Vay nóng Tima

Truyện:Thương Thiên - Chương 479

Thương Thiên
Trọn bộ 800 chương
Chương 479: Biên quan báo nguy
0.00
(0 votes)


Chương (1-800)

Siêu sale Lazada


"Thương thiên giám":

Thiên địa bất nhân, vạn vật làm cẩu.

Giận giáng lên đầu, muốn hỏi.

Tại sao làm người? Tại sao mà sống? Tại sao mà chết? Tại sao mà khổ? Tại sao đành chịu? Tại sao buông bỏ?

Người là sinh linh, tử là kết thúc, bể khổ không khổ, quá nhiều đành chịu, trong tâm buông bỏ, phương chứng như lai.

Giữa tràng giết chóc, nguy hiểm khôn cùng, chỉ có tử chiến, không có lui chân.

Giữa vũng máu, thân hình mỗi một người ngã xuống, viết nên một bản nhạc về linh hồn bất khuất.

Sinh mệnh càng yếu nhược, sinh mệnh lại càng kiên cường, tín niệm luôn tồn tại trong lòng mỗi người.

Chiến sĩ còn sống, hay là đã chết, mọi người đều là anh hùng của dân tộc! Trăm năm về sau, dương quang vẫn còn sáng lạn, khi sơn hà trở lại vẻ tú lệ, sinh hoạt lại trở nên tốt đẹp, khi mọi người nhớ lại những chuyện đã trải qua. Đến lúc đó, tánh mạng của các người đều có ý nghĩa!

Nam nhi thề sống chết trên đấu trường, lưỡi thương cuồng nộ uống máu.

Lúc này tuyết rơi đầy trời, hòa với khói lửa bốc lên, tạo thành một phiến đỏ trắng mơ hồ.

Ba đời Kinh Hoa, trọng trấn hai triều. Hiểm quan của thiên hạ chính là ở chỗ này.

Lúc này, bên trong Đại Đồng Thành đề phòng sâm nghiêm, phố lớn ngõ nhỏ không có người dân nào, chỉ có đội ngũ tuần tra luân phiên lui tới, cả tòa thành thị đều bị bao phủ trong bóng tối.

Đại binh của Ngoa Đảm tộc tiếp cận, thế tới cuộn trào, khó tránh khỏi làm người ta có chút khẩn trương bất an.

Trên cổng thành, một gã nam tử uy vũ hùng tráng đang khoanh tay đứng.

Người này bận áo giáp màu bạc xen lẫn màu máu, mục quang lăng lệ hướng về phía tiền phương... Một mảng tuyết trắng mênh mông.

Gió lớn nổi lên, áo choàng lẫm liệt phiêu động, làn da màu đồng cổ phơi bày ra bên ngoài, để lộ vài vết sẹo nhàn nhạt.

"Trận tuyết này, thật lớn!"

Nam tử cảm thấy tâm thần không yên, đột nhiên mày kiếm nhảy dựng lên, quát lớn một tiếng:

- Cao nhân phương nào? Nếu tới chỗ của ta làm khách, tại sao không dám hiện thân gặp mặt?

- Đinh đại soái, ngươi càng ngày càng có uy nghiêm a...

Lời nói còn chưa dứt, trên cổng thành đã xẹt qua một bóng đen, rơi thẳng trước mặt nam tử.

Người tới bận một bộ đồ đen bao trùm toàn thân, toàn thân không để lại chút khí tức sinh mệnh, phảng phất như người trước mắt chỉ là một đoàn không khí. Ẩn nặc thuật cao minh như thế, tuyệt đối được cho là thiên hạ kỳ công.

- Có thích khách...

Binh sĩ phản ứng không chậm, thấy có người lạ xuất hiện, thật nhanh đã làm tốt chuẩn bị chiến đấu, từng mũi thương sáng loáng chỉ về phía đối phương.

Song phương giằng co, không khí lại càng trầm trọng.

- Các ngươi lui hết ra.

Đinh đại soái phất phất tay, khóe miệng để lộ một ý cười:

- Đối đãi với địch nhân chúng ta mới dùng đao thương, đối đãi với khách nhân tự nhiên là phải dùng rượu ngon thịt ngon chiêu đãi. Các ngươi mau đi chuẩn bị một chút, thuận tiện báo cho Trương nguyên soái có khách quý đến chơi.

- Tuân lệnh.

Mọi người thu hồi thiết thương, đáp một tiếng rồi đều lui ra, không khí trầm trọng dần dần tản đi.

Hắc y nhân bất đắc dĩ nhún vai, trêu chọc nói:

- Mọi người đều nói Đinh Nghị nhà ngươi rất thành thật và chững chạc, sao ta lại cảm thấy ngươi bề ngoài trung hậu, nội tâm kì thực rất giảo hoạt, hơn nữa ngươi bây giờ càng lúc càng giống tiểu tử Long Tuấn kia...

- Hắc hắc! Phương đại ca quá khen, ta so với a Tuấn vẫn còn kém xa.

Đinh Nghị cười toe toét, mày rậm mắt to khiến cho người ta có một loại cảm giác ngây thơ chân thành.

Tôi luyện ở chiến trường mười năm, đã khiến cho thiếu nên trúc trắc lúc trước, trưởng thành làm một đại nguyên soái quyền trọng một phương. Ai cũng không thể nghĩ tới Đinh đại soái cương nghị dũng mãnh đã từng là một tiểu khất cái.

Câu nói "anh hùng chớ hỏi xuất thân" đúng là dùng để Đinh Nghị ngày hôm nay.

- Hừ! Da mặt của tiểu tử ngươi đúng là dày không phải bình thường a!

Hắc y nhân ngồi xuống chậm rãi nói:

- Tiểu tử Long Tuấn kia đang làm gì?

- Cái này ta biết.

Tinh thần Đinh Nghị run lên, dùng lực nói:

- Gần đây tiểu Hoa và tiểu Đậu xuất ra vài món đồ lợi hại, hắn đang cùng với hai vị này xem xét. Hắc hắc, tiểu tử a Tuấn này đã thật lâu không có lộ diện, cũng sợ Tĩnh công chúa có ý kiến.

- Ta không có thời gian rỗi để cùng với ngươi nói những chuyện nhàm chán này.

Hắc y nhân trầm giọng nói:

- Đại quân của Ngoa Đảm tộc đã tiếp cận. Ngươi và Long Tuấn định làm sao?

- Còn có thể làm sao, đương nhiên là binh tới tướng ngăn, nước tới đắp đất chặn...

Con ngươi Đinh Nghị đảo một vòng, mơ hồ cười:

- Phương đại ca từ xa tới, có phải là có tình báo trọng yếu gì cấp cho chúng ta? Hắc hắc, Phương đại ca thật là người tốt, người nếu có chuyện gì thì chỉ cần gọi chúng ta một tiếng là được, hà tất phải tự mình tới nơi này, thật khiến ta ngại quá a!

Vừa nói xong, Đinh Nghị sải bước đi tới khoác vai đối phương, phảng phất như như huynh đệ thân thiết của mình.

- Cút!

Trên trán hắc y nhân nổi lên ba đường đen, hung hăng đá đối phương một cước:

- Tình báo thì ta có, nhưng cũng phải có tiền mới mua được. Tiểu tử ngươi không cần giả hồ đồ với ta.

Vừa nhắc tới tiền, nụ cười của Đinh Nghị lại càng đậm:

- Phương đại ca, hiện tại chiến sự nổi lên, các huynh đệ cần phải mua thêm ít trang bị, đang cần tiền gấp. Người xem có thể khoan dung một chút hay không? Người yên tâm, chỉ cần có tiền, chúng ta sẽ hoàn lại cả vốn lẫn lại.

- Khoan dung? Ngươi cảm thấy ta khoan dung còn chưa đủ hay sao?

Lông mi hắc y nhân dựng lên, tức giận nói: Ngươi cùng với tiểu tử Long Tuấn kia lần trước thiếu ta mười vạn lượng bạc và hai mươi bình "Tửu Linh Lung" còn chưa trả. Như thế nào, bây giờ lại muốn quỵt nợ phải không? Ta cho ngươi biết, lần này ngươi mà không trả tiền thì ta liền không đi!

Đối phương cự tuyệt tại trận, nụ cười của Đinh Nghị nhất thời tiêu thất, thay vào đó mà một bộ mặt đen thui:

- Phương Vân à Phương Vân, ngươi dầu gì cũng là chủ sự của Thần Kiến Các, tại sao lại có bộ dáng hung hăng thế này? Chuyện gì cũng phải có chữ tiền chính giữa, ta thấy ngươi và Lăng Thông đúng là cùng một dạng, trong mắt chỉ có tiền mà thôi.

Phương Vân hừ lạnh nói:

- Trong Ẩn Tiên Cốc của ta, trên có trăm lão nhân, dưới có mấy ngàn cô nhi, cho dù Phương Vân ta không ăn cơm, thì bọn họ cũng không có thể đói bụng. Còn có, những cơ sở ngầm trải rộng khắp nơi để thu thập tin tức tình báo của chúng ta, để tồn tại không phải cần tiền sao? Ta chỉ tính ngươi mười vạn lượng bạc cũng đã tiện nghi cho các ngươi rồi, còn dám trả giá với chúng ta, có tin ta...

- Đủ rồi đủ rồi!

Đinh Nghị cảm thấy có chút ăn không tiêu, cuối cùng làm ra vẻ mặt đau khổ nói:

- Phương Vân, Phương đại ca, Phương đại gia ta nhận sai là được rồi mà! Mười vạn lượng bạc ta sẽ để cho Long Tuấn đưa cho ngươi, còn hai mươi bình "Tửu Lung Linh" ta cũng sẽ sai người chuẩn bị, được chưa?

- Tiểu tử nhà ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

Phương Vân hơi để lộ ý cười, vỗ vỗ bả vai đối phương nói:

- Thiếu nợ trả tiền chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, huống chi, tin tức ta lần này mang đến, bảo đảm ngươi và Long Tuấn sẽ cam tâm tình nguyện giao tiền ra.

"Có ngu mới cam tâm tình nguyện trả tiền..."

Đinh Nghị oán hận trong lòng, nhưng trên mặt lại có vẻ tươi cười:

- Phương đại ca mời nói, tiền cam đoan sẽ không thiếu cho người.

Hít một hơi thật sâu, Phương Vân nghiêm mặt nói:

- Ta có tin tức của Lý đại ca!

"Oanh long!"

Phía đông của Đại Đồng Thành đột nhiên truyền đến một tiếng chấn động mạnh, vang vọng thiên địa!

Binh lính trong thành nhất thời sợ hết hồn hết vía, nhao nhao quay đầu nhìn về phía đông, chỉ thấy trên không trung khói thuốc súng tràn ngập, khiến cho người ta nhìn không rõ tình hình thực tế.

- Thủ lĩnh, có thể đã xảy ra chuyện hay không? Chúng ta có nên xem xét hay không?

- Tiểu tử ngươi muốn chết cũng đừng liên lụy ta! Hoa gia cùng với Đậu gia đã thông báo, nơi đó là cấm địa của Phàm Môn, trừ bỏ môn chủ ra, ai cũng không được phép tiến nhập. Huống chi, ở trong thành có Đinh Nghị, Long Tuấn tọa trấn, nếu có chuyện gì thì bọn họ cũng sẽ lo.

- Vụ nổ thật lợi hại, muốn điếc cả tai, đến bây giờ vẫn còn ông ông.

- Được rồi, chúng ta chỉ cần hoàn thành bổn phận của mình, những chuyện khác tự nhiên sẽ có người lo.

- Thủ lĩnh nói rất đúng.

- Trên bầu trời thành đông, khói lửa dần dần tản ra.

Ở giữa sân là một cái hố lớn, xung quanh là một phiến bừa bãi.

Cách đó không xa, có ba đạo thân ảnh bỗng vọt ra.

Lúc này, ba người một thân rách rưới, đầu tóc xõa tung, khuôn mặt dơ bẩn chẳng khác nào ba tên khất cái.

- Khụ khụ khụ...

Ho khan một trận, Long Tuấn nhổ ra một ngụm cỏ dại, có vẻ điên cuồng:

- Tiểu Hoa nãi nãi, ngươi muốn mưu sát bổn thiếu gia phải không? Thiếu chút xíu nữa, tẩu tử của ngươi đã phải thủ tiết rồi.

Tên thiếu niên kia đặt mông ngồi phệch xuống mặt tuyết, nói:

- Long ca ta là oan uổng mà, phối chế tài liệu là do tiểu Đậu làm, ta chỉ phụ trách lắp ráp mà thôi, nào biết nó sẽ có uy lực lớn như vậy? Tất cả đều là ngoài ý muốn!

- Tiểu Đậu...

Long Tuấn chuyển đầu qua một bên, bộ mặt dữ tợn.

Tiểu Đậu khẽ giật mình, khuôn mặt tròn trịa nhất thời trở nên nghiêm nghị:

- Long ca vô cùng lợi hại, người nào cũng không là đối thủ, lấy thân pháp vô địch thiên hạ của Long ca thì vụ nổ nho nhỏ thế nào thì tính làm gì. Cho dù là có ảnh hưởng thì cũng chỉ mất hai ba cái lông măng. Với lại ta cùng với Tiểu Hoa bảo chứng, nếu có chết thì chúng ta cũng sẽ chết trước, tuyệt đối sẽ không có nửa điểm nguy hiểm tánh mạng đến Long ca. Hạnh phúc của Long ca chính là hạnh phúc của chúng ta, mùa xuân của Long ca chính là mùa xuân của chúng ta...

- Ngươi câm miệng cho lão tử!

Thái dương Long Tuấn nổi gân xanh, hung hăng sút một cước lên cái mông tròn của đối phương:

- Hai tên gia hỏa nhà ngươi, nếu một ngày không đánh đòn, thì liền gây cho lão tử không biết bao nhiêu phiền hà...

- Có thể khuất phục trước dâm uy của Long ca, đúng là phúc khí của chúng ta.

Hai người hùa hùa theo, khiến cho Long Tuấn có cảm giác nôn mửa:

- Sớm biết các ngươi có đức hạnh bực này, lão tử mười năm trước sẽ không có cứu các ngươi, để cho các ngươi tự sinh tự diệt!

Hắn vô lực nằm xuống, chỉ thẳng lên trời phát tiết:

- Con mẹ nó, đây quả thực không phải là việc con người làm được, lần sau phải để cho tiểu Đinh Tử tới nếm chút tư vị bạo tạc.

- Hắc! Oán niệm của Long đại soái cũng không phải là nhỏ a...

Một cái thanh âm phiêu hốt truyền đến, Tiểu Hoa và tiểu Đậu lập tức cảnh giới, bộ mặt trở nên nghiêm túc.

Phải biết nơi này là cấm địa của "Phàm Môn", trừ bỏ môn chủ ra thì không ai được vào. Hiện tại lại có thanh âm của ngoại nhân, sao không bất ngờ được?

- Tiểu gia ta đang buồn bực không có chỗ phát tiết, vừa vặn lại có một tên xui xẻo tới đây. Cạc cạc!

Long Tuấn cười hai tiếng âm hiểm, trầm lặng nói:

- Là người hay quỷ cũng ra mặt cho lão tử, nếu không tiểu gia ta sẽ cho người biết sự oai hùng của ta.

- Hừ! Khẩu khí của Long tiểu tử thật không nhỏ, có bản lãnh gì, ngươi...

Thanh âm chợt ngừng lại, đột nhiên quát lên:

- Long Tuấn ngươi dám!

"Bồng bồng bồng bồng bồng..."

Vài tiếng nổ liên tiếp vang lên, thanh âm phiêu hốt vừa rồi liền bị chôn vùi trong khói thuốc súng.

Trong chốc lát, một thân ảnh hoàn toàn thay đổi xuất hiện ở trước mặt bọn người Long Tuấn.

Long Tuấn nhìn đối phương, nghi ngờ nói:

- Di!? Người này nhìn rất quen...

- Ân ân, có chút quen mặt.

Tiểu Hoa và tiểu Đậu cũng gật gật đầu.

- Long... Tuấn...

Người tới nghiến răng nghiến lợi giơ nắm đấm lên, ánh mắt phẫn nộ tựa hồ muốn đem người trước mắt một đớp nuốt trộng.

Ba người lại tỉ mỉ đánh giá đối phương, Long Tuấn đột nhiên kêu lên một tiếng kinh hãi:

- Ngươi, ngươi là Phương đại ca!

- Mẹ ơi, đã gây phải họa rồi!

Tiểu Hoa và tiểu Đậu nhìn nhau, sau đó đồng thời phát tín hiệu, cùng Long Tuấn nhanh chân bỏ chạy!

Phương Vân cười một tiếng lạnh lùng, trong tay vung ra ba sợi dây xích, trong nháy mắt đem ba người bó lại như bó bánh chưng.

- Phương đại ca, ta biết sai rồi! Ta sửa, ta nhất định sẽ sửa...

- Phương đại ca, tài mạo song toàn, đệ nhất thiên hạ!

- Phương đại ca, lên trời xuống đất, không gì làm không được!

Long Tuấn vội vàng nhận lỗi, tiểu Hoa và tiểu Đậu lại càng vuốt mông ngựa mạnh mẽ!

Lúc này, Đinh Nghị cũng từ phía sau một cái cây chui ra, nhìn bốn người dáng vẻ chật vật mà cười không dứt.

- Phương đại ca, ta cũng đã nói rồi, tiểu tử Long Tuấn hiện tại rất là điên, người lại khư khư thích lấy thân thử nghiệm, tư vị hẳn là không dễ chịu a!

Đinh Nghị hồn nhiên không để ý tới ánh mắt phẫn nộ của mấy người:

- A Tuấn, ngươi cũng thiệt là, hôm nay Phương đại ca tới tìm chúng ta là có chuyện trọng yếu, ngươi sao có thể đối đãi với Phương đại ca như vậy!

- Bồng...

Long Tuấn dùng sức run lên, đánh rớt xiềng xích trên người xuống, sau đó giận dữ chỉ vào Đinh Nghị nói:

- Tiểu tử thúi nhà ngươi, sớm tới mà không nói một tiếng, có phải là muốn xem trò hề của ta phải không?

- Đừng làm rộn, lần này thật có đại sự...

Đinh Nghị hơi lấy tinh thần một chút, sau đó nói ra một tin tức khiến cho Long Tuấn rúng động:

- A Tuấn, Phương đại ca mang theo tin tức của sư phụ.

- Sư phụ? Ngươi là nói sư phụ của chúng ta?

Long Tuấn đầu tiên là sửng sốt, sau đó ánh mắt trở nên dữ dội, kích động nói:

- Tin tức của sư phụ? Có tin tức của sư phụ? Mau! Mau nói cho ta biết! Mau nói cho ta biết!

Nhìn bộ dạng cấp bách của huynh đệ, Đinh Nghị tràn đầy cảm xúc, vì thế đưa ánh mắt về phía Phương Vân cầu xin:

- Phương đại ca, người nói cho hai chúng ta biết đi, chúng ta rất sốt ruột à!

- Ngươi tới đây.

Phương Vân hướng Long Tuấn ngoắc ngoắc ngón tay, đối phương lắc mình một cái liền xuất hiện ở trước mặt.

Nhìn quanh một chút, Phương Vân nói:

- Mười ngày trước, có một thiếu niên tên Thích Minh Hữu mang theo mãnh thú của Lý đại ca xuất hiện trên Liên Hoa Phong ở Phúc Châu...

- Cái gì!?

Long Tuấn tức giận nói:

- Chuyện đã qua người ngày sao bây giờ người mới nói cho chúng ta biết.

- Nghe ta nói hết đã!

Phương Vân liếc liếc đối phương, hừ lạnh nói:

- Tuy chúng ta đã sớm nhận được tin tức, bất quá vì muốn điều tra rõ lai lịch và bối cảnh của đối phương, chúng ta phải vận dụng đại lượng tài nguyên để ra biển thu thập tin tức...

Long Tuấn đỏ cái mặt già lên, vội vàng hỏi:

- Rồi sao nữa.

- Chớ vội, nghe ta nói từ đầu nói lên.

Phương Vân bình tĩnh nói:

- Theo ta được biết, Thích Minh Hữu chính là đồ đệ của Đao Si Khấu Phỉ, năm đó bị Lâu Thượng Lâu cướp đi, Lý đại ca cũng đã từng nhờ chúng ta tìm kiếm tin tức của Thích Minh Hữu. Sau đó hắn cùng Lý đại ca đã thất tung. Chuyện này ta dám khẳng định là có quan hệ với Lâu Thượng Lâu.

- Lâu Thượng Lâu, tiểu gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi!

Long Tuấn và Đinh Nghị nắm chặt hai nắm đấm, trong mắt nộ hỏa lập lòe.

Phương Vân nói tiếp:

- Những ngày qua, chúng ta sau khi âm thầm điều tra nghe ngóng, cuối cùng đã tìm ra một hòn đảo ở trên Đông Hải, cũng chính là nơi sinh sống của Thích Minh Hữu mười năm qua. Về phần Lý đại ca, hẳn là cũng đã đi qua nơi đó.

- Đi, chúng ta bây giờ đi tìm sư phụ.

Long Tuấn có tính tình nôn nóng, nói đi là đi, Đinh Nghị vội nắm lấy tay hắn kéo lại:

- A Tuấn ngươi tĩnh táo một chút, hiện tại chiến tranh nổi lên, trong quân không thể không có hai chúng ta, nếu không hậu quả khó lường!

- Ta...

Mười năm ma luyện, tâm tính của Long Tuấn đã kiên như sắt, nhưng vừa nghe tin tức của sư phụ, hắn vẫn khó có thể cầm giữ.

- Hai tiểu tử nhà ngươi tuy vô sỉ một chút, nhưng cũng tính là có tình có nghĩa...

Nhìn bộ dạng hai người, Phương Vân nhịn không được an ủi một câu:

- Yên tâm đi! Chờ Thích Minh Hữu tới đây, các ngươi liền biết được tin tức của Lý đại ca.

- Ngươi nó Thích Minh Hữu muốn tới biên quan?

Nhãn tình Long Tuấn sáng lên, lỗ chân lông toàn thân trở nên cực kỳ thoải mái.

Phương Vân cười nói:

- Bọn họ hiện giờ đã lên đường.

- Đi, mau đem tin này báo cho mọi người.

Long Tuấn kéo Phương Vân đi, Đinh Nghị cũng theo sát sau.

Trên mảnh đất trống chỉ còn lại hai tiểu tử thương tích đầy mình là tiểu Đậu và tiểu Hoa đang bị trói gô lại, có vẻ vô cùng thê thảm!

Bận, dạo này bận, số ta thật là bận a!

Tuyết lớn bay tán loạn, nửa bước cũng khó đi.

Ngoài trăm dặm của Đại Đồng Thành, đại quân của Lặc Thô Tộc đang đóng quân.

Doanh trướng được chia làm tám phương. Lều trại có cùng một màu, nhìn trên cao xuống thì thấy giống như một hình tròn khổng lồ.

Mỗi phương cũng có ít nhất hai trăm lều trại.

- Sát!

- Sát! Sát! Sát!

Trên sàn đấu võ, cờ xí đón gió tung bay phất phới.

Chính hoàng kỳ, chính bạch kỳ, chính hồng kỳ, chính lam kỳ, tương hoàng kỳ, tương bạch kỳ, tương hồng kỳ, tương lam kỳ...

Binh lính Bát Kỳ tay cầm đao thương, chỉnh tề huy động. Sát khí lạnh thấu xương như muốn lấn át cả bầu trời lạnh lẻo!

Trên đài, Đa Nhĩ Cổn đứng chắp tay, lẳng lặng quan sát việc diễn luyện phía dưới. Hai trên trái phải của hắn, thống lĩnh Bát Kỳ tay cầm mã tấu, sống lưng thẳng tắp, trên mặt không khỏi để lộ ra vẻ tự hào.

Từ sau lần đại bại mười năm trước, đây là lần xuất chinh thứ ba của Lặc Thô Tộc. Mặc dù Đa Nhĩ Cổn cũng không cho rằng đây là thời cơ tốt nhất, nhưng hắn thực đã đợi không được nữa.

Tiểu hoàng tử trẻ người non dạ, thế lực bên ngoài rục rịch liên tục, những vương tử vương gia thì lại càng không an phận.

Nếu không phải là Đa Nhĩ Cổn dùng thủ đoạn lôi đình trấn áp, Lặc Thô Tộc chỉ sợ bây giờ đã không xong. Nhưng nếu muốn thống nhất cả bộ tộc, thì như thế cũng còn xa mới đủ, hắn còn cần có một chiến lịch sử.

Diễn luyện vừa xong, Đa Nhĩ Cổn hài lòng gật gật đầu. Binh lính Bát Kỳ chính là căn cơ của Lặc Thô Tộc.

...

Giữa trưa.

Trong quân trướng, Đa Nhĩ Cổn trực tiếp nhìn lên sa bàn, ánh mắt thâm thúy để lộ ra vẻ kiên định.

Mười năm rồi, một cái mười năm... Nhân sinh có thể có bao nhiêu cái mười năm?

Tuổi đã gần bốn mươi nhưng Đa Nhĩ Cổn vẫn không ngừng mơ mộng về một ngày mình có thể cưỡi tuấn mã rong ruổi suốt vạn dặm trên đất Trung Nguyên...

Sinh làm người anh kiệt, chết cũng phải làm người oanh liệt!

Mặc dù hắn cảm thụ được không ít ánh mắt khác thường, nhưng hắn vẫn nỗ lực đeo đuổi không bỏ giấc mộng của mình. Hắn tin rằng có một ngày chính mình sẽ khiến cho Lặc Thô Tộc trở nên vẻ vang, mở rộng bờ cõi ra vạn dặm, vĩnh viễn không phải chịu nổi khổ của nghèo khó, lạnh giá.

Thu hồi lại tâm tư, ánh mắt của Đa Nhĩ Cổn lại rơi vào trên sa bàn.

Lúc này, có một tướng quân trẻ tuổi thân hình cao lớn bước vào, nửa quỳ hành lễ nói:

- Chính Hoàng Kỳ thống lĩnh Cáp Lãng, tham kiến vương gia.

Được rồi, đều là huynh đệ vào sinh ra tử, Cáp Lãng ngươi cũng không cần giữ nhiều lễ tiết như vậy...

Đa Nhĩ Cổn đưa tay đem đối phương đỡ dậy, chậm rãi nói:

- Nói đi, tình hình Đại Đồng Thành hiện tại như thế nào?

Cáp Lãng cảm kích gật đầu, tiếp theo trầm giọng nói:

- Hồi vương gia, mấy ngày qua không khí của Đại Đồng Thành có chút hoan hỉ quá mức.

- Nga? Chuyện gì xảy ra.

Thấy Đa Nhĩ Cổn hơi nhíu mày, Cáp Lãng vội vàng nói:

- Theo thám tử hồi báo, đầu lĩnh của Đại Đồng Thành thường xuyên tụ họp, tựa hồ như đang thương lượng cái gì. Hơn nữa trong thành phòng ngự lại thêm nghiêm mật, người của chúng ta căn bản là không nghe được nửa điểm tin tức.

- Như vậy sao...

Đa Nhĩ Cổn đi tới đi lui, trầm ngâm không nói. Một lát sau, hắn nói:

- Còn kinh thành thì có tin tức gì không?

- Có ạ, hoàng đế Đại Minh đã phái Phục Uy Đại tướng quân Thái Thúc Nguyên, lãnh năm vạn quân trợ thủ biên quan.

Đa Nhĩ Cổn cười một tiếng đầy ý vị:

- Muốn lợi dụng bổn vương để thâu tóm Tĩnh sao, Chu Khang Cảnh toan tính thật hay! Bất quá, Tĩnh cũng không phải dễ ăn như vậy. Nếu như đến lúc cần thiết, bổn vương cũng không ngại giúp các ngươi một phen.

Bổng có tiếng từ bên ngoài vào:

- Báo, Sơn Hải Quan Tổng binh Sài Quế sai người đưa tới thư mật tới, thỉnh vương gia xem qua.

- Sài Quế?

Đa Nhĩ Cổn vừa đọc lướt qua thư mật thì tinh quang trong mắt bạo trướng:

- Giỏi! Giỏi cho một tên Sài Quế!

- Vương gia, ngài đây là...

Cáp Lãng cẩn thận thăm dò, muốn nhìn lén xem nội dung của thư mật, không ngờ Đa Nhĩ Cổn đã đem nó vo lại thành đoàn, bóp cho nát bấy.

Hít một hơi thật sâu, tâm tình Đa Nhĩ Cổn cũng dần dần bình phục:

- Cáp Lãng, Trọng Kim đại quân của chúng ta đã xuất binh được hơn nửa tháng rồi sao?

Cáp Lãng tính tính một chút, sau đó gật đầu nói:

- Đã được hai mươi ngày.

Đa Nhĩ Cổn thản nhiên nhìn sa bàn nói:

- Trận tuyết này thật là lớn, thật đúng là trời không như người ta muốn! Trời không giúp bổn vương, nghĩ bổn vương sẽ buông tha ư? Hừ!

- Cáp Lãng, truyền lệnh xuống, bão tuyết vừa suy yếu, đại quân lập tức công thành.

- Tuân lệnh.

Bảy ngày thoáng một cái lại trôi qua, hết thảy mọi chuyện trong Đại Đồng Thành vẫn diễn ra bình thường. Nhưng việc cái tướng lĩnh liên tiếp tụ họp khiến cho người ta có thể ngửi ra một tia bất thường.

Trên cổng thành đông, một lão tướng quân và một thư sinh trẻ tuổi ngồi đối diện nhau, vẻ mặt nghiêm nghị.

Trước mặt hai người là một sa bàn cỡ nhỏ... Núi rừng đất hoang, kéo dài liên tiếp, thế cục không ngừng biến hóa, phảng phất như một chiến trường thu nhỏ.

- Đúng là gừng càng già càng cay mà!

Tướng quân trẻ tuổi bỏ cây cờ mốc xuống, cảm thán nói:

- Chiêu này của Trần lão tướng quân đúng là xoay trời lật đất, khiến cho Lăng Thiên không thể không bội phục. Cục này là Trần lão tướng quân thắng.

Được người khen ngợi, Trần lão tướng quân ngược lại cũng có không có cao hứng, mà bất đắc dĩ nói:

- Ta đây là một lão cốt đầu (lão già khọm), không phải là một lão hồ đồ. Cục này tuy thắng như cũng không có nắm chắc. Người trẻ tuổi thường là bộc lộ tài năng, nhưng thế cục của ngươi lại nội liễm khắp chốn, ẩn dấu đi mũi nhọn, nhiều khi cũng khiến ta nhìn không thấu.

Lăng Thiên lắc đầu, không chút để ý nói:

- Thôi diễn sa bàn chung quy cũng chỉ là luận binh trên giấy, hết thẩy cũng chỉ là tưởng tượng mà ra. Nếu so với một người trải qua trăm trận chiến như Trần lão, thì một thư sinh như Lăng Thiên sao có thể so với được.

Trần lão tướng quân thoải mái cười một tiếng:

- Đọc sách biết được nhiều kiến thức, nắm được đạo biến hóa. Hơn nữa trong loạn thế, ngàn quân dễ có, một tướng khó cầu. Cũng giống như tiểu Thiên nhà ngươi thì lại càng khó có được!

- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, lão tướng quân quá khen.

Lăng Thiên từ chối cho ý kiến cười cười, trong mắt lóe lên một tia sáng không tên.

Việc gặp gỡ trong nhân sinh vốn là vô cùng kỳ diệu, vì một phần ân tình nho nhỏ, hắn đã dừng chân ở nơi này năm năm thời gian. Hồi tưởng lại mười năm trước, nếu như không có gặp được người kia thì hắn và tỷ tỷ đã sớm chết đi rồi. Mỗi lần lâm vào hoàn cảnh khó khăn, hình ảnh kia lại hiện lên trong đầu hắn.

"Lý đại ca, cuối cùng cũng nghe được tinh tức của người... Sau khi chiến sự nơi này bình ổn, ta cũng nên ly khai."

Lăng Thiên mặc niệm trong lòng, đứng dậy hướng phía rào chắn đi tới.

Một bóng trắng lướt qua, đúng là một con bồ câu đưa thư đừng ở trên tay Lăng Thiên. Hắn gỡ cuộn giấy xuống, vừa nhìn vào thì ánh mắt đã thay đổi.

Trần lão tướng quân thấy hắn có chút khác thường thì bước nhanh tới hỏi:

- Tiểu Thiên, đã xảy ra chuyện gì?

- Sơn Hải Quan Tổng binh Sài Quế cư nhiên lại để cho Lặc Thô Tộc nhập quan.

- Cái gì!?

- Thiên hạ lại càng loạn rồi!

- Không tốt! Tin tức này phải lập tức báo cho mọi người!

Lão tướng quân sắc mặt lo lắng, kéo Lăng Thiên đi nhanh xuống tường thành. Chúng tướng sĩ thấy lão tướng quân và Lăng tiên sinh vội vã đi, đều không hiểu làm sao, bọn họ chưa từng thấy hai người bọn họ thất thố như vậy.

...

Thủ tướng Hoa Khuê đưa mũi khịt khịt vài cái, chuyển người về phía sau hỏi:

- Liêu Cường, ngươi có ngửi được mùi gì lạ không?

- Mùi lạ gì lão Đại?

Liêu Cường thử dò xét khắp nơi, có chút khó hiểu nói:

- Ta nào có ngửi được gì đâu! Lão Đại người ngửi được mùi gì?

Hoa Khuê khinh khỉnh nói:

- Đương nhiên là mùi vị của nguy hiểm! Ngươi xem, Trần lão tướng quân và Lăng tiên sinh đi vội vã như vậy, khẳng định là có đại sự, mà đại sự xảy ra không có mùi nguy hiểm thì có mùi gì.

- Người nói cái gì?

Hoa Khuê giương mày, định nói gì thì lại nhìn thấy "ba kẻ xúi quẩy" đi tới.

- Lão Hoa! Lão Hoa!

Vương Đại nhiệt tình bắt chuyện:

- Lão Hoa, người có biêt bọn người lão tướng quân đi đâu không?

- Đúng thế, đúng thế, cả ngày đều bận rộng, bọn họ đúng là có số khổ mà!

Vương Nhị mới vừa nói xong, Vương Tam lại nói tiếp:

- Hết bận liền hết khổ a, hắc hắc!

Hoa Khuê trợn trừng mắt nhìn ba kẻ dở hơi, quát lớn:

- Các ngươi không đi trực, còn tới tìm ta để làm gì?

Vương Đại vẫn nhiệt tình khoác vai đối phương nói:

- Lão Hoa, nghe nói tướng quân vài ngày trước có thưởng cho người "Tửu Ling Lunh", không bằng người lấy ra cho mọi người cùng hưởng thụ....

- Cút!

Hoa Khuê vung một chưởng gạt tay hắn ra, tức giận nói:

- "Tửu Linh Lung" là phần thưởng của Trách tướng quân cho lão tử. Ngươi đừng nghĩ có thể đụng tới một giọt. Có bản lãnh thì tự tìm Trách tướng quân xin đi. Muốn chủ ý vào rượu của lão tử, ngươi không có cửa đâu!

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, người đừng có nóng giận mà!

Vương Đại vội vàng nói xin lỗi, Vương Nhị cũng làm ra vẻ mặt đau khổ:

- Số chúng ta thật khổ, thật sự là khổ mà! Nếu không có lũ lụt Hoàng Hà, thôn chúng ta cũng không gặp tai hoạ, nếu thôn chúng ta không có gặp tai họa, cha mẹ chúng ta cũng không bị chết đói. Nếu cha mẹ chúng ta không chết đói, chúng ta cũng sẽ không đi tòng quân. Nếu không đi tòng quân, cũng sẽ không hại chết nhiều huynh đệ như vậy. Nếu không hại chết nhiều huynh đệ như vậy, chúng ta cũng không phải không có rượu uống, nếu không....

Càng nghe, Liêu Cường lại càng cảm thấy đầu choáng mắt hoa, còn Hoa Khuê thì lại tái cả mặt đi. Hắn đúng là không rõ, trên thế gian này sao lại có những kẻ không biết xấu hổ giống như bọn họ. Quả thực là cực phẩm trong những kẻ cặn bả!

- Đủ rồi! Đủ rồi! Đủ rồi!

Hoa Khuê cuối cùng cũng chịu đựng không nổi rống lên, đang muốn phát tiết thì lại nghe trận trận tiếng bước chân vọng tới!

- Có biến!

Vẻ mặt mấy người nhất thời trở nên nghiêm túc, đều hướng phía đài cao trèo lên.

Ở trên cao nhìn ra xa, đám người Hoa Khuê chỉ thấy khoảng mười dặm về phía trước, có một đại đội kỵ binh đang phi tới!

- Xin lỗi, xin lỗi, ai có thể nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra không?

- Bọn hắn hung hăng lao tới như thế, không phải là muốn đánh chúng ta chứ? Bọn người man tử còn chưa lui, hiện tại lại có một nhóm khác, chúng ta từ nay về sau làm sao mà sống a! Số chúng ta thật khổ, thật sự là quá khổ mà!

- Đánh đi đánh đi, hết thảy toàn bộ đều tiêu diệt hết, hắc hắc!

Không để ý tới ba huynh đệ Vương gia đùa giỡn, Hoa Khuê lập tức hạ lệnh, nổi khói báo động, bản thân cũng lập tức trở về lại vị trí của mình.

Trên phong hoả đài, khói đen nồng nặc xông lên tận trời, dù là bão tuyết khắp không trung cũng không sao che dấu được.

- Cửa đông có biến!

- Toàn doanh chỉnh đốn trang bị...

Trong Đại Đồng Thành, chúng tướng sĩ nhìn thấy khói báo động, đều nhanh chóng đi chuẩn bị, không có một chút hỗn loạn mảy may.

Rất rõ ràng, chiến tranh quanh năm đã khiến cho ý chí của chiến sĩ nơi biên quan cứng như sắt thép, còn sức thừa nhận thì cũng cực kỳ cường đại.

Cảm thụ được chấn động truyền tới từ kỵ mã dưới chân, Kha Phong vừa có chút vui sướng, lại có chút do dự!

"Thiết kỵ doanh" là một sư đoàn tinh nhuệ trong các sư đoàn kỵ binh của Đại Minh. Kha Phong có thể được thăng lên làm thống đốc của "Thiết kỵ doanh" đúng là đường làm quan rộng mở, dù sao tuổi của hắn cũng còn chưa tới bốn mươi. Nhưng nhìn thành lũy thật cao phía trước, hắn đúng là không sao cao hứng nổi.

Tĩnh, không phải chỉ là một quân đội cường đại, mà còn là một dân tộc anh hùng, một loại biểu tượng tinh thần! Bọn hắn trấn thủ biên quan đã mười năm, bất khuất bất buông, kiên định bất động, ngay cả khi hãm nhập trong nghịch cảnh cũng chưa hề lùi bước cầu toàn.

Đối với một quân đội như vậy, Kha Phong vẫn luôn bảo thái độ kính nể và tôn trọng. Chỉ tiếc, song phương có lập trường bất đồng, cho nên bọn họ không có khả năng kề vai chiến đấu. Tuy mục đích lần này là cầu hòa, nhưng hắn không sao nhìn ra được một kết cục tốt đẹp.

Đúng vậy, nếu không thể thỏa hiệp cùng đối phương, kết quả chỉ có thể là chiến tranh!

Thu hồi lại những suy nghĩ không nên có, Kha Phong liếc mắt nhìn sang người áo đen không thấy rõ diện mạo ở bên cạnh. Rồi lại đưa mắt nhìn hai trăm kỵ binh của "Thiết kỵ doanh". Trong tim hắn có một sự kiên định sâu sắc.

Hành trình đi biên quan lần này, thắng lợi chính là anh hùng dân tộc; thất bại, chính là tử trận đương tràng.

- Người tới là người phương nào, hãy xưng tên ra!

Trên tường thành truyền đến một tiếng quát lớn, "Thiết kỵ doanh" dừng lại trước cổng thành.

Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cung nỏ đao thương đầy rẫy, sát khí ngưng trọng, có xu thế như thể không nói một lời đã khai chiến!

Kha Phong cưỡi ngựa tiến lên hai bước, lớn tiếng nói:

- Thống đốc Kha Phong của "Đại Minh Thiết kỵ doanh" phụng lệnh của Phục Uy Đại tướng quân Thái Thúc Nguyên, đến đây là để viện trợ, không phải là gây chiến, thỉnh các vị tướng lãnh chuyển lời tới Thống soái của quý quân.

Thấy đối phương khách khí như thế, binh sĩ trên tường thành đều cảm thấy ngạc nhiên.

- Không phải là đến để công thành sao?

- Bọn chó hoang này đến tột cùng là muốn làm gì?

- Nếu không thì, đánh con mẹ nó rồi hãy nói sau!

- Đánh cái rắm! Quân đoàn vững như núi thế kia, đến lúc đó ai chết còn chưa biết?

Đám người Hoa Khuê đều cảm thấy do dự, loại đại sự này đã không phải là thứ bọn họ có thể làm chủ.

Vừa lúc, có một người bận giáp đồng của tướng lĩnh đi tới!

- Khuê tướng quân tới rồi...

Nhìn thấy người tới, Hoa Khuê liền bước nhanh tới:

- Khuê tướng quân, đây là quân đội của triều đình, bọn họ có chuyện quan trọng muốn thương nghị với thống soái của chúng ta.

- Vào lúc này mà triều đình còn phái binh tới đây, chắc chắn sẽ không phải là chuyện gì tốt!

Khuê Hàn nghe vậy liền nhíu mày, trầm giọng nói:

- Đi, trước hết nghe thử xem bọn hắn muốn nói gì.

Lên tường thành, ánh mắt Khuê Hàn quét qua đoàn kỵ binh phía dưới, mặc dù ở đây chỉ có cỡ hai trăm người, nhưng những người này đều toát ra khí tức bưu hãn, khiến cho người ta không dám khinh thường. Hơi nữa nhìn trang bị của bọn hắn, ngân quang lạnh lẽo, không có chỗ nào không phải là sắt tinh chế. Trận hình xa hoa như vậy, xác thực là khiến cho đối thủ có thêm vài phần áp lực!

Đương nhiên, Khuê Hàn cũng không tin rằng chỉ với hai trăm kỵ binh thì đối phương có thể công phá được thành của mình.

Đối phương đánh giá phía mình, Kha Phong đồng dạng cũng đang đánh giá quân đội của đối phương. Dù binh sĩ chỉ có trang bị bình thường, nhưng ánh mắt tàn bạo của binh sĩ khiến cho hắn cũng có chút kiên kỵ. Nếu không phải là binh sĩ kinh qua trăm trận chiến thì cũng không thể có sát khí hung hãn như thế được.

- Khuê Hàn ta là đầu lĩnh của đông thành, bọn ngươi có việc gì thì nói mau, nếu có dị động thì thì đừng trách ta giết tuyệt!

Khuê Hàn nghiêm túc quát lên một tiếng kèm theo sát khí, binh sĩ xung quanh cũng phối hợp theo để đề tăng khí thế!

Kha Phong không hề nhượng bộ chút nào, lại cưỡi ngựa lên trước nói:

- Tĩnh trấn thủ biên quan đã nhiều năm, lao khổ có công lớn, vốn nên được thăng quan, tiến tước. Đáng tiếc là Thống soái của các người lại cố chấp, không chịu đầu phục triều đình, đây cũng chính là việc phản quốc...

- Thúi lắm! Đồ chó hoang *** thúi! Các ngươi trợ Trụ vi ngược, mới chính là phản đồ quốc tặc!

- Không sai, bọn cẩu quan các ngươi chỉ biết hiếp đáp dân chúng, thời điểm mà lão tử đánh giặc ở biên quan, các ngươi chỉ mới là những tiểu oa đầu vô tri!

- Con mẹ nó, người của triều đình đều là thuộc loại nhu nhược!

- Cút về đi!

- Cút!

Ở trên tường thành, tiếng chửi bới liên tiếp, cùng lúc càng khó nghe!

Đám người "Thiết kỵ doanh" ở phía dưới đều giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, đến cả Kha Phong cũng cảm thấy hít thở không thông.

Trận chửi bởi kéo dài được một lúc, Khuê Hàn mới phất tay ngăn lại:

- Ai đúng ai sai, trong lòng mọi người đều biết. Các hạ bóp méo sự thật, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.

"Hừ!"

Sắc mặt Kha Phong biến thành màu đen, cũng không có cải lại, chỉ lấy ra từ trong ngực một phong thơ:

- Không quản trước kia như thế nào, lần này ngoại tộc xâm lấn, hoàng thượng lệnh cho Phục Uy tướng quân đến đây tương trợ, hi vọng quý quân có thể buông bỏ thành kiến, hợp lực kháng địch!

Vừa dứt lời, Kha Phong đã vận chân khí phóng phong thư ra. Phong thư giống như một mũi tên bắn thẳng về phía Khuê Hàn, như thể là muốn hạ thấp uy phong của đối phương.

Bất quá, lúc này lại có một đạo hàn quang từ trên trời giáng xuống đánh văng phong thư ra, cắm thẳng trên vách tường!

Đây đúng là một phong thư tầm thường, nhưng nó ở trong mắt Kha Phong thì đã trở thành lợi khí trí mệnh. Nếu như vừa rồi nó bay thẳng về phía mình thì hậu quá đúng là khó liệu! Nghĩ tới đây, Kha Phong không khỏi cảm khái, Tĩnh đúng là tàng long ngọa hổ mà!

Tiên thiên cao thủ!

Kha Phong đưa mắt nhìn lại, thì thấy ở trên lầu của cổng thành, một nam tử cao gầy lãnh khốc đang chậm rãi hạ xuống. Xung quanh người có một lồng tráo vô hình đem tuyết cách trở bên ngoài.

- Đa tạ Đồ huynh đệ đã xuất thủ tương trợ!

Khuê Hàn tuy điềm tĩnh hướng về phía người vừa tới chắp tay, nhưng trong lòng thì vẫn còn mang theo sự khiếp sợ. Tùy tiện một vị thống đốc kỵ binh của Đại Minh đã lợi hại như thế, xem ra hắn phải cẩn thận đánh giá lại thế lực triều đình lại một phen.

Đồ Lôi thản nhiên gật đầu, lặng lẽ không nói, chỉ đưa ánh mắt hướng về phía dưới.

Sau mười năm ma luyện, Đồ Lôi tuy vẫn là một thợ săn đi ra từ sơn thôn nho nhỏ, chẳng qua là hiện tại hắn đã có thực lực tiên thiên. Không những thế, dưới sự trợ giúp của "Bích Loan Kim Đan", võ công của Đồ Lôi tiến triển cực nhanh, giết chóc trên chiến trường lại tôi luyện thêm cho ý chí của hắn, lại có thêm cao thủ chỉ đạo. Hắn có thể có được thành tựu như ngày hôm nay tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên!

Ở trong mắt đa số người, Đồ Lôi là một người hành sự rất đặc biệt. Hắn ở trong quân ngũ cũng không có nhậm bất kỳ chức gì, mà hắn và muội muội của hắn vẫn ở chỗ này sống suốt mười năm. Chỉ cần có chiến sự, hắn đều ra tay giúp đỡ.

Nhưng khiến cho người ta đau đầu chính là, Đồ Lôi cũng không có nghe theo bất cứ mệnh lệnh gì, chỉ làm những việc mà hắn cho rằng nên làm, như lần này chẳng hạn. Nói chung hành vị của hắn vẫn được đa số người tán thành, bao gồm Long Tuấn và Đinh Nghị bên trong.

Thu hồi lại tâm tư, Khuê Hàn hướng về phía bên dưới quát lên:

- Triều đình vô năng, ngay cả mình cũng còn quản không xong, bằng vào cái gì mà muốn chúng ta buông bổ thành kiến, hợp lực kháng địch?

Tiếp theo, Khuê Hàn lại cười lạnh nói:

- Trở về nói cho cái gì mà Phục Uy tướng quân của các ngươi biết, nếu muốn quy phục thì chúng ta nhiệt liệt hoan nghênh. Nhưng nếu ở địa bàn chúng ta mà lại làm đông làm tây thì hãy về rửa cổ chờ chém đi!

- Khẩu khí thật lớn!

Một tiếng hừ lạnh đinh tai nhức óc truyền tới ở phía sau Kha Phong. Đúng là người áo đen kia.

- Toàn thể đề phòng!

Cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt, khuôn mặt Khuê Hàn trở nên lạnh lẻo! Chỉ cần đối phương hơi có chút dị động, hắn tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình.

- Tốt! Rất tốt! Lão phu cũng muốn nhìn xem, Tĩnh các ngươi đến tột cùng là có bao nhiêu lợi hại, ngay cả một tướng lĩnh nho nhỏ mà cũng dám kiêu ngạo như thế!

Người áo đen điểm nhẹ lên lưng ngựa, cả người đột nhiên vọt lên, giống như một con dã thú hung ác, mang theo trận trận tử khí và huyết tinh nồng đậm, tạo ra ảo giác có một ngọn núi thây biển máu trước mắt.

- Giết...

Một tiếng ra lệnh, thần kinh mọi người trở nên căng thẳng, cung nỏ trong tay nhất tề bắn ra.

Chiến trường vô tình, mưa tên giống như mây đem bao phủ khắp bầu trời, đem người áo đen bao phủ bên trong! Song, mưa tên dày đặc không tài nào đem đối phương kích sát, thậm chí thân hình của người áo đen cũng không có bị trì hoãn nửa điểm!

Nhìn thấy một màn trước mắt, tâm thần Khuê Hàn nhảy rộn lên, đây là người sao! Hắn nguyên bản cũng là võ giả nhất lưu, năng lực thừa thụ tự nhiên là sẽ không kém, nhưng dưới sự khiên dẫn của khí tức đối phương, hắn cư nhiên lại cảm nhận được một tia run rẩy tuyệt vọng!

Bỗng nhiên, trong đầu Khuê Hàn hiện lên những chữ mà khiến cho người ta kinh hãi - cao thủ thiên đạo!

Trong đám người này, lại có một cao thủ thiên đạo!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-800)