← Ch.277 | Ch.279 → |
Trương Tĩnh mỉm cười nói: "Long vệ chúng ta vốn là vì bảo vệ Hoàng tộc mà sinh ra, có thể vì Tam công chúa mà chết, Long Cửu có chết cũng không hối tiếc!"
Từng chữ rõ ràng, ánh mắt kiên quyết! Một nữ tử, có thể vào lúc này, vì chủ tử mà hy sinh! Người như vậy quả thật đáng để người ta tôn trọng.
Chu Tĩnh Nguyệt có thể cảm nhận được sự kiên cường và quyết tâm của đối phương, chỉ là, nàng không thể...
"Có người!"
"Ai đó!?"
Ngay lúc đó, hai bóng người đột nhiên vọt đến! Chu Tĩnh Nguyệt và Trương Tĩnh còn tưởng rằng chuyện bị bại lộ, nhất thời lại càng hoảng sợ!
Đợi thấy rõ người, bọn họ mặc trang phục Thát Đát, bím tóc trên cổ, thật sự là người Thát Đát tộc? Trương Tĩnh vẻ mặt cảnh giác, che ở phía trước công chúa.
Nhìn lại diện mạo hai người, Chu Tĩnh Nguyệt trên mặt dần dần lộ ra vẻ kinh hãi.
Bốn người nhìn nhau, yên lặng không nói gì. Trong lúc nhất thời, Bên trong lều an tĩnh dị thường.
Long Tuấn, Đinh Nghị lần đầu tiên nhìn thấy Chu Tĩnh Nguyệt mặc trang phục nữ tử, lại là mặc áo cưới, nhất thời nhìn sững.
Chu Tĩnh Nguyệt vừa mừng vừa sợ, thiên ngôn vạn ngữ không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có Trương Tĩnh nghi hoặc nhìn đối phương.
"Ngươi, các ngươi làm sao đến đây được?" Chu Tĩnh Nguyệt thế nào cũng nghĩ không ra, Long Tuấn và Đinh Nghị đột nhiên xuất hiện tại chỗ này. Lại nghĩ đến thân phận của mình, Chu Tĩnh Nguyệt lại thở dài nói: "Các ngươi không nên đến đây!"
Long Tuấn còn chưa mở miệng, Đinh Nghị cười khúc khích nói: "A Tuấn đến cứu lão bà tương lai của hắn, không đến sao được? Hắc hắc!"
"Ngươi..."
Thấy Long Tuấn vẻ mặt nghiêm nghị gật đầu, Chu Tĩnh Nguyệt gương mặt hồng lên, nhưng ngày nay hai người bọn họ đã không thể.
"Lớn mật cuồng đồ..." Trương Tĩnh nghe đối phương nói lời khinh bạc công chúa, lập tức rút đoản kiếm bên thân chỉ vào đối phương. Chỉ một lời trái tai đã muốn ra tay!
"A Cửu dừng tay!" Chu Tĩnh Nguyệt gạt tay Trương Tĩnh xuống, bình tĩnh nói: "Hai người bọn họ là đồ đệ của Lý tiên sinh, chúng ta đều là bằng hữu".
"Cái gì!? Đồ đệ của Lý tiên sinh? Trông bộ dáng của bọn họ?" Trương Tĩnh khó có thể tin được, lại đánh giá Long Tuấn và Đinh Nghị cao thấp một phen.
Đối với Nhạc Phàm, Trương Tĩnh thủy chung cảm thấy có lỗi cùng sự mang ơn. Sau lần Nhạc Phàm tha thứ cho tính mạng của mình, nàng càng thêm kính nể và cảm kích.
"Tại hạ Trương Tĩnh, ra mắt nhị vị công tử, vừa rồi đã mạo phạm, thật sự xin lỗi".
Mặc dù hai người trước mắt có bộ dáng thiếu niên, lại đùa giỡn với công chúa, nhưng Trương Tĩnh vẫn còn cung kính thi lễ.
"Tiểu tử Long Tuấn, Đinh Nghị..."
Long Tuấn và Đinh Nghị nghĩ không ra thái độ của lại chuyển biến nhanh như thế, cảm thấy xấu hổ vô cùng, cả người cũng không được tự nhiên, chỉ phải cười khan hai tiếng ôm quyền hoàn lễ.
Không khí hòa hoãn, Chu Tĩnh Nguyệt dò hỏi: "Các ngươi đến đây lúc nào? Làm sao xuyên qua thành được? Người bên ngoài đâu?"
Đinh Nghị liếc mắt nhìn Long Tuấn, ý bảo hắn nói đi.
"Chúng ta đã tới được hai ngày rồi, vẫn ẩn nấp ở bên ngoài, thay đổi quần áo để làm phương tiện hành sự... Hắc hắc! "Ngũ độc mật truyện" gì gì đó dùng thật tốt, hiện những người bên ngoài đều trúng mê hương, nhất thời trong nửa canh giờ không thể tỉnh lại. Bất quá chỉ một lát nữa dám chắc sẽ có người phát hiện, cho nên chúng ta không thể ở lâu. Nhanh đi theo chúng ta!"
Đã muộn, hết thảy cũng đã quá muộn!
Chu Tĩnh Nguyệt thở dài thật sâu nói: "Ta sẽ không đi, các ngươi mau trở về đi!"
"Không đi?! Tính toán chuyện gì vậy? Chẳng lẻ Chu Tam bị trúng tà?" Đinh Nghị sửng sờ đứng tại chỗ, không biết phải nói cái gì.
Đả kích! Long Tuấn trong đầu phảng phất như ngũ lôi oanh đính, mờ mịt thất thố: "Cái này... nàng, nàng nói cái gì?"
"Ta sẽ không đi!" Chu Tĩnh Nguyệt vẫn kiên trì như cũ.
"Sẽ không... sẽ không..." Long Tuấn sắc mặt đại biến, tiến lên nắm lấy hai tay của Chu Tĩnh Nguyệt, kích động nói: "Tại sao không đi? Chẳng lẻ nàng thật sự muốn ở lại để làm Vương phi? Chẳng lẻ nàng đã quên lời nói trước kia? Tại sao muốn gạt ta? Tại sao..."
"Đủ rồi!" Chu Tĩnh Nguyệt lạnh lùng nói: "Ta cũng không có hứa hẹn gì với ngươi! Ngươi sao không nhìn lại bản thân đi, chỉ là một đứa nhỏ, chỉ biết gây họa".
Thống hận! Mất mát! Sợ hãi! Hoài nghi! Phản bội! Lời nói của Chu Tĩnh Nguyệt, tựa như một mũi thương nhọn, hung hãn đâm vào trong tim Long Tuấn.
Từ nhỏ đã bị người hắt hủi, chịu sự khổ cực của thế gian, nhân tình thế thái. Tính cách Long Tuấn có phần hơi bị kích động cực đoan, hắn nếu thật tình với người khác, đó là từ tận trong đáy lòng. Lúc đầu, Long Tuấn nghe được tin tức Chu Tĩnh Nguyệt bị nguy hiểm, không tiếc hết thảy đi đến miền biên cương xa xôi. Vốn tưởng rằng bản thân có thể có một đáp án, ai ngờ đổi lấy sự lạnh nhạt cự tuyệt cùng sự châm chọc của đối phương.
Đây là tại sao? Là sự thật tàn khốc hay là vận mệnh hý lộng?
Long Tuấn hai mắt tụ máu, đúng là hiện tượng điên cuồng!
Đinh Nghị kéo hắn ra, trách mắng: "A Tuấn, ngươi tĩnh táo một chút, chẳng lẻ ngươi đã quên lời sư phụ nói rồi sao?"
"Buông lão tử ra! Cái gì sư phụ? Hắn nói cái gì, hắn không giống ta. Tĩnh táo, tĩnh táo thì sao! Người đau đớn không phải là ngươi, ngươi đương nhiên chuyện gì cũng có thể hiểu được. Ngươi làm sao hiểu được cảm thụ của ta? Ngươi không hiểu, ngươi buông ra..." Long Tuấn kích động cuồng loạn.
"Bốp!" Một tiếng vang lên, năm ngón tay in đậm trên khuôn mặt Long Tuấn, rốt cục đã làm hắn bình tĩnh lại.
Đinh Nghị tát một cái, giận dữ nói: "Long Tuấn, ngươi nói cái con mẹ gì vậy, ngươi có nổi điên thì đi xa một chút, lão tử coi như không biết đến ngươi... ngươi còn dám nói một chữ sư phụ, lão tử hôm nay sẽ đánh chết kẻ vong ân phụ nghĩa nhà ngươi!"
Đinh Nghị thật sự phẫn nộ, trước nay chưa bao giờ tức giận như vậy, nếu người khác nói như vậy không không sao. Nhưng Long Tuấn là huynh đệ của hắn, so với huynh đệ thân thích còn thân hơn, mà Nhạc Phàm lại là người thân duy nhất của hai người. Đinh Nghị có thể nào trơ mắt nhìn Long Tuấn trở nên sai lầm như vậy.
Một cái tát ngược lại làm cho Long Tuấn tĩnh táo trở lại, nhớ tới lời nói vừa rồi, Long Tuấn tự thấy xấu hổ.
"Cám ơn ngươi Tiểu Đinh tử, vừa rồi ta xin lỗi!"
Đinh Nghị vỗ vỗ vai Long Tuấn nói: "Chúng ta là huynh đệ, ngươi sai chính là lỗi của ta".
Tâm tình bình phục, Long Tuấn cố tình hung ác nói: "Tiểu tử thúi đừng đắc ý, căng tai mà nghe lão tử đây! Ta hoàn hảo anh tuấn tiêu sái, không cần ngoại vật, võ công cao cường, nội hàm phong phú..."
Đinh Nghị cũng không tức giận, chỉ cười hắc hắc.
Chu Tĩnh Nguyệt và Trương Tĩnh không nói gì, chỉ có cảm giác bất đắc dĩ! Không hổ là đồ đệ của "Đao cuồng", tác phong hành sự thật sự làm cho người ta nhìn không thấu.
Long Tuấn vốn không phải là tiểu tử mới rời khỏi nhà, rất nhanh chỉnh đốn lại tâm tư, lại hướng ánh mắt về phía Chu Tĩnh Nguyệt.
"Nàng thật sự không muốn đi?" Long Tuấn thanh âm lạnh lùng nói.
Chu Tĩnh Nguyệt ánh mắt lảng tránh lắc đầu.
Hít một hơi, Long Tuấn tự nói: "Ta biết nàng muốn hy sinh bản thân, cũng biết nàng vừa rồi nói vậy để ta rời đi. Nhưng mất đi nhiều như vậy, nàng có thấy có đáng không?"
Chu Tĩnh Nguyệt cắn môi, vô lực nói: "Ngươi không phải là ta, tự nhiên không rõ ta nghĩ gì. Vì quốc gia, vì dân tộc, vì Phụ hoàng, ta nguyện ý!"
Đôi lúc, không phải là đáng giá mới làm, mà là có nguyện ý hay không.
Dân tộc tranh đấu không có sự sai lầm, mà chỉ có lập trường. Chu Tĩnh Nguyệt cho rằng mình đúng, cho dù thống khổ, nàng vẫn chấp nhận chọn lấy, đích thực là một nữ tử dũng cảm.
Trầm ngâm một lát, Long Tuấn mở miệng nói: "Nếu Thát Đát tộc đêm nay công thành, thì tính sao?"
Chu Tĩnh Nguyệt thân thể khẻ run nói: "Ta không thể đi".
"Tại sao?"
"Ta phải ở lại, ta mà đi, đó là đào hôn, Địch tướng quân tất lâm vào khốn cảnh, Thát Đát tộc cũng có cớ để xâm lược".
"Vậy nàng ở lại để chờ chết hoặc bị người lăng nhục?"
"Có lẽ đây là vận mệnh của ta, chỉ cần có một chút hy vọng, ta cũng phải lưu lại".
"Nàng rất kiên cường, đáng để người khác kính nể, nhưng nàng thật sự là một nữ nhân ngu xuẩn".
"Sao lại như vậy".
"Đủ rồi!" Thanh âm chợt chuyển, Long Tuấn cả giận nói: "Nàng đúng là một nữ nhân ngu xuẩn! Nàng không biết, dân tộc không phải là đại nghĩa. Tôn nghiêm của một quốc gia không phải dùng sự nhẫn nhục để đổi lấy, nó phải được duy trì bởi máu, mồ hôi và nước mắt. Hành vi của nàng như thế, chẳng những vũ nhục dân tộc của mình, mà còn làm cho dị tộc càng kiêu ngạo hơn.
Chu Tam công chúa, nàng không phải anh hùng, nàng là sự sỉ nhục của dân tộc! Sau này nghĩ lại, mỗi người ai cũng sẽ mắng chửi nàng, là nàng đã nhẫn nhục lui bước, khiến cho dị tộc không hề kiêng kỵ xâm lấn quốc thổ chúng ta. Là sự ngây thơ của nàng cùng sự vô tri mà đã hủy đi quốc gia của mình... Nàng, chính là tội nhân thiên cổ của dân tộc!
← Ch. 277 | Ch. 279 → |