Vay nóng Tinvay

Truyện:Thương Thiên Phách Huyết - Chương 248

Thương Thiên Phách Huyết
Trọn bộ 413 chương
Chương 248: đối sách (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-413)

Siêu sale Lazada


" Tới đâu hay đó?" Trong lời nói của Hứa Hải Phong không che giấu được vẻ ngạc nhiên cùng một tia tức giận.

" Không sai." Tương Khổng Minh như đinh chém sắt trả lời.

Ánh mắt hồ nghi đảo hai vòng trên mặt hắn, Hứa Hải Phong nhìn không ra có vẻ trêu chọc gì, hỏi: " Quân sư đại nhân làm như vậy tất có thâm ý, xin thỉnh giải thích một chút..."

Tương Khổng Minh mỉm cười, nói: " Mấy vị phu nhân trong lòng mang thành kiến đối với học sinh, vậy vô luận giải thích như thế nào, hiệu quả đều không tốt. Trừ phi..."

" Cái gì?"

" Trừ phi là vận dụng huyết tửu." Tương Khổng Minh nhàn nhạt nói. nguồn

Sắc mặt Hứa Hải Phong trong nháy mắt đại biến, nói: " Việc này tuyệt đối không được." Trong lòng hắn chấn động, từ sau khi bước vào cảnh giới tông sư, hắn vẫn là lần đầu tiên thăng lên cảm giác sợ hãi tận sâu trong đáy lòng. Liếc mắt nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Tương Khổng Minh, hắn nặng nề nói: " Việc này tuyệt không thương lượng, tuyệt đối không cho."

Bề ngoài gương mặt Tương Khổng Minh không thay đổi, đối với kết quả này hắn đã sớm có dự liệu, nên không chút nào kỳ lạ: " Nếu chủ công không đồng ý, học sinh chỉ đành tuân mệnh."

Hứa Hải Phong thở dài một hơi, hắn biết Tương Khổng Minh có nhiều quỷ kế, nhưng đối với mệnh lệnh của mình từ trước đến giờ đều cẩn thận tỉ mỉ chấp hành, chưa từng cãi lệnh dù sáng hay tối, cũng là ưu điểm lớn nhất của huyết tửu chiến sĩ, mà dù là vị chiến sĩ trí tuệ duy nhất này cũng không cách nào ngoại lệ.

" Mấy vị chủ mẫu đều là những người thông tuệ hiếm có trong thiên hạ, vô luận làm sao giải thích, cũng không khả năng khiến cho các nàng đều hài lòng. Nếu chủ công tin được, vậy học sinh có một kế không biết được không."

" Quân sư đại nhân thỉnh nói."

" Cho mấy vị phu nhân tham chính." Tương Khổng Minh chậm rãi nói.

Trong mắt Hứa Hải Phong đột nhiên bắn ra vẻ lẫm liệt, hắn ngắm nhìn Tương Khổng Minh, một lúc lâu sau hỏi: " Nếu trí nhớ của Hứa mỗ không kém, quân sư đại nhân từng nói qua, một trong những tai họa nhiễu loạn quốc gia, chính là hậu cung tham chính."

Tương Khổng Minh đối với lời nói lớn tiếng của hắn không chút nào sợ hãi, mà là lạnh nhạt cười nói: " Không sai, vì thế sau này chủ công phải lập di chiếu, người bên nhà ngoại không được làm quan."

Hứa Hải Phong hít sâu một hơi, thở dài nói: " Điều này có thể sao?"

Không nói những người khác, chỉ nói Phương, Đường hai nhà, tưởng muốn ngăn chặn tuyệt đối thế lực trên đường quan vận của bọn họ, trừ phi là tạo ra hành động máu tanh, nếu không quyết không có thể.

" Trong loạn thế, tự nhiên là quyết không thể, nhưng nếu ngày sau thiên hạ nhất thống, thái bình vô sự, có thể làm được." Thanh âm Tương Khổng Minh lạnh lùng mang theo tia sát ý như có như không: " Ngày sau chủ công thăng thiên, không thể cho hậu nhân của Phương, Đường nhị nữ thừa kế."

" Ngươi..."

Hứa Hải Phong khép hờ hai mắt, trong lòng ba đào quay cuồng, ý tứ của Tương Khổng Minh phi thường rõ ràng, chính như Lâm Uyển Nhàn các nàng đoán kỵ hắn, trong tim của hắn cũng vô cùng cố kỵ Phương, Đường hai nhà.

Trong lời của hắn còn có ý, thậm chí chỉ ra, sau khi Hứa Hải Phong trăm tuổi, Phương, Đường hai nhà chưa hẳn sẽ có kết quả tốt.

" Trong mấy vị chủ mẫu, Lâm, Lưu hai vị ra đời trong nhà đế vương, hiểu rõ chính trị, ngày sau có thể trở thành một trong những cánh tay đắc lực của chủ công. Thân phận các nàng đặc thù, ngay cả là tam đại thế gia cũng không dám dễ dàng đắc tội ngỗ nghịch, rất nhiều chuyện chủ công không tiện ra tay nhưng các nàng lại có thể làm được thỏa đáng mà không chọc người đố kỵ, đây là thứ nhất."

Tương Khổng Minh hít sâu một hơi, nói tiếp: " Vô luận nói hay như thế nào cũng là vô ích, đều không so được quyền binh nắm trong tay mới ổn thỏa, chỉ cần trong tay hai vị chủ mẫu nắm giữ thực lực, có thể ở dưới trướng chủ công lấy được thế lực cân bằng, vậy đoán kỵ đối với học sinh dù không tan thành mây khói, cũng sẽ giảm lại, thậm chí không đáng phải lo lắng, đây là lý do thứ hai."

" Thứ ba..." Tương Khổng Minh đột nhiên câm miệng không nói.

" Là gì?" Hứa Hải Phong ngưng thần hỏi.

" Các nàng ra mặt, không cần lo sợ việc bên ngoại thích."(nhà ngoại).

Hứa Hải Phong lập tức hiểu được, Lâm Uyển Nhàn đã sớm cô đơn một mình, về phần Lưu Đình, phỏng chừng chỉ chờ đến khi Lưu Chính Khải cùng Lưu Chính Đình hai người chết đi, mới có thể đến phiên nàng ra mặt hiệp trợ thu thập tàn cuộc.

" Quân sư, nếu Doanh Anh cùng Nhu nhi cũng muốn tham dự vào thì sao?"

" Cự tuyệt."

Hứa Hải Phong cười khổ một tiếng: " Tính cách Nhu nhi không tranh nhân thế, tự nhiên sẽ không dị nghị. Nhưng tính tình Doanh Anh quật cường, chỉ sợ nàng chưa hẳn sẽ cam tâm tình nguyện."

Thanh âm Tương Khổng Minh kiên quyết: " Vô luận như thế nào, việc này tuyệt không thương lượng."

Hứa Hải Phong trừng mắt nhìn hắn, thầm nghĩ món nợ này tới thật nhanh, tiểu tử này cũng đã nói một câu, tuyệt không cho mình thương lượng.

Về phần Hạ Nhã Quân, bọn họ cũng không hề nhắc đến. Dù sao vị này lại là cao thủ siêu cấp tông sư, nghĩ muốn nàng tham dự chính sự, đó là việc không thể nào.

Sau một lúc lâu, giọng nói Tương Khổng Minh hòa hoãn xuống: " Phương chủ mẫu làm người khoáng đạt, rất có phong thái của nam nhi, đối với việc chính trị tranh đấu quả quyết không có hứng thú nhúng tay, duy nhất đáng lo lắng, chính là có người ở sau lưng giật dây."

Hứa Hải Phong liên tục gật đầu, đối với những lời này của hắn tràn đầy đồng cảm, nếu nói Phương Doanh Anh đột nhiên đối với chính trị nảy sinh hứng thú, vậy trừ phi là mặt trời mọc ở hướng tây.

Ngẫm lại cũng là kỳ quái, vì sao Phương lão thái là nhân vật lợi hại như thế, nhưng cháu gái của bà lại hoàn toàn khác hẳn.

" Được, cứ quyết định như vậy đi." Đã có quyết định, Hứa Hải Phong cũng không hề chần chờ.

Tương Khổng Minh lên tiếng, lại nói: " Chủ công, Ngọa Long thành lại có tin tức truyền đến."

Nhìn ánh mắt hắn, Hứa Hải Phong lập tức biết, khẳng định không phải chuyện gì tốt, hỏi: " Chuyện gì?"

" Hứa Hải Đường." Trong miệng Tương Khổng Minh chậm rãi hộc ra tên một người.

" Hắn? Chẳng lẽ lại gây chuyện sinh sự nữa sao?" Hứa Hải Phong nhíu mày hỏi.

" Từ sau khi Phương chủ mẫu đem đám thế gia đệ tử đánh cho một lần, tất cả đều có thu liễm. Chỉ là vị đường huynh này của ngài cũng không cam lòng, hắn đầu tiên chạy đến trước mặt lệnh tôn khóc tố một phen, chiếm được sự đồng tình của lão gia tử. Theo sau lại thừa dịp mấy vị chủ mẫu rời khỏi Ngọa Long thành, lập tức lại quấy phá, thậm chí còn ngang ngược hơn, nhiễu đến dân chúng bất an, trăm quan khó giải quyết."

Hứa Hải Phong nổi giận: " Như thế nào lại thế, Cát Hào Kiếm đâu? Hắn không phải đảm nhiệm giám sát sử của Ngọa Long thành sao? Chẳng lẽ hắn lại không quản, như thế cần dùng hắn làm gì?"

Khóe miệng Tương Khổng Minh lộ ra một tia cười lạnh: " Cát Hào Kiếm sao, hôm nay hắn còn chưa lo được cho mình, cũng may tính cách hắn cứng cỏi, không có bỏ chức chạy trốn, cũng đã là cực kỳ khó được."

Hứa Hải Phong cả kinh, trong đôi mắt nhìn hắn lộ ra dấu hỏi.

" Nghĩa huynh của ngài không biết đánh chủ ý gì, đối với hành vi của Hứa Hải Đường không thèm để ý, mặc cho hắn hoành hành bá đạo, không nghe không hỏi. Cuộc sống dài lâu, gan hắn càng lớn, làm việc lại không chỗ nào cố kỵ. Lúc trước Cát Hào Kiếm ngại mặt mũi chủ công, không tiện trách nặng, sau nhìn hắn huyên náo càn quấy quá mức, sợ tiếp tục đi xuống sẽ làm xấu đi danh dự của ngài, vì vậy hạ lệnh bắt hắn."

Hứa Hải Phong biết sự tình không dễ dàng chấm dứt như vậy, quả nhiên nghe Tương Khổng Minh tiếp tục nói: " Dù sao hắn cũng không phải là Phương gia đại tiểu thư, một khi bắt người, lão gia tử liền lập tức chạy tới cửa bái phỏng, chỉ danh nói muốn hắn thả người."

" Thả sao?"

" Thả."

Hứa Hải Phong cau chặt mày, dưới đáy lòng nổi lên tia bất mãn.

Tương Khổng Minh nhìn vẻ mặt mà hiểu ý, giải thích: " Chẳng qua không phải do lệnh của Cát Hào Kiếm."

" Là ai?"

Tương Khổng Minh mỉm cười, nói: " Lệnh tôn không phải đến một mình, mà là đem cả tộc già trẻ gần trăm người đồng thời đến Cát phủ. Bọn họ cùng hét xông lên, hắc hắc...Trừ phi Cát Hào Kiếm muốn hoàn toàn đắc tội cả gia tộc của ngài, lại phải đánh chết hay đả thương mấy người nguy hiểm, nếu không hắn làm sao dám ra tay ngăn trở."

Hứa Hải Phong ngẩn ra, nói: " Lão gia tử? Sao ông ấy lại làm ra chuyện ngang ngược vô lý như thế?"

Hứa phụ vốn là một người thôn quê thành thật, đó là một tiểu nhân vật đã khổ cả đời, tuy nói điều kiện sống hôm nay đã thay đổi lớn, nhưng hành vi như thế, nghĩ ra ông ấy cũng không đủ can đảm làm ra được.

Nhún vai, Tương Khổng Minh cười nói: " Học sinh không có mặt ở hiện trường, lại làm sao biết được."

Trầm ngâm chốc lát, Hứa Hải Phong hỏi: " Cát Hào Kiếm cũng không phải hạng người vô năng, sau đó hắn lại làm như thế nào?"

" Cát Hào Kiếm thấy tình thế không ổn, cũng tránh đi mũi gió, không cùng bọn họ phát sinh xung đột chính diện. Chẳng qua đêm hôm đó, hắn liền tự mình dẫn người, nghĩ muốn đem Hứa Hải Đường tập nã quy án lần nữa."

Hứa Hải Phong yên lặng gật đầu, Cát Hào Kiếm này thật không đơn giản, hắn làm như vậy tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất lúc đó. Vô luận như thế nào cũng phải bắt Hứa Hải Đường, nếu không ngày sau làm sao phục chúng.

" Chỉ là không đợi hắn xuất thủ, đã có người tìm tới cửa."

Trong mắt chợt lóe sát khí, Hứa Hải Phong lạnh lùng hỏi: " Ai?"

" Lão bằng hữu của hắn."

" Ân?"

" Còn nhớ tên ăn chơi trác táng bị hắn giết chết không?"

Hứa Hải Phong ngẩn ra, hỏi: " Bọn họ làm sao biết được tin tức?"

Lúc Cát Hào Kiếm còn trẻ, bởi vì mối cừu hủy gia, ở phương nam ám sát một thế gia đệ tử ác bá. Từ đó về sau ẩn tính mai danh, ẩn cư thật xa, thẳng đến khi gặp Hứa Hải Phong, lúc này mới tái xuất giang hồ.

Đoạn bí mật này người biết không bao nhiêu, lại làm sao xảo diệu đến mức bị người phát giác.

Tương Khổng Minh cười lạnh một tiếng, cũng không trả lời.

Sắc mặt Hứa Hải Phong ngưng trọng, thở dài một tiếng, không hề hỏi tới.

Tuy nói trên đời không phải không có chuyện xảo đến như vậy, nhưng trùng hợp tới mức này, cũng đích xác làm cho người ta khó có thể tin tưởng. Sau lưng chuyện này nhất định là có một bàn tay vô hình đang trợ giúp.

Ngọa Long thành, kẻ có năng lực này, cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mà hiềm nghi lớn nhất bên trong, cũng chỉ có Phương gia cầm đầu tam đại thế gia.

Nếu Hứa Hải Phong đang có mặt tại Ngọa Long thành, vậy việc này tuyệt đối sẽ không phát sinh, chỉ là mấy ngày nay Hứa Hải Phong bôn ba khắp nơi, thậm chí dù là nhân vật số hai của Hắc Kỳ quân Tương Khổng Minh cũng đến bắc cương, khiến cho Ngọa Long thành xuất hiện khoảng thời gian quyền lực trống rỗng, cũng khiến tạo ra cơ hội cho đủ loại âm mưu quỷ kế thực hiện.

Việc này quả thật không phải chuyện đùa, nếu làm không tốt, sẽ tạo thành hậu quả không cách nào bù đắp. Nếu cục diện không thể khống chế, sẽ tiếp cận điểm mấu chốt mà Hứa Hải Phong có thể chịu được.

" Quân sư đại nhân, những nạn dân đã an trí thỏa đáng?" Hứa Hải Phong nhẹ giọng hỏi.

" Chủ công khoan tâm, có Nhĩ Đống Kiệt cùng Đồng Nhất Phong hai vị ở đây chủ trì đại cục, đây chỉ là việc nhỏ mà thôi." Tương Khổng Minh nhẹ nhàng trả lời.

Mắt nhìn bốn phía, Hứa Hải Phong có chút không cam lòng nói: " Ai...Chúng ta mới đến vài ngày, lại phải đi trở về."

" Nếu chủ công quyết định tự thân ra tay, những đám tiểu tặc kia cũng không đáng là gì." Tương Khổng Minh trấn an nói: " Huống chi, có một số việc phải sớm kết thúc mới tốt"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-413)