← Ch.267 | Ch.269 → |
Bầu trời một mảnh trong xanh, ngàn dặm không mây.
Khoảng cách ngoài Ngọa Long thành chừng ba mươi dặm, Hứa Hải Phong, Phương Hướng Minh huynh đệ, Lý Quan Anh suất lĩnh một ngàn dũng sĩ bắc cương đang xếp hàng chờ đợi.
Thân thể bọn họ đứng thật thẳng tắp, chưa có một người nào cử động chút nào.
Ánh mặt trời nóng bỏng chiếu xuống làm bốc lên không khí nóng rực, mồ hôi từ trên trán, lưng, toàn thân tuôn ra, giống như chất dính ướt át khó chịu, nhưng bọn họ vẫn mặc võ trang hạng nặng, không người nào cảm thấy khổ sở.
Xa xa, tiếng vó ngựa cùng bánh xe dần dần truyền đến.
Gương mặt đám người Hứa Hải Phong sáng rực lên, nhìn đội xe đi đến, có thể nhìn thấy hai quan tài rất nặng mà bắt mắt đặt bên trong.
Thân ảnh của Phương Lệnh Đức, vị trưởng bối thuần hậu phảng phất vào giờ khắc này lại xuất hiện ngay trước mắt Hứa Hải Phong một lần nữa, vị trưởng giả đầy mặt nhân từ, vị chiến sĩ anh dũng không sợ chết, một đời danh thần trung trinh bất khuất của Đại Hán, tựa hồ đang sống lại trong đầu Hứa Hải Phong.
Trong lòng Hứa Hải Phong thật sự rất buồn bực buồn bực, trái tim đang yên lặng của hắn kể từ lúc nhìn thấy quan tài của Phương Lệnh Đức đã bắt đầu dao động, theo xe ngựa chậm rãi tiến tới, đã bắt đầu rung chuyển bất an.
Nguyên đôi mắt đang khô khốc chợt hiện lên một tầng hơi nước, tư vị nước mắt mông lung cũng không dễ chịu. Cho tới bây giờ hắn mới biết được, tuy hắn đã đặt chân lên cảnh giới tông sư, nhưng hắn vẫn còn là con người, một người vẫn còn đầy đủ thất tình lục dục. Phương Lệnh Đức, nguyên lai vị lão nhân gia này trong lòng hắn, cũng có phân lượng trầm trọng đến như thế.
Hứa Hải Phong tiến tới ba bước, lật vạt áo, nặng nề hướng đội xe quỳ xuống.
Cử động của hắn hiển nhiên vượt ngoài ý liệu của đám người Phương Hướng Minh, nhưng theo sau, bọn họ theo thứ tự tiến lên, lần lượt quỳ rạp xuống đất. Không nói, không chớp mắt, đây đã là việc thiên kinh địa nghĩa, là sự sùng kính cùng áy náy của bọn họ phát ra tận sâu trong nội tâm đối với hai vị lão nhân này.
Một ngàn nam nhi bắc cương, bọn họ không màng tới trên người đang mặc khải giáp, hành động không thay đổi, bọn họ không để ý tới tro bụi đập vào mặt, nước mắt tung hoành, ngay trên đại đạo, hướng quan tài của hai vị trưởng giả, đối với những Hung Nô nhân đang hộ tống quan tài đưa đến, đã cúi sống lưng nguyên bổn luôn luôn thẳng tắp của họ, cong đầu gối chưa từng quỳ xuống bao giờ, bọn họ hiện tại đã trọng trọng cùng quỳ xuống.
Xe ngựa từ xa đến gần, người đi phía trước, chính là Hung Nô đại tướng Mãi Mãi Đề.
Lúc này hắn đã nhảy xuống ngựa, dắt ngựa đi tới. Hung Nô nhân là một dân tộc tôn sùng anh hùng, vô luận là Phương Lệnh Đức hay Lý Bác Hồ đều đã lấy chính hành động của mình chiếm được sự tôn kính của bọn họ.
" Hứa tướng quân, phụng mệnh Đan Vu, đặc biệt hộ tống di thể của Phương lão tướng quân cùng Lưu đại thống lĩnh hai vị trả lại, thỉnh tiếp nhận." Mãi Mãi Đề lớn tiếng nói.
" Phiền nhọc tướng quân." Hứa Hải Phong trầm trọng lên tiếng, không cần hắn phân phó, tự có người tiến lên đẩy hai quan tài đi.
" Khái khái..." Ho khan cổ họng, Mãi Mãi Đề lại nói: " Lần này tại hạ đến, ngoại trừ tống di thể hai vị lão tướng quân ra, còn có một vật dâng lên."
" Cái gì?"
Mãi Mãi Đề xoay người từ trên lưng ngựa gỡ xuống một cái bao dài, ngay trước mặt mọi người vạch ra.
Khi tầng vải cuối cùng được tháo xuống, một màu sắc lượng lệ xuất hiện ngay trước mắt mọi người, chính là một thanh Hồng Anh trường thương dài một trượng hai sáng rực.
Tiếng hô hấp của Lý Quan Anh đột nhiên cứng lại, theo sau hắn nhịn không được cắn chặt môi dưới, vì không để cho mình phát ra tiếng nghẹn ngào, răng đã cắm sâu vào môi, một chất lỏng đỏ tươi dọc theo đôi môi khô khốc chảy vào trong miệng, trong miệng lập tức tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm khổ sáp.
Ánh mắt của hắn lẫm liệt mà tập trung, tràn ngập cừu hận khắc cốt tận cùng, một ngụm chân khí chậm rãi nâng lên, hắn lại hấp khí, hô hấp thoáng chốc đã trở nên dồn dập. Tim của hắn càng ngày càng xao động, hận ý ngập trời hoành hoành trong tim, không khỏi khống chế cả lý trí.
Ánh mắt của mọi người cùng ngưng tụ trên người của hắn, mà ánh mắt của hắn vững vàng nhìn Hồng Anh trường thương trong tay Mãi Mãi Đề, hắn đi nhanh về phía trước, đi tới bên người Mãi Mãi Đề.
Có chút đồng tình liếc mắt nhìn vị tướng quân thiếu niên này, Mãi Mãi Đề nói: " Lệnh thúc anh vũ, tại hạ kính nể vạn phần, cây thương này là binh khí tùy thân của lệnh thúc, Mãi Mãi Đề không dám lấy làm của riêng, hôm nay trả lại thiếu tướng quân."
Từ trong tay Mãi Mãi Đề tiếp nhận cây thương từng làm Hung Nô nhân kinh tâm khiếp vía, hai tay Lý Quan Anh gắt gao nắm chặt cán thương, những đầu khớp xương ngón tay nổi lên dữ tợn, sắc mặt của hắn trắng bệch, ngẩng đầu lên, cao giọng hét lớn: " A..."
Một tiếng hét kiệt lực xé trời, phảng phất như phát tiết ra sự đau xót nồng đậm trong lòng hắn.
Hai bàn tay đặt lên hai vai hắn, Lý Quan Anh quay đầu nhìn lại, chính là Phương Hướng Minh cùng Hứa Hải Phong, trong ánh mắt bọn họ nhìn hắn đều có sự lo lắng cùng trầm trọng.
Miễn cưỡng lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, vị hán tử thiết huyết hướng Mãi Mãi Đề ôm quyền, từ trong hàm răng rít ra một câu nói: " Đa tạ tướng quân."
Nhưng bọn họ cũng không biết, ở trên một gò núi nhỏ cách xa một dặm, đang có hơn một trăm người khoanh chân ngồi, lẳng lặng, không thanh âm.
Trước mặt bọn họ, có một vị đại hán thu hồi ánh mắt nhìn về phương xa, nói: " Quân sư đại nhân, Mãi Mãi Đề đã tiếp xúc cùng chủ công."
" Ân, đã tới. Được, liền theo kế hoạch làm việc." Tương Khổng Minh mỉm cười nói, tiếng cười của hắn như đã tính trước.
Hơn trăm người khoanh chân ngồi liền có biến hóa, bọn họ vươn tay áp chặt vào nhau, ở chính giữa bọn họ, còn là một nữ tử nhu nhược có gương mặt thiên kiều bá mị, yêu dị mê người.
Nàng chính là thành viên nữ tính duy nhất trong những huyết tửu chiến sĩ – Y Đằng Do Na.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Tương Khổng Minh, nàng chậm rãi ngồi xuống, các đội viên dị năng đoàn đồng thời nhắm mắt lại, dị năng của bọn họ thời khắc này đã hợp lại thành một thể.
Mãi Mãi Đề thở dài, nói: " Hứa tướng quân, Phương tướng quân, mệnh lệnh của Đan Vu, Mãi Mãi Đề đã hoàn thành, xin cáo từ."
Đối với việc Mãi Mãi Đề không vào thành, Hứa Hải Phong không chút nào kỳ quái, chuyến này hắn chỉ hộ tống di thể của hai vị tướng lãnh địch quân đến trả lại đại doanh phương tây, trong lúc bên đối phương đang vô cùng bi thống, đương nhiên có thể rời nhanh bao nhiêu thì phải đi nhanh bấy nhiêu.
Ở tại chỗ này, vì Hứa Hải Phong còn ngại với lễ tiết thì không làm gì hắn, nhưng loại cảm giác bị xem thường cùng cừu địch cũng không dễ chịu chút nào.
Hứa Hải Phong ngẩng đầu nhìn trời, tựa hồ như có cảm giác, thu hồi ánh mắt. Nhìn vị Hung Nô hán tử khôi ngô này, đột nhiên chậm rãi nói: " Thỉnh tướng quân trở về, mang theo một câu nói cấp Mạo Đốn Đan Vu."
" Hứa tướng quân thỉnh nói."
" Tình của Đan Vu, Hứa mỗ tâm lĩnh, ngày sau binh phát thảo nguyên, lúc thảo phạt quý tộc, sẽ tha cho hắn một lần, trả lại nhân tình hôm nay." Hứa Hải Phong cất cao giọng nói.
Sắc mặt Mãi Mãi Đề đại biến, hắn bật lui ra sau một bước, lớn tiếng quát: " Hứa tướng quân, ngươi mở lời làm nhục chủ ta, lại là đạo lý nào?"
Mắt nhìn Mãi Mãi Đề đang giận dữ, thanh âm nhàn nhạt của Hứa Hải Phong lại vang lên: " Hứa mỗ cũng không có ý làm nhục Đan Vu, chỉ là có cảm xúc mà nói, chỉ là lời nói thật mà thôi."
Thần sắc trên mặt Mãi Mãi Đề càng lúc càng giận, tay hắn chuyển qua thắt lưng: " Sang..." Một tiếng thanh thúy, đã rút đao ra tay.
" Xem đao." Hét lớn một tiếng, Mãi Mãi Đề ngưng tụ công lực toàn thân hướng Hứa Hải Phong chém tới.
Chỉ là một đao của hắn vẫn chưa đánh trúng mục tiêu, bởi vì một thanh ngân thương lóe sáng đã ngăn giữa hai người.
" Đinh..." Đao thương giao nhau, thanh âm thanh thúy xa xa truyền ra.
" Ngươi không xứng để Hứa đại tông sư động thủ, để cho ta đến lãnh giáo một phen là được." Lý Quan Anh nghiêm mặt, ánh mắt của hắn lóe ra sát khí vô cùng.
" Được, vậy để ta xem thử, công phu của tân chủ nhân thanh ngân thương này đi." Khuôn mặt Mãi Mãi Đề dữ tợn đáng sợ, há miệng cắn răng nghiến lợi nói.
" Chậm đã..." Mắt thấy song phương hết sức căng thẳng, Hứa Hải Phong cau mày, cao giọng quát.
Thân phận của Hứa Hải Phong không phải chuyện đùa, dù là vạn lần không tình nguyện, hai người cũng chỉ đành mạnh mẽ kiềm chế xúc động muốn xuất thủ.
" Mãi Mãi Đề, ngươi hộ quan đi xa ngàn dặm, vô luận như thế nào, lần này chúng ta cũng không thể làm khó ngươi, ngươi đi đi." Hứa Hải Phong cất cao giọng nói.
" Trên thảo nguyên, không có Hung Nô nhân lâm trận lùi bước. Nếu Hứa tướng quân đã xúc phạm thiên uy của Đan Vu, Mãi Mãi Đề cũng đành lãnh giáo một phen." Mãi Mãi Đề quật cường nói.
" Lãnh giáo?" Khóe miệng Hứa Hải Phong lộ ra một tia khinh thường: " Ngươi sao?"
Mãi Mãi Đề nghiêm mặt nói: " Tuy công phu Mãi Mãi Đề không đủ, nhưng chỉ cần còn một hơi, cũng tuyệt đối không để Đan Vu chịu nhục." nguồn
Hứa Hải Phong mỉm cười, chậm rãi hỏi: " Mãi Mãi Đề, ngươi tin tưởng vận mệnh không?"
Ngẩn người ra, vạn vạn không nghĩ tới vì sao Hứa Hải Phong lại đột nhiên hỏi ra một câu không liên quan như thế, nhưng hắn vẫn nói: " Không tin, Mãi Mãi Đề chỉ tin tưởng cung cùng đao trong tay mình."
Cười thật cao thâm khó lường, Hứa Hải Phong thong dong nói: " Nhưng ta tin tưởng, ta tin tưởng hai vị lão nhân gia trên trời có linh thiêng, sẽ phù hộ chúng ta hoàn thành hứa hẹn."
Đúng vào lúc này, thình lình một làn âm phong chậm rãi thổi tới, mặt trời trên cao phảng phất như cũng mất đi quang mang chói mắt cùng sự nóng bỏng.
Nơi này, đột nhiên bị một cỗ lực lượng thần bí bao phủ.
" Gió thổi..." Hứa Hải Phong nhàn nhạt nói, âm phong càng lúc càng lớn, dưới mùa hạ nóng bức lại làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh như băng.
Mái tóc Hứa Hải Phong tung bay trong gió, khuôn mặt của hắn ngưng trọng mà trang nghiêm: " Ngươi nhìn thấy chứ, cảm giác được không? Đây là hai vị lão nhân gia trên trời linh thiêng."
Mãi Mãi Đề kinh dị bất định đánh giá quanh mình, tuy hắn không hiểu tinh thần lực, nhưng biến hóa của khí trời ai cũng có thể nhìn thấy, càng làm cho hắn nghi thần nghi quỷ, khó có thể tự chủ.
Một loại tao động đột nhiên lan tràn trong đội ngũ, vô luận là ngàn danh thiết kỵ của Đại Hán, hay là đội ngũ hộ tống của Hung Nô, cũng không hẹn mà cùng cảm thấy không khí khác thường.
Chỉ là vẻ mặt bọn họ khác nhau, quân đội người Hán tuy đầy mặt khiếp sợ, nhưng thân hình lại đứng thẳng tắp, là giống như đang đợi trưởng quan đi qua kiểm duyệt.
Về phần Hung Nô nhân lại loạn thành một đoàn, làm thành một vòng tròn, bọn họ kinh dị nhìn biến hóa bốn phía, ngẫu nhiên toát ra một tia kinh hoàng thất thố.
" Chẳng lẽ...thật sự có quỷ hay sao?" Mãi Mãi Đề hít sâu một hơi, từ trước tới giờ hắn không sợ trời sợ đất, lại lần đầu tiên từ tận đáy lòng thăng lên một luồng sợ hãi khó có thể che giấu.
← Ch. 267 | Ch. 269 → |