← Ch.772 | Ch.774 → |
Người dịch: Cậu Út
- Giết! Giết! Giết!
-Ta hận, tất cả những việc này đều là do ta... Tất cả đều là tại ta gây ra...
- Không! Đừng! Đừng giết ta!
- Cứu mạng! Cứu...Cứu!
...
Tà niệm cả đời, cho nên đa số các cường giả lập tức bị lâm vào Khổ Hải chi cảnh.
Tiếp đó, trên đỉnh đầu mọi người bốc lên từng tia hắc khí, trong hắc khí biểu hiện đủ loại kiểu dáng khuôn mặt với các biểu tình khác nhau.
- Tốt! Tốt lắm!
Mộ Dung Ngạo Hàn thấy cảnh tượng này thì cười lớn nói:
- Lực lượng càng mạnh thì tà dục càng mạnh, hấp thu tà dục của các ngươi ta sẽ khôi phục thực lực rất nhanh. Đến lúc đó, ta sẽ trở thành chúa tể của thiên hạ, Tu Hành Giới, Thế Tục Giới tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của bản công tử, ha ha ha ha...
- Không thể để hắn tiếp tục như thế, nếu không toàn bộ chúng ta sẽ phải chết ở đây!
Lê trưởng lão quát lớn, vài vị Đại Tôn cũng hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề, không còn bảo lưu thực lực, tất cả đều tự lấy ra kỳ bảo, thi triển thần thông mạnh nhất của bản thân.
- Thiên Địa sơ khai, vạn pháp tịch diệt!
Thiên Khung Đại Tôn cầm trên tay một cuộn tranh vẽ bằng ngọc, giống như một đạo quy tắc thuở khai thiên lập địa.
- Huyền Thiên Chi Cảnh, diễn hóa thế giới!
Thánh Ngôn Đại Tôn nâng ngọc trương trên tay lên, hư không hiện ra một quang cảnh thế giới, đem Mộ Dung Ngạo Hàn nhốt vào bên trong.
- Cổ man thế giới, thiên địa hồng lưu.
Hai tay của Nguyên Hoang Đại Tôn đánh ra một đạo quyền ấn thần dị, phảng phất như nắm giữ thiên địa trong tay, biến thành dòng nước mạnh liệt cuốn tới!
- Linh giới cực điểm, phá thiên nhất kiếm.
Mi tâm của Cực Kiếm Đại Tôn chợt lóe, ngưng tụ ra vô số phi kiếm, lơ lửng trước ngực. Tiếp đó, tay áo Cực Kiếm Đại Tôn vung lên, hai thân ảnh trống rỗng hiện ra, đúng là hai người bị hắn thu trước đây: Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân.
Hai người này xuất hiện, đem theo hai đạo kiếm ý nồng nặc quét ngang thiên địa, giống như hai thanh thần binh đã ra khỏi võ, một cái là tôn quý vinh quang, một cái là tràn đầy sát khí, cùng cự kiếm trước ngực Cực Kiếm Đại Tôn, hình thành Tam Tài trận.
- Thất tình lục dục, thái thượng vong tình!
Minh Huyễn Đại Tôn vừa ra tay, Thất Tài kiếm trảm diệt hư không, xung quanh liền biến ảo thành một thế giới bảy màu, đây chính là thất tình lục dục làm lay động lòng người. Khác với tà dục, thất tình lục dục là gốc rễ của con người, vô hình vô tướng, làm cho người ta không hay biết mà trầm mê trong đó.
- Lục đạo luân hồi, nghịch chuyển càn khôn!
Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy rõ ràng thế giới mà Hiên Viên Đại Tôn ngưng tụ thành, nó khiến cho người ta có cảm giác huyền diệu khó mà giải thích được, nhất là bên trong thế giới đó, diễn sinh ra hư ảnh của lục đạo luân hồi là một trong những quy tắc tối cao của thiên địa, diễn biến ra đại đạo bản nguyên.
...
Một kích hợp lực của sáu vị Đại Tôn, mang khí thế hủy thiên diệt địa, may mắn là nơi đây không phải thế tục, nếu không sợ rằng sẽ bị hủy hoại chỉ trong giây lát.
- Đám kiến hôi các ngươi còn dám phản kháng, tất cả đi chết cho ta!
Cảm nhận uy thế lớn lao của một kích này, Mộ Dung Ngạo Hàn giận quá hóa cuồng, cả đầu tóc đen dần đỏ rực, giống như một mặt trời cháy bỏng vậy, ở giữa mi tâm lại lộ ra một đạo ấn ký huyết quang quỷ dị.
- Ầm
Đại uy diệt ma, vô lượng lực.
Tà ma loạn vũ, hủy thiên diệt địa.
Hai cỗ lực lượng cường đạ va chạm, ngay lập tức khiến cho tinh vực chấn động mãnh liệt.
- Ầm! Rắc rắc!
Một hồi tiếng vang, không gian xung quanh không ngờ là không chịu nổi mà vặn vẹo đứt gãy.
Vết nứt không gian vừa xuất hiện, một đạo nguyên khí phong bạo đã xé mở lá chắn của không gian, đem theo khí tức hủy diệt tràn đến.
Mọi người thấy cảnh này đều cảm giác kinh hãi. Nguyên khí phong bạo sắc bén như vật, nếu như bị hút vào trong đó chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì.
- Chết đi! Tất cả đều chết đi! Ha ha ha...
Khóe miệng Mộ Dung Ngạo Hàn rỉ máu, điên cuồng cười lớn, trên mặt không chút sợ hãi, dường như bản thân hắn không hề sợ hãi nguyên khí phong bạo xâm nhập vậy.
- Ầm! Ầm! Ầm!
Lại một trận va chạm mãnh liệt vang lên, vết rách không gian dần mở rộng ra, nguyên khí phong bạo ùn ùn tràn vào. Mọi người đều không dám dứng lại, vội vàng chạy ra khỏi phạm vi phong bạo.
Mọi người ở đây, bản thân còn chưa thể lo được, nhưng Vương Sung lại đột nhiên xông lên, lao về hướng Thiên Khung và các vị Đại Tôn.
- Vương tiểu tử ngươi làm gì vậy?
Khấu Phỉ phản ứng nhanh nhất, muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.
Ai cũng không ngờ vào lúc này, Vương Sung lại bất ngờ muốn đánh lén các vị Đại Tôn, tất cả đều giật mình sửng sờ.
- Cẩn thận!
- Muốn chết!
Thiên Khung Đại Tôn và Nguyên Hoang Đại Tôn chợt sợ hãi, đồng thời ra tay muốn đem Vương Sung bầm thây vạn đoạn. Chỉ tiếc là hôm nay bọn họ bị Mô Dung Ngạo Hàn giam giữ, còn có uy hiếp của nguyên khí phong bạo, nên chỉ phát huy không được ba thành lực lượng của bản thân.
Ngược lại, Vương Sung là dốc toàn lực, ngọc đá cùng tàn, trong lúc lao đến khí thế càng lúc càng mạnh, như có Thần trợ, một hư ảnh cực lớn dần hiện ra phía sau lưng hắn.
- Cái gì! Cái đó là gì vậy?
- Là hắn! Sao lại là hắn?
- Linh Hư Đại Tôn?
- Không! Không có khả năng, Linh Hư Đại Tôn sao có thể còn sống chứ?
...
Nhìn thấy rõ ràng hình dáng của hư ảnh, Thiên Khung Đại Tôn và Nguyên Hoang Đại Tôn đã không thể trấn định nữa, ngoại trừ Hiên Viên Đại Tôn ra, thì các vị Đại Tôn khác đều lộ ra vẻ mặt kinh sợ, giống như ngươi thường nhìn thấy quỷ vậy.
Mọi người không kịp suy nghĩ nữa, Vương Sung như một cây thương, điên cuồng lao đến!
- Ầm!
Một tiếng nổ lớn, sóng âm cuồn cuộn, Thiên Khung Đại Tôn và Nguyên Hoang Đại Tôn bị đẩy lui ba bước, một chân đã chạm đến bên cạnh nguyên khí phong bạo, nhìn thấy hai người sắp bị cuốn vào bên trong nguyên khí phong bạo, một đạo đạo thải mang xuất hiện kéo hai người thoát khỏi nguy hiểm, người vừa ra tay cứu hai người chính là Minh huyễn Đại Tôn.
- Nguy hiểm thật!
Thiên Khung Đại Tôn và Nguyên Hoang Đại Tôn nhìn nguyên khí phong cách cách đó không xa, trong lòng vẫn còn sợ hãi, hai người sau khi cám ơn Minh Huyễn Đại Tôn liền căm tức nhìn Vương Sung.
Bên kia, Mộ Dung Ngạo Hàn cũng bị kinh ngạc vì biến cố bất ngờ này, vì thế hắn dừng tay, hứng thú quan sát.
...
- Vương tiểu tư, ngươi phát điên gì vậy, còn không trở về đây!
Khấu Phỉ gấp gáp hô lớn nhưng Vương Sung giống như không hề nghe thấy.
Trong lúc nguy cấp, Khấu Phỉ muốn lao lên kéo Vương Phi quay về, không ngờ Thiết Huyết ở bên cạnh vội vàng ngăn cản hắn:
- Khấu Phỉ tiền bối, Vương Sung đang bị một đạo ý chí cường đại phụ thể, căn bản là không nghe thấy ngươi nói gì đâu, ngươi có đi cũng vô dụng mà còn thêm nguy hiểm đó.
- Tại sao lại như vậy?
Khấu Phỉ trừng mắt, trong lòng rối loạn.
Thiết Huyết chua xót lắc đầu, dù cho hắn có nhiều tâm kế đến đâu đi nữa cũng không thể đoán được lý do.
- Nhân năm đó sẽ có quả hôm nay, đại đạo luôn luôn công bằng, nhanh quả báo ứng luân hồi.
Hư ảnh truyền đến một thanh âm già nua, mang theo một cảm giác huyền ảo, giống như hắn đại diện cho nhân quả, đại diện cho báo ứng. -
- Giết!
Hét lên điên cuồng, Vương Sung như kẻ điên tiếp tục đánh về phía hai vị Đại Tôn, tròng mắt bắn ra hai đạo kinh quang khiến người người sợ hãi.
Thiên Địa giống như đứng im, thời gian như dừng lại.
Thân ảnh của Vương Sung bất ngờ biến mất giữa hư không, chỉ để lại một thanh ngân thương từ trời cao lao xuống, giống như một ngôi sao băng, hủy diệt hết thảy
- Cùng ra tay!
Minh Huyễn Đại Tôn bình tĩnh, từ mi tâm bắn ra một thanh kiếm bảy màu.
Còn các vị Đại Tôn khác trừ Hiên Viên Bạch, đều đồng loại thi triển thần thông, cùng chống lại thương ảnh đang lao xuống.
...
Hai bên giằng co, cường giả khắp nơi đều nhao nhao bàn luận.
Cái tên Linh Hư này ngày hôm nay đối với Tu Hành Giới rất là xa lạ, không hề có chút ấn tượng nào, chỉ có trong lòng một số người tu hành thế hệ trước, hai chữ Linh Hư là một cấm kỵ, không ai dám nhắc đến, nhất là khi giáp mặt Đại Tôn.
Vào năm trăm năm trước, Tu Hành Giới có một thế lực lớn, ở trong Thần Châu, gọi là Linh Giáo, mà chưởng giáo của họ chính là Linh Hư Đại Tôn.
Linh Hư Đại Tôn, trời sinh đạo thể, ba tuổi đã tu hành, mười năm thành đạo, không đến trăm năm đã bước vào cảnh giới Đại Tôn, có thể gọi là thiên tài tu hành chân chính. Mà Linh Giáo là một thế lực to lớn, môn đồ hơn trăm, đệ tử hơn vạn, áp chế thế lực bốn phương.
Chỉ tiếc là cây to đón gió, Linh Hư Đại Tôn quá mạnh mẽ khiến cho những vị Đại Tôn lúc đó bất mãn, canh tranh không ngừng. Mãi cho đến một lần sau Ẩn Lâm đại hội, truyền ra tin tức Linh Hư Đại Tôn ngã xuống, thế lực môn hạ trong một đêm cũng biến mất hoàn toàn khỏi Tu Hành Giới.
Đối với tình huống này, người có tâm không khó đoán ra nguyên nhân bên trong, nhưng không ai dám nhắc đến. Lâu dần, Tu Hành Giới cũng không còn lời đồn nào về Linh Giáo và Linh Hư Đại Tôn. Cho nên bây giờ, các tu sĩ đều chỉ biết Tu Hành Giới có sáu vị Đại Tôn truyền thừa, mà không phải bảy vị.
Hôm nay, hư ảnh của Linh Hư Đại Tôn xuất hiện và liên tục nói về đạo nhân quả báo ứng, khiến trong lòng mọi người đều dậy sóng.
...
Đúng lúc mọi người bó tay thì trung ương tinh vực xuất hiện dị tượng, một đạo tử quang bất ngờ phóng lên cao, ánh sáng vạn trượng.
- Đó là gì vậy?
Không gian và thời gian như ngưng lại, mọi người đều tự giác nhìn về đạo ánh sáng tím trên không.
- Ha ha! Hồng Mông chi nguyên! Thật sự là Hồng Mông chi nguyên! Ha ha ha.
Trong tiếng cười ha hả, Mộ Dung Ngạo Hàn không thèm để ý đến người khác, tự mình nhắm hướng trung ương tinh vực lao đi.
← Ch. 772 | Ch. 774 → |