← Ch.104 | Ch.106 → |
Thân ảnh Áo Bổn tông sư xuất hiện trong một con đường trong nội thành, ở một góc đường, có mở một tửu quán nho nhỏ.
Trong tửu quán cực kỳ đơn sơ, chỉ có vài cái bàn cũ kỹ dơ bẩn, bên trong chỉ bán loại rượu mạnh thường gặp của Hung Nô. Lúc này không phải giờ cơm, bên trong tiểu điếm chỉ có một khách nhân đang ngồi, tự rót uống một mình, dương dương tự đắc.
Áo Bổn tông sư đi nhanh vào, cũng không chê bai chung quanh mình dơ bẩn rách nát, cứ như vậy ngồi xuống một chiếc ghế.
Lão bản tửu điếm là một vị lão nhân hơn năm mươi tuổi, hắn nhìn thấy có khách đến cửa, vội vàng hiện lên vẻ mặt tươi cười, tiến lên hỏi: " Khách nhân muốn dùng gì?"
Áo Bổn tông sư cùng hiện lên nụ cười hòa thuận, dùng tiếng Hung Nô cứng nhắc đáp: " Tùy tiện."
Lão nhân sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu quay vào chuẩn bị rượu và thức ăn. Đồng thời ở trong lòng nói thầm, chỗ này của hắn vừa nhỏ lại phá, những người hơi có thân phận sẽ không bao giờ đến đây.
Nhưng hôm nay chẳng nhưng có khách phương xa tới, hơn nữa còn khí độ bất phàm, chỉ là không biết vì sao lại ghé vào tiểu điếm của hắn.
Chỉ sau một lúc lâu, lão nhân đã đem bình rượu cùng với hai món điểm tâm đặt trước mặt của Áo Bổn.
Áo Bổn tông sư rót một chén, khép nhẹ mắt, tinh tế nhấm nháp một ngụm, nhìn bộ dáng hắn, tựa hồ đang uống không phải là loại rượu mạnh gì, mà là đang uống quỳnh tương ngọc dịch.
Lão nhân kỳ quái nhìn hắn một cái, mỉm cười, liền phối hợp rời đi. Hắn còn muốn chuẩn bị thêm một chút thức ăn cùng rượu, giữa trưa sẽ có một đám người cùng khổ đến nơi này, dùng hai đồng tiền lấp đầy bụng. Nếu không chuẩn bị trước một chút, đến lúc đó khẳng định sẽ luống cuống tay chân.
Lão nhân đi rồi, khách nhân ngồi ở góc quán đứng dậy. Người này diện mạo bình thản lạ lùng, chỉ là đôi tai cực lớn. Hắn cầm chén rượu trước mặt mình, ngồi xuống trước mặt Áo Bổn, tiện tại cầm một hạt đậu phộng bỏ vào trong miệng, nhai vài cái, dùng tiếng Hán nói: " Lão huynh công lực tiến nhanh, thật đáng mừng."
Áo Bổn tông sư lạnh nhạt cười, cũng dùng tiếng Hán đáp: " Cơ duyên xảo hợp thôi."
Người nọ vỗ tay nói: " Hay cho một câu cơ duyên xảo hợp, lão huynh một câu này đúng là nói đến chính điểm, nếu không có cơ duyên xảo hợp, chúng ta làm sao mới tiến thêm được một bước."
Áo Bổn tông sư thở dài một tiếng, nói: " Thác Hà Đế lão đệ, hôm nay cùng ngươi gặp mặt, ta mới biết được ngươi sớm đã đặt chân lên cảnh giới này, nếu không phải hôm qua ta có điều đột phá, quả nhiên là ngay cả mặt ngươi ta cũng không dám gặp."
Nguyên lai người này chính là Hung Nô đệ nhất cao thủ Thác Hà Đế, nếu vị lão bản kia biết gian tiểu điếm của mình đang có hai vị khác nhân cùng uống rượu lại chính là nhị vị tông sư, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Hai người bọn họ một là Khải Tát nhân, một là Hung Nô nhân.
Hai quốc gia này trước kia rất ít tới lui, ngôn ngữ cũng không thông lẫn nhau. Nhưng bọn hắn cùng Đại Hán giao chiến nhiều năm, đối với địch quốc đều nghiên cứu một phen, tiếng Hán đương nhiên cũng nằm bên trong, nên hai người dùng Hán ngữ để làm cầu nối câu thông.
" Ai, có thể luyện đến cảnh giới này, ta cũng là vạn bất đắc dĩ a." Thác Hà Đế cười khổ nói.
Áo Bổn tông sư kinh ngạc nhìn hắn một cái, hắn thông qua năng lực cảm ứng kỳ diệu, đương nhiên biết đối phương không có nói dối mình, vì vậy nói: " Nguyện nghe thử xem sao."
Thác Hà Đế giơ lên bầu rượu, đổ đầy vào hai chén, nói: " Tộc ta nhiều thế hệ cùng Hán triều giao chiến, lúc Thác Hà Đế ta còn trẻ, cũng từng ra chiến trường, thành lập không ít công huân. Cho đến một ngày, gặp người nọ."
Hắn uống một ngụm rượu, đắm chìm trong dòng hồi ức: " Hình như đã định từ đời trước, ta cùng hắn giao thủ mấy lần, có thắng có bại, nhưng thủy chung không làm gì được đối phương. Hơn mười năm trước, chúng ta cơ hồ đồng thời đặt chân vào cảnh giới tông sư."
Trong lòng Áo Bổn tông sư vừa động, bật thốt lên: " Các ngươi cuối cùng đã giao thủ?"
" Đúng vậy." Thác Hà Đế thở dài, trên mặt lộ vẻ mỉm cười bất đắc dĩ: " Năm năm trước, lần giao thủ cuối cùng của chúng ta, kết quả cũng thế, mặc cho ai cũng không cách nào đưa đối phương vào chỗ chết. Sau trận chiến này, ta bị thương nặng, tu dưỡng gần một năm mới tính khôi phục hẳn, chẳng qua gặp họa được phúc, ở võ học chi đạo lại tiến thêm được một bước."
Áo Bổn tông sư nghe được hướng tới không thôi, trách không được Thác Hà Đế có tuổi tác so với hắn còn nhỏ hơn mười tuổi, nhưng một thân thành tựu lại trên hắn. Nguyên lai là có một đối thủ lợi hại như thế, vậy chẳng có gì lạ.
Đối với bọn hắn mà nói, có thể có được một đối thủ ngang tài tương đương, thật sự là một chuyện có thể gặp mà không thể cầu. Áo Bổn tông sư lại càng nghĩ, sao mình lại không có vận khí tốt như vậy a.
" Người này là ai? Trong người Hán cũng có bậc anh hùng hào kiệt như vậy, quả thật không thể khinh thường."
Thác Hà Đế khẽ động khóe miệng một chút, nói: " Ma giáo tông chủ Lê Ngạn Ba."
" Lê Ngạn Ba..." Áo Bổn tông sư đem danh tự này khắc trong đầu, hắn đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười, chuyển đề tài, nói: " Lão đệ ngươi cũng thật biết hưởng phúc, một mình trốn nơi này uống rượu, còn suy nghĩ điều gì?"
Thác Hà Đế cũng sáng sủa cười nói: " Đã biết không thể gạt được lão ca ngươi."
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt hoài niệm: " Khi ta còn bé rất nghèo, ở trong hẻm nhỏ phía trước, lúc ấy nguyện vọng lớn nhất chính là mỗi ngày có thể cùng một đám bạn thân nhất ở chỗ này uống một ngụm Thiêu Đao Tử."
" Hiện tại?" Áo Bổn tông sư cười hỏi.
" Hiện tại...cũng là nguyện vọng lớn nhất của ta." Thác Hà Đế lại uống cạn rượu trong chén, thật lòng nói.
Nếu đổi lại là những người khác, có lẽ cũng không lý giải lời của hắn, nhưng Áo Bổn lại có đồng cảm thật sâu.
Khi thân phận địa vị đạt tới cấp bậc như bọn họ, một lời một chuyện cũng không còn thuộc về chính mình, mà là tương quan với cả một chủng tộc.
Áo Bổn cũng thường thường hi vọng xa vời có thể buông hết thảy, tùy tâm sở dục mà sống, nhưng hắn đã sớm mang theo gánh nặng của cả một quốc gia, hơn nữa gánh nặng này còn là một loại trách nhiệm nặng nề không thể trốn tránh.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều tự thấy được vẻ thưởng thức cùng tiếc nuối trong mắt đối phương, bọn họ đồng thời uống cạn một chén rượu, cất tiếng cười to.
" Đáng tiếc a đáng tiếc." Áo Bổn vẫy tay thở dài một tiếng, bỏ xuống một thỏi bạc, đẩy cửa bỏ đi.
Thác Hà Đế nhìn theo bóng lưng có vẻ lạc tịch của hắn, tự nhủ nói: " Quả thật đáng tiếc."
Chính là đối thủ khó cầu, võ công luyện đến cảnh giới như bọn họ, thường thường là khó tìm một đối thủ.
Hôm nay hai người gặp gỡ, vốn đúng là một cơ hội cực kỳ khó được. Nhưng bọn họ băn khoăn nhiều lắm, tuy còn có tâm này, nhưng cuối cùng phải bỏ lỡ kỳ ngộ có một không hai.
Chính như Tương Khổng Minh nói, một khi hai người bọn họ chính thức giao thủ, bất luận mục đích như thế nào, kết quả như thế nào, Khải Tát cùng Hung Nô đều phải kết xuống huyết cừu khó có thể hóa giải.
Tuy nói bọn họ đã sớm đạt tới cảnh giới cực cao nhìn thấu thế gian vạn vật, nhưng xem thấu cũng không có nghĩa bỏ xuống được. Muốn bọn họ đem quốc gia chủng tộc đủ loại ích lợi bỏ qua một bên, bọn họ còn làm không được.
Giống như một người biết chính mình sẽ có một ngày tử vong, y học hiện đại cao tới gấp trăm lần, cũng không có thể làm cho người nào tiếp tục sống tiếp.
Đạo lý này thế nhân đều biết, nhưng không người nào buông tha được quyền lực được sinh tồn, còn là giống nhau ở trong mịt mờ hồng trần nỗ lực thử thời vận, tranh đấu chất lượng sinh hoạt cùng một điểm sinh tồn.
Hai người bọn họ cực kỳ hi vọng xa vời có thể bỏ xuống hết thảy, cùng đối phương tiến hành cuộc chiến sinh tử, mong cầu trèo lên một tầng cảnh giới võ học càng cao hơn. Chỉ là cách làm này phải trả giá to lớn, cũng không phải bọn họ nguyện ý hoặc là có thể gánh chịu.
Cho nên Áo Bổn tông sư không thể làm gì khác hơn là tiếc nuối rời đi, mà Thác Hà Đế cũng tiếc nuối không thôi.
Từ đầu tới cuối, hai người bọn họ cũng không hề đề cập nửa câu về việc vương phi Lưu Đình của Mạo Đốn. Áo Bổn khinh thường giải thích, Thác Hà Đế cũng chưa bao giờ tin tưởng.
Anh hùng tinh tinh tương tích, hết thảy không cần phải nói ra.
Hoàng cung Hung Nô, trong một gian phòng nhỏ, Mạo Đốn cùng Cáp Mật Thứ đối diện mà ngồi, sắc mặt bọn họ thong dong, chỉ có ngẫu nhiên xuất hiện một tia lo âu cùng bất an nhàn nhạt. Đối diện bọn họ có một thư sinh mặt trắng ngồi ngay ngắn trên ghế, tuy hắn mặc trang phục Hung Nô, nhưng từ mặt nhìn ra, hắn là một người Hán.
Một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, ánh mắt bọn họ đồng thời hướng cửa phòng nhìn lại.
Thân ảnh cao lớn của Quát Bạt Ưng xuất hiện trong phòng, hắn hướng hai người thi lễ, cung kính nói: " Ra mắt Đan Vu, quân sư."
Mạo Đốn khoát tay chặn lại, nói: " Không cần đa lễ, Thác Hà Đế tông sư đáp ứng xuất thủ sao?"
Tuổi tác của Mạo Đốn so với Thác Hà Đế tạm thời còn lớn hơn mấy tuổi, lại bản thân là Hung Nô vương giả, nhưng trong khẩu khí lại cực kỳ tôn kính, bởi vậy có thể thấy được, Hung Nô thượng võ hơn xa Đại Hán.
Trên mặt Quát Bạt Ưng lộ ra một vẻ mặt cực kỳ quái dị, hắn chần chờ một chút, mới nói: " Vừa rồi Lợi Trí đi tới hoàng cung, nói Thác Hà Đế tông sư đã gặp qua Áo Bổn tông sư."
" Cái gì?" Mạo Đốn cùng Cáp Mật Thứ không tự chủ được nắm chặt nắm tay, hai người này giao thủ quan hệ trọng đại, Thác Hà Đế quyết không thể sai lầm, nếu không đối với lòng tin tưởng của Hung Nô nhân sẽ là sự đả kích có tính tai nạn. Mà dù là người Hán kia cũng có vẻ chấn động.
Quát Bạt Ưng thấy bộ dáng bọn họ thì biết bọn họ hiểu lầm, vội vàng giải thích: " Nghe Lợi Trí nói, nhị vị tông sư vẫn chưa giao thủ, mà là uống rượu xong thì tự đi."
Mọi người trong phòng hai mặt nhìn nhau, ai cũng nghĩ không ra lại có kết quả như vậy.
" Lợi Trí nói, Thác Hà Đế tông sư nhượng hắn chuyển cáo Khả Hãn, Áo Bổn tông sư không phải là người đoạt lấy vương phi." Quát Bạt Ưng lại nói lời kinh người.
" Không phải Áo Bổn? Vậy còn có ai? Thác Hà Đế tông sư làm sao biết được?" Mạo Đốn nghe xong, nghi hoặc khó hiểu, liên tiếp hỏi tới.
Quát Bạt Ưng cười khổ lắc đầu, việc này hắn làm sao có thể biết.
" Khả Hãn, nếu Thác Hà Đế tông sư đã chứng minh việc này không phải do Áo Bổn tông sư gây nên, vậy không cần đề phòng mà vẫn như lúc ban đầu, tiếp tục kế hoạch của chúng ta như thế nào?" Người Hán kia rõ ràng thở dài một hơi, tiến lên chắp tay nói.
← Ch. 104 | Ch. 106 → |