← Ch.210 | Ch.212 → |
Ban đêm, Trong Ẩn Tiên cốc già trẻ vui vẻ tụ lại một chỗ, tiếng cười nói tràn ngập nơi này, phảng phất như đã lâu chưa có khung cảnh như thế này.
Hạnh phúc thì ngắn ngủi, đối với Nhạc Phàm mà nói tựa như lưu tinh chớp lên trong nháp mắt, ít nhất cũng là hưởng thụ qua hạnh phúc, mặc dù vẫn có sự tiếc nuối...
Mang theo tâm tình thư thái, Nhạc Phàm trở lại phòng, lại bắt đầu nghiên cứu "Kỳ kinh".
Nhạc Phàm đối với trận pháp hứng thú không thua kém gì săn bắn, trải qua nhiều ngày học tập nghiên cứu, hắn đối với trận pháp những hiểu biết mới.
"Kỳ kinh" chia làm "Cơ quan thuật", "Trận giải thiên", "Pháp quyết thiên", "Đấu thiên" và "Ngự thiên" năm phần.
Có thể là do nguyên nhân thân là thợ săn, Nhạc Phàm đối với cơ quan bẫy rập có xúc giác trời sinh, toàn bộ phần "Cơ quan thuật" hắn cơ bản đã lĩnh ngộ. Còn "Trận giải thiên" cùng với "Pháp quyết thiên" chính là nguyên lý của kỳ thuật, Nhạc Phàm cũng chỉ mới lĩnh ngộ được hai ba phần, quả nhiên là ảo diệu thâm sâu.
Nếu nói phần trước là cơ sở, thì hai phần sau "Đấu thiên", "Ngự thiên" chính là phần áp dụng vào thực tế.
"Đấu thiên" chủ sát, ghi lại kỳ trận công kích, sát khí vô hạn, càng đi sâu, Nhạc Phàm càng thấy kinh hãi.
"Ngự thiên" trái lại là để phòng ngự, chính là để vây khốn, mặc dù thủ đoạn ôn hòa, nhưng cũng là cách giết người vô hình.
Hai bộ trận pháp này không phân cao thấp, dựa vào tinh thần pháp quyết rất huyền diệu, Nhạc Phàm đã nắm được phần trận pháp căn bản, cũng đã có thể tính toán được một số trận pháp cao cấp. Bất quá muốn tiến từng bước cũng rất khó, phải không ngừng trải qua thực tiễn mới tích lũy được kinh nghiệm.
Nghĩ đến tích lũy từ thực tiễn, Nhạc Phàm không khỏi nhớ tới "Thái thanh huyễn tuyệt trận" bên ngoài Ẩn Tiên cốc...
"Đã có sẵn sao lại không dùng! Bây giờ đã quá muộn, sáng mai tìm Tô gia gia hỏi một chút..." Suy nghĩ xong Nhạc Phàm thu lại "Kỳ kinh", đứng dậy đi ra ngoài phòng.
Trong đêm sâu thỉnh thoảng lóe lên từng từng ngôi sao, hiện lên trong sắc đêm thật là thê lương.
Nhạc Phàm một mình đi lên đỉnh núi, mặc cho gió lãnh thổi vẫn điềm nhiên.
Qua một lúc lâu, Nhạc Phàm mới ngồi xếp bằng điều tức, một bên hấp thụ khí thiên địa, một bên rèn luyện "Tiễn Hồn".
Tu luyện cho tới bây giờ không dám nghỉ ngơi một chút, đây là thói quen của Nhạc Phàm ngộ ra từ trong sinh tử. Đúng là nhờ có thói quen này, hắn mới có thể tiến bộ nhanh như vậy, từ trong sinh tử mà đi lên.
Hôm sau, Nhạc Phàm từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại, nghĩ đến việc tham khảo trận pháp, cũng không muốn lưu lại nữa, trực tiếp đi xuống chân núi.
Khí trời rất tốt, Tô Phóng Hào đã dậy từ sớm, đang cùng các lão nhân đi bộ, đang trên đường về thấy Nhạc Phàm đi tới. Liền tiến lên nói: "Tiểu Phàm, tối hôm qua chơi có vui không?"
"Ừm, cho tới bây giờ chưa bao giờ náo nhiệt như vậy! Cảm giác rất tốt" Nhạc Phàm nghĩ cuộc vui hôm qua, trong lòng cũng thấy ấm áp.
Đi trên thảm cỏ, hai người đều cảm thấy tâm ý thoải mái, không khỏi vừa đi vừa vui vẻ trò chuyện, thậm chí nói cả về việc của thiên hạ.
"Được rồi, Tô gia gia, con có chuyện muốn hỏi".
"Ha ha! Có chuyện gì muốn hỏi sao".
Nhạc Phàm cũng không khách khí, nói thẳng: "Con gần nhất nghiên cứu trận pháp, bởi vì thiếu kinh nghiệm, cho nên hy vọng mượn "Thái thanh huyễn tuyệt trận" bên ngoài Ẩn Tiên cốc nghiên cứu một phen, để tiến bộ".
"Ồ!" Tô Phóng Hào dừng bước, nhíu mày nói: "Thái thanh huyễn tuyệt trận chính là do những người trước đây tận lực thiết kế, quan hệ đến vận mệnh của Thần Ky Các, cũng là lá bài cuối cùng của chúng ta, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn..."
Nhạc Phàm trong mắt hiện lên nét thất vọng, hắn biết sự việc quan trọng, cho nên cũng là đến hỏi thử xem thái độ.
Đang định nói, lại nghe Tô Phóng Hào nói: "Bất quá, nếu Tiểu Phàm muốn xem... Như vậy đi, để ta đưa ngươi đi gặp một người, hắn có khả năng giúp đỡ ngươi".
Nhạc Phàm nhất thời kinh hỉ: "Tốt lắm, Tô gia gia".
"Theo ta đến đây đi".
Nhạc Phàm theo Tô Phóng Hào, đi đến lối vào Ẩn Tiên cốc. Lúc này hắn mới chú ý, cách lối vào không xa có một căn nhà nhỏ.
Căn nhà đơn sơ, tường rào bằng trúc bốn phía trồng đầy cây cối và hoa cỏ.
Rất là kỳ quái, Nhạc Phàm ra vào cốc hơn mười lần, vậy mà chưa từng chú ý đến nơi này. Nhưng bây giờ xem lại, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy một tia quái dị.
"Ảo trận!" Nhạc Phàm cả kinh, nhìn ra bốn phía. Có thể đem kỳ thuật đưa vào thực tế trên mặt đất như vậy, người này đối với nghệ thuật trận pháp không thể không cao!
Không biết có phải trùng hợp, Nhạc Phàm cùng Tô Phóng Hào hai người vừa đến, cửa phòng liền mở ra. Chỉ thấy một đứa nhỏ khỏang mười tuổi bước ra, cười nói: "Tô gia gia, Lý đại ca, sư phụ kêu con ra tiếp các người".
"Tiểu đậu tử! Sao lại là ngươi?" Nhạc Phàm sửng sốt! Ở chỗ này già trẻ cũng khoảng bốn năm mươi người, hắn cơ bản đều nhận ra, chỉ là bình thường ít có tiếp xúc. Tiểu đậu tử này cũng sững sờ, bất quá hắn và Tiểu đậu tử này cũng hay chơi đùa với nhau, nên Nhạc Phàm rất có ấn tượng, cho nên hắn nhớ kỹ.
Tô Phóng Hào thấy vẻ mặt sững sờ của Nhạc Phàm, không nhịn được cười nói: "Chủ nhân ở đây tên là Hoàng Phủ Minh, là lão nhân đời trước. Là một kỳ nhân cao tuyệt, tinh thông kỳ môn trận pháp, hiện nay "ái thanh huyễn tuyệt trận" là do lão chủ trì.
Hoàng Phủ lão ca bình thường rất hiếm khi gặp người khác, mà Tiểu Phàm cũng là chuyện riêng của bản thân, không tiếp cũng là lẽ thường. Tiểu đậu tử này là đồ đệ của Hoàng Phủ lão ca... Đi thôi, có đứng đó cũng không hiểu được đâu".
Đi vào trong nhà, bốn vách đều có đồ hình, phía trên vẽ một đồ án và ký hiệu kỳ quái. Ở giữa đặt bốn cái ghế, ở sát tường đặt hai cái giường gỗ... Nơi này quả thực rất nhỏ!
Ngồi trên chiếc giường bên trái là một lão nhân mặc áo bào màu tro, bác bạc bù xù không buộc lại, đôi mắt thâm thúy vẻ mặt nhăn nheo, toàn thân phát tán sự thản nhiên lạnh lùng, người đó là Hoàng Phủ Minh.
"Là lão!" Nhạc Phàm nhớ kỹ người này. Tối hôm qua lúc tụ hội, lão ngồi ở đó chưa từng nói qua một lời, chỉ là nhìn mọi người cười cười.
"Mời ngồi!" Hoàng Phủ Minh thấy hai người Nhạc bước vào, cười lãnh đạm.
Tô Phóng Hào vỗ vỗ vai Nhạc Phàm nói: "Ở chỗ này không nên khách khí, ngồi đi Tiểu Phàm".
"Ừm".
Đợi tiểu đậu tử đi ra ngoài, Hoàng Phủ Minh mới hỏi: "Có chuyện gì?"
Tô Phóng Hào xấu hổ cười nói: "Hôm nay ta đến có chút việc" dừng một chút, rồi nói thẳng: "Ta muốn cho Tiểu Phàm theo ngươi học trận pháp".
Hoàng Phủ Minh mắt sáng ngời, nhìn Nhạc Phàm nói: "Ngươi biết kỳ môn thuật?"
"Biết phần cơ bản" Nhạc Phàm cũng nói thẳng không kiêng kỵ.
Hoàng Phủ Minh lại nói: "Vậy ngươi thấy cái gì?"
Nhạc Phàm trả lời: "Nơi này bố trí ảo trận, hẳn là từng gốc cây ngọn cỏ bên ngoài đều được bài trí. Nhà này chính là trận nhãn, cho nên người mới biết có người đến, nên kêu tiểu đậu tử ra nghênh đón".
"Có biết thiên địa biến hóa?"
"Vô cùng vô tận tự có quy luật..."
"Làm sao lập ra kỳ thuật?"
"Biến hóa trong nó".
Hoàng Phủ Minh cùng Nhạc Phàm một hỏi một đáp, Tô Phóng Hào ngồi một bên cứ như nước đổ đầu vịt, chỉ có thể ngồi đó, thầm nghĩ: "Khi nào mới xong đây!"
Qua hồi lâu, Hoàng Phủ Minh cười to lên, miệng hô: "Cao minh, cao minh..."
Tô Phóng Hào không khỏi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên lão mới thấy Hoàng Phủ Minh có bộ dáng thất thố như vậy. Lập tức nhìn sang Nhạc Phàm, thấy hắn đang cúi đầu trầm tư, không biết suy nghĩ cái gì.
Chỉ chốc lát sau, Hoàng Phủ Minh thu liễm vẻ mặt, quay qua Tô Phóng Hào nói: "Hắn có thể lưu lại".
"Ồ!" Tô Phóng Hào nghe vậy mừng rỡ, hắn biết Hoàng Phủ Minh tính tình mặc dù cổ quái, nhưng cho tới này đều là không nói hai lời. Nếu hắn đáp ứng cho Nhạc Phàm lưu lại, tất sẽ không làm khó hắn.
"Vậy Tiểu Phàm ở tại chỗ này nhé..." Tô Phóng Hào phân phó vài câu với Nhạc Phàm rồi rời đi.
Kể từ đó, Nhạc Phàm mỗi ngày đều bỏ ra nửa ngày tới đây học tập biến hóa của trận pháp.
← Ch. 210 | Ch. 212 → |