← Ch.514 | Ch.516 → |
Tuyệt Mệnh cốc.
Nhạc Phàm và Giang Tiểu Phong được người của Bạch gia an bày ở trong một trang viên.
- Ngày ngày đều phải ăn no. Ăn no mới có sức suy nghĩ, ăn no mới có sức làm việc, ăn no...
Dưới ánh nắng rực rỡ, Giang Tiểu Phong nằm dài trên bãi cỏ, hai mắt khép hờ, khóe miệng ngậm một cọng cỏ, vừa hưởng thụ ánh nắng ấm ám, vừa ngêu ngao hát, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Một bên, Nhạc Phàm lẳng lặng ngồi xếp bằng ở trên một bệ đá trơn nhẵn, cúi đầu không nói, tựa hồ như đang suy tư gì đó.
- Lý đại ca, ta thấy người từ lúc tới nơi này đều buồn bực không nói, người đang suy nghĩ gì vậy?
"..."
Thấy Nhạc Phàm không đáp lại, Giang Tiểu Phong tự trả lời mình:
- Người không nói ta cũng biết, người đang lo lắng Bạch gia trị không hết được bệnh của người sao?
"..."
- Y thần Bạch gia không phải là tầm thường, người xem lão đầu kia chỉ tùy tiện liếc mắt đã biết được bệnh trạng của người, khẳng định không phải là nhân vật đơn giản a...
"..."
- Hơn nữa, ta nghe Tam sư phụ nói, nơi này có một vị y đạo thánh thủ, cũng là tồn tại y thuật cao nhất của thiên hạ, cho dù là lão rùa đen Độc vương kia cũng phải chào thua đứng sang một bên!
"..."
Nhạc Phàm cũng không có mở miệng, không khỏi Giang Tiểu Phong không khỏi có chút vô lực, hắn ngồi dậy mở to hai mắt, chân thành nói:
- Lý đại ca, người cứ yên tâm đi, ta thấy người không phải là người đoản mệnh, nhiều sóng to gió lớn như vậy đều đã vượt qua, tương lai nhất định sẽ vô cùng oai hùng.
- Ân?!
Nhạc Phàm chăm chú hai mắt, chợt nhìn về phía Giang Tiểu Phong điểm một chỉ, một đạo kình khí phá không bay tới!
"Xuy!"
Không nghĩ tới đối phương đột nhiên lại ra tay, Giang Tiểu Phong bị dọa tới mức đờ cả người, cả phản ứng cũng không kịp làm ra, chỉ có một ý niệm ở trong đầu: Chẳng lẽ người chê ta nói quá nhiều, hay là bởi vì ta biết quá nhiều, muốn giết người diệt khẩu!
"Ba!"
Một tiếng vang nhỏ, Giang Tiểu Phong sững sờ tại chỗ. Khẽ cảm thụ lại thân thể, hắn không phát hiện ra bất kỳ vết thương nào. Đây là chuyện gì? Thanh âm vừa rồi là gì?
Giang Tiểu Phong theo bản năng quay đầu đi, chỉ thấy một vật nhỏ to cỡ nắm tay, toàn thân đầy lông xanh xuất hiện ở bên cạnh người mình. Vật nhỏ này hình như là bị thương nặng, co lại thành một đoàn, sau đó bắt đầu thối rửa, trong chớp mắt đã hóa thành một bãi chất lỏng màu xanh.
Thấy một màn này, Giang Tiểu Phong không khỏi nhảy dựng lên, tim đập thình thịch.
Lại một chớp mắt khác, bãi chất lỏng bị thấm sạch vào trong lòng đất, chỉ để lại một đám tử khí mơ hồ.
- Lý đại ca, đây rốt cuộc là thứ gì?
Giang Tiểu Phong lau từng giọt mồ hôi lạnh, trong lòng cảm kích bất tận với Lý Nhạc Phàm. Hắn không dám nghĩ tới, nếu vừa rồi mình vật nhỏ cổ quái kia chạm phải, cuối cùng sẽ hóa ra dạng gì.
- Tam sư phụ nói thật không có sai, khó trách nơi này gọi là Tuyệt Mệnh cốc, ngay cả mặt cỏ nằm phơi nắng cũng có nguy cơ tới sinh mạng, sau ra tiểu ca ta về sau phải cẩn thận hơn mới được!
Lý Nhạc Phàm liếc mắt nhìn thảm cỏ trước mặt, không biết là đang suy nghĩ gì.
"A!"
Đột nhiên có một tiếng kêu kinh hãi vang dội khắp khe núi.
Nhìn lại, đó là một thiếu nữ diện mạo xinh đẹp đang hướng trang viên đi tới, quỳ gối trước mặt cỏ khóc lóc không ngừng:
- Lục Nhi! Lục Nhi sao lại chết rồi? Lục Nhi sao lại chết rồi! Là ai? Là ai giết chết Lục Nhi của tiểu thư nhà ta?
"Hử! Tiểu nha đầu này là ai?"
Giang Tiểu Phong chột dạ rụt cổ lại, đem ánh mắt hướng về chỗ khác, làm ra vẻ chuyện này không liên can tới ta! Đáng tiếc càng tránh né, phiền toái lại càng tìm tới nhanh hơn.
Thiếu nữ ngắm nhìn bốn phía, nhìn thấy Giang Tiểu Phong rụt thân hình lại, rõ ràng là kẻ có tật giật mình, lử giận trong lòng nhất thời nổi lên ba trượng!
Hay cho một tên tiểu tặc, dám giết chết Lục Nhi của tiểu thư nhà ta!
Thiếu nữ đi nhanh tới, một tay túm lấy Giang Tiểu Phong, hung hăng nói:
- Tiểu tặc nhà ngươi còn muốn trốn, đi với ta tới gặp tiểu thư, chờ tiểu thư xử trí!
- Lục Nhi? Cái gì mà hồng với lục, ta không biết ngươi đang nói gì nữa.
Bị một tiểu cô nương túm lấy, Giang Tiểu Phong sao vui vẻ được, cho nên giãy ra nói:
- Buông tay buông tay, nha đầu điên ngươi muốn làm gì? Rõ ràng là có đoàn lông xanh kia chọc tới ta trước, chuyện này không thể tính là do ta. Ta mới là người bị hại!
- Cái gì mà không tính? Người bị hại?
Thiếu nữ nghe vậy cũng không có ý buông tha:
- Tiểu tặc nhà ngươi đã giết chết Lục Nhi, còn muốn nói sạo sao? Ở đây chỉ có hai người, nếu không phải là ngươi thì chính là hắn...
Vừa nói, nàng vừa nhìn về phía Lý Nhạc Phàm.
- Bất quá, lúc nảy tại sao bổn cô nương nhìn ngươi ngươi lại né tránh? Hơn nữa còn có vẻ mày gian mắt chuột, khẳng định không phải là người tốt!
Đối phương nói một tràng, Giang Tiểu Phong nghe một chữ cũng không lọt lỗ tai. Kỳ thực hắn cũng rất oan uổng, bình thường tuy là nói dối vô số lần, nhưng lần này là hắn nói thật, nhưng sao người ta lại không tin? Hoàn hảo, da mặt hắn đủ dày, người ta nói gì hắn cũng không thèm để ý.
- Ngươi... Tiểu tặc nhà ngươi rốt cuộc có đi theo ta hay không?
Thiếu nữ gấp gáp đề thăng lực đao trên tay. Bất quá Giang Tiểu Phong cũng không phải là đèn đã cạn dầu, vẫn giống như mọc rễ tại chỗ, mặc cho đối phương tùy ý lôi kéo, nửa bước cũng không có di.
- Nha đầu điên nhanh buông tay ra, chúng ta chính là khách nhân của nơi này.
- Khách nhân? Với dạng khách nhân hung ác như ngươi, Tuyệt Mệnh cốc chúng ta tuyệt đối không hoan nghênh!
- Ngươi, ngươi...
- Ngươi cái gì mà ngươi!
Nghe thiếu nữ phản bác, Giang Tiểu Phong giống như bị mắc gì trong cổ họng, khó khăn không nói ra lời.
"Được rồi, mình đến đây cầu người ta, ngàn vạn lần không thể đắc tội với người của Bạch gia. Được rồi, tiểu ca ta nhịn."
Nghĩ nghĩ xong, Giang Tiểu Phong lập tức nở nụ cười lấy lòng:
- Tiểu muội muội, có chuyện gì từ từ mà nói, cần gì phải động tay động chân? Cái đám xanh xanh tên Lục Nhi kia, là nó muốn tập kích ta, cho nên mới bị ta ngộ sát.
- Ai là tiểu muội muội của ngươi!
Thiếu nữ tức giận nhìn hắn:
- Tiểu tặc nhà ngươi cho dù tâm chưa bị thối, nhưng miệng cũng đã bị thối, không thể bỏ qua cho ngươi!
- Ta thật sự là oan uổng mà!
Giang Tiểu Phong đưa ánh mắt nhờ giúp đỡ về phía Lý Nhạc Phàm, đối phương không có nửa điểm phản ứng, chẳng qua là chậm rãi đi tới bên cạnh bãi cỏ, chân mày hơi nhíu lại.
- Dược Nhi...
- Làm sao vậy? Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc này, hai gã nam tử bước nhanh vào nơi này, mà một vị đúng là Bạch Đông Hoa đã gặp lúc trước.
Thiếu nữ tên Dược Nhi nghe tiếng gọi, vội kêu lên:
- Cửa thiếu gia, tiểu Phương tử, các người mau tới đây bắt lấy tên tiểu tặc này, hắn đã giết chết Lục Nhi của tiểu thư, không thể buông tha cho hắn được.
- Cái gì? Lục Nhi đã chết!?
Vị thanh niên đi một bên Bạch Đông Hoa nghe vậy thì kinh hãi kêu lên, khẩn trương nhìn quanh, cuối cùng dừng ở chỗ của Nhạc Phàm.
Bạch Đông Hoa thì bình tĩnh hơn nhiều, chẳng qua là vẫn có vẻ âm trầm. Đối với người của Bạch gia mà nói, Tuyệt Mệnh cốc chính là kiêu ngạo trong lòng bọn họ, quyết không thể cho phép ngoại nhân làm càn được. Huống chi chuyện này cũng không phải là nhỏ...
- Hừ! Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Bạch Đông Hoa không hỏi Dược Nhi, mà là nhìn về phía Giang Tiểu Phong, ánh mắt như thể muốn đem đối phương băm thành chín chín tám mươi mốt đoạn, sau đó đem đi làm thuốc!
- Hiểu lầm, đây chỉ là hiểu lầm...
Thấy ánh mắt bất thiện của đối phương, Giang Tiểu Phong âm thầm kêu khổ. Giang Tiểu Phong ta từ khi nào phải chịu uất ức như vậy, nếu không phải là mình đang cầu người ta, chỉ sợ hắn đã sớm phát tác.
Đáng giận nhất là, Lý Nhạc Phàm ở phía sau không hề nói một câu hỗ trợ, số mình đúng thật là quá khổ a!
- Kỳ thực chuyện là như vậy...
Giang Tiểu Phong cười cười bất đắc dĩ:
- Ta vốn là vừa ăn cơm xong, cho nên nằm trên bãi cỏ này nghỉ ngơi một lát... ai người được vật nhỏ tên Lục Nhi kia đột nhiên xuất hiện, Lý đại ca vì cứu ta cho nên mới ra tay đả thương nó. Nhưng là, ai biết được vật nhỏ kia sau khi bị thương lại biến thành bộ dáng như thế này...
Nghe được lời đối phương, Bạch Đông Hoa chuyển sang phía Dược Nhi, trầm mặt nói:
- Lục Nhi không phải là ở chung một chỗ với tiểu thư sao? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
- Ta... Ta cũng không biết mà.
Dược Nhi tỏ vẻ vô tội nói:
- Ta đang giúp tiểu thư nấu thuốc, có thể là Lục Nhi đã len lén chạy đến đây rồi.
- Ta biết.
Đúng lúc này, Nhạc Phàm mở miệng nói:
- Nó là vì tiểu hoàng xà mà đến.
Nhạc Phàm vừa nói xong, mọi người đều nhìn về phía tay trái của hắn, ở trên có một con rắn nhỏ quấn quanh.
Đúng thế, một con rắn nhỏ không tới hai thước, to cũng chỉ cỡ ngón tay cái, toàn thân phủ bởi hoa văn màu vàng kim, thần bí mà quỷ dị. Lúc này, trong miệng nó đang ngậm một hạt châu màu xanh sẫm.
- Đây là loại rắn gì?
Thân là thiếu gia Bạch gia, Bạch Đông Hoa từ nhỏ đã học qua đủ loại y thư, nhưng loại rắn trước mắt, hắn đúng là lần đầu nhìn thấy. Phải biết rằng Bạch gia truyền thừa ngàn năm, tuyệt không phải y đạo thế gia phổ thông có thể so sánh với. Điều này chứng tỏ lai lịch của con rắn nhỏ này không giống bình thường.
Bạch Đông Hoa đang định mở miệng hỏi thăm, Dược Nhi đột nhiên la thất thanh:
- ửu thiếu gia mau nhìn, con rắn nhỏ kia đang ngậm nội đan của Lục Nhi!
- Cái gì!?
Bạch Đông Hoa vội tỉnh táo lại, nhìn về phía miệng của tiểu hoàng xà, không chỉ là nhìn thấy một hạt châu ở đó, hắn thậm chí còn có thể ngửi thấy được hương thuốc nồng đậm của nó.
- Nghiệt súc ngươi dám! Mau nhổ nội đan ra...
Tiểu Phương tử ở bên cạnh Bạch Đông Hoa dựng đứng lông mày lên, rút ra lưỡi dao ở thắt lưng xông về phía tiểu hoàng xà.
Đối mặt với sự xâm phạm của địch nhân, tiểu hoàng xà tự nhiên sẽ không lùi bước, đôi mắt lóe ra hung quang, toàn thân tản mát ra khí chất hung bạo!
- Không tốt!
Cảm nhận được hung khí như thực chất của tiểu hoàng xà, tâm thần Bạch Đông Hoa xao động mãnh liệt! Hắn biết, con rắn nhỏ này tuyệt đối không phải là thứ gì hiền lành, nếu không lập tức ngăn lại hành động của tiểu Phương tử, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
- Tiểu Phương tử mau trở lại...
Bạch Đông Hoa hét lớn một tiếng, tiểu Phương tử cũng hơi khựng lại một chút.
Đột nhiên, tiểu hoàng xà phát động thế công, giống như một viên đạn bắn ra, nhằm thẳng mi tâm của đối phương!
"A!"
- Tiểu Phương tử...
Mắt thấy thảm kịch sắp phát sinh, một bàn tay to lớn đột nhiên xuất hiện, đem tiểu hoàng xà túm lại, đồng thời cũng đem thanh niên kia kéo lại từ trong tay tử thần.
Người vừa ra tay tự nhiên là Nhạc Phàm, chuyện này do hắn mà ra, hắn cũng không muốn gây thêm chuyện thị phi nữa.
Nếu như là một con thú dữ, lúc này tất nhiên sẽ nổi hung tính, nhưng tiểu hoàng xà cùng với Nhạc Phàm huyết mạch tương liên, tự nhiên sẽ không có cắn trả. Bất quá nó vẫn gắt gao nhìn đối phương, hạt châu trong miệng đã bị nuốt vào trong bụng.
Tiểu Phương tử mê mang nhìn đối phương, đối mắt của nó cực kỳ lăng lệ, như thể có khả năng đâm thủng linh hồn của hắn.
Dược Nhi vội chạy tới bên cạnh thanh niên, kiểm tra trên dưới người của hắn:
- Tiểu Phương tử, tiểu Phương tử ngươi thế nào? Ngươi không sao chứ? Ngươi đừng làm ta sợ mà!
Dược Nhi gấp đến độ nước mắt lèm nhèm, tiểu Phương tử lúc này mới bình ổn trở lại:
- Ta, ta không sao, ta tưởng vừa rồi ta chết chắc rồi...
Tâm thần hơi buông lỏng, tiểu Phương tử thở ra một hơi thật dài, đặt mông phết xuống đất.
- Các hạ đây là ý gì? Muốn cùng Bạch gia chúng ta đối địch sao?
Thấy người mình không sao, Bạch Đông Hoa lại chuyển tâm chú ý về phía Lý Nhạc Phàm. Mặc dù đối phương vừa ra tay ngăn chặn thảm kịch, nhưng chung quy mọi chuyện cũng bắt đầu từ tiểu hoàng xà cả hắn, hắn phải chịu tất cả trách nhiệm. Nhất là con rắn nhỏ kia lại vừa nuốt mất nội đan.
Giang Tiểu Phong cũng thừa dịp này lặng lẽ lui về phía sau Nhạc Phàm.
Kể từ đó, cục diện nguyên bản là lúng túng, thoáng cái đã khẩn trương lên.
Trong trang viên hoàn toàn yên tĩnh, người của Bạch gia cũng lục tục chạy tới.
Nhìn thấy tình huống này, Giang Tiểu Phong bắt đầu âm thầm lo lắng. Nơi này là địa bàn của người ta, chính mình lại tới nơi này cầu y, nếu như làm quá, không nói tới việc cầu đông cầu tây gì, hai tay khó địch lại bốn tay, có thể giữ được mạng không rồi hãy nói.
"Sao ta lại xui xẻo như vậy? Mà đây cũng không phải là lần đầu bị Lý Nhạc Phàm kéo xuống nước, ta là kẻ gieo họa hay Lý Nhạc Phàm mới là kẻ gieo họa đây?"
Oán niệm trong lòng Giang Tiểu Phong càng lúc càng lớn, hắn thậm chí còn có ý nghĩ quét sạch Tuyệt Mệnh cốc này, bất quá lý tưởng này không biết tới năm nào tháng nào mới có thể thực hiện.
- Đông Hoa, xảy ra chuyện gì?
Một nhóm người đi tới, mà cầm đầu chính là Thất bá trong miệng của Bạch Đông Hoa.
Không đợi đối phương đáp lời, vị Thất bá này khịt khịt mũi, đột nhiên biến sắc:
- Di!? Sao lại có mùi tử khí? Lại có cả mùi của Lục Nhi, chẳng lẽ Lục Nhi đã chết?
Vẻ mặt hòa ái của lão nhân sau khi biến sắc tạo cho người ta một áp bách thật lớn.
- Dược Nhi, ngươi vẫn luôn phụ trách chiếu cố cho Lục Nhi, tại sao lại có chuyện này phát sinh? Ngươi biết Lục Nhi đối với Bạch gia ta trọng yếu thế nào không? Nó còn trọng yếu hơn tính mạng của ngươi nữa, hôm nay nếu ngươi không có lời giải thích rõ ràng, lão phu sẽ đánh gãy chân của ngươi!
Đối mặt với chất vấn của lão nhân, Dược Nhi đổ đầy mồ hôi lạnh. Nàng biết người trước mắt tuyệt đối là lòng dạ độc ác, tuyệt đối nói được làm được.
"Đông!"
Không chút nghĩ ngợi, Dược Nhi vội vàng quỳ xuống đất, khóc nức nở:
- Bạch tổng quản, chuyện này không liên can tới ta, Lục Nhi sau khi ăn linh ngọc xong thì lăn ra ngủ, vì thế ta mới đi nấu thuốc cho tiểu thư, ai ngờ lúc trở lại thì không thấy nó đâu. Cho nên ta mới tìm tới nơi này, ai ngờ vừa tới thì Lục Nhi đã chết, ngay cả nội đan của nó cũng bị con rắn nhỏ kia nuốt mất.
Vừa nói xong, thiếu nữ lại chỉ tay về phía tiểu hoàng xà. Mọi người nghe vậy, đều đưa ánh mắt dời về trên người Lý Nhạc Phàm.
- Nội đan?
Sắc mặt của Bạch tổng quản âm lãnh như sắp chảy nước:
- Ngươi nói, nội đan của Lục Nhi bị nó nuốt?
Dược Nhi gật đầu yếu ớt, thân hình run sợ co lại thành một đoàn.
- Tất cả đều xong rồi...
Trong mắt lão nhân lộ ra vẻ thống khổ, hồn bay phách lạc, cứ đứng như thế mà lẩm bẩm một mình.
Dưới vô số ánh mắt, vẻ mặt của Nhạc Phàm vẫn thản nhiên, Giang Tiểu Phong đứng ở bên cạnh hắn lại âm thầm kêu khổ không thôi.
Bất đắc dĩ, Giang Tiểu Phong gắng gượng nói:
- Được rồi, ta thừa nhận tiểu gia hỏa lông xanh kia do chúng ta mà chết, nhưng chúng ta không có cố ý, tai nó vô thanh vô tức tiếp cận chúng ta, uy hiếp tới tính mạng của ta. Việc này chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ mà thôi.
Giang Tiểu Phong lại nói tiếp:
- Vật có lông xanh kia là vật gì? Ta xem là như vậy đi, nếu nó do chúng ta đánh chết, chúng ta sẽ bồi thường cho các ngươi, mọi người không cần làm ầm lên như vậy...
- Bồi thường?
Nghe được lời này, Dược Nhi giận tím mặt:
- Ngươi nói bồi thường? Ta phi! Ngươi cho rằng ngươi là ai? Lục Nhi của chúng ta được nuôi dưỡng bằng linh thảo trân quý suốt hơn hai mươi năm, thiên hạ khó tìm ra được conhai, ngươi nói bồi thường? Ngươi bồi thường được sao?
"Ách!"
Giang Tiểu Phong bị tắc ngẹn, không nói ra được thêm chữ nào, giá trị này nếu mình nói bồi thường được, quả thật là nói khoác không biết ngượng miệng rồi.
Ho khan một tiếng, Giang Tiểu Phong lại thối lui về phía sau Lý Nhạc Phàm, vẻ mặt như không có mặt mũi nào gặp người khác.
Lúc này Bạch Đông Hoa tiến lên một bước nói:
- Các hạ vừa mới nói, Lục Nhi là vì tiểu hoàng xà của người mà đến, đây là có ý gì?
- Lục Nhi vì con rắn nhỏ kia mà tới?
Mọi người đều có vẻ kinh ngạc, Bạch tổng quản cũng có chút động dung, tỉ mỉ đánh giá bộ dạng của tiểu hoàng xà, bất quá cũng không có nửa điểm ấn tượng.
"Hoàng xà!? Hoàng xà là thượng cổ dị chủng, điều này ta biết, bất quá từ trăm ngàn năm trước đã sớm tuyệt tích, hơn nữa hoàng xà tuyệt đối không có bộ dáng như thế này!"
Suy tư trong chốc lát, Bạch tổng quản trực tiếp hỏi Nhạc Phàm:
- Ngươi nói nó đúng là hoàng xà?
- Đúng vậy.
Nhạc Phàm gật đầu nói:
- Tiểu hoàng xà này là do ta nuôi, chẳng qua là nó ăn Tử diệp thất tinh quả nên mới biến thành bộ dáng như thế này. Mà cũng vì điều này, cho nên linh khí trên người nó vô cùng nồng đậm, cho nên Ngọc linh lung kia ngửi thấy mùi mới chạy sang.
- Cái gì!? Tử diệp thất tinh quả!?
Lúc này tới phiên người của Bạch gia thất kinh.
Ở Bạch gia, cho dù là hạ nhân địa vị thấp nhất cũng biết tới Tử diệp thất tinh quả. Bởi vậy không ai không cảm thấy khiếp sợ.
Mặc dù là khiếp sợ, nhưng Bạch tổng quản cũng không mất đi tĩnh táo, hắn âm trầm nói:
- Ngươi biết Ngọc linh lung?
- Ân.
Nhạc Phàm vốn là có biết, nghe hỏi không tự chủ được thốt ra.
- Các hạ đến tột cùng là ai?
Bạch tổng quản cố nén giận, hướng ánh mắt lạnh như băng thẳng về phía Nhạc Phàm. Nếu đã biết Ngọc linh lung, hắn tuyệt sẽ không đối đãi đối phương như người bình thường. Hơn nữa, từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã cảm nhận được khí tức nguy hiểm khủng bố trên người đối phương. Nếu không, hắn đã sớm ra tay bắt người.
Trầm mặc trong chốc lát, Nhạc Phàm chậm rãi nói:
- Ta chỉ tới cầu y.
- Tốt, rất tốt.
Bạch tổng quản cười giận dữ:
- Chuyện này lão phu không thể làm chủ được, sẽ có gia chủ định đoạt, các hạ tự giải quyết cho tốt.
Tiếp theo, Bạch tổng quản hướng mọi người nói:
- Chuyện hôm nay không cho phép các ngươi truyền đi, cũng không được nhắc tới trước mặt tiểu thư, bằng không đều theo gia pháp xử trí!
Dứt lời, hắn liền phẩy tay áo bỏ đi, những người còn lại cũng dần dần rời đi.
Ở Bạch gia, trừ bỏ bảy vị trưởng lão và gia chủ ra, vị Bạch tổng quản này quyền cao không ai bằng. Nhưng chuyện này hắn cũng không cách nào xử trí, những người khác tự nhiên là không dám tự tiện hành động.
Trang viên lại trở nên an tĩnh, Giang Tiểu Phong ngược lại có chút không quá thích ứng. Hắn không biết sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra, hắn chỉ biết, nếu mọi chuyện không được xử lý tốt, e rằng trên giang hồ sẽ không còn cái tên "Giang Tiểu Phong", không cỏn một kẻ chuyên gieo tai họa nữa.
- Lý... Lý đại ca, chúng ta có cần chạy trốn hay không?
- Tại sao?
- Con vật lông xanh kia tựa hồ đối với bọn họ rất trọng yếu.
- Liên quan gì chúng ta?
- Là chúng ta đánh chết nó...
- Là chính nó xông tới.
- Nhưng nói gì thì nói, chúng ta vẫn lép vế hơn so với bọn họ, nếu bọn họ không phân phải trái, chắn chắn sẽ không có gì tốt lành chờ chúng ta.
- Thì tính sao?
Nhìn Lý Nhạc Phàm vẫn không có chút đổi sắc, Giang Tiểu Phong thiếu chút nữa là biến thành "Giang Tiểu Điên" (từ phong có nghĩa là cây phong và từ phong có nghĩa là điên đồng âm - DG), hắn tức giận nói:
- Đến lúc nào rồi mà người còn làm ra bộ dáng này, người có phải là muốn đợi đến khi chúng ta bị bằm ra làm phân bón thì mới vui vẻ không? Võ công của người cao cường, người vô địch thiên hạ, người đương nhiên là không sợ bọn họ. Nhưng còn ta thì sao? Ta chuyện xấu gì cũng không có làm, ta vô tội mà...
Nhạc Phạm nhìn đối phương một cái đầy thâm ý, hòa hoãn nói:
- Yên tâm đi, chúng ta sẽ không có việc gì.
Nhạc Phàm vỗ vỗ bả vai của đối phương, sau đó hướng về phía phòng trong đi vào, để lại Giang Tiểu Phong với vẻ mặt mờ mịt đứng đó. Trong miệng hình như còn đang lẩm bẩm gì đó.
...
Dược Vương điện - chỗ sâu nhất của Tuyệt Mệnh cốc, chỗ trọng yếu nhất của Bạch gia.
Lúc này ở bên trong, gia chủ Bạch gia Bạch Hằng Phong đang ngồi xếp bằng trên giường ôn ngọc, bên cạnh bày đủ loại thẻ tre và thư tịch, giống như đang tra cứu gì đó. Cách đó không xa, có một dược đỉnh cao chín thước, không ngừng chớp lòe ánh lửa màu tím lam.
Ba chân vững chãi, song long phun châu, cửu khiếu tỏa khói, đằng vân giá vụ.
""Song long cửu huyền đỉnh" quả nhiên không giống bình thường, chỉ có địa hỏa mới có thể đem nó thúc dục. Hiện tại "Chú hồn toái phiến" đã luyện chế được bảy bảy bốn mươi chín ngày, thêm một vật dẫn chủ yếu nữa là có thể đại công cáo thành, hi vọng ông trời không để cho chúng ta chờ quá lâu..."
Buông thư sách xuống, Bạch Hằng Phong lẩm bẩm trong miệng. Nhìn lô đỉnh sáng rọi, vẻ mặt tái nhợt của hắn khôi phục đi không ít huyết sắc.
"Ân?"
Bạch Hằng Phong vừa ra khỏi dược thất, Bạch tổng quản đã vội vã chạy vào Dược Vương điện.
Kỳ thực, Bạch tổng quản cũng không phải là người của Bạch gia, chẳng qua là lúc trước được gia chủ đời trước là Bạch Tố cứu sống, từ đó vẫn luôn sinh sống ở đây. Còn về lại lịch trước kia của hắn cũng không có ai đề cập tới.
- Bạch tổng quản, sao người lại tới đây?
Đối với người đã vì Bạch gia bỏ ra hơn nửa đời người này, Bạch Hằng Phong luôn có vẻ tôn trọng. Mà Bạch tổng quản cũng là người biết phận, cho tới bây giờ vẫn tuân theo quy củ, không có nửa điểm vượt qua hay là không an phận.
- Bái kiến gia chủ...
Bạch tổng quản kính cẩn hành lễ một cái, sau đó bình tĩnh nói:
- Hằng Phong, chuyện ta sắp nói, hi vọng người chuẩn bị sẵn tâm lý...
Thấy lão quản gia trực tiếp gọi tên mình, Bạch Hằng Phong biết chuyện đối phương sắp nói ra nhất định là không nhỏ, hắn thậm chí có một loại dự cảm, đây chính là cảnh đêm trước của cơn bão tố.
- Đến tột cùng là chuyện gì?
Bạch Hằng Phong hít một hơi thật sâu, trong mắt tràn ngập vẻ trấn tĩnh.
Bạch tổng quản thấy thế gật đầu nói:
- Hằng Phong, vừa rồi, Lục Nhi xảy ra sự cố...
- Sự cố! Sự cố gì?
- Lục Nhi đã chết, nội đan cũng bị nuốt.
- Cái gì!?
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn, nhưng tin tức này vẫn khiến Bạch Hằng Phong sững sờ. Hắn hao phí hơn hai mươi năm tâm huyết, lúc này đột ngột nghe tin dữ, giống như là sấm sét ngày trời xanh, bảo hắn thừa thụ sao nổi? Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu chính là vì nội đan của Lục Nhi chính là thuốc dẫn duy nhất để trị liệu cho bệnh của nữ nhi của hắn.
- Nhàn nhi...
Nghĩ tới nữ nhi bị bệnh tật tra tấn nhiều năm, nước mắt nước mắt không cầm được rơi xuống, chợt phun ra một búng máu, khiến cho vẻ mặt bệnh hoạn của hắn càng thêm tái nhợt.
- Ai? Rốt cuộc là a giết Lục Nhi? Ai làm?
Bạch Hằng Phong gầm lên, khí chất chuyển biến nghiêng trời lệch đất, hắn hai mắt nổi đầy tơ máu, phảng phất như một đầu dã thú tuyệt vọng!
- Ài! Hằng Phong nghe ta nói cho hết lời, chớ nên xúc động.
Bạch tổng quản đưa một đạo chân nguyên ôn hòa vào trong cơ thể Bạch Hằng Phong, khiến cho sắc mặt đối phương tốt hơn chút.
Lập tức, lão nhân đem mọi chuyện thuật lại.
Trầm mặc một lúc lâu, Bạch Hằng Phong dần dần bĩnh tĩnh lại, hờ hững mở miệng nói:
- Bạch tổng quản, chuyện này người thấy sao?
Bạch tổng quản nghe vậy cũng không vội đáp, ngược lại nói sang chuyện khác:
- Vài ngày trước ta nghe tin Tử diệp thất tinh quả xuất thế...
- Cái này ta cũng biết, bất quá hiện tại thiên hạ đại loạn, chúng ta không có sai người tranh đoạt.
Bạch Hằng Phong gật gật đầu, thân là gia chủ của y thần thế gia, đối với tin tức về kỳ trân dị bảo, tuyệt đối là không kém hiểu biết hơn so với thế lực khác.
Bạch tổng quản nói tiếp:
- Về sau, nghe đồn rằng cao thủ thiên đạo cũng tham dự tranh đoạt, cuối cùng vật ấy lại bị Lý Nhạc Phàm đoạt được.
- Lý Nhạc Phàm?
Sắc mặt Bạch Hằng Phong biến đổi lớn:
- Cái gì? Ngươi nói là hung thần Lý Nhạc Phàm? Không! Điều này không có khả năng... Lý Nhạc Phàm làm sao lại tới Tuyệt Mệnh cốc của chúng ta?
- Nếu quả thật chính là hắn, không có gì không có khả năng.
Bạch tổng quản thở dài nói:
- Khi ta vừa gặp người này, lập tức có cảm giác sợ hết hồn hết vía, cho nên ta cũng không có động thủ, tránh cho Tuyệt Mệnh cốc chúng ta gặp phải đại địch.
Thấy đối phương thận trọng như thế, lòng của Bạch Hằng Phong không khỏi trầm xuống:
- Bạch tổng quản, người này thật sự là Lý Nhạc Phàm, người có mấy phần khẳng định?
- Chín phần.
Bạch tổng quản không chút do dự nói:
- Người này so với miêu tả của ngoại giới đại khái giống nhau, toàn thân ẩn lộ hung khí. Hơn nữa tiểu hoàng xà trên người hắn đã ăn qua thiên tài địa bảo, lột xác thành hình dạng đặc thù. Còn có kẻ chuyên gieo họa Giang Tiểu Phong kia nữa. Kỳ thực, xác minh thân phận bọn họ không có gì khó khăn.
- Dĩ nhiên là hắn.
Bạch Hằng Phong căm giận nói:
- Bạch tổng quản, nếu hắn thật sự là Lý Nhạc Phàm, người nếu ra tay sẽ có mấy phần nắm chắc đối phó được hắn?
Bạch tổng quản lắc đầu nói:
- Không quản hắn có phải là Lý Nhạc Phàm hay không, ta cũng không có nắm chắc đối phó được, người này quá nguy hiểm, nếu thật sự động thủ, nhất định sẽ là lưỡng bại câu thương, mà căn cơ của Bạch gia cũng sẽ theo đó mà lung lay.
"..."
Bạch Hằng Phong cảm giác đầu hoa cả lên, lắc đầu nguầy nguậy:
- Nếu sớm biết là hắn, ban đầu chúng ta không nên cho bọn họ đi vào trong cốc.
Bạch tổng quản khổ sở nói:
- Mười năm trước, Lý Nhạc Phàm là cao thủ kỳ môn, nếu hắn thật sự muốn xông vào Tuyệt Mệnh cốc chúng ta, trận pháp kia không nhất định là chống đỡ được hắn.
Người có tên, cây có bóng. Hôm nay cái tên Lý Nhạc Phàm đã trở thành một loại cấm kỵ, rất nhiều người không dám nhắc tới.
Trầm ngâm trong chốc lát, Bạch Hằng Phong trầm tĩnh nói:
- Bạch tổng quản, người thấy chúng ta hiện tại nên làm như thế nào?
- Hằng Phong, ta biết người không cam lòng...
Bạch tổng quản thở dài nói:
- Chuyện này vốn dĩ là ngoài ý muốn, chẳng trách được người khác, ta tin rằng Nhàn nhi không phải là người bạc mệnh đâu.
Hai mươi năm khổ tâm hóa thành hư ảo, ai có thể dễ chịu được chứ, nhất là chuyện này can hệ tới tính mệnh của nữ nhi.
- Bạch tổng quản ta phải làm sao cho thỏa đây?
Hai mắt Bạch Hằng Phong đỏ bừng, sát ý phơi bày ra, một niệm thành ma, một niệm thành phật, thầy thuốc cũng là như vậy.
Bạch tổng quản thản nhiên nói:
- Chuyện này không trách được hắn, Lý Nhạc Phàm tới đây cầu y, hắn tuyệt đối sẽ không ngu ngốc cùng chúng ta đối nghịch. Hơn nữa, hắn cùng với Bạch Tố Vân quan hệ không cạn...
- Đủ rồi!
Bạch Hằng Phong cau mày:
- Bạch gia sớm đã không có Bạch Tố Vân nữa rồi, không cần mượn tới tên hắn, hi vọng Bạch tổng quản về sau cũng không sẽ không nhắc tới nữa.
- Dạ.
Chuyện này vốn là tạo hóa trêu ngươi, Bạch tổng quản cũng không muốn dây dưa thêm.
- Lục Nhi đã chết, nội đan cũng mất, mất đi thuốc dẫn, "Chú hồn toái phiến" không có khả năng thành công, Nhàn nhi nên làm cái gì bây giờ?
Bạch Hằng Phong cảm thấy vô cùng hoảng hốt, tâm tình như sắp hỏng tới nơi.
Bạch tổng quản do dự một chút, vẫn là mở miệng nói:
- Hằng Phong, chuyện này chưa chắc đã giống như ngươi nói...
- Chẳng lẽ tổng quản còn có những biện pháp khác?
Ánh mắt Bạch Hằng Phong sáng lên, giống như là một người chết đuối vớ được cọng rơm vậy.
Bạch tổng quản gật đầu nói:
- Chẳng lẽ Hằng Phong đã quên, tiểu hoàng xà kia đã nuốt qua Tử diệp thất tinh quả, lại kèm thêm nội đan của Lục Nhi, nói không chừng nó có thể thay làm thuốc dẫn.
- Như vậy có được không?
Bạch Hằng Phong cau mày suy tư, Bạch tổng quản nói thêm:
- Kỳ thực ta cũng không dám chắc, cho nên lúc đầu cũng không có ý nói ra, bất quá thà có chút hi vọng còn hơn không.
Bạch Hằng Phong gật đầu nói:
- Không quản ra sao, đây cũng tính là một cái hi vọng, nhưng Lý Nhạc Phàm sẽ đồng ý sao?
Bạch tổng quản lắc đầu nói:
- Người này trọng tình trọng nghĩa, cương nghị bất khuất, tuyệt đối không thể đối với hắn dùng sức mạnh, chỉ có động tới chân tình của hắn mới là thượng sách.
Suy nghĩ một chút, Bạch Hằng Phong cũng không có nghĩ ra cách tốt hơn, chỉ đành phải nói:
- Bạch tổng quản, chuyện này liền giao cho người xử lý đi! Nếu Lý Nhạc Phàm không nói ra tên mình, chúng ta cũng không cần hỏi tới, cố tình ra vẻ không biết, xem hắn như là một người tầm thường tới cầu y. Mặt khác, cố gắng ước thúc hắn cho tốt, tránh phát sinh xung đột.
- Điều này ta hiểu được.
Bạch tổng quản đáp ứng một tiếng rồi lui ra, Bạch Hằng Phong chậm rãi ngồi xuống, tâm thần đã sớm mệt mỏi không chịu nổi.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Bạch Hằng Phong đứng dậy rời khỏi đại điện, hướng một địa phương khác rời đi.
← Ch. 514 | Ch. 516 → |