← Ch.237 | Ch.239 → |
Bên trong sơn cốc của Quỷ Trủng một không khí im lặng chết chóc! Phía xa đột nhiên có ảnh lửa lóe lên, lại là một thế lực nữa tiến vào sơn cốc.
Lần này tổng cộng phải có tới năm mươi người, trang phục đều là màu đen. Bọn họ tác phong nghiêm chỉnh, sắc mặt nghiêm, hiển nhiên là những người đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc.
Chỉ có đầu lĩnh cầm đầu là vận áo bào màu xám, mặt bịt khăn đen làm cho người khác không thấy rõ diện mạo chân thực. Vóc dáng gầy gò, bước đi trầm ổn khí chất bất phàm, thoáng nhìn đã biết kẻ này nhất định không phải hạng dễ đối phó.
Một người đội đi đầu tiến ra nói: "Tổng quản, bây giờ đã có ba nhóm thế lực ngầm tiến vào rồi, chúng ta có nên cũng tiến vào hay không."
Tổng quản thanh âm oang oang nói: "Ngươi thì biết cái gì? 'Bát Hoang Cửu Tuyệt Chi Địa' này cứ nói phá là có thể phá sao! Mê trận bảy mươi hai ngã ba đường, sinh tử huyễn cảnh, một đường tuyệt địa... Cho dù là có cao nhân kỳ môn tương trợ, có muốn xông qua cũng là hy vọng mong manh. Vào lúc này, e rằng các thế lực lớn còn đang chém giết lẫn nhau!" Xem ra, những người này cũng là kỳ sĩ tinh thông kỳ môn thuật.
"Vậy thuộc hạ bây giờ phải làm sao?"
"Trước tiên các ngươi đi chôn hỏa dược bốn phía, đợi sau khi đoạt được bảo vật ta muốn chôn sống bọn họ! Hắc hắc..." Vẻ mặt cùng thanh âm hiểm trá của Tổng quản làm cho người ta sợ lạnh người. Mấy vạn người ư! Cứ như vậy mà chôn sống sao! Kẻ đó còn có nửa điểm nhân tính chăng?
Tuy nhiên, đám hắc y nhân nghe được mệnh lệnh như vậy cũng không do dự, lập tức bắt đầu tiến hành...
Một lúc sau, đám hắc y nhân tụ tập lại: "Bẩm chủ quản, bọn thuộc hạ dựa theo các phương vị người chỉ định, trên đỉnh núi ở chín nơi chôn xuống tám mươi mốt bọc hỏa dược, chỉ cần một tín hiệu vang lên, nơi này sẽ tức khắc sẽ trở thành bình địa".
"Tốt! Ha ha..." Tổng quản gật đầu hài lòng, cười to nói: "Cũng sắp tới giờ rồi, chúng ta vào thôi".
"Vâng!"
Không lâu sau, sơn cốc bên trong Quỷ Trủng lần này nghênh đón hai nữ tử. Các nàng mặc áo lụa trắng, váy nhẹ nhàng tung bay, giống như thần nữ tiên tử vậy.
Hai người từ từ tới gần, chỉ thấy trong đó có một nữ tử mặt che mạng, lộ ra một đôi mắt trong suốt vô trần, vẻ tuyệt mỹ như ẩn như hiện, còn bên cạnh cũng là thiếu nữ còn trẻ.
Thiếu nữ có chút kích động kéo tay nữ tử kia, tiến lên nói: "Cung chủ tỷ tỷ người xem, đây đúng là "Bát Hoang Cửu Tuyệt Chi Địa" rồi, cô cô nói nơi này là để trấn giữ tà vật, xem ra đã có chuyện lạ".
"Tiểu Nhu, ta đã nói qua, ngươi gọi tên ta là được rồi, ta không muốn gọi là cung chủ".
"Ha ha, Trần Hương tỷ tỷ" Tiểu Nhu nét mặt tinh ranh, tác phong lại tự nhiên thuần khiết.
Trần Hương trong mắt thoáng hiện lên ý cười, lập tức nghiêm mặt nói: "Sau khi tiến vào phải tự bảo vệ mình cho cẩn thận".
"Ôi chao! Võ công của Trần Hương tỷ tỷ đã đạt tới bực đại thừa rồi, Tiểu Nhu không sợ đâu, hì hì... Hôm nay là mồng chín, bây giờ là giờ Hợi, đại cát là hướng chính Bắc, chúng ta tiến vào cửa Bắc".
...
Lúc vừa tiến vào bên trong Quỷ Trủng, đám người Đông Vũ phát hiện, kỳ thật nơi này tuyệt không tối đen tới mức không nhìn thấy năm đầu ngón tay như trong tưởng tượng, hơn nữa lại sang lạ thường. Chỉ có điều, trên vách núi đều bị hồng sắc quang mang bao phủ, vây quanh quỷ dị vô cùng. Xem ra, dị tượng mới vừa rồi đỉnh núi sản sinh ra không phải là biến mất, mà là tất cả bị Quỷ Trủng hấp thụ vào bên trong núi.
Lúc này, một nhóm hơn trăm người đứng lại trước một ngã ba đường cực lớn, có vẻ mờ mịt một chút giống như bị lạc đường. Bởi vì, đây hình như là lần thứ bảy bọn họ đã đi qau nơi này. Nếu là theo lời của Bất Giới mà nói, "Bát Hoang Cửu Tuyệt Chi Địa" vấn đề khó khăn nhất trước mắt, đó là phải ở trong tám lần chín bảy mươi hai cái ngã ba ngang dọc giao nhau để tìm kiếm được con đường ra chính xác.
"Hôm nay đúng vào quẻ Càn(*), bây giờ là giờ hợi thuộc mậu can(**), tính toán suy diễn theo phương pháp cửu cung, chín một hai, bốn sáu tám, ba bảy năm, trong chín số đang là số năm, lúc này là giai đoạn cuối của số năm... đi vào đường cuối cùng bên phải".
Bất Giới dùng la bàn đo phương vị, tự tin đi đến đầu con đường cuối cùng bên phải, mọi người không chút do dự tiến lên theo.
Càng đi xuống dưới, không khí càng ít dần.
Thỉnh thoảng khí đất, bùn nóng bất ngờ phun ra, nếu không có Bất Giới dẫn đường, sợ rằng lần này lành ít dữ nhiều.
Cho dù như vậy, đám người Đông Vũ cũng chật vật vô cùng.
Lại đi qua một con đường, phía trước vẫn là sơn động, chỉ là lần này lại có vô số thi thể cụt tay cụt chân nằm trên mặt đất, ăn mặc không giống nhau, hiển nhiên là các môn các phái chém giết lẫn nhau tạo thành. Máu còn chưa ngừng chảy, xem ra là chuyện vừa mới phát sinh trước đó không lâu.
"A..." Một tiếng kêu sợ hãi, Phương Hàm sợ đến phát khóc, nhảy lên lưng một người ở phía đằng sau.
"Làm sao vậy, làm sao vậy?" Mọi người lập tức đề phòng, liền nhìn thấy Phương Hàm chỉ vào một con chuột trên mặt đất, lúc này mới hiểu được chuyện gì xảy ra.
Bất Giới vội vàng bấm đốt ngón tay, hưng phấn nói: "Hợi tí, tí hợi, bây giờ đúng là giờ hợi, mọi người mau chạy theo con chuột".
Đám người Đông Vũ không nghi ngờ lão, dẫn người theo sát sau đó, chỉ còn lại có bọn người Thanh Thiên.
"Đồ sắc lang ngươi!"
"Bốp!" Phương Hàm hung hăng cho Thạch Kiền một cái tát, sau đó nhảy từ trên người hắn xuống, vẻ mặt đỏ hồng hướng về đám Bất Giới đuổi theo.
"Thạch Đầu, làm sao vậy?" Mễ Triết tò mò hỏi.
Thạch Kiền vẻ mặt mộc mạc nói: "Phía trước ngực có hai cái gì đó lồi lồi lên lại mềm mềm, có đúng là đại biểu cho nữ nhân hay không nhỉ?"
"Ực!" Ba người sửng sốt, lập tức Mễ Triết nhẹ giọng hỏi: "Cảm giác như thế nào".
"Bịch!", "Bịch" Tuyền Thanh nổi giận đập cho hai người hai cái thật mạnh!
"A di đà Phật..." Thanh Thiên vẻ mặt hài hước nói: "Sư phụ từng nói, tình giống như thuốc độc, làm đứt ruột gan, không có thuốc giải, chỉ có bản thân cầu mong được may mắn mà thôi. Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Thạch Đầu, ngươi lần này trúng độc rồi! A di đà Phật..."
"Hắn, hắn bỗng dưng là nữ nhân sao?!"
"Ngươi chết chắc rồi!"
Đám người Đông Vũ lần này đi qua sơn động, phía trước một khoảng rộng mở, có một cửa đá thật lớn ngay phía trước! Chỉ là...
"Giết!" Một tiếng gầm giận dữ làm bừng tỉnh đám người Đông Vũ.
Chỉ thấy phía trước thật hỗn loạn, ngoại trừ một số tiểu môn phái, còn có không ít người của thế lực lớn cũng tham gia vào trong đó. Gần ngàn người đang mải mê chém giết lẫn nhau. Máu thịt bầy nhầy có, cánh tay đứt đoạn có, còn có không ít người co quắp giãy chết trong vũng máu.
Đông Vũ chứng kiến tình cảnh như thế, tự nhiên sẽ không cảm thấy gì, nhưng người phía sau hắn thì lại không ngừng lo sợ.
Tựa hồ phát hiện có địch nhân mới, không ít người đang ở bên ngoài rìa hướng về phe Đông Vũ đánh tới, hai mắt đỏ hồng lên, bộ dáng không chết không thôi.
"Không hay, bọn họ đã trúng phải ảo thuật rồi" Bất Giới vừa tới không kịp giải thích, vội vàng đem ra đồ nghề bùa lá, gỗ trầm, chuông chiêu hồn, miệng niệm Minh Âm chú...
Người tới nhiều quá, một mình Bất Giới căn bản túi bụi không kịp, Đông Vũ không thể làm gì khác hơn là dùng biện pháp ứng phó đơn giản nhất - giết người để khỏi bị người giết.
"Động thủ!" Đông Vũ ra lệnh một tiếng, cả trăm người phía sau trở nên sát khí lẫm liệt.
"Giết!"
Lại một hồi giết chóc bắt đầu, chém giết hỗn loạn làm cho kẻ khác cảm thấy tinh thần chết lặng, chỉ người có tâm kiên định mới có thể không bị lung lay. Chỉ là, không một ai phát giác, vũng máu dưới chân đang thấm dần vào đất.
Đông Vũ máu nhuộm đầy người, múa kiếm không ngừng, giữa lúc đó, hắn chợt thấy một bạch y nữ tử còn đang vất vả khổ sở chống đỡ trong vũng máu.
"Lại vẫn là nàng!" Nhìn thấy diện mạo của nữ tử, Đông Vũ trong đầu không khỏi hồi tưởng trước kia rất lâu, một lần ở biên hoang, mình ôm nhầm một thiếu nữ, kết quả đã ăn một cái tát.
Trong phút nguy nan, Đông Vũ vọt tới, nhảy tới bên cạnh nữ tử đó, cứu thoát nàng... Nữ tử giảm bớt áp lực, lập tức té xỉu trong vũng máu... Trong mơ hồ, nàng chỉ thấy một bóng lưng xa lạ mà cao ngất.
Gần ngàn nhân sĩ giang hồ, chết thì đã chết, tàn phế đã tàn phế, bên phe Đông Vũ nhân mã cũng chỉ còn lại có một nửa.
Thạch Kiền, Mễ Triết, Thanh Thiên, Tuyền Thanh bốn người ngoại trừ bên ngoài quần áo dính đầy vết máu, cũng không có gì đáng ngại. Còn Bất Giới cùng Phương Hàm đang nấp ở phía sau, nhìn vào khung cảnh của trận máu tanh đó.
"Tiểu... Phương cô nương, nàng, nàng không sao chứ?" Thạch Kiền đi tới chỗ Phương Hàm, nhớ tới việc vừa rồi xấu hổ vạn phần.
"Không cần ngươi phải quản! Hừ..." Phương Hàm chun chun mũi, lại bắt đầu cảm thấy sợ sệt.
Thạch Kiền vội vàng rút ra một viên dược hoàn, đưa cho Phương Hàm nói: "Đây là 'Thanh Tm Đan', uống vào trong lòng sẽ không thấy sợ hãi nữa".
Phương Hàm vốn định cự tuyệt, nhưng "Thanh Tâm Đan" mùi thơm nức mũi, làm tinh thần nàng rung động. Vì vậy hung hăng trừng mắt nhìn Thạch Kiền một cái, rồi chụp lấy dược hoàn uống luôn.
"Được rồi, chúng ta đi!" Bất Giới thúc giục mọi người đi đến đại môn.
Đông Vũ quan sát một chặp, phát hiện cánh cửa đá lớn này chiều cao khoảng ba trượng nhưng lại không một khe hở nào.
Lúc này Bất Giới mới mở miệng nói: "Đây là cửa ngục, trên đó chỉ có một phong ấn sẽ rất khó mở. Chỉ có hai cách, một là dùng pháp phá pháp, còn một cách khác đó là dùng lực phá pháp".
"Chúng ta nên như thế nào đây?"
"Có bần đạo ở đây, đương nhiên sẽ không cần phải phí nhiều công sức đến vậy!" Dứt lời, Bất Giới sắc mặt nghiêm túc, đưa ra la bàn cùng mai hoa đinh, án theo pháp "Thất tinh cửu biến" đặt thành hàng trên cửa đá.
"Rắc... rắc..."
Cánh cửa đá cao ba trượng xuất hiện những vết nứt nho nhỏ, như mạng nhện lan rộng dần ra bốn phía.
Nhìn thấy từng khối đá một rơi xuống, không người nào không sợ hãi than thở sự ảo diệu của kỳ thuật.
"Bình... Ầm, ầm..."
Bụi đất bay đi, cửa đá đã bị mở, nghênh đón bọn họ lại là một cái điện phủ thật lớn.
Thật lớn vậy sao? Một công trình kiến trúc chiều cao hơn hai mươi trượng, bề rộng phải mấy trăm trượng hiện ra tại trước mắt, không một ai sẽ không than thở nhận thấy sự nhỏ bé của chính mình. Bốn phía toàn là xương khô, binh khí, bí kíp rơi vãi đầy đất. Xem ra, đám người Đông Vũ tuyệt đối không phải là người đầu tiên tới nơi này tìm bảo vật.
Trong lúc còn đang ngây dại, bốn phía truyền đến những tiếng động thật lớn, mấy chỗ có cửa vào đã bị người ta dùng ngoại lực mở ra.
Lại có người đến!
Ghi chú:
(*) Quẻ Càn (còn đọc là Kiền hay Can): quẻ bói đầu trong tám quẻ (Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài), là quẻ tượng trưng cho trời.
(**) 10 thiên can (đứng trước địa chi): Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý.
12 địa chi (tính cho giờ, ngày, tháng, năm): Tí, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tị, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi.
← Ch. 237 | Ch. 239 → |