← Ch.186 | Ch.188 → |
"Có thể ... khiến ... trời ... đất ... trở nên ... thuần phục ..." Lời nói tràn đầy hấp dẫn văng vẳng bên tai mọi người.
"Ngươi...điều ngươi nói là sự thật?" Quan Mạc Vân lấy lại tinh thần, hỏi thẳng Triệu Thiên Cân: "Nếu là thật, vì sao ngươi không tham dự? Ngược lại đem cơ hội đó nhường cho người khác. Thực lực Triệu gia các ngươi đúng là người khác không thể so với!" Đúng vậy, có ai lại bỏ qua cơ hội trở thành thiên hạ chí tôn đâu?
Chỉ nghe Triệu Ngàn Cân đáp: "Ta là người làm ăn, đương nhiên sẽ không làm gì không có lợi. Chẳng qua ta chỉ là một người buôn bán, lần này nguy hiểm rất lớn, đến nỗi ngay cả ta cũng không dám đánh cuộc, cho nên ta mới chủ động tìm tới Tứ đại thế gia. Như vậy mới có thể trút bỏ phiền toái ra bên ngoài, có thể đổi lấy một danh tiếng lớn, có thể vui thích như vậy sao lại không làm? Chớ quên rằng, ta vốn không phải người trong giang hồ."
Ý tứ của Triệu Thiên Cân tất cả người nghe đều hiểu được, thật ra chính là việc lựa chọn lợi ích, mặc dù phi thường thẳng thắn, nhưng lại rất thực tế. Kể từ đó, các đại thủ lĩnh cũng không hoài nghi thêm điều gì nữa.
Câu chuyện nguồn gốc và hậu quả đã rõ ràng, kế tiếp nói tới khi đó là thực lực cùng lợi ích. Một câu nói đã chỉ rõ rằngai có thực lực mạnh, người đó có thể dễ dàng chia chác càng nhiều ích lợi.
Bảo tàng còn chưa tái xuất hiện, nhưng việc cấp bách giờ này là phải thương thảo, rốt cuộc là do ai giữ tàng bảo đồ, hơn nữa cuối cùng là ai sẽ phân chia lợi ích. Đương nhiên, vì bản đồ do Tứ đại thế gia cung cấp, cho nên dù bọn họ không tham gia tranh đoạt lần này thì trân bảo trong "Vũ tàng" cũng sẽ có một phần của bọn họ.
Trải qua một phen bàn bạc, các đại thủ lĩnh cuối cùng quyết định, các nhóm bang phái có thể tự do liên minh, được phép lựa chọn ra ba người ứng chiến. Trên đài cao tại đây sẽ tiến hành luân phiên giao đấu, người thắng lợi cuối cùng sẽ là người đứng đầu võ lâm trong đại hội lần này, tạm thời giữ chức phụ trách tàng bảo đồ, sau đó vẫn do người này căn cứ vào thực lực các nhóm, sẽ được ưu tiên chọn lựa trước một kiện vật phẩm trong "Vũ tàng".
Bằng cách đó, để cho bang phái có thực lực yếu hơn cũng có cơ hội tham dự.
Thực ra việc "Vũ tàng trọng quang" thiên hạ không ai là không nghe, cho dù không tham dự tụ tập lần này, nhưng tin tức đại hội tìm bảo vật đã lan truyền khắp thiên hạ, đến lúc đó không ai lại không biết, vì sao lại có thể không tham gia tranh đoạt?
Cũng không phải không có ai nghĩ tới việc đục nước béo cò, chỉ cần đi theo sau người đang tìm bảo vật, hẳn là có thể tìm ra nơi giấu bảo tàng trước. Có điều nếu không phải kẻ ngu, đều hiểu rằng chắc chắn nơi có bảo tàng hung hiểm vạn phần, nếu không có bản đồ dẫn đường, vạn nhất mà xông vào tử địa, có muốn hối hận cũng không kịp nữa. Cho nên, dùng tàng bảo đồ để tiến vào cũng là phương pháp an toàn nhất.
Trên dưới đài hào khí dâng cao, vì sự biểu hiện thực lực của các nhóm, trong lúc đó các thế lực lớn bắt đầu khởi động tay chân, mắt lóe hung quang.
...
Trong một lán trại, ba vị thủ lĩnh đứng đầu bang phái đang thương nghị.
"Thôi bang chủ, Chu bang chủ, chúng ta đều là siêu nhất lưu cao thủ tụ đính kỳ, nếu là toàn lực liên thủ, cho dù so ra kém Cửu phái Lục tông, cũng hẳn là có tư cách lấy được một chỗ."
"Hoàng bang chủ nói thật đúng chỗ, hôm nay các thế lực lớn tranh chấp, chúng ta chỉ có liên thủ mới có cơ hội, về việc tương trợ Chu bang thấy sao?"
"Tốt, nếu đã như vậy, ba bang chúng ta đây chính thức kết minh. Việc phân phối lợi ích thì..."
"Chúng ta cứ phân chia đều, nếu có dư thừa chúng ta lại thương thảo nội bộ, các ngươi thấy thế nào?"
"Tốt!", "Xong!"
"Bộp..." Tam phương đập tay phát thệ.
...
Bên trong lán trại của Mộ Dung gia.
Mộ Dung Lãnh Tuyết ngữ khí nhu hòa nói: "Muội muội, ngươi giúp tỷ tỷ lúc này đi."
"Ta không thích tranh đấu cùng người." Vẻ mặt Tuyền Thanh lộ ra sự miễn cưỡng.
"Muội muội, đây đúng là lúc Mộ Dung gia gặp khó khăn. Cho nên lần này giang hồ tụ hội là cơ hội của chúng ta, có thể xem như thu hoạch tốt cho sau này. Hơn nữa việc mở ra bảo tàng, quan hệ đến vận mệnh cả giang hồ. Nếu rơi vào trong tay kẻ xấu, chẳng phải là sinh linh đồ thán?"
"Nhưng..."
"Muội muội đừng nghĩ nhiều làm gì, cũng không cần đả thương người khác, ngươi chịu giúp tỷ tỷ một lần này đi mà? Coi như tỷ tỷ cầu xin ngươi được không?"
Dưới sự khuyên nhủ khổ sở lẫn mềm mỏng của Mộ Dung Lãnh Tuyết, rốt cục Tuyền Thanh gật đầu đồng ý, bọn người Mộ Dung vui mừng khôn xiết. Được một người tinh thông y thuật đồng thời là tông sư cao thủ hỗ trợ, bọn họ làm sao có thể không mừng rỡ.
Các thế lực lớn cùng bang phái cũng đều tự tìm kiếm minh hữu của mình, chỉ có hắc đạo Lục tông vẫn là các nhóm riêng như trước. Việc chọn ra ba cao thủ tới ứng chiến, đối với nhân tài đầy rẫy của hắc đạo mà nói tự nhiên đơn giản, cần gì phải tìm người khác hỗ trợ.
Phải biết rằng, trong thiên hạ có mấy trăm vạn nhân sĩ giang hồ, nhưng siêu nhất lưu cao thủ chỉ có mấy vạn, tiên thiên cao thủ càng không tới trăm người. Đúng như vậy, tiên thiên cao thủ của hắc cơ hồ chiếm tới bốn phần của cả giang hồ, gần như mỗi một tông phái đều có từ ba tiên thiên cao thủ trở lên. Thực lực như vậy thì sao không làm cho người ta sợ hãi mà than thở!
...
Bên ngoài đám người, Thạch Kiền xoa xoa tay, cười hắc hắc nói: "Ngũ Tử sư huynh, ngươi xem chúng ta có nên cũng nhích lên một chút, nóichừng còn có thể kiếm được một món vừa phải!"
Ngũ Tử buồn cười nói: "Ngươi đi làm gì? Sư phụ căm ghét nhất tranh giành lợi lộc như vậy đấy, nếu như bị sư phụ biết được, nói không chừng không cho ngươi trở về."
Thạch Kiền đảo con ngươi một cái, cười nói: "Sư phụ không phải nói qua sao, sẽ để cho chúng ta xem khi có dịp thích hợp. Ngươi nhìn này trận đấu sẽ bắt đầu ngay bây giờ đấy, chúng ta lên đi, dù không có cơ hội dò xét bí mật của bảo tàng. Nói không chừng đó là một âm mưu, ngươi nghĩ mà xem, vạn nhất người đó, là vì dẫn dắt khiến cho giang hồ giết chóc, cố ý làm giả tàng bảo đồ đưa ra, vậy hậu quả ..."
Ngũ Tử bất đắc dĩ cười nói: "Tốt lắm, được rồi, về điểm này tâm tư của ngươi ta còn không biết?" Hắn đổi giọng, nói tiếp: "Tuy vậy ngươi nói cũng rất có đạo lý, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, chúng ta không tới xem sao biết kết quả được, cho nên ..."
"Hắc hắc! Sư huynh, bây giờ ta mới phát giác, ngươi so với ta giảo hoạt ... không, là thông minh hơn! Ha ha..."
"Tiểu quỷ đầu ngươi chết đi!"
...
Bên mép đỉnh núi, Bất Giới một mình nhàn nhã đang rên rỉ một khúc nhạc, một bên Phương Hàm nóng ruột đi lại không ngừng. Từ lúc Phương Hàm nghe được bí mật của 'Vũ tàng', trong lòng kích động không thể áp chế, thế nhưng bản thân võ công thấp kém, thành ra cũng chỉ có thể ở chỗ này nóng nảy.
"Sư phụ, ngươi xem chúng ta làm sao bây giờ mới tốt, nếu là không có bản đồ chỉ dẫn, cho dù chúng ta biết chỗ của bảo tàng, đi vào cũng là một con đường chết.
Bất Giới liếc mắt ngắm hắn, chỉnh sắc mặt nói: "Phương Hàm, chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao? Số mệnh nếu có thì cuối cùng sẽ có, số mệnh đã không có thì chớ cưỡng cầu!"
Phương Hàm thân thể run lên, trong lòng phảng phất xúc động lẫn đau khổ, òa khóc nói: "Sư phụ, ta chịu đựng cuộc sống như vậy đủ rồi, ta không muốn như vậy nữa, không muốn cả đời về sau khốn cùng. Tại sao ta vừa sinh ra, đã là một cô nhi, tại sao ta không phải nam tử, dựa vào cái gì ông trời muốn đối xử với ta như thế, ta không cam lòng, không cam lòng..."
"Ài! Bất Giới có chút thở dài, nói: "Ta coi như tính cách ngươi cứng rắn vốn là chuyện tốt, nhưng ngươi phải biết rằng cứng rắn quá thì dễ gẫy, nếu là cưỡng cầu, cuối cùng cũng không được đâu!"
Phương Hàm thu hồi vẻ mặt, kiên quyết nói: "Sư phụ, ta nhất định muốn đi, đây là một cơ hội!"
Nhìn kỹ hắn cả nửa ngày, Bất giới đưa ra lựa chọn: "Thôi được, vi sư sẽ cùng ngươi đi, nếu là số mệnh đã như thế, bộ xương già của ta sẽ bằng lòng với vận số vậy."
"Sư phụ!"
Bất Giới phất nhẹ tay áo nói: "Có lẽ có một ngày ngươi sẽ hiểu, thật ra ngươi không thiếu cái gì cả... đi thôi, trước tiên tới xem đã!"
Phương Hàm gật nhẹ đầu không biết có hiểu hay không.
...
Trong một gian nhà gỗ dưới chân ngọn núi cao ngất, một người quay về khoảng trống trong phòng chăm chú hỏi: "Tình hình bây giờ như thế nào?"
Trong không khí một thanh âm lạnh như băng đích đáp: "Đều đã chuẩn bị rất tốt, chỉ cần tàng bảo đồ vừa xuất hiện, chúng ta lập tức có thể hành động." Dừng một chút giọng đó lại nói: "Vậy còn người của Triệu gia làm sao bây giờ?"
"Chúng ta trong lúc đó chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi, chỉ cần hắn không làm phương hại tới kế hoạch của ta, vậy lưu lại cho hắn một mạng đi."
"Ta biết rồi."
"Hy vọng ngươi đừng làm hư việc giống như lần trước, nếu không ... ngươi đi đi."
"Dạ! Thanh âm xa dần."
Người nọ đứng dậy đi ra ngoài phòng, nhìn bầu trời kiên định nói: "Loạn cục đã định! Thiên hạ sẽ là của Chu Khang Cảnh ta. Sùng Trinh, này cẩu hoàng đế ngươi cứ chờ mà trả nợ đi."
← Ch. 186 | Ch. 188 → |