← Ch.533 | Ch.535 → |
Đại viện trầm tĩnh, mỗi một người trên mặt đều hiện ra biểu tình chấn kinh!
Ở đây, mỗi chỗ hầu như đều là chiến trường sát lục kinh người, người và người hơn trăm nghìn tính mệnh. Tuy rằng bọn họ không có tự mình nhìn thấy tràng cảnh Lý Nhạc Phàm sát đấu, nhưng bọn hắn có thể tưởng tượng cảnh tượng lúc ấy thảm liệt cỡ nào!
Một trận qua đi, tâm tư ai nấy dần dần bình phục, mọi người hai mặt nhìn nhau không nói được lời nào.
"Ai da.. Tiểu Phàm bây giờ hắn chắc chắn cực kỳ thống khổ!"
Trần lão tướng quân lớn tuổi nhất, một thân trải qua vô số sinh lão bệnh tử, đời người muôn màu, hắn đối với Lý Nhạc Phàm giờ phút này tâm tình tự nhiên có thể lĩnh hội. Vô luận là trả thù hay không trả thù, vĩnh viễn là mà quá trình đầy thống khổ!
Người bị chết cũng không có cách nào sống lại nữa, báo thù chẳng qua cũng chỉ là để tìm cho mình một lý do, cho mình một cái công đạo, khiến cho nội tâm đau khổ giảm bớt được phần nào.
"Ta muốn đi tìm sư phụ!"
"Đúng!"
Long Tuấn cùng với Định Nghị đột nhiên hét to một tiếng, thanh âm vừa tức giận vừa hối hận đột ngột phát ra này dọa cho mọi người nhảy dựng lên. Chẳng qua đối với phản ứng của hai người, tất cả mọi người đều biết rõ, nhất là với Thích Minh Hữu, tình cảm của hắn đối với Lý Nhạc Phàm vừa tôn kính, vừa lưu luyến lại có cả mấy phần áy náy!
Đúng vậy, chính là áy náy!
Mười năm trước, Nhạc Phàm vì hắn mà lưu lại, cuối cùng vì cứu vớt mọi người mà hy sinh thân mình.
Những năm gần đây Thích Minh Hữu không có lúc nào không tự trách, không có lúc nào không tìm kiếm hắn. Nội tâm kích động, nắm chặt hai bàn tay, trong mắt ngập đầy nước mắt. Đó là vô tận ý niệm, là một loại ký thác trong linh hồn, không thể dứt bỏ, không dưới thân tình máu mủ.
"Long Tuấn, Đình Nghị, các ngươi bình tĩnh một chút."
Phó Suất tiến lên vỗ vỗ bả vai Đình Nghị, khuyên bảo: "Bây giờ rất nhiều người đi tìm Nhạc Phàm huynh đệ, chúng ta phải sớm an bài, bàn bạc kỹ hơn mới được."
"Đúng à! Mọi người bình tĩnh một chút. Nếu như đã có tin tức của Nhạc Phàm huynh đệ, tin rằng những chuyện khác cũng dễ dàng hơn."
"Không sai! Không sai!"
Mọi người an ủi khuyên giải, Long Tuấn cùng với Đình Nghị tâm tình dần dần bình phục lại.
Thích Minh Hữu cúi đầu không nói, nhưng trong lòng thì nung nấu một ý định khác.
Hắn thân mang thâm cừu, không thể không báo. Mấy ngày nay, nếu không vì trông ngóng tin tức của Nhạc Phàm, nếu không phải những người ở đây nhiệt tình, hắn sợ rằng sớm đã rời đi.
Hôm nay, Thích Minh Hữu đã biết tin tức Nhạc Phàm vẫn bình an, mặc dù trong lòng nhớ thương nhưng tạm thời nên dằn xuống, để có thể đi làm chuyện của mình. Tuy rằng đối với hắn mà nói, không người nào, không việc nào có thể quan trọng hơn so với Lý Nhạc Phàm, nhưng lần này hắn phải đi.
Trong lòng đã có quyết định, thanh âm Thích Minh Hữu trầm trọng nói: "Chư vị, nếu Nhạc Phàm đại ca đã có tin tức, ta đây cũng nên rời đi, hơn mười năm rồi, cũng còn một số việc phải làm."
"Gì cơ? Thích huynh đệ muốn đi sao?"
Mọi người kinh ngạc, Đình Nghị không khỏi hốt hoảng: "Minh Hữu huynh đệ, chẳng lẽ đệ không cùng bọn ta đi tìm sư phụ?"
Long Tuấn phụ họa nói: "Đúng vậy à, chờ chúng ta tìm được sư phụ, sau đó cùng đi không phải tốt hơn sao?"
Về thân thế cùng kinh lịch của Thích Minh Hữu, tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ. Chính vì hiểu rõ, nên bọn họ mói cảm thấy đối phương thực lực lớn như vậy, nghĩ rằng với thực lực một người đi báo thù, khả năng là vô cùng nhỏ bé.
Một bên, Khấu Phỉ vỗ vỗ bả vai Thích Minh Hữu, lời nói trịnh trọng: "Minh Hữu, con đã suy xét kỹ chưa? Đối phương thế lực cường đại, một mình ngươi đi, sợ rằng rất khó thành công."
Thích Minh Hữu ánh mắt kiên định nói: "Có một số việc, con phải tự mình đi làm, nếu không làm sao ăn nói với những người đã khuất? Nhạc Phàm đại ca không phải cũng thế này sao? Huynh ấy cho tới giờ vẫn cô độc một mình, chí ít con vẫn còn có bọn Thiên Sinh, A Đồ, Tiểu Hỏa giúp con."
Dừng lại một chút, Thích Minh Hữu hướng về phía mọi người khẽ mỉm cười: "Sư phụ, chư vị, mọi người yên tâm đi, con tuyệt đối không phải hạng người ngu xuẩn, tự biết tiến thối. Hơn nữa lấy năng lực của ta, tự tin rằng trong thiên hạ người có thể ngăn ta rời đi cũng không nhiều lắm."
Nghe được đối phương nói như thế, mọi người cũng yên tâm phần nào. Thực lực của Thích Minh Hữu như thế nào mọi người phi thường rõ ràng. Chẳng những cảnh giới cao siêu, lại hiểu được rất nhiều kỳ môn bí thuật, nếu thật động thủ, thật đúng là không có mấy người có thể chế ngự được hắn. Huống chi bên cạnh còn có Tiểu Hỏa, thượng cổ kỳ thú đi theo, ai dám trêu chọc bọn họ?
Thở dài một hơi, Khấu Phỉ cười khổ nói: "Vậy con chuẩn bị lúc nào lên đường?"
"Nếu muốn đi, vậy là ngày mai sao?"
Thích Minh Hữu hơi phiền muộn nói: "Chờ con làm xong xuôi chuyện của mình sẽ đi tìm mọi người."
Ly biệt luôn là thương cảm, ngắn ngủi mấy ngày nay, Thích Minh Hữu đã dung nhập vào đại gia đình này, cùng nhau giết địch, cùng nhau tu luyện, cùng nhau ăn uống, sinh hoạt... Mỗi khi nhớ tới, trong lòng Thích Minh Hữu đều cảm khái không thôi.
Đột nhiên, truyền đến mấy tiếng bước chân dồn dập.
"Khải bẩm chủ soái, bên ngoài phủ tướng quân đột nhiên xuất hiện hai gã tu sĩ, bọn họ tự xưng là bằng hữu của Long đại soái và Đình đại soái. Xin chủ soái định đoạt!
Tên thủ hạ đến đây truyền báo, thần sắc cấp bách, hiển nhiên mọi người lúc này đều thu liễm tâm tình.
Long Tuấn tiến lên một bước, hỏi: "Tự xưng là bằng hữu của chúng ta? Vậy bọn ngươi có bảo họ báo danh không?
Tên thủ hạ nghiêm giọng thưa: "Bọn họ một người gọi là Ngũ Tử, người nhã nhặn thanh tú, một người là Lỗ Thứ, là một lão giả trọc đầu."
"Cái gì? Dĩ nhiên là bọn họ?"
Long Tuấn và Đình Nghị quay mặt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Phải biết rằng, Ngũ Tử cùng với Lỗ Thứ là người của Thánh Vực, hơn nữa địa vị tương đối cao, rất ít khi xuất hiện ở thế tục, trừ phi có chuyện tình liên quan đến thiên hạ, khiến thiên hạ đại loạn, bọn họ mới ra mặt.
"Bọn họ luôn không nhúng tay vào tranh đấu thiên hạ, tới nơi này làm gì nhỉ?"
Khẽ trầm ngâm, Long Tuấn hướng phía Đình Nghị gật đầu nói: "Tiểu Đình Tử, chúng ta tự mình ra nghênh đón."
Dứt lời, hai người một bước rời đi.
"Minh Hữu, con đi theo ta."
Khấu Phỉ vẻ mặt nghiêm túc, nói xong liền chuyển thân về phía nội viện.
Thích Minh Hữu trong lòng mơ hồ có chút suy đoán, không do dự đi theo sau.
"Lão Phó đi thôi, chúng ta cũng nên đi chuẩn bị một chút!"
Nhan Nguyệt Thi cùng với Phó Suất cặp tay rời đi, còn lại mọi người cũng tùy thời tản ra, chỉ còn lại Trương Phong Nghị cùng với Diệp Thiên Hằng.
Nhìn khuôn mặt lộ vẻ suy tư của Diệp Thiên Hằng, Trương Phong Nghị chắp tay cáo lỗi nói: "Thiên Hằng huynh đệ, Ngũ Tử và Lỗ Thứ cũng là người Thánh Vực, cũng là bằng hữu của hai người Long Tuấn, cho nên có chút thất lễ, kính mong huynh đệ ít nhiều thông cảm!"
Diệp Thiên Hằng nghe vậy vội vàng chắp tay nói: "Trương đại soái khách khí rồi, người của Thánh Vực, tất nhiên là chuyện trọng yếu sao có thể vì Thiên Hằng mà trì hoãn. Chuyện liên minh chúng ta còn phải thương nghị mà."
"Ha ha ha.."
Trương Phong Nghị hào sảng cười to một tiếng nói: "Thiên Hằng huynh đệ quả nhiên là người hiểu chuyện. Đi! Trương mỗ dẫn ngươi qua đây nói chuyện."
"Được! Được!"
Diệp Thiên Hằng mỉm cười xác nhận, trong tâm thầm nghĩ: "Thánh Vực cùng với thế tục ít có quan hệ, không nghĩ tới lần này đột nhiên tìm đến. Không lẽ đến vì chuyện của đại hội Ẩn Lâm?"
.
← Ch. 533 | Ch. 535 → |