Vay nóng Tima

Truyện:Thương Thiên - Chương 333

Thương Thiên
Trọn bộ 800 chương
Chương 333: Lực cũng là đạo
0.00
(0 votes)


Chương (1-800)

Siêu sale Lazada


Cuồng phong gầm thét, mưa như trút, tiếng sấm nổ điếc tai, chớp giật như linh xà.

Trời đất bao la đột nhiên có dị tượng! Núi đá sụp đổ, mặt đất lay động, hàng ngàn chim muông bay toán loạn, trăm loài thú giận dữ điên cuồng... Hỗn loạn! Tàn bạo! Bất an! Tình huống như vậy mặc dù chỉ là duy trì trong chốc lát, nhưng nó lại làm cho người ta vĩnh viễn lưu lại ấn tượng không thể xóa nhòa.

Gió ngớt mây tan, chớp hết mưa ngừng. Dị tượng trên bầu trời dần dần biến mất, ánh nắng ấm áp lại chiếu khắp mặt đất, cảnh biến hóa quỷ dị tựa hồ đã chấm dứt, nếu không có những tảng đá vỡ vụn rõ rành rành trước mắt, ai có thể tin có cảnh biến đổi như vừa rồi xảy ra? Chân núi Tung Sơn, vạn người theo nhau quỳ lạy, lần lượt ngẩng đầu lên nhìn xem... Rung động! Kinh ngạc! Nghi hoặc! Sợ hãi! Đủ loại vẻ mặt nhuốm đầy áp lực đè nén nặng nề.

Trong những người này dân thường có, thương nhân lai vãng có, cũng có khách giang hồ qua đường, thậm chí còn có không ít thế lực thần bí.

"Ta, có phải ta hoa mắt rồi hay không? Có phải bị trúng gió không? Vừa, vừa rồi phát sinh cái gì?! Ta đã chứng kiến cái gì?! Đó là sự thực ư?" Đó là một người dân thường, mặc dù hắn đã thấy qua tình cảnh hỗn loạn thời chiến, nhưng cũng chưa bao giờ thấy qua tình cảnh đáng sợ như thế!

Thương nhân đứng bên vỗ vỗ bả vai đối phương nói: "Ta nói huynh đệ, ngươi không hoa mắt, cũng không trúng gió, đó là sự thực! Chúng ta đều thấy mà, đều thấy mà! Cả nửa ngọn núi! Cả nửa ngọn núi cứ như vậy mà biến mất! Biến mất rồi...!" Nào là cười khổ, rồi cả kích động, hưng phấn! Bất luận là ai được chứng kiến tình cảnh hoành tráng như thế, đủ để trở thành vốn quảng bá riêng sau này. Ở gần đó, kiếm khách lảo đảo há hốc mồm, sau đó ra sức lắc đầu nói: "Vừa rồi là sao vậy? Đao thực là lớn, đao thế thực mãnh liệt, chẳng lẽ là thần tiên đánh nhau?! Ối trời ơi!"

"Không phải đâu?!" Bằng hữu bên cạnh càng hoảng sợ, khẽ vỗ vào ngực nói: "Nhất định là chúng ta bị hoa mắt rồi, có thể là cao thủ tuyệt thế luận võ gì đó chăng!"

"Chẳng lẽ là Thập đại cao thủ của Hắc Bạch lưỡng đạo tới sao?"

"Thiên đạo cao thủ quả nhiên mạnh thật! Ta lần đầu tiên được thấy, con mẹ nó thực sự không phải người mà... Ôi, là biến thái, đại biến thái!" "Lão đại, phía trước đó không phải là Thiếu Lâm tự sao?"

"Đúng vậy! Không ngờ Thiếu Lâm tự thực sự là nơi tàng long ngọa hổ, bỗng dưng có thể có cao thủ như vậy! Nếu có thể học nghệ ở Thiếu Lâm, chỉ cần đạt được một phần ngàn lực lượng như vừa rồi, đại gia ta sau này trong giới võ thuật Dương Châu còn không tung hoành ngang dọc! Đến lúc đó, ta quyền đả thập quán Dương Châu, cước đạp Dương Châu thập hổ (*). Ha ha..."

Mọi người nói rối rít, nhưng dù là ai cũng không thể nói được rõ ràng. Có người ngược lại đảm lược không nhỏ, bất ngờ dũng cảm lặng lẽ chạy lên núi, bản thân muốn tìm kiếm một phần kỳ ngộ trong truyền thuyết đó.

Không chỉ vùng phụ cận Tung Sơn, dị tượng lần này cơ hồ kinh động cả giang hồ, tin tức của các thế thực khắp nơi nhanh chóng lưu truyền khắp nơi. Còn tại Lạc Dương, bởi vì "Võ lâm đệ nhất đại hội" sắp bắt đầu, đã có không ít người trong giang hồ hội họp, nghe thấy biến cố ở Tung Sơn, chỉ biết tự trách mình đã bỏ qua. Trong khoảng thời gian ngắn, Tung Sơn Thiếu Lâm tự liền trở thành một địa phương nóng bỏng nhất cả giang hồ, thậm chí là cả thiên hạ.

Bên ngoài Đạt Ma động, Khấu Phỉ, đám người Thanh Thiên đứng yên như tượng gỗ.

Mây khói tan đi, mặt trời lại hiện ra, nhưng mọi người vẫn đắm chìm ở trong đao thế kinh thiên mới vừa rồi. Bọn họ đã quên hết thảy xung quanh, quên cả bản thân, trong lòng chỉ nhớ lực lượng của một đao vừa rồi! Cái loại lực lượng thuần túy này khiến người khác chấn động, càng khiến cho người ta bội phục.

"Vừa, vừa rồi một đao đó... Ta đã chứng kiến! Ta đã được thấy! Đao đạo chí cương chí cường, không có sự cứng rắn nào có thể chịu nổi, vô hình bất diệt! Dưới lực lượng, vạn vật tan tành, vạn vật tan tành... Nhạc Phàm tiểu huynh đệ rốt cục thành công rồi! Rốt cục thành công rồi! Bốn ngày ba đêm không ngủ không nghỉ, hắn rốt cục sáng tạo ra đao đạo của chính mình, từ nay về sau hắn bước lên một con đường mới rồi... 'Đạo vô chỉ cảnh, lực phá vạn thiên'... Hay hay hay! 'Đạo vô chỉ cảnh, lực phá vạn thiên '... Ha ha... Ha ha ha..." Khấu Phỉ thanh âm theo đó biến đổi, song quyền giơ lên trời! Cả người giữa lúc đó đột nhiên như say như ngốc, điên cuồng cười không ngừng, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, phảng phất phát tiết vì sự cảm động nhất trong thế gian!

Mọi người hồi tỉnh, chứng kiến Khấu Phỉ điên cuồng như thế, trong lòng cuối cùng cũng hiểu được thật sâu sắc, đặc biệt là võ công thấp kém như Tiểu Minh Hữu, mặc dù hắn chỉ là mới vừa bắt đầu tu luyện đao pháp, nhưng đao hồn trong lòng vào giờ khắc này lại được soi sáng, rồi sau đó giống như lửa thiêu liên tục, đã vượt ra ngoài khả năng kiểm soát!

"Tóc bạc ca ca, ta sẽ cố gắng, nhất định sẽ không để người và sư phụ thất vọng, nhất định!" Tiểu Minh Hữu đồng dạng rơi lệ không ngừng, nắm chặt trong tay đoản đao, si ngốc nhìn nơi đỉnh ngọn núi, trong lòng hắn đã hiểu được rằng, đó là cái ngưỡng cao độ mà biết bao người suốt cả đời cũng không cách nào đạt được. Cả đời này hắn cũng sẽ không quên được tình cảnh đã phát sinh vừa rồi, cũng lấy đó là mục tiêu và phương hướng theo đuổi suốt đời của chính mình.

"A di đà Phật..." Thanh Thiên tâm cảnh bình phục, vì vậy cao giọng tụng Phạm âm, dần dần đè tâm tình kích động của mọi người xuống, lập tức quay về phía Không Văn hỏi: "Một đao đó vừa mới rồi là do Lý tiên sinh phát ra?"

"Lý cư sĩ trên đỉnh núi tu luyện một mạch, hẳn là do cư sĩ gây nên" Không Văn chắp hai tay lại, trong mắt lộ vẻ kích động khó diễn tả.

Thanh Thiên khẽ ngâm Phật ngữ, không khỏi phát ra một trận cảm khái từ trong nội tâm: "Thế gian chúng sinh muôn vàn kỳ tài, cũng không bằng phần vạn của quyết tâm này, sự kiên nghị của Lý tiên sinh thì tiểu tăng bình sinh mới thấy! A di đà Phật..."

Nghe được tán thưởng như thế, Khấu Phỉ cũng từ trong điên cuồng bình tĩnh lại, không khỏi nhớ lại kinh nghiệm cả đời của Nhạc Phàm, thở dài một tiếng nặng nề, cuối cùng chỉ là thản nhiên nói: "Mọi người chỉ có thể chứng kiến thành tựu của một người mới bao tuổi, nhưng có ai có thể chân chính hiểu được gian khổ cùng khó khăn trong đó? Lý Nhạc Phàm không có thiên tư cao, cũng không có tài cán kinh động thế gian, càng không có tuyệt thế kỳ ngộ, hắn chỉ dựa vào chính bản thân mình không ngừng cố gắng cùng phấn đấu, lòng tin cùng quyết tâm kiên định, rốt cục có thành tựu hôm nay. Lý Nhạc Phàm đã vượt xa sự trói buộc của cực hạn, hắn vĩnh viễn cũng là người mà cả đời ta Khấu Phỉ này kính nể nhất!"

Nghe được những lời như vậy của Khấu Phỉ, mọi người cảm thấy có chút kinh dị, mặc dù Khấu Phỉ bình thường điên điên khùng khùng, nhưng lúc này giờ phút này lại không ai hoài nghi những lời giảng giải của lão. Lên tới đỉnh núi, Khấu Phỉ, đám người Thanh Thiên lần nữa lại sửng sốt. Vốn đỉnh núi tương đối bằng phẳng, lúc này bị hàng ngàn vết chém hàng trăm lỗ thủng, nhìn thảm thương không thể tả.

Một thanh huyết đao cắm sâu vào đá nửa thước, Tiểu Hỏa bất an chuyển động vòng quanh huyết đao, còn Lý Nhạc Phàm đang nằm thiêm thiếp ở chính giữa một cái hố to. Chỉ thấy hắn y phục tơi tả, từng bắp thịt vỡ nát lộ ra ngoài không khí, máu tươi đỏ lòm nhuộm đầy người, Bộ dạng thê thảm này của Nhạc Phàm khiến cho sống mũi mọi người thấy chua xót. Đồng thời, trong lòng bọn họ nhè nhẹ dấy lên hàn ý, có thể tưởng tượng, vừa rồi lực lượng đó kinh khủng thế nào, phải là thân thể cứng rắn tới mức nào mới có thể chịu đựng được! Xem ra, đằng sau thành tựu thật lớn, tất nhiên cũng phải chịu đựng áp lực thật lớn, thậm chí là trả giá bằng tính mạng của chính mình!

"Tóc bạc ca ca..."

Tiểu Minh Hữu rên lên một tiếng, định tiến lên ôm lấy người thân duy nhất này... Khấu Phỉ thấy thế, kéo đối phương lại nói: "Đồ nhi ngoan chớ hoảng sợ, tiểu huynh đệ bây giờ không có việc gì, ngươi xem hắn kìa..."

Đúng lúc này, một cảnh tượng quỷ dị lại phát sinh. Dưới ánh mắt trừng trừng của mọi người, miệng những vết thương bị vỡ ra của Nhạc Phàm có thể thấy được bằng mắt thường đang khép lại thần tốc, cuối cùng chỉ lưu lại máu đen đầy người. Theo đó, khóe miệng hiện lên một nụ cười giác ngộ.

Đã thấy Nhạc Phàm vô sự, mọi người cũng đều thở phào nhẹ nhõm, trên mặt không khỏi tràn đầy vui thích, ngay cả "Thủy nhu tiên tử" Cửu Huyền vẻ mặt chưa bao giờ hé lộ ra quá nhiều, tựa hồ cũng đã bị ảnh hưởng của Nhạc Phàm cười khe khẽ, Điêu Minh đứng bên thấy được say ngốc không thôi.

"Tốt tốt, không có việc gì là tốt rồi! Ha ha..."

Khấu Phỉ cười to, trong lòng sướng khoái vô cùng. Chẳng biết bắt đầu từ đâu, người thiếu niên này vừa chất phác lại kiên nghị, đã khuấy động tâm tư mọi người.

Sau đó, mọi người đem Nhạc Phàm về trong Đạt Ma động yên tĩnh điều tức. Gió nhẹ thổi chậm rãi, đợi chờ trên đỉnh núi, "Bách kiếp chiến đao" màu máu cô độc cắm trên đá tảng cứng rắn. Không phải đám người Khấu Phỉ không muốn đem nó đi, mà là không ai có thể rút nó ra. Mọi người đều hiểu rằng đao có linh tính, cũng không miễn cưỡng, đành đợi Nhạc Phàm sau khi tỉnh lại sẽ tự mình tới lấy.

Mọi người rời đi không lâu, "Bách kiếp chiến đao" đột nhiên không ngừng rung động, phát ra tiếng vang ông ông, thân đao giống như trống rỗng hấp thu toàn bộ những tia sáng.

Một loại khí tức thê lương mà cổ xưa khuếch tán giữa trời đất! Đã ba ngày trôi qua, Nhạc Phàm vẫn như cũ chưa tỉnh lại từ trong hôn mê.

Tuy nhiên, gần ba ngày trước, chân núi Tung Sơn sớm đã gặp họa kinh người.

Tung Sơn là khu vực của Thiếu Lâm, mà Thiếu Lâm tự chính là đất thiêng của Phật môn, lần này phát sinh dị tượng, chẳng lẽ là có liên quan tới Thiếu Lâm tự? Hay có thế còn có gì khác?

Mọi người mang theo tâm lý nghi hoặc tìm tới Tung Sơn, có kẻ tò mò xem náo nhiệt, đương nhiên cũng có kẻ nghĩ tới Thiếu Lâm tự để vơ vét món tốt, trong đó càng có không ít tín đồ Phật môn quỳ ở dưới chân núi vái lạy cầu khấn. Bọn họ cho rằng dị tượng hôm qua chính là cơn giận của thiên thần, phải tin ở trong lòng, mới có thể bình an vượt qua kiếp nạn này.

Kể từ đó, toàn bộ cả Tung Sơn náo nhiệt không được bình yên, dân chúng bình thường ở gần đó tâm tính cũng bất an, ngay cả những người buôn bán nhỏ dưới chân núi cũng đều đều đóng cửa từ chối khách. Trong bóng tối càng có không ít thế lực âm thầm chú ý quan sát, yên lặng đợi từng bước phát triển của sự việc.

Dưới chuyện này, Thiếu Lâm tự đã trở thành một nơi nào nhiệt nhất trong chốn giang hồ, Thiếu Lâm phương trượng Diệu Hư cũng trở thành người bận rộn nhất. Nhân sĩ giang hồ Lạc Dương, ở gần Tung Sơn lục tục kéo tới Thiếu Lâm, hy vọng có thể tìm ra chân tướng. Mấy ngàn nhân sĩ giang hồ tới đây, phiền phức làm cho Thiếu Lâm dù người nhiều thế lớn cũng không tránh khỏi một phen luống cuống tay chân.

Chủ trì bên trong viện, Diệu Hư toát mồ hôi không ngớt, tiếp đãi, an bài, giúp đỡ điều tiết công việc bận rộn chưa từng có. Hai ngày này, Thiếu Lâm tự vì ứng phó những người trong giang hồ này, hắn có thể nói là tâm lực tiều tụy, đứng ngồi không yên.

"Thôi rồi, thôi rồi... Tình thế bây giờ không phải một mình mình có khả năng chịu đựng, hay là đi hỏi sư thúc xem xử lý thế nào!" Nhân sĩ giang hồ vì chuyện dị tượng mà đến nhiều như thế, Diệu Hư thật ra đáy lòng mơ hồ đoán được một chút gì đó, nhưng không có sự đồng ý của trưởng bối hắn đâu dám nói lung tung. Dưới sự bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là trước tiên đi về cấm địa phía sau núi một chuyến. Tại một ghềnh đá cao phía sau núi, Thanh Thiên cùng Không Văn ngồi đối diện nhau. Đúng lúc hai người đang đàm luận, Diệu Hư vội vàng chạy đến trình bày về nguyên do phải tới đây.

Bây giờ sự việc càng lúc càng lớn, phát triển tới mức này cũng làm cho đám người Thanh Thiên, Không Văn không kịp suy tính. Thiếu Lâm tự chính là nơi thanh tịnh, trải qua một phen cân nhắc, dưới sự đồng ý của Thanh Thiên, Thiếu Lâm tự cuối cùng quyết định đóng cửa vào núi, ngoại trừ bát đại chưởng môn ra, tất cả người trong giang hồ đều bị đuổi xuống Thiếu Lâm. Đương nhiên, cũng có không ít kẻ sinh sự làm loạn định muốn đục nước béo cò, cuối cùng vẫn là bị Thiếu Lâm La Hán đại trận loạn côn tống xuống núi.

Vài ngày sau sự việc, Thiếu Lâm tự mới khôi phục sự yên tĩnh vốn có. Chỉ là dưới chân núi dòng người vẫn đình trệ như cũ không tan, trong rừng núi, thỉnh thoảng còn có vài bóng người thoáng qua.

Trong Đạt Ma động, rời xa ồn ào...

Nhạc Phàm thiêm thiếp nằm ở trên thạch đài. Lúc này, máu đen đầy người đã được Tiểu Minh Hữu lau rửa sạch sẽ, lại thay một bộ bào trắng thoải mái, trông rất tinh khiết. Còn Tiểu Hỏa miễn cưỡng phủ phục bên cạnh thạch đài, thỉnh thoảng lại ngáp dài!

Trong không minh, thân thể Nhạc Phàm ở một nơi đen tối vô tận, vô tri vô giác, không người không ta, vô số chiêu thức đao pháp ở trong tâm hắn nhất nhất hiện lên...

Kỳ thật, Nhạc Phàm vẫn tỉnh táo, với tinh thần lực cường đại đó của hắn, muốn hôn mê cũng rất là khó khăn, chỉ là hắn đã phong bế lục thức lại, trầm tĩnh tâm thần, tỉ mỉ cảm ngộ một chiêu đao thế mà mình đã phát ra.

Lần lượt hiểu rõ, tâm cảnh lần lượt tăng lên, đao thế cứng rắn không gì không phá được đã đánh tan sự trói buộc của cảnh giới, rốt cục đã đạt được "Thiên đạo chi cảnh" mà người trong giang hồ mơ tưởng cầu mong.

Ở vào thời khắc đó, trong lòng Nhạc Phàm hiểu được một điều: "Cái gì âm mưu quỷ kế, thủ đoạn hoa lá, ở dưới lực lượng tuyệt đối đều chỉ tồn tại hình thức mà thôi. Dưới một lực, tất cả đều sẽ bị hủy diệt. Là lực lượng, lực lượng tuyệt đối! Đây chính là đao đạo của mình... Dùng lực của ta, một đao phá vạn vật, thiên địa ấy là giới hạn, vô hạn ấy là rộng rãi, bao dung hết thảy tức là ôm trọn hết thảy, lực lượng ở trong tay, thiên đạo là ở trong tay..."

Ngàn vạn đao quyết hợp làm một thế, dung hòa tinh thần cùng lực lượng, đánh tan gông cùm xiêng xích của thế gian! Không có quy tắc, không có đạo lý... Hoặc có thể nói, "Lực cũng là đạo!"

Chỉ thấy ánh sáng xanh bao bọc trên người Nhạc Phàm, cả người rơi vào một loại cảnh giới huyền diệu, bao gồm cả Tiểu Hỏa một bên cũng rơi vào trong đó.

Có lẽ là trăm năm, có lẽ chỉ là trong nháy mắt!

"Vù vù... Vù vù..."

Bên ngoài Đạt Ma, Tiểu Minh Hữu một thân một mình múa đoản đao ở đây, mặc dù mồ hôi thấm đẫm áo quần, mặc dù ngón tay cọ sát nát cả ra, ánh mắt của hắn vẫn kiên định như cũ. Bởi vì trong lòng hắn chỉ có một niềm tin, từng bước truy tìm tới gần dấu chân của Nhạc Phàm... Đó là một tiểu hài tử, ý nghĩ của bọn chúng vĩnh viễn đều là đơn thuần nhất!

"Xoẹt xoẹt... Xoẹt xoẹt..."

Đao ảnh càng múa càng nhanh, đã vượt rất xa cực hạn mà Tiểu Minh Hữu chịu được.

"Bùng..." Tiểu Minh Hữu rốt cục kiệt sức rồi ngã xuống, nằm trên mặt đất không ngừng thở hổn hển: "Cách quá xa rồi, cách quá xa rồi, lúc nào ta mới có thể vượt được Tóc bạc ca ca, lúc nào ta mới có thể cùng Tóc bạc ca ca đồng thời báo thù... Tóc bạc ca ca tại sao vẫn bất tỉnh? Tại sao?"

Mất mát, không cam lòng, cô độc, bất lực, đủ loại tâm tình ở trong lòng Tiểu Minh Hữu sinh sôi tràn lan, bất giác nước mắt đau xót rơi xuống...

Chỉ lát sau, Tiểu Minh Hữu dùng sức lau vệt nước mắt, đứng dậy tiếp tục...

"Minh Hữu..."

Một tiếng kêu khẽ trầm thấp, thức tỉnh Tiểu Minh Hữu đang trong tu luyện, thanh âm quen thuộc làm thân hình hắn dừng lại.

Một tiếng "xoảng", đoản đao rơi trên mặt đất, Tiểu Minh Hữu vẻ mặt ngạc nhiên ngây người nhìn nơi cửa động, lập tức xông lên ôm chặt lấy đối phương: "Tóc bạc ca ca, Tóc bạc ca ca, người rốt cục tỉnh rồi, rốt cục tỉnh rồi! Ta chỉ biết người sẽ không có việc gì thôi, ta biết, nhưng ta vẫn sợ hãi, ta sợ... Hu hu hu..."

Đứa nhỏ khóc lóc giãi bày khi bất lực vĩnh viễn cũng sẽ không ai trách mắng, cũng không đành lòng trách cứ. Dù kiên cường, hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ! Sau khi trấn an Tiểu Minh Hữu, Nhạc Phàm lúc này mới mở miệng hỏi: "Ta đã ngủ bao lâu rồi? Khấu tiền bối bọn họ đâu?"

Tiểu Minh Hữu không chút nghĩ ngợi liền đáp: "Đã ba ngày rồi, sư phụ bọn họ đều đi bế quan, nói là đã có chút giác ngộ".

"Ba ngày sao?" Nhạc Phàm gật đầu, lẩm bẩm nói: "Không biết Thanh Thiên tiểu sư phụ đã quay lại Thiếu Lâm chưa".

Tiểu Minh Hữu tựa hồ nhớ tới cái gì, vội vàng nói: "Được rồi Tóc bạc ca ca, Không Văn sư thúc nói sư thúc Thanh Thiên của lão đã quay lại rồi..."

"Cái gì!?" Nhạc Phàm chấn động, trong ánh mắt thâm thúy lộ ra sự phức tạp, khẩn trương, hy vọng, buồn bã, cuối cùng hồi phục lại bình tĩnh.

Thanh Thiên, rốt cục đã quay lại rồi!

(*) Ý nói quyền pháp đánh thắng các võ quán tại Dương Châu, cước pháp đánh thắng mười cao thủ đứng đầu Dương Châu


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-800)