← Ch.052 | Ch.054 → |
Phương Lệnh Đức nhận lời ủy thác của Hứa Hải Phong trở lại Phương phủ bên trong kinh sư, bản thân hắn cũng có chỗ ở khác trong thành, nhưng nếu gặp phải sự kiện trọng đại thì sẽ trở lại đại bản doanh Phương gia tìm huynh trưởng thương nghị.
Lúc này là giữa trưa, Phương Lệnh Đức biết huynh trưởng có thói quen ngủ trưa một chút, cũng không làm phiền, chỉ là ngồi trong thư phòng nhấm nháp trà thơm, vừa quan sát tình huống kinh doanh ở các nơi của Phương gia. Qua chừng một bữa cơm, Phương Lệnh Thiên mới đi tới thư phòng.
" Đại ca ngủ ngon giấc không?" Phương Lệnh Đức cười hỏi.
Phương Lệnh Thiên lắc đầu thở dài nói: " Không, người già tinh lực không đầy đủ, nhớ lại năm xưa huynh đệ chúng ta ba người đại chiến Hung Nô, liên tục ba ngày đêm chưa từng chợp mắt, cũng không cảm giác được gì, nhưng hôm nay chỉ cần một ngày ngủ không ngon, thân thể xương cốt liền phát đau, đặc biệt là những vết thương lúc còn trẻ tuổi lưu lại càng thêm gian nan, thật sự là năm tháng không buông tha người, không chịu già không được a."
Phương Lệnh Đức rất có đồng cảm, nói: " Đúng vậy, chúng ta đều già, hiện tại xem những người tuổi trẻ ra sao thôi, cũng không biết lão tam ở tại bắc cương thế nào."
" Chuyến này đệ đi kết quả như thế nào?" Phương Lệnh Thiên nhớ tới mục đích nhị đệ đi tới doanh địa Hắc Kỳ quân, dò hỏi.
Phương Lệnh Đức ha ha cười nói: " Con thỏ nhỏ kia a, thật đúng là tinh quái, nói là bị bệnh nặng, bày ta đi trả lời cho nhị vị điện hạ."
Tinh thần Phương Lệnh Thiên run lên, nói: " Nghĩ không ra tiểu tử này thật có vài phần bản lãnh, chẳng những dẫn quân thật tốt, ngay cả tài chính trị cũng rất giỏi."
" Không, đệ xem không phải là bản lãnh của hắn, mà là dưới tay hắn có mưu sĩ tinh thông chuyện này."
" Vì sao thấy được?" Phương Lệnh Thiên nhướng mày hỏi.
Phương Lệnh Đức đem chuyện gặp Hứa Hải Phong kể lại chi tiết một lần, theo sau tổng kết nói: " Hắn vừa nghe được nhị vương tranh vị, hơn nữa còn có khả năng bị liên lụy vào, sắc mặt đều thay đổi, lúc đó nhìn hắn hoàn toàn không hiểu việc này, không hề có cách ứng biến. Nhưng sau khi hồi doanh một chuyến trở ra, đã có bộ dáng như đã tính trước, mà cấp cho đệ câu trả lời thuyết phục nhất. Tại sao ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy lại có thay đổi, vậy cũng chỉ có một câu giải thích, mưu sĩ dưới trướng của hắn đã giúp hắn tìm đối sách, đồng thời còn cho hắn ăn một viên định tâm hoàn."
Phương Lệnh Thiên gật đầu nói: " Không tệ, thủ hạ của tiểu tử này đúng là nhân tài như mây, văn võ song toàn."
" Đúng vậy, không chỉ như thế, gần đây hắn còn hướng đệ nhờ mua dùm một nhóm vật tư dùng trong quân, xem vật phẩm, hắn là muốn tự mình luyện ra binh khí khải giáp." Phương Lệnh Đức đứng dậy, lấy ra một xấp giấy đưa cho huynh trưởng.
Phương Lệnh Thiên thoáng lật qua một chút, nói: " Những thứ này cũng không kì lạ, cả thiên hạ đều biết, binh khí tốt nhất đều xuất từ trong tay Tô gia, thứ hắn làm ra có thể so sánh được với tinh phẩm của Tô gia sao?"
Phương Lệnh Đức cười nói: " Điểm ấy thì không chắc, chẳng qua tiểu tử này luôn sáng tạo kỳ tích, đệ chỉ đang chờ đợi, nhìn xem hắn có thể làm cho đệ vừa vui vừa sợ một phen hay không."
Lại lẩm nhẩm một chút xấp giấy trên tay, Phương Lệnh Thiên cũng cười nói: " Vị khẩu của tiểu tử này thật đúng là không nhỏ, may mắn những thứ này là nhờ Phương gia ta, nếu không có tiền cũng chưa chắc mua được. Nếu hắn thật có thể luyện ra được thứ gì, vậy tài năng của người này thật không thể tưởng tượng."
" Đại ca, cho dù là hiện tại hắn cũng là nhân tài nổi bật nhất trong đám tiểu bối, anh hào như thế càng phải nâng đỡ gấp bội, nhưng đệ đang nghĩ nên kéo hắn gần thêm một bước mới tốt." Phương Lệnh Đức đề nghị.
" Nói thử xem?"
" Nếu đại ca có thể thu hắn làm minh linh nghĩa tử, vậy sau này sẽ không còn lo lắng hậu hoạn."
Phương Lệnh Thiên trầm mặc một lát nói: " Nếu ta thu hắn làm nghĩa tử, ngày sau hắn gây ra họa gì, Phương gia ta cũng không thoát được quan hệ."
" Đại ca còn cố kỵ chuyện này sao?" Phương Lệnh Đức kì quái nhìn huynh trưởng, trong ấn tượng của hắn, vị huynh trưởng là kẻ dám làm dám chịu, chưa từng sợ trước lo sau, là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa.
Phương Lệnh Thiên thở dài nói: " Cây cao nổi bật, sẽ bị gió lay. Thanh danh của tiểu tử này thăng nhanh như gió, đã thành một cỗ lực lượng không thể bỏ qua, người đánh chủ ý với hắn chẳng là còn ít sao? Nếu ta thu hắn làm nghĩa tử, thực lực Phương gia lan truyền ra mạnh mẽ trong tứ đại thế gia, là phúc hay họa, còn rất khó nói."
Phương Lệnh Đức cho tới bây giờ không nghĩ tới vấn đề này, cũng chỉ trầm tư một lát, đột nhiên nói: " Đại ca, chỉ sợ thời khắc này trong mắt người bên ngoài, Phương gia chúng ta cùng tiểu tử kia đã thành một thể."
Phương Lệnh Thiên ngồi trên ghế thái sư thân hình chợt cứng đờ, đột nhiên đứng bật lên, hào khí can vân nói: " Không sai, tiểu đệ ngươi một lời bừng tỉnh người trong mộng. Ta không thu hắn làm nghĩa tử chỉ sợ so với trong mắt người bên ngoài cũng chẳng có gì khác nhau. Đã như vậy, ta cần gì phải tự tìm phiền não. Nghĩ Phương Lệnh Thiên ta nhung mã cả đời(cả đời chinh chiến), đã chuyển qua quỷ môn quan mấy lần, lại có gì không bỏ xuống được. Mặc cho hắn có tiền đồ như thế nào, ta là binh tới tướng đỡ, nước đến ngăn đập, xem kẻ nào dám xâm phạm."
" Được, đại ca nói rất hay, tiểu đệ cũng không cam chậm chân phía sau, sẽ lấy đại ca làm đầu ngựa mà bước, để cho người ngoài nhìn xem mấy trăm năm cơ nghiệp của Phương gia ta có phải là hư danh hay không."
Hai huynh đệ giao nhau một chưởng, thoải mái cười to, phảng phất nhớ tới ngày xưa thống lĩnh đại quân, tung hoành sa trường, thời đại tuổi trẻ nhiệt huyết sôi trào.
" Tiểu đệ, lần này đệ đi có nhìn thấy tình huống huấn luyện của Hắc Kỳ quân hay không?" Phương Lệnh Thiên tỉnh táo lại, đã hỏi tới trọng điểm.
Lần này Phương Lệnh Đức đi tới chỗ trú đóng của Hắc Kỳ quân là có hai mục đích. Một là mang tin tức nhị vị vương tử đưa thiệp mời cho Hứa Hải Phong, cho nên cố ý đi đề tỉnh một chút, mục đích thứ hai chính là muốn quan sát thực lực của Hắc Kỳ quân đến tột cùng là như thế nào, có thần kỳ như trong truyền thuyết hay không.
Phương Lệnh Đức thần thái hưng phấn nói: " Không có, hôm nay Hắc Kỳ quân cũng không có thao luyện, bọn họ chỉ là vây quanh doanh địa không ngừng chạy bộ."
Nhìn ánh mắt nhị đệ, Phương Lệnh Thiên thật kỳ quái, hắn cùng vị nhị đệ này từ nhỏ cùng lớn lên, đồng thời tham gia quân ngũ, đồng thời giết địch, lại làm sao không biết tính tình của hắn, nếu không phải gặp được chuyện làm hắn cực kỳ kích động, hắn tuyệt đối không thể biểu hiện ra vẻ phấn chấn như thế: " Như thế nào, bọn họ có chỗ gì đặc biệt sao?"
Hai tay Phương Lệnh Đức nắm lại, hơi có vẻ kích động: " Cho tới bây giờ đệ chưa từng gặp qua binh lính như vậy, bọn họ phảng phất không phải người, không, phải nói là không có nhân tính mới đúng, bọn họ chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, mà không hề để ý tới mệnh lệnh đó là đúng hay sai. Mỗi người bọn họ đều vô cùng cường hãn, là một trong những sĩ tốt cực mạnh mà đệ từng gặp qua. Tiểu tử Hướng Minh nói đúng, sĩ tốt này có lẽ chỉ có cảm tử đội của khai quốc đại đế mới có thể sánh vai. Nếu lúc tuổi trẻ cho ta thống suất chi bộ đội này, thì đám Hung Nô kia đã không còn tồn tại."
Nghe được nhị đệ đánh giá Hắc Kỳ quân cao như thế, Phương Lệnh Thiên cũng vui mừng vô cùng: " Được, chỉ cần Hắc Kỳ quân có được thực lực như vậy, ta như thế nào cũng phải đề cử hắn xuất sứ Hung Nô, dương danh quốc uy Đại Hán."
" Đại ca, đầu tuần sau chính là đại yến mừng công của bệ hạ, đến lúc đó trăm quan tụ tập, lại là một lần diễu binh, lúc này chúng ta sẽ đề nghị, tỷ thí ngay trước điện rồng, có thể sẽ làm bệ hạ thay đổi chủ ý."
" Ân, tiệc thọ của Hung Nô vương đã sắp tới, người tuyển chọn phải nhanh chóng xác định, việc này không thể kéo dài, để chúng ta cùng Trình gia làm một lần kết thúc thôi. Đệ đi thông tri Hứa Hải Phong, bảo hắn tuyển ra năm trăm sĩ tốt tinh tráng, cũng gia nhập vào bên trong đội ngũ duyệt binh, lại chọn thêm mấy viên mãnh tướng, theo ta diện thánh. Nhớ kỹ, vị đại tướng tên Tần Dũng kia không thể vắng mặt. Chuyện lần này quan hệ trọng đại, vạn vạn không thể sơ suất." Phương Lệnh Thiên trịnh trọng dặn dò.
" Dạ, tiểu đệ nhất định làm thỏa đáng."
Hứa Hải Phong cũng không biết sự thương nghị của Phương gia huynh đệ, hắn chỉ nhận được thông tri của Phương Lệnh Đức, muốn hắn chuẩn bị quân đội tham gia buổi lễ duyệt binh cùng diện thánh.
Ngoài ra, làm cho hắn giật mình chính là, Phương Lệnh Đức ám chỉ hắn, Phương gia gia chủ Phương Lệnh Thiên muốn thu hắn làm minh linh nghĩa tử. Hắn vô cùng vui mừng, vội vàng liên tục đáp ứng.
Về phần chuẩn bị quân đội đương nhiên là giao cho Tương Khổng Minh một tay xử lý, mà hắn cùng Lâm Trường Không, Hứa Hải Danh cùng Tần Dũng ba người dưới sự chỉ dạy của lão sư do Phương gia đặc phái đến không ngừng học tập lễ nghi trong cung, những quy củ thật nhiều trong cung đình làm cho hắn choáng váng đầu óc, trải qua bảy ngày đêm khổ luyện, cuối cùng miễn cưỡng có thể vượt qua kiểm tra.
Sáng sớm bảy ngày sau, Hứa Hải Phong dẫn theo năm trăm sĩ tốt bước lên đường tới kinh sư. Tới cửa thành, Triết Biệt dẫn năm trăm binh sĩ gia nhập bộ đội duyệt binh, mà hắn mang theo tam đại cao thủ có ý định đưa tới diện thánh thì chạy trước tới Phương phủ hội hợp cùng đám người Phương Lệnh Thiên.
Về phần Tương Khổng Minh thì hắn cho ở lại lưu thủ đại bản doanh, hắn làm như vậy cũng là cử chỉ bất đắc dĩ, có thể chỉ huy được huyết tửu chiến sĩ, mà đồng thời có thể dùng năng lực ứng biến ngoại trừ chính hắn, cũng chỉ có Triết Biệt, Tần Dũng cùng Tương Khổng Minh ba người. Nếu hắn cùng Tần Dũng không cách nào phân thân, vậy không thể làm gì khác hơn là để hai người còn lại mỗi bên phụ trách một đội.
Chạy tới Phương phủ, phát hiện Phương Lệnh Thiên sớm đợi đã lâu, Hứa Hải Phong từ xa đã nhảy xuống ngựa, bước nhanh tới trước mặt Phương Lệnh Thiên, hai đầu gối quỳ dưới đất, bái lạy nói: " Con bái kiến nghĩa phụ."
Phương Lệnh Thiên mỉm cười nhận đại lễ ba bái chín lạy của Hứa Hải Phong, mới nâng hắn dậy nói: " Được, hài nhi thật sự là anh hùng, trên mặt vi phụ cũng có ánh sáng, đây là lễ vật vi phụ chuẩn bị cho ngươi, cầm lấy."
Hứa Hải Phong từ trong tay Phương Lệnh Thiên tiếp nhận một thanh kiếm, chỉ cảm thấy vào tay thực trầm trọng, hơi rút ra khỏi vỏ, cũng là một thanh thiết kiếm màu đen, không chút nào nổi bật, nhưng loại màu sắc này tựa hồ có chút quen thuộc, phảng phất như đã từng gặp qua nơi nào.
Hắn tự nhiên biết, với thân phận Phương Lệnh Thiên tống xuất một món đồ, tuyệt đối không phải vật phàm, chỉ là do hắn không có kiến thức nên không nhìn ra được mà thôi, bèn vội vàng khấu tạ nói: " Đa tạ nghĩa phụ."
Phương Lệnh Thiên nhìn bộ dáng của hắn cũng biết hắn không nhận ra lai lịch thanh kiếm này, mỉm cười nói: " Con đừng khinh thị kiếm này, kiếm này là binh khí do vi phụ sử dụng thời còn trẻ tung hoành sa trường, kiếm có tên Bất Phá, tuy không thể chém sắt như chém bùn, nhưng vô cùng chắc chắn, mấy chục năm qua không thấy tổn thương, là lợi khí công kích tốt nhất, nghe nói còn do chính tay một đời tông sư xảo tượng Lữ Phụng Lữ đại sư chế tạo."
" A..." Nghe hắn vừa nói như thế, Hứa Hải Phong lập tức nhớ tới tại sao mình nhìn thấy thanh kiếm này lại cảm giác thật quen mắt, nguyên lai màu sắc thanh kiếm cùng Khai Thiên Cung trong tay Triết Biệt lại giống nhau như đúc, nguyên lai đều phát xuất từ trong tay Lữ Phụng đại sư, chẳng trách lại giống như Khai Thiên Cung, có thể đao thương không vào, mấy chục năm lại không hề tổn hại, phỏng chừng tài liệu chế tạo cũng cùng một loại.
Nghĩ không ra vị phụ thân tiện nghi Phương Lệnh Thiên vừa ra tay đã tặng một vật quý trọng như thế, Hứa Hải Phong lại cung kính bái lạy, thật thành ý nói: " Đa tạ phụ thân ban kiếm, con nhất định sẽ không phụ tên thanh kiếm này."
← Ch. 052 | Ch. 054 → |