaah"!
Không rõ Jinho thực sự cảm động hay vì cơn say rượu, nhưng cậu ta gục đầu lên bàn và bắt đầu khóc lớn. Jinwoo nhẹ nhàng vỗ vai chàng trai trẻ. Chẳng mấy chốc, Yoo Jinho đã ngủ thiếp đi.
Phịch
Jinwoo dựa lưng vào ghế và chặc lưỡi.
Yoo Jinho. Theo nhiều cách, cậu ta là một người khá phiền phức, nhưng Jinwoo không ghét cậu ta.
[-Và đây, báo cáo tiếp theo. ]
Jinwoo quay đầu về phía TV.
Các TV trong nhà hàng đã được chuyển sang một kênh tin tức.
'Đã 9h rồi à?'
Jinwoo lơ đãng nhìn vào màn hình, rồi một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.
'Oh?'
Mắt Jinwoo mở to. Rời khỏi trụ sở bang hội của mình, Baek Yoonho bị tấn công với hàng loạt câu hỏi từ các phóng viên xung quanh anh.
[Chúng tôi đã nhận được một báo cáo nói rằng hội Bạch Hổ gặp phải một tai nạn lớn khi đào tạo tân binh, điều đó có đúng không?]
[Chúng tôi nghe nói rằng tất cả các Thợ săn cấp cao đã chết và chỉ những Thợ săn cấp thấp còn sống, anh có ý kiến gì không?]
[Có báo cáo rằng một người trợ giúp vô danh đã giải cứu những người sống sót, anh nghĩ gì về tin đồn này?]
Chủ hội Bạch Hổ đã cố gắng phớt lờ các phóng viên. Tuy nhiên, cuối cùng anh ta buộc phải mở miệng.
[Vụ việc đã được Hiệp hội điều tra. Đúng là đã có một tai nạn trong quá trình đào tạo, nhưng không có người trợ giúp bên ngoài. Các thành viên của Bạch Hổ đã cùng nhau xử lý Trùm Hầm ngục, nhưng nhiều Thợ săn đã ngã xuống trong quá trình này. Mọi chuyện chỉ có vậy. ]
Một phóng viên cố hỏi thêm,
[Vậy tại sao hội Bạch Hổ lại ngăn chúng tôi phỏng vấn những người sống sót?]
[Họ chỉ vừa mới thoát khỏi lưỡi hái Tử thần.. Tôi không muốn họ bị chất vấn sau những gì họ đã trải qua. Chỉ thế thôi. ]
TV cho thấy Baek Yoonho nhanh chóng lên xe và lái đi.
Mắt Jinwoo mở to.
'... họ nói về mình à?'
—-
Một thời gian trước.
Bãi Biển phía Đông, Hoa Kỳ.
"AHHHHH!"
James ngã xuống đất. Với đôi chân vô lực, người thợ săn bò trên mặt đất để trốn khỏi hầm ngục, nhưng nhận ra mình đã đi vào ngõ cụt.
Thợ săn người Mỹ thốt lên vô vọng:
"Ôi Chúa ơi!"
Hầm ngục này được xếp hạng A. Một nhóm đột kích với mức độ sức mạnh phù hợp đã được tập hợp lại để dọn dẹp Hầm ngục, nhưng toàn bộ nhóm đã bị quét sạch. Chính xác hơn, họ đã bị loại khỏi vòng chiến.
'Không thể nào!'
Dựa lưng vào tường, James thở dốc và lắc đầu liên tục. Chuyện này vốn dĩ không thể xảy ra. Khi họ lần đầu tiên bước vào ngục tối, nhóm đột kích đã phát hiện ra nó hoàn toàn trống rỗng. Không có một con ma thú nào.
Một Dungeon không có ma thú?
Chuyện này có thể xảy ra sao?
Thế thì, lượng mana tỏa ra bên ngoài đến từ đâu?
Các thợ săn đã bối rối hỏi nhau. Tuy nhiên, một tình huống thậm chí còn đáng ngạc nhiên hơn đã xuất hiện trong phòng trùm. Họ tìm thấy một "con ma thú" đơn độc ở đó. Một "con ma thú" trông giống hệt con người. Kẻ thù duy nhất đó đã đánh bật toàn bộ nhóm đột kích.
Khó có thể dùng từ ngữ để mô tả sức mạnh của "con ma thú" này. Chỉ có James đủ sức chạy trốn ra ngoài.
"Đợi đã... lẽ nào toàn bộ chỉ số mana đo được bên ngoài, đều xuất phát từ một con ma thú đó?"
Các Hầm ngục được xếp hạng sau khi đo lượng mana tỏa ra bên ngoài. Thông thường, lượng mana đó là tổng hợp từ sức mạnh ma thuật của mọi ma thú Hầm ngục. Nhưng lần này, chỉ có một thực thể tỏa ra sức mạnh ma thuật.
'Không thể nào. '
Bất ngờ...
"Haizz... Lại đây" (tiếng Hàn)
Con ma thú đó đã xuất hiện từ xa. James hét lên,
AHHHHHH! (tiếng Anh)
"Ow, tai tôi" (Tiếng Hàn)
Con "ma thú", không, người đàn ông châu Á với râu tóc xồm xoàm gãi đầu.
"Ah, ahh"
Tiếng hét của Jame đã biến thành tiếng rên rỉ. Người đàn ông bí ẩn đứng trước Thợ săn người Mỹ và đặt tay lên hông.
"Ý tôi là, tại sao mấy cậu lại tấn công tôi như vậy? Tôi đã nói rồi, tôi không phải là một con ma thú. Tôi là con người." (Trong tiếng Hàn)
James không thể hiểu người đàn ông đang nói gì. Khuôn mặt anh ngày càng trắng bệch. Người đàn ông châu Á nhìn chằm chằm vào Thợ săn người Mỹ đang hoảng loạn, tự hỏi mình nên làm gì.
Cuối cùng, ông thở dài.
"Có vẻ cậu không hiểu tôi nói gì".
Ông ta vẫn cố gắng giao tiếp với người Thợ săn. Ngồi xổm xuống và nhìn vào mắt James, ông ta cố gắng tỏ ra thân thiện
Hey, hey
Người đàn ông cố gắng thốt ra những từ tiếng Anh mà ông còn nhớ.
"Aim... Coreaun" [Tôi là người Hàn Quốc]
Ông cố gắng nói đơn giản hết cỡ.
"Aim... wanteu tou gou hom" [Tôi muốn về nhà]
← Ch. 065 | Ch. 067 → |