← Ch.279 | Ch.281 → |
" Đi mau..." Thanh âm già nua của Cáp Lý truyền vào trong tai Ban Khắc La Phu Đặc.
Hắn quay đầu nhìn vào trong doanh địa đã hoàn toàn bị lửa phong tỏa, cắn chặt hàm răng, nặng nề hồ lớn: " Đi..."
Mấy trăm thân binh còn sót lại hò hét một tiếng, giục ngựa theo phương hướng lúc đến chật vật chạy trốn. Ở nơi đó, bọn họ còn có ba vạn huynh đệ đang rất nhanh chạy tới, bọn họ còn có cơ hội lật ngược cuộc chiến.
Cáp Lý giơ đao qua đầu, râu tóc dựng đứng, quát to: " Chúa tồn tại cùng ta..."
Trên mặt đất, thần điện kỵ sĩ điên cuồng cùng Hắc Kỳ quân sinh tử chiến đấu. Bởi vì trang bị chênh lệch quá lớn, binh khí của bọn họ không cách nào bổ ra khải giáp cứng rắn của địch nhân. Một gã kỵ sĩ thật dứt khoát vứt đi trường đao trong tay, từ dưới giày rút ra chủy thủ, hung hăng hướng con mắt của địch nhân đâm tới.
Động tác của hắn nhạy cảm mà mau lẹ, xuất thủ lại càng tàn nhẫn tinh chuẩn, một kích phải giết.
Nhưng chuyện quỷ dị nhất trên chiến trường giờ khắc này lại xảy ra. Hắc Kỳ quân binh sĩ kia không tránh né kịp, tuy đã bật lui nhưng cũng bị hắn đâm trúng mắt, cắt qua mi mắt, lập tức máu tươi văng khắp nơi, một con ngươi lọt ra ngoài hốc mắt, nhìn thật đáng sợ nói không nên lời.
Chỉ là hắn phảng phất chưa từng cảm giác được, đối với loại đau nhức đủ để tê tâm liệt phế này phảng phất như không cảm giác.
Hắn vững vàng cầm lấy cổ tay đối phương, con mắt còn lại vẫn như mắt cá chết không hề có chút sinh khí.
Từ khi ra đời cho đến nay, liền đắm chìm dưới quang huy của thần ân, tín ngưỡng của kỵ sĩ là cây trụ làm cho bọn hắn không hề biết sợ hãi. Nhưng hôm nay, sắc mặt kỵ sĩ này rốt cục thay đổi, bởi vì hắn gặp phải quái vật không thể xưng là người.
" Chúa cùng ta tồn tại..." Tiếng hô quát của Cáp Lý truyền vào trong tai của hắn.
Trái tim kỵ sĩ run lên. Đột nhiên hắn lớn tiếng ngâm xướng, trên mặt của hắn một lần nữa dâng lên dũng khí cùng tin tưởng. Đúng vậy, tính mạng của hắn, vinh diệu của hắn, cùng với hết thảy của hắn đều đã phụng dâng cho Chúa vạn năng chí cao vô thượng, Chúa cùng hắn tồn tại.
Hai người lăn tròn trên mặt đất, không ngừng lăn lộn trên vùng đất lầy lội. Trong đầu bọn họ chỉ còn sót lại một ý niệm duy nhất, chính là đem đối phương đưa vào chỗ chết.
Vô luận là lực lượng, hay là sự nhẫn nại, bọn kỵ sĩ so sánh với Hắc Kỳ quân, đều rõ ràng kém cỏi hơn một bậc. Nhưng bọn họ lại không hề sợ hãi nghênh tới, cùng những kẻ ma quỷ này liều chết đến cuối cùng.
" Cáp..." Một tiếng quát chói tai, tràn ngập quyết tâm ra đi không hối hận.
Kỵ sĩ vững vàng ôm tên sĩ tốt kia, dùng hết khí lực cuối cùng của cuộc đời này, quay cuồng cùng nhau tiến vào trong hùng hùng liệt hỏa.
Hỏa quang chợt lóe, hai tính mạng còn đang sống mà vô cùng chấp nhất liền bị nuốt hết, cũng không còn lưu lại nửa phần dấu vết.
" Chúa cùng ta tồn tại..."
Những tiếng tru lớn vang lên không ngừng, cho đến khi nối thành một mảnh.
Chỉ cần còn có một hơi, chỉ cần còn có thể nhúc nhích bọn kỵ sĩ đều đồng thời làm ra lựa chọn giống hệt nhau.
Vào giờ khắc này, bọn họ lực lớn vô cùng, bởi vì bọn họ đã đem tiềm lực cả đời toàn bộ phóng thích. Tính mạng của bọn họ vào giờ phút này vô cùng rực rỡ.
Đại hỏa vô tình hùng hùng thiêu đốt, phảng phất có thể nuốt trọn hết thảy bụi bặm của hế gian.
Tương Khổng Minh đứng trên sườn núi nghiêm mặt nhìn biến cố trước mắt.
Trong thư của Khải Tát Lâm có một câu nói, thần điện kỵ sĩ là chiến sĩ anh dũng nhất trên thế giới, bọn họ có được tín ngưỡng sùng tín nhất trên thế giới này. Có được phẩm cách đắt giá nhất, dũng khí, là kỵ sĩ đoàn duy nhất có thể đưa ra so sánh cùng Hắc Kỳ quân.
Đối với việc này, vô luận là Hứa Hải Phong hay Tương Khổng Minh đều là cười trừ.
Thực lực của Hắc Kỳ quân, tuyệt đối không thể lấy lẽ thường để mà so sánh, năng lực của bọn họ đã vượt ra cực hạn của loài người. Chỉ cần trên thế giới không xuất hiện thêm một thất thải tiểu xà, Hắc Kỳ quân liền đủ để hoành hành thiên hạ.
Nhưng giờ khắc này, ở sự thật trước mặt Tương Khổng Minh không thể không thừa nhận. Thần điện kỵ sĩ chứng thật là quân đội duy nhất có thể so sánh được với Hắc Kỳ quân trên thế giới này.
Có lẽ lực lượng của bọn họ tạm thời không đủ, nhưng bọn họ có được một thứ mà Hắc Kỳ quân thiếu nhất, đó chính là tinh thần.
Lực chiến đấu của Hắc Kỳ quân thiên hạ vô song, bọn họ vốn là một đám hoạt tử nhân vì chiến đấu mà sống.
Nhưng thần điện kỵ sĩ lại lấy chính tín ngưỡng của mình, ý chí của mình khơi dậy tiềm lực bản thân, đền bù lại sự chênh lệch giữa hai bên.
" Thần sao?" Tương Khổng Minh thì thào nói: " Nếu các ngươi là thần, vậy chúng ta chính là ma quỷ, chính là ma quỷ chuyên môn tiêu diệt thần linh."
Ngữ khí của hắn ẩn chứa một tia bạo lệ thấu xương, sắc mặt của hắn chợt thật dữ tợn hiếm thấy.
Lữ Dương Danh cùng Trịnh Pháp Sâm hai người thủ vệ ở bên cạnh hắn không hẹn mà cùng rùng mình một cái, người này thật đúng là Tương đại quân sư trong ngày thường vui đùa phóng túng, hòa ái dễ gần đó sao?
Lòng sợ hãi từ tận sâu trong đáy lòng bọn họ bỗng nhiên dựng lên.
" Đi..." Cáp Lý bi ai quát.
Chứng kiến binh sĩ dưới trướng của mình một người tiếp một người ngã xuống dưới đao của địch nhân, ngã xuống trong hùng hùng liệt hỏa, huyết mạch cả người hắn bừng lên, hận không được lập tức xông tới trùng sát một phen, phát tiết ngọn lửa đang bốc cao trong lòng mình.
Nhưng lấy danh nghĩa của Chúa khởi thệ, hắn còn có sứ mạng càng trọng yếu hơn.
Lực chiến đấu cường đại của Hắc Kỳ quân, cương giáp rắn chắc kia, cùng với đại đao uy lực kỳ dị vô song, đều là tư liệu trân quý trước đó chưa từng có.
Tin tức này nhất định phải đưa tới thần điện, bẩm cáo giáo hoàng bệ hạ, nếu không đại kế đông tiến chắc chắn sẽ tao thụ tổn thất khó có thể thừa nhận.
Những kỵ sĩ phục tùng mệnh lệnh của hắn quay trở lại, chỉ có mười một người, thần điện kỵ sĩ đoàn hơn trăm người, đã giảm hơn chín thành.
Cáp Lý giật cương, thúc ngựa đi tới.
Tuy chỉ trong thời gian giết chóc ngắn ngủi, nhưng vô luận là Hắc Kỳ quân hay thần điện kỵ sĩ đoàn đều biểu hiện ra tín niệm bất khuất cùng thực lực siêu cường.
Sự cường đại của bọn họ minh khắc thật sâu trong lòng những thành vệ quân vừa mới ra chiến trường, đối với những tân binh này mà nói, tràng diện như vậy chứng thật là vô cùng kích thích.
Trong ánh mắt bọn họ nhìn các dũng sĩ, tràn ngập kính sợ. Lúc mười hai kỵ xuyên phá vòng vây, gần ngàn thành vệ quân chỉ biết tránh né tán loạn, mà không biết ra sức chặn lại.
Đây là tân binh, đặc biệt là những người mới tham gia chiến dịch lần đầu, bởi vì sự sợ hãi cùng khẩn trương với việc xảy ra thình lình, khiến cho bọn họ căn bản không cách nào phát huy ra dù là một thành tiêu chuẩn được huấn luyện ngày thường.
Bởi vì không có một thống lĩnh cường đại mà có lực, không người nào chủ động phát lệnh, bọn họ liền trở nên không biết làm sao, cho dù là những quan quân sơ cấp đã thông qua khảo hạch, cũng tốt hơn không được bao nhiêu.
Tương Khổng Minh thở dài một hơi thật sâu, đây là chênh lệch a...
Không kinh nghiệm qua khảo nghiệm của máu cùng lửa, mèo ngủ đông thủy chung không cách nào biến thành sư tử. Bọn họ, hẳn là cần được ma luyện...
Nếu bên ngoài Hắc Kỳ quân là phương bắc quân đoàn của Phương Hướng Minh, hoặc là hai vạn Thiên Ưng tiền quân của Lộ Đỉnh Thịnh, vậy đừng nói là mười hai kỵ, cho dù là mấy trăm kỵ của Ban Khắc La Phu Đặc đã chạy thoát ra vẫn phải bỏ mạng nơi hoàng tuyền.
Chỉ là hắn cũng chưa nghĩ đến việc muốn lấy mạng của vị hãn tướng lấy hung danh tương xưng này.
Trong thư của Khải Tát Lâm, tràn ngập sự ác cảm cùng khinh bỉ đối với vị quân đoàn trưởng đệ tứ quân đoàn này. Không chỉ như thế, trong Khải Tát đế quốc, người có hảo cảm với hắn cũng không có mấy người.
Nếu suất lĩnh quân đội thảo phạt Hán quốc không phải là Ban Khắc La Phu Đặc mà là vị tướng lãnh khác, Khải Tát Lâm chưa chắc đã viết rõ ràng rành mạch cùng dụng tâm của nàng. Ý đồ của nàng phi thường rõ ràng, hi vọng có thể mượn tay Hắc Kỳ quân, diệt trừ mạng sống của vị tướng quân này.
Trên mặt Tương Khổng Minh có một tia cười lạnh trào phúng, ngươi càng hi vọng hắn chết, ta thì cứ lưu lại cho hắn một cái mạng. Đối với Đại Hán mà nói, Khải Tát càng loạn thì càng tốt, ít nhất không nên xuất hiện một nhân vật cường thế chân chính.
Ánh mắt của hắn chuyển ra trước doanh địa, nơi đó nằm xuống trăm tên quân sĩ Hắc Kỳ quân, nhưng đồng dạng cũng mai táng vô số kỵ binh Khải Tát nhân.
Trong bọn họ, đại đa số là cùng thần điện kỵ sĩ đoàn chọn cách ôm nhau cùng chết, biểu hiệu liều lĩnh không sợ chết của đám kỵ sĩ vượt quá sự tưởng tượng, sự xuất hiện của bọn họ, đem chiến trường sinh ra sự biến hóa mới không có thể đoán trước.
Chỉ là, Tương Khổng Minh thập phần tò mò, những người này làm sao huấn luyện đi ra? Nếu có thể nắm giữ loại phương pháp này, chẳng phải là có thể vô hạn bồi luyện ra những siêu cấp chiến sĩ.
Nghĩ đến đây, tim của hắn nóng lên, hắn cầm ống dòm nhìn ra phương xa, nơi đó một mảnh đen thẫm mênh mông.
Thái Ất chân nhân a...
Ngài ngàn vạn lần đừng làm cho ta thất vọng mới tốt.
&&&&
Bên sườn doanh địa, ngoài vài dặm, có một mảnh bóng người rậm rạp.
Bọn họ ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, bất động như núi, không nghe chút hô hấp, mà dù là chiến mã bên dưới cũng không hề cử động chút nào.
Bọn họ giống như những pho tượng đã đứng mãi từ thời viễn cổ tới nay, có thể đứng được vĩnh viễn...
Một bóng đen từ xa đến gần, cơ hồ dùng tốc độ mà mắt thường khó thể thấy được đi tới.
Đó là một con ngựa toàn thân đen nhánh, dưới màn đêm càng có vẻ tinh thần hoán phát, nhưng làm cho người giật mình, cũng là tốc độ của nó, loại tốc độ tuyệt đối siêu việt hết thảy cực hạn.
Ánh mắt Hứa Hải Phong xẹt qua trên mặt đám kỵ sĩ, những gương mặt không chút thay đổi, vẫn là lạnh lùng không sợ, chỉ là luồng khí phách khôn cùng lạ thường cùng cỗ sát khí hung lệ ngoan tuyệt không chút nào che giấu phóng mạnh lên cao.
Trên người bọn kỵ sĩ mặc khải giáp màu đen, ngựa của họ cũng trùm mã giáp màu đen, bọn họ phảng phất như u linh đến từ đêm tối, ác ma đến từ địa ngục xa xôi.
" Đã đến giờ, đến phiên các ngươi xuất tràng, cho Khải Tát nhân xem, cái gì mới là quân đoàn vô địch thiên hạ."
Hứa Hải Phong thì thào nói, vốn không cần hạ lệnh, Ô Vân liền lĩnh hội ý nguyện của chủ nhân, tự động xoay người lại, chậm rãi phi nước kiệu.
Phía sau hắn, những kỵ sĩ giống như pho tượng điêu khắc bắt đầu động, bọn họ một người tiếp một người giục ngựa giơ roi, cùng nhau tiến về phía trước.
Động tác của bọn họ máy móc mà ổn định, rồi lại lộ ra khí thế mãnh liệt chí cường chí cương.
Bọn họ - chính là Hắc Kỳ quân kiêu ngạo nhất của Hứa Hải Phong, thậm chí là của cả Đại Hán.
Biển cả màu đen, quân đoàn màu đen, luồng nước lũ cương thiết màu đen hòa lẫn giữa trời đêm mênh mông.
← Ch. 279 | Ch. 281 → |