← Ch.203 | Ch.205 → |
Tư Đồ Hướng Đông trong lòng nổi giận, đang lúc mấu chốt lại bị hạ nhân cắt ngang! Mày nhăn tít lại, sắc mặt giận dữ nói: "Làm càn! Hò hét như thế còn ra cái thể thống gì? Không biết là ngươi nói tào lao cái gì nữa... Cái gì không hay? Ai đánh vào? Không phải là loạn tặc dám dám tấn công Ứng Thiên thành chứ?"
"Không... không phải..." Hạ nhân rất là khẩn trương, nuốt khan nói: "Là... là tên nhút nhát kia... không, là Thiết Nam dẫn theo một người đánh vào. Bọn họ đã tới đại viện, ta... toàn bộ hộ vệ của chúng ta cũng đánh không lại..."
Nghe được hạ nhân bẩm cáo, Tư Đồ huynh muội kinh hãi. Bọn họ như thế nào cũng nghĩ không ra, cha lại dùng thủ đoạn cực đoan như vậy để xử lý chuyện Thiết Cường. Nếu thật sự xảy ra xung đột, hậu quả sẽ không tưởng tượng được. Thế nhưng bọn họ bây giờ ngay nói cũng không thể, chỉ có thể mong nhanh chóng giải quyết được rắc rối.
"Cái gì! Là bọn họ?" Tư Đồ Hướng Đông đứng dậy, suy nghĩ cảm thấy không đúng, phẫn nộ quát: "To gan, ngươi dám gạt ta phải không? Hộ viện phủ ta nhiều như vậy, như thế nào mà ngay cả hai người cũng thu thập không được?"
Hạ nhân nghe vậy khẩn trương, quỳ phịch xuống nói: "Không... không có, tiểu nhân không có nói láo! Tiểu nhân cho dù có lá gan lớn bằng trời cũng không dám lừa gạt Đại lão gia! Bọn họ thật sự đã đánh vào, còn nói vì Thiết Cường mà đòi lại công đạo".
"Công đạo? Ngươi..." Tư Đồ Hướng Đông còn muốn nói nữa, Khổng Thiên Vũ chậm rãi ngắt lời nói: "Tư Đồ lão gia mắng hắn cũng vô dụng, đối phương có thể mời người trong giang hồ đến đây... Hộ viện của Tư Đồ lão gia, người bình thường thì còn có thể, chứ còn thật sự đánh nhau, ta tùy tiện sai hai kẻ dưới tay là có thể dễ dàng giải quyết bọn chúng".
Tư Đồ Hướng Đông bất chấp xấu hổ, vừa nghe có người trong giang hồ, có chút khẩn trương nói: "Vậy nên làm thế nào cho tốt?"
Khổng Thiên Vũ buông chén rượu, phẩy ống tay áo nói: "Chuyện này nói như thế nào cũng là do ta gây ra, để ta cho người đi giải quyết là được rồi".
"Một người trong giang hồ thì làm được cái gì!" Trịnh Hoa Hùng không quan tâm nói: "Ta cùng với Thiên Vũ lần này dẫn theo mấy trăm Cẩm y vệ và bộ khoái Lục phiến môn đến đây, tất cả đều ở tại dịch trạm đợi lệnh, chính là để đuổi bắt người trong giang hồ nhiễu loạn lương dân. Lão đệ cứ yên tâm, để ta dẹp gọn bọn chúng cho! Ha ha..."
Cười lớn một tiếng, Trịnh Hoa Hùng tức thì an bài, lệnh thuộc hạ cử hai đội, đi bắt người làm loạn trước rồi hãy nói.
Nhìn mười mấy tên Cẩm y vệ chạy đi, Tư Đồ Hướng Đông cũng yên lòng, nâng chén rượu nói: "Làm mất hứng của các vị, lão thật xấu hổ! Xấu hổ..."
"Được rồi được rồi, chúng ta tiếp tục uống!" Mọi người đều đều nâng chén...
"Buông ra, đừng kéo ta!" Tư Đồ Yến vùng tay ra, lớn tiếng nói: "Cha, cô phụ, các người sao lại làm như vậy. Bọn họ không làm gì sai cả, nếu Thiết Cường đại thúc không bị..."
"Câm mồm!"Tư Đồ Hướng Đông tức giận đến trừng trừng con mắt, trách mắng: "Nha đầu ngươi càng ngày càng làm càn! Nơi này còn nói chuyện lý lẽ, ngồi xuống cho ta!"
Trịnh Hoa Hùng nhíu nhíu mày, không giận nói: "Chỉ là giáo huấn điêu dân một chút, Yến nhi không cần lo cho bọn họ".
"Đúng vậy biểu muội..." Trịnh Quân Văn cũng khuyên nhủ: "Điêu dân này không cần để ý đến hắn, nếu bận tâm đến không phải là hạ thấp thân phận của mình sao".
"Ngươi... các ngươi..."
Thấy Tư Đồ Yến còn muốn nói nữa, Trịnh Uyển cùng Tư Đồ Hoành vội vàng kéo lại khuyên can.
"Ồ! Đi lâu như vậy còn chưa trở về?"
Nửa khắc đã qua, Trịnh Hoa Hùng thấy thuộc hạ còn chưa trở về lại phục mệnh, thầm sốt ruột đứng lên.
"Chuyện gì vậy Trịnh huynh?" Tư Đồ Hướng Đông thấy Trịnh Hoa Hùng tâm thần bất an, tò mò hỏi.
Trịnh Hoa Hùng nói: "Cũng không biết bọn chúng làm cái gì, đi lâu như vậy còn không quay lại, có thể là gặp phải cao thủ".
"Vậy, vậy sao không ra xem?" Tư Đồ Hướng Đông xốc lại trang phục nói
Trịnh Hoa Hùng khoát tay nói: "Không sao, cho dù là siêu nhất lưu cao thủ cũng không thoát khỏi 'Kim Ti Thiết Võng' của Cẩm y vệ".
Tư Đồ Hướng Đông hơi cười nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi".
'Kim ti thiết võng ' chính là ám khí của Cẩm y Vệ, chuyên dùng để bắt cao thủ giang hồ, dưới sự đánh lén của 'Kim ti thiết võng', cho dù siêu nhất lưu cao thủ cũng khó mà chạy thoát. Đương nhiên, Trịnh Hoa Hùng không nghĩ tới, sẽ có tiên thiên cảnh giới cao thủ đến đây. Dù sao, với thân phận địa vị của tiên thiên cao thủ, cũng coi thường chút việc tranh chấp nhỏ này, cho nên hắn cũng an tâm không ít.
"A!", "A!", "A..."
"Chuyện gì xảy ra?!" Xa xa vọng đến mấy tiếng kêu thê thảm làm kinh động mọi người.
"A!", "A!"...
Lại là mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, Trịnh Hoa Hùng cũng ngồi không yên, vội vàng đứng dậy muốn đi ra xem.
"Xẹt... bùng, bùng..." một viên pháo hiệu màu đỏ nổ tung trên không trung, Trịnh Hoa Hùng và Khổng Thiên Vũ nhất thời sắc mặt biến đổi. Bởi vì đó là vật của Cẩm y vệ, chỉ khi gặp phải võ lâm cao thủ mới có thể phát ra tín hiệu.
Thấy tín hiệu này, tất cả Cẩm y vệ ở chung quanh đều phải chạy đến, xem ra có chuyện nghiêm trọng rồi.
"Đi, nhanh ra ngoài, ta muốn xem người đến phủ là ai..." Trịnh Hoa Hùng bước lên, lời còn đang trên miệng đột nhiên dừng lại.
Cách đó không xa, một gã nam tử đang nắm cổ một Cẩm y vệ bước tới Lâm uyển. Thấy trên tấm áo bào thợ săn có dính mấy vết máu, hẳn là người đó. Phía sau hắn chính là một thanh niên nam tử, trong tay ôm một người. Tư Đồ Hướng Đông đứng ở xa xa nhìn lại, dễ dàng nhận ra hắn đúng là Thiết Nam.
"Là hắn! Lẽ nào là hắn!" Từ trên vẻ mặt lãnh đạo của Mộ Dung Lãnh Tuyết, nhịn không được lộ ra nét kinh hãi, lập tức khôi phục lại như thường, chỉ là trong đầu ý niệm vận chuyển như điện.
"Người của ta đâu?" Trịnh Hoa Hùng vừa rồi phái đi hai đội Cẩm y vệ mà chỉ thấy còn một người, nhất thời kinh ngạc.
Nhạc Phàm bước lên, thản nhiên nói: "Ngươi yên tâm, ta không giết bọn chúng..."
Nghe nói như thế, Trịnh Hoa Hùng tâm trạng hơi hạ xuống, dù sao những người này cũng là thuộc hạ đắc lực của hắn, nếu có gì xảy ra, thì...
Không đợi Trịnh Hoa Hùng yên tâm, Nhạc Phàm buông Cẩm y vệ trong tay ra, đột nhiên đánh một quyền vào ngực hắn... "Rắc!" một tiếng đập vào tai, Cẩm y vệ bị đánh bay xuống đất, miệng phun máu tươi, rơi đầy mặt đất.
"Dừng tay! Ngươi làm gì vậy!?" Trịnh Hoa Hùng gầm lên, cả người vọt lên, thẳng tới bên người Cẩm y vệ... Sau khi kiểm tra, thấy hung cốt vỡ vụn, dù sao thì cũng đã trở thành phế nhân.
Nhạc Phàm tiếp tục nói: "Ta không giết bọn chúng, chỉ là bọn chúng đều bị phế đi, cũng giống như hắn ta" vừa nói liếc mắt nhìn người đang nằm trên mặt đất.
"Cái gì!!! Phế đi? Hai đội Cẩm y vệ tất cả đều bị phế đi!?" Trịnh Hoa Hùng trong lòng chấn động, cảm thấy hai mắt như mờ đi. Cẩm y vệ này đều là tâm phúc do hắn bồi dưỡng nhiều, hôm nay bị đánh ra như thế làm sao mà bình tĩnh được!
"Thiết Nam, ngươi... tên súc sanh này thật lớn gan, dám cấu kết với người ngoài đến đả thương người của Tư Đồ phủ ta! Đến..." Tư Đồ Hướng Đông chỉ vào Thiết Nam chửi rủa, muốn gọi người đến, nhưng lại nhớ tới việc vừa rồi. Ngay cả Cẩm y vệ cũng thúc thủ vô sách, huống chi là mình.
Thiết Nam ôm sư phụ tiến lên từng bước, mặt không chút thay đổi nói: "Ta không muốn gây náo loạn, chỉ muốn trả lại công đạo cho sư phụ ta".
"Công đạo! Chỉ bằng ngươi?" Đang nói, Khổng Thiên Vũ thân thể di chuyển, ngang nhiên bước tới, quay về Thiết Nam nói: "Ta là Tổng bộ đầu Lục phiến môn, các ngươi dám tiến vào phủ của người khác, còn dám nói chuyện công đạo với ta? Phì!"
"Đúng vậy! Ta dựa vào cái gì mà đòi công đạo?" Thiết Nam cười lộ vẻ sầu thảm, trong mắt tràn ngập nét quái dị, không biết là thất vọng hay là đang cười nhạo bản thân ngây thơ.
Nhạc Phàm vỗ vỗ vai hắn, nghiêm túc nói: "Khi không còn công lý, chúng ta chỉ kiên trì dựa vào chính mình. Ngươi muốn bảo vệ cho họ, thì phải mạnh mẽ lên".
Thiết Nam yên lặng gật đầu, hắn hiểu được lời Nhạc Phàm nói, phảng phất như hồi tưởng lại trăm ngàn việc... hắn cũng đã trải qua...
Trịnh Hoa Hùng mặt lạnh lùng, thầm nghĩ: "Người kia là ai, ngay cả ta cũng không thấy rõ hắn ra tay, xem ra đối phương thực lực không thua gì ta..." trong lòng xoay chuyển, đứng dậy hướng về Nhạc Phàm lạnh lùng nói: "Hừ! Cuối cùng các hạ là người phương nào? Sao phải ra tay tàn nhẫn như vậy!"
Trịnh Hoa Hùng ở vị trí cao đã nhiều năm, tâm tính tự nhiên khó lường, cho dù hắn bây giờ phẫn nộ dị thường, những giọng vẫn không thay đổi.
Nhạc Phàm nhìn Thiết Cường đang hôn mê một chút, hỏi lại: "Tàn nhẫn? Có lẽ là như vậy! Ta bất quá chỉ đáp trả lại thôi. Nói, là ai ra tay?"
"Hừ hừ!" Khổng Thiên Vũ khinh thường nói: "Ngươi cho rằng mình là ai? Hoàng thượng hay là khâm sai? Hay là cả hai..."
Nói chưa dứt, quyền phải của Nhạc Phàm đã đến trước ngực...
"Cẩn thận!" Trịnh Hoa Hùng hét lớn một tiếng, đồng thời ra tay...
"Bùng!" Hai quyền chạm nhau, một tiếng nổ vang chấn động. Nhưng thấy Trịnh Hoa Hùng thối lui mấy bước mới đứng vững lại được, còn Nhạc Phàm thân thể chỉ có chút lắc lư, thực lực chênh lệch không nói cũng biết.
Khổng Thiên Vũ sau khi hồi thần kinh sợ thối lui mấy bước, nhớ tới tình cảnh vừa rồi tâm trạng hoảng sợ: "Người này thật là lợi hại! Bản thân thực lực cũng gần siêu nhất lưu, thế mà nhìn không thấy tốc độ ra quyền của đối phương... thậm chí ngay cả, ngay cả thế bá cao thủ như vậy cũng bị một chưởng đẩy lui. Không cần phải nói, hắn, hắn thật... thật là lợi hại, vừa rồi nếu không phải thế bá giúp ta, sợ rằng..." càng nghĩ càng thấy lạnh người.
Trịnh Hoa Hùng bây giờ cũng tự biết khổ, bản thân vận tám tầng công lực mà đỡ không nổi của đối phương một quyền, ngay cả tay phải cũng bị chấn cho tê dại, không thể sử dụng một chút khí lực nào, giống như là đụng phải tấm sắt vậy.
"Thực lực không được, chỉ có thể đợi thế lực, may mà tín hiệu đạn đã phóng ra ngoài, chỉ cần câu giờ, đến lúc đó..." nghĩ ra biện pháp, Trịnh Hoa Hùng ra hiệu bằng ánh mắt cho Khổng Thiên Vũ.
Khổng Thiên Vũ hiểu ý gật đầu.
Tại Lâm uyển.
Nhạc Phàm dẫn Thiết Nam từng bước tiến tới, đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi...
"Là ngươi! Có thể nào lại là ngươi! Ngươi..."
Mọi người nghe vậy quay qua, ánh mắt cũng đều hướng về Lê Hạo Kiệt.
"Thì ra là ngươi!" Nhạc Phàm dừng bước, thản nhiên liếc mắt nhìn một cái. Hắn đã từng gặp qua Lê Hạo Kiệt một lần, biết người này là Huyện lệnh địa phương, cho nên gặp ở đây cũng không có gì kỳ quái.
Khổng Thiên Vũ vội vàng hỏi: "Ngươi biết hắn? Hắn là ai vậy?" Hắn nghĩ đến, phải biết được chi tiết về người này, mọi chuyện sẽ dể xử lý hơn.
"Hắn, hắn là..."
Trịnh Hoa Hùng thấy hắn hồi lâu nói không ra một chữ, quát lên thúc giục: "Nói mau, hắn là ai vậy?"
Lê Hạo Kiệt do dự trong chốc lát, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Hắn chính là Lý Nhạc Phàm..."
← Ch. 203 | Ch. 205 → |