← Ch.094 | Ch.096 → |
- "Là Diệt hồn đinh!". Ngô Đông cùng ba huynh đệ khẽ hô một tiếng, thần sắc có chút kinh ngạc, xem ra ám khí này có một không hai, lai lịch không hề tầm thường chút nào.
Trên bầu trời đang mưa to như trút nước, bỗng thấy ánh lam tinh lập lòe tỏa rộng rơi xuống dưới, kỳ dị vô cùng, ai gặp cũng biết bên trong có ẩn chứa sát khí.
Trong khi chiến đấu, Nhạc Phàm đột nhiên cảm thấy một cảm giác quen thuộc khi lâm vào tình cảnh nguy hiểm, trong lòng rung động mãnh liệt. Dựa vào bốn năm kinh nghiệm sinh tử chiến trường, khi hắn thấy cảm giác cảnh giác kia tới, tức khắc theo bản năng rút trường đao bên hông ra...
- "Khai!". Nhạc Phàm hét lớn một tiếng, trong nháy mắt khí thế cuồn cuộn dâng lên, chém ra đầy trời đao ảnh, gắt gao bao bọc lấy mình tại trung tâm, chiêu này trong "Đao chiến thất thức" có tên "Cuồng vũ thức".
Đao ảnh như một vòng tròn, từ nhỏ mở to, kín tới độ gió không xuyên nổi, kín đến nỗi ngay cả mưa to như trút cũng bị ngăn trở bên ngoài chứ đừng nói lam tinh ám khí đang rơi xuống.
- "Đinh!", "Đinh!", "Đinh!"...
Hơn mười mũi "Diệt hồn đinh" bị văng ra, bắn thẳng vào đám địch nhân đang vây quanh Nhạc Phàm.
Biến cố bất thình lình, cùng cách một cự ly như thế, tốc độ ám khí lại nhanh như vậy, làm cho không người nào căn bản kịp phản ứng, cho dù là nhất lưu cao thủ cũng không có ngoại lệ.
- "Không hay!".
- "Tránh mau!".
- "A!".
- "Ối!".
- "A... a...". Tiếng than khổ bên tai vang lên không ngớt. Đột nhiên cả đại viện, tiếng than biến đổi thật lớn, trở thành tiếng kêu gào thê thảm chẳng khác nào như người bị sét đánh trúng tim. Những gia nhân trong các gian phòng nhỏ nghe được không ngừng run rẩy, không ai còn dám lén nhìn ra ngoài nữa.
- "Đây là ám khí gì, vì sao lại lợi hại như vậy?". Thái Vũ không hiểu hỏi.
- "Lợi hại?". Ngô Đông nhìn khinh bỉ Thái Vũ bằng nửa con mắt, nói: "Diệt hồn đinh!". Cớ sao lại là diệt hồn? Không thể sống, chết hồn phách diệt hết, cho nên có thể nói là loại ám khí kỳ độc vô cùng. Bốn mươi năm trước, Vô độc lão tiên Diêm Thanh uy chấn giang hồ, đó là nhờ dựa vào ám khí "Diệt hồn đinh" này, hành tẩu thiên hạ cơ hồ không ai dám ngăn trở. Nếu không phải tự nhiên về sau lại vô thanh vô tức biến mất, sợ rằng hiện tại dù thập đại cao thủ cũng như kẻ kia đã nằm trên đất. Tuyệt kỹ đã thất truyền nhiều năm, không ngờ hôm nay tại giang hồ tự nhiên xuất hiện trở lại, có điều uy lực còn kém xa.
Chỉ thấy trên thân người bị trúng "Diệt hồn đinh", miệng vết thương bắt đầu lan rộng rất nhanh, máu độc tràn ra, cả thân hình dần dần rữa nát, từ đầu tới cuối hòa lẫn vào nhau, đến cuối cùng biến thành một bãi máu tanh hôi nồng nặc, thật là ghê sợ và khủng khiếp.
- "Huệ!*", Thái Ân Khắc từ nhỏ sống trong nhung lụa, nhìn thấy tình cảnh trên sân như vậy, đứng một bên nôn mửa không thôi, xem ra hắn phải mất nhiều thời gian mới có thể ăn uống lại được.
Những người còn lại đều sắc mặt đại biến, bọn họ hành tẩu quanh giang hồ nhiều năm, đã gặp qua không ít trận đầu rơi máu chảy, vậy mà khi thấy tình cảnh tàn nhẫn như vậy cũng nhịn không được muốn nôn mửa. Vì vậy, bọn họ nhanh chóng rời mắt, chuyển sang hướng Nhạc Phàm.
Nhạc Phàm tại chiến trường đã từng giết không biết bao nhiêu người, tâm sớm tự nhiên đã vững như bàn thạch, vì thế không bị phản ứng gì.
Hắn hoành đao mà đứng, hàn quang trong mắt bắn ra tứ phía, trong lòng không nén nổi giận dữ: "Quả nhiên là ám khí kịch độc, nếu là ra tay chậm một chút, e rằng đến thất tình chi khí cũng không thể cứu được tính mạng, thật sự đáng giận, thực sự đáng giết.".
Nhạc Phàm nhìn hơn mười người xung quanh, trong mắt tràn đầy sát ý. Theo sát ý của hắn, sát khí cường đại tỏa ra bên ngoài cơ thể, tràn ngập cả đại viện.
- "Sát khí thật ghê gớm!" Những người tại đây cảm nhận được sát khí nồng nặc như thế, vẻ mặt đỏ bừng ngột ngạt, phảng phất tựa hồ hít thở khó khăn.
- "Giết!". Nhạc Phàm quát lớn một tiếng, mượn thế uy hiếp tâm thần địch nhân, đồng thời cổ tay xoay đao nhằm hướng đối phương đánh tới.
- "Vô hồi thức". Thân đao như chớp giật, nhanh như điện, đánh thẳng ra, xuất đao vô hồi, mục tiêu chính là kẻ vừa đánh lén.
- "Đao nhanh thật!" Bọn người kia còn chưa kịp cảm thán, đao Nhạc Phàm đã tới trước mặt kẻ nọ.
- "Dừng tay, ta là...". Người kia tâm thần đang bị uy hiếp, còn chưa kịp phản kháng, đao đã xẹt qua cổ hắn.
- "Phụt!". Một vòi máu tươi phun ra từ vết chém. Đầu hắn bị mưa to hất văng rơi xuống đất, trong mắt ngập nước vẫn còn lưu giữ lại một tia kinh hãi vừa rồi.
-"...". Mọi người trầm mặc, trong lòng chẳng biết nghĩ gì.
- "Đây là đao pháp gì? Đây là võ công gì? Ra tay cực nhanh, cực tàn nhẫn, đao pháp cực chuẩn, cực sắc! Thật là đao pháp lợi hại, con người lạnh lùng tàn ác!".
Thái Vũ như bị sét đánh, nhưng khôi phục lại rất nhanh. Thấy mọi người sợ hãi lùi lại, bèn nói lớn: "Đừng lo lắng, nếu giết được hắn, ta sẽ trả thù lao gấp đôi.".
Các cao thủ nghe vậy chợt tỉnh lại, dưới lời nói trọng thưởng tất có dũng phu, người trong giang hồ như bọn người này lại càng như thế: "Mọi người, cùng xông lên!".
Đã có người dẫn đầu, những người còn lại tự nhiên cũng xông lên, huy động binh khí của mình hướng Nhạc Phàm đánh giết...
Loạn! Những kẻ giang hồ này không giống như binh lính ngoài chiến trường, không có phương pháp công kích làm cho đại viện loạn thành một đoàn. Không bị ngộ thương thì cũng thất thủ. Mặc dù vậy, Nhạc Phàm cũng bị thương nhiều chỗ. Đám người này đều là nhất lưu cao thủ, nếu nói tới lực công kích, cho dù lực công kích của một trăm binh lính cũng không mạnh bằng một người trong họ.
Bất quá, vết thương nhỏ đối với Nhạc Phàm mà nói chẳng có ý nghĩa gì, trong chốc lát, thất tình chi khí làm liền miệng vết thương lại.
"Loạn kích thức" tứ phía kích địch, mọi nơi yếu hại, sát khí vùng vẫy, quả nhiên cực đoan vô cùng.
Đao tắm máu, tâm tự lạnh, ác đao trong tay rung động không ngừng. Như diệt trời, như diệt đất, thiên địa vạn vật đều tận diệt.
oOo
Chừng nửa canh giờ sau, mưa to dừng lại.
Trong đại viện của Thái phủ, thi thể đầy đất, máu huyết chảy ra hòa nước mưa chảy chầm chậm thành dòng xuôi theo rãnh, mà trận chém giết vẫn chưa dừng lại.
....
Sau một hồi, tiếng chém giết đã chấm dứt.
Hôm nay, trong đại viện, ngoài bọn Thái Vũ, còn có hơn hai mươi vị cao thủ giang hồ, mà giờ chỉ còn lại có một.
Người còn lại vẻ mặt thất kinh, quên cả công kích, chậm rãi lui lại phía sau. Hắn nhìn Nhạc Phàm, thân mình đầy máu, vẻ mặt dữ tợn, đang tiến đến, tay chân bất giác bắt đầu run rẩy.
- "Đừng... đừng... ngươi đừng có tới đây.". Hắn liều mạng hô lên, đó là tiếng phát ra từ nơi thâm sâu của linh hồn đang run rẩy và sợ hãi.
- "Lạt!" Nhạc Phàm chém một đao, một tính mạng liền biến mất trên cõi đời.
- "Sưu!". Khi mà địch nhân cuối cùng tại nơi đây ngã xuống là lúc Nhạc Phàm đạp mạnh hai chân, cả người như làn gió xông ra ngoài, mà mục tiêu hiển nhiên là Thái Vũ.
Thái Vũ thoạt đầu hoảng hốt, sau đó lập tức trên mặt nở nụ cười nhạt, dùng ánh mắt khinh thường và giễu cợt nhìn Nhạc Phàm.
Ngô Đông bốn huynh đệ mặc dù khiếp sợ đao pháp của Nhạc Phàm, nhưng trong lòng bọn họ, Nhạc Phàm thủy chung không uy hiếp đến bản thân mình.
Ngô Tây thấy Nhạc Phàm vọt tới, một tia sáng thoáng qua trong mắt, chặn trước mặt Thái Vũ quát to: "Tới rất hay!". Tay phải sờ vào hông, rút ra một thanh nhuyễn kiếm, hướng trường đao của Nhạc Phàm quấn lấy.
- "Đinh đang!". Đao khởi ra bị quấn chặt xung quanh, phát ra tiếng kêu bén nhọn chói tai.
Ngô Tây cả cười, lập tức quán chú tiên thiên chân khí, định đánh rơi trường đao của Nhạc Phàm.
Lúc này, Nhạc Phàm cười lạnh, phảng phất như mọi việc đã dự liệu trong lòng.
- "Không hay!".
- "Cẩn thận!".
- "Né tránh!".
Ngô Đông ba huynh đệ đột nhiên phát hiện ánh mắt của Nhạc Phàm có điều không phải, đồng thanh hô to, đáng tiếc đã quá muộn.
- "Phá!". Nhạc Phàm hai mắt vụt ngời tinh quang, thất tình chi lực tụ vào thân đao, dùng sức chấn động."Bồng!" Thân đao vỡ vụn, bắn vọt ra bốn phương tám hướng...
- khi ta quá say có thể gọi tên em Huệ
← Ch. 094 | Ch. 096 → |