← Ch.272 | Ch.274 → |
Bên ngoài Đấu vật trường...
Nhạc Phàm đứng thẳng, không chút quan tâm đến xung quanh. Hắn thu liễm tâm thần, một mặt hấp thu thiên địa nguyên khí, một mặt chú ý đến động tĩnh ở trong Đấu vật trường.
Đấu vật đích thực là hình thức vận động đặc thù, trong hoàn cảnh đặc biệt này, hắn chỉ để ý đến các chiêu thức hơn là mua vui.
Lực lượng, tốc độ, kỷ xảo, bọn họ đều khống chế rất tốt, đặc biệt cách vận dụng lực, ngay cả siêu nhất lưu cao thủ trên giang hồ cũng vị tất mạnh hơn so với bọn hắn!
Những điều này cũng không phải trọng yếu, tâm thần chợt xao động, Nhạc Phàm thông qua linh thức, nhận thấy phía sau Hoàng Thái Cực có ẩn nấp một luồng khí tức quen thuộc. Hắn có thể dám chắc, đối phương là một dị thuật sư có tinh thần lực cường đại, chỉ là trên người không có sát ý. Nói vậy, người này có lẽ là hộ vệ cận thân của Hoàng Thái Cực.
"Người đó là ai?" Nhạc Phàm mặc dù có trực giác nhạy cảm, nhưng cũng không dám chắc khí tức quen thuộc đó là ai, bởi vì khí tức của đối phương rất mơ hồ.
Xem ra, Hoàng Thái Cực muốn Địch Thu Nhiên đến đây, tựa hồ để cho xem trận đấu vật của Thát Đát tộc, ngoại trừ thương thảo về việc đại hôn của công chúa, hiển nhiên là muốn tạo dựng uy thế, chứ không có gì khác.
Dò xét tình huống mấy trăm trượng xung quanh, không khí khẩn trương nhưng không có gì dị thường. Nhạc Phàm yên tâm, tiếp tục rèn luyện nguyên khí trong cơ thể.
Không thể không nói nguyên khí nơi này quả thật sung túc, nơi này chính là chỗ tập trung quân, nguyên khí càng tinh thuần. cảm thụ nguyên khí trong cơ thể từng chút được bổ sung, Nhạc Phàm trong lòng liền cảm thấy thỏa mãn.
Tại đây, điều quái dị là, "Tiển hồn" sau khi hấp thụ thất tình nguyên khí chung quanh, trong cơ thể tự nhiên tinh luyện thất tình nguyên khí cung cấp cho "Tiển hồn" rèn luyện, giống như là một loại hấp thu theo bản năng, Nhạc Phàm cũng không thể hiểu tại sao.
"Hây, ngươi chính là thị vệ của tướng quân người Hán kia?"
Bốn gã lính Thát Đát đứng cạnh Nhạc Phàm, đứng vây xung quanh hắn, nói với nhau: "Các vị huynh đệ, các ngươi nhìn đây, đây là người Hán, bọn chúng chẳng những xấu xí, ngay cả quần áo mặc cũng khó coi. Ta nghe nói bọn chúng khi nóng nảy còn có thể cắn người, cho nên bọn chúng còn có cái tên nữa là Hán cẩu".
"Hắc hắc! Trông hắn ngu ngốc như vậy, nói vậy mà hắn vẫn bất động..."
"Con mẹ nó! Hán cẩu đúng là Hán cẩu, hắn dám chắc là đồ tạp chủng!"
"Chắc vậy. Phì!"
"Ha ha..."
Mặc cho đối phương nhục mạ như thế nào, Nhạc Phàm vẫn không để ý tới, phảng phất như bọn chúng nói không liên quan đến mình.
Đối với Nhạc Phàm mà nói, bị chí cắn, chẳng lẻ lại muốn cắn trả. Đương nhiên, nếu thật sự có chuyện như vậy xảy ra, hắn sẽ đem con chó đó ra xẻ thịt.
Bốn gã binh lính nhìn nhau, đồng thời tung quyền, nhằm vào Nhạc Phàm đánh tới... nhưng khi bọn chúng đang vung tay, đột nhiên cảm thấy cánh tay tê rần, tiếp theo, cả thân thể không thể điều khiển được, không thể động đậy. Trong cơ thể huyết khí chảy ngược, máu từ thất khổng(*) chảy ra, trong mắt lộ vẻ kinh hãi! Mà Nhạc Phàm vẫn bất động tại chỗ, tựa như không có chuyện gì xảy ra.
Cách đó không xa, có vị tướng lĩnh đang đi đến nơi này. Vị tướng lĩnh này tên là Đạt Hổ, mặt đầy râu hình chữ quốc (国), thân hình cao lớn uy mãnh, so với người Thát Đát tộc còn cao lớn hơn vài phần, là một trong tứ đại mãnh tướng dưới tay Đa Nhĩ Cổn.
Tuy đứng ở xa, nhưng Đạt Hổ vẫn chú ý đến nhất cử nhất động của Nhạc Phàm, đám binh lính này buông lời vũ nhục đối phương, đương nhiên cũng là ý của hắn. Ý của Đạt Hổ là muốn chọc giận Nhạc Phàm, sau đó lấy cớ mà giáo huấn đối phương một chút, nhưng chuyện phát triển cũng không theo như hắn tưởng tượng. Quan trọng hơn, là hắn không thấy đối phương ra tay như thế nào!
"Các ngươi làm gì đó?" Đạt Hổ tiến lên, quay về phía đám binh lính cùng Nhạc Phàm quát lên.
Nhạc Phàm vẫn như không nghe thấy, bốn gã binh lính cũng vẫn không nhúc nhích, chỉ là con mắt xoay vòng vòng, như muốn rớt ra ngoài.
"Nói đi, con mẹ nó! Câm hết rồi sao!?"
Đạt Hổ đi quanh mọi người một vòng, thấy thuộc hạ thất khổng chảy máu, vội vàng lấy tay bắt mạch, cuối cùng vỗ đầu nói: "Con mẹ nó! Thì ra là bị điểm huyệt".
"Ai? Là ai làm? Là ngươi phải không? Nói đi..." Đạt Hổ mặt mày hung hãn nhìn chằm chằm vào Nhạc Phàm, bộ dáng như ta biết là ngươi làm.
"Là ta" Nhạc Phàm trả lời đơn giản dứt khoát, nhưng lại làm cho Đạt Hổ cảm thấy bất ngờ. Nếu như Nhạc Phàm dám nói xạo, hắn cũng không có cách nào, dù sao hắn cũng không có nhìn thấy đối phương ra tay như thế nào.
"Con mẹ ngươi! Lão tử còn tưởng rằng Hán cẩu chỉ biết..." Đạt Hổ chưa nói xong một câu thô tục, trong cổ đã không thể phát ra nửa điểm âm thanh.
Đột nhiên không cách nào nói chuyện, Đạt Hổ chợt nắm lấy cổ của mình, giống như là phát cuồng lên.
Nhạc Phàm không để ý tới, liếc mắt nhìn Đạt Hổ nói: "Bọn chúng là do ta phế, huyệt đạo ngươi cũng là do ta điểm, ta cũng không nhận thấy bản thân có cái gì không đúng".
Ngươi muốn động thủ thì ta hoàn thủ, thiên kinh địa nghĩa, đích xác là không có cái gì là không đúng. Đạt Hổ đương nhiên là biết đạo lý này, chỉ là hắn bây giờ lửa giận công tâm, làm gì còn có tâm tình nói đến đạo lý!
"Xoạt..."
Đạt Hổ một tay phá tung y phục, hung hãn đánh mạnh về phía Nhạc Phàm! Với bộ dáng cuồng bạo như vậy, hận không thể không đánh cho Nhạc Phàm sống dở chết dở.
Một thân ảnh thật lớn đánh tới, Nhạc Phàm vẫn vững như Thái Sơn, ngược lại Đạt Hổ lại bị đánh ngã xuống đất.
Ý nghĩ trở nên mê muội, Đạt Hổ trong lòng bây giờ chỉ có một ý niệm, đó chính là bằng mọi giá phải đánh ngã đối phương xuống.
"Chát..."
Đạt Hổ đứng dậy rút đại đao ra, vọt tới Nhạc Phàm...
"Bùng..."
Nhạc Phàm nhẹ nhàng khẽ bước qua, đối phương đã lại nằm lăn ra đất, trong miệng đầy cỏ cây, cực kỳ chật vật!
Đạt Hổ thật sự cũng không phải kém như vậy, mà là phẫn nộ đã làm hắn mất đi lý trí bình thường, một mặt chỉ là biết cắm đầu đánh căn bản không có dùng tới kỷ xảo chiến đấu, chỉ là sử dụng sức mạnh mà thôi. Thông tục mà nói, đó chính là "Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển".
"Bùng..."
"Bùng..."
Vũ nhục, sỉ nhục!
Đạt Hổ ngã sấp xuống, rồi lại đứng lên. Loại tinh thần bất khuất không buông tha này vốn là đáng tôn trọng. Nhưng vào lúc này, dưới hoàn cảnh này, hắn lại trở thành sự xỉ nhục trong lòng người Thát Đát tộc. Dũng sĩ của tộc bị thị vệ của người ngoại tộc nhân đánh xấp lên xấp xuống như thế, có gì là tôn nghiêm để nói?
Người tụ tập chung quanh càng ngày càng nhiều, người nào vẻ mặt cũng đỏ bừng, nếu lửa giận trong mắt có thể thiêu đốt, Nhạc Phàm cùng Đạt Hổ sợ là đã hóa thành tro tàn. Bọn họ tuy hận Nhạc Phàm, nhưng bọn họ càng hận Đạt Hổ, nếu như Đạt Hổ không muốn ra vẻ như thế, đối phương làm sao mà có cơ hội "vũ nhục" bọn họ?
Vào lúc này, trách nhiệm của dân tốc cùng sự xỉ nhục, cừu hận có thể biến một người mềm yếu trở nên kiên cường. Có thể dám chắc, nếu không ai ngăn cản, chuyện này thế nào cũng biến thành một bi kịch.
Việc dị thường bên ngoài khiến cho mọi người chú ý, những vẫn không ngừng tiếp tục.
Trong Đấu vật trường, Hoàng Thái Cực vẫn không hê động tâm nói: "Bên ngoài có chuyện gì xảy ra? Như vậy... Hoàng đệ, ngươi đi xem thử. Thật sự là phiền toái!"
"Vâng!"
Đa Nhĩ Cổn tuy đang nói chuyện, nhưng hắn vẫn chú ý đến cử động của Nhạc Phàm. Vào lúc mấu chốt này, có thể là người bên cạnh Địch Thu Nhiên, làm sao có thể là hạng người đơn giản. Chỉ bất quá, đối với việc Đạt Hổ quá bốc đồng hắn cũng mắng thầm không thôi. Nhiều năm kinh nghiệm trên sa trường, tên gia hỏa này còn không biết hắn đang đâm đầu vào cái gì.
"Vương gia đến..."
"Mau, mọi người mau tránh ra!"
"Vương gia, tên ngoại tộc thật quá đáng, nhất định phải giết hắn!"
"Đúng! Giết hắn... giết hắn..."
Đa Nhĩ Cổn băng qua đám đông hướng tới Nhạc Phàm, đối với những ngôn từ quá khích này như là không nghe thấy.
Cho tới bây giờ, đối mặt với sự đánh đấm điên cuồng của Đạt Hổ, Nhạc Phàm vẫn di chuyển có nửa bước. Bằng một phần nhỏ của cơ thể làm chuyển hướng lực lượng của đối phương đi, làm cho đối phương lăn ra đất, cũng không có phí bao nhiêu khí lực.
Đạt Hổ lại đứng lên, miệng thở hào hển. Nhưng phát không ra một chút âm thanh, nên chỉ biết nắm chặt hai nắm đấm trợn mắt mà nhìn. Muốn lại tiếp tục đánh vào Nhạc Phàm, nhưng lúc này phía sau có một tay kéo hắn lại, làm cho hắn một chút lực lượng cũng không có.
Đang phẫn nộ, Đạt Hổ quay đầu nhìn lại, lửa giận mênh mông lập tức bị dập tắt.
"Cái gì cũng không cần nói" Đa Nhĩ Cổn lãnh đạm nói: "Vận khí của ngươi không tệ, nếu như ngươi bây giờ đang ở trên chiến trường, ngươi sẽ là một cái xác".
"..." Đạt Hổ xấu hổ cúi đầu, bản thân trong mắt người anh hùng trước mặt, hành vi vừa rồi của hắn không thể nghi ngờ là sai hoàn toàn, hơn nữa còn ảnh hưởng đến tôn nghiêm của dân tộc.
"Ngươi đi xuống tự cảnh tỉnh lại đi, nếu không thể cho ta một đáp án vừa lòng, sau này trên chiến trường sẽ không có bóng dáng của ngươi".
Khổ nổi không có cách nào nói chuyện, Đạt Hổ chỉ có thể yên lặng gật đầu. Đối với bản thân phạm lỗi quá lớn, hắn lựa chọn thừa nhận.
Nhạc Phàm mặt vẫn không chút thay đổi, nhưng lại âm thầm giải huyệt cho Đạt Hổ. Nếu không có vẻ mặt của hắn vừa rồi, sau này sợ rằng sẽ trở thành kẻ câm. Không biết hắn bây giờ đang cao hứng hay hối hận.
Đạt Hổ mặc dù rời đi, nhưng những người chung quanh vẫn không rời đi, Đa Nhĩ Cổn bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện này ảnh hưởng quá nhiều, bản thân không thể không lo, nếu không sẽ ảnh hưởng đến khí thế của cả quân đội.
Trong đầu linh quang chợt lóe lên, Đa Nhĩ Cổn chỉnh lại người đi về phía Nhạc Phàm, lạnh lùng nói: "Tiểu huynh đệ, ta xem ngươi thân thủ bất phàm. Nếu là khách, không biết có hứng thú, cùng tham gia đấu vật đại hội của tộc chúng ta, đệ nhất dũng sĩ sẽ được Tộc vương chúng ta chính tay ban thưởng 'Thánh Dạ Minh Châu'... Đương nhiên, ngươi có thể lựa chọn không tham gia. Hừ hừ..."
Nói thì nói như thế, nhưng Đa Nhĩ Cổn trong ánh mắt cùng vẻ mặt khinh thường đã nói cho mọi người biết, nếu ngươi nhát gan sợ chết thì hãy nói ra.
"Ta là binh lính, có trách nhiệm của mình".
Nhạc Phàm thản nhiên nói, lập tức một luồng sát khí lẫm liệt lan tràn ra bốn phía, ngoại trừ Đa Nhĩ Cổn, mọi người chung quanh đều thối lui nửa bước.
"Xùy..."
Khi bọn họ hồi tỉnh lại, tất cả đều đều cảm thấy hành động vừa rồi của mình thật sỉ nhục! Xấu hổ! Bị sát khí của người khác dọa nạt, thật đáng xấu hổ!
Kết quả, trong lòng mọi người hận ý càng thêm sâu tận xương tủy.
thất khổng(*): bảy lỗ trên đầu người: 2 lỗ tai, 2 lỗ mũi, 2 mắt và miệng.
← Ch. 272 | Ch. 274 → |