Vay nóng Homecredit

Truyện:Thương Thiên Phách Huyết - Chương 340

Thương Thiên Phách Huyết
Trọn bộ 413 chương
Chương 340: Quyết chiến (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-413)

Siêu sale Lazada


Một vạn Kim Lang quân tách ra khỏi chủ chiến trường, sở dĩ bọn họ có thể nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường, đó là bởi vì bọn họ cũng không có dây dưa nhiều với quân đội Trình gia.

Bọn họ chỉ là dự bị quân, là dự bị trên tay Quát Bạt Ưng, chỉ là quân đội tùy thời chuẩn bị ứng phó sự đột biến.

Vì thế sau khi hắn nhận được mệnh lệnh, lập tức hạ lệnh cho A Ngõa Hạn suất lĩnh đại quân, đi tới mặt đông chặn lại.

Cáp Mật Thứ dặn dò, vô luận trả bất cứ giá nào, cũng không thể để cho địch quân phá tan phòng tuyến của chính mình trước khi trung quân kịp công kích tan vỡ trung quân Trình gia.

Chỉ là sau khi A Ngõa Hạn chứng kiến uy thế của Hắc Kỳ quân, trong lòng chợt nổi lên một trận hàn ý khó hiểu.

Bọn kỵ sĩ hắc y hắc giáp mang theo loại khí thế hoành vĩ cùng loại sát khí băng hàn triệt cốt, cũng là trước nay hắn chưa từng thấy.

So sánh lại, ngày trước lúc xuất sứ bắc cương, tướng sĩ Hắc Kỳ quân do Hứa Hải Phong mang theo chẳng qua chỉ là những hài đồng còn chưa kịp trưởng thành.

Hắn cắn chặt hàm răng, quay đầu nhìn về phía đội ngũ của chính mình.

Hắn suất lĩnh đều là lão binh, nhưng chính vì bọn họ là những lão binh giàu kinh nghiệm chiến trận, cho nên mới nhận thức thật sâu sự đáng sợ của Hắc Kỳ quân, trên mặt mỗi người đều mang theo sự sợ hãi cho dù nhiều hay ít.

Lấy sĩ khí như vậy mà muốn chặn lại chi quân đội giống như quỷ thần hay sao.

Tâm linh A Ngõa Hạn trầm xuống.

Ngay khi một vạn Kim Lang quân vừa mới bố trí xong hàng ngũ, thiết kỵ của Hắc Kỳ quân đã đi tới trước mặt bọn họ.

Tốc độ của bọn họ tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của đám người A Ngõa Hạn, đây đã là tốc độ siêu việt cực hạn.

Đối với dân tộc lớn lên trên lưng ngựa mà nói, không ai hiểu rõ ngựa như bọn hắn.

Nhưng chiến mã của Hắc Kỳ quân đang biểu hiện ra năng lực trác tuyệt, loại năng lực xa xa vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.

Hai đội nhân mã, hai đội quân uy chấn đại lục cao nhất hung hăng đánh vào cùng một chỗ.

Chỉ cuộc đấu này, cũng là lấy sự thắng lợi hoàn mỹ của Hắc Kỳ quân mà chấm dứt.

Bộ đội nào, lần đầu tiên gặp phải chi quân đội bao phủ khải giáp kín mít này, đều sẽ bó tay hết cách.

Đặc biệt là chi quân đội so với trọng kỵ binh còn nặng hơn ba phần có được tốc độ mà khinh kỵ binh cũng phải than thở, liền càng thêm khó có thể ngăn cản.

Lang nha bổng, binh khí to lớn này, huy vũ trên đầu bọn kỵ sĩ.

Trọng kỵ sĩ chân chính, lực sát thương của bọn họ không phải là binh khí đến từ chính tay họ.

Mà là xuất từ sức nặng của bản thân cùng sự trùng kích tốc độ cao, một khi đem địch nhân ném xuống mặt đất, vậy đội hình trùng kích dày đặc sẽ đem bất cứ vật thể nào nằm trên đất giẫm nát thành phấn vụn.

Lang nha bổng cũng không sắc bén, nhưng phân lượng của nó tuyệt đối là đã đủ.

Một gậy đánh xuống, vô luận người ngựa, đều hét lên rồi ngã gục. Theo sau những kỵ binh không chút nào dừng lại giẫm lên những thân thể đang kêu thảm thiết lướt qua, cho đến khi không còn thanh âm gì mới thôi.

Không người nào có thể hình dung ra uy lực cùng tốc độ đột kích của bọn họ, cơ hồ chỉ là trong nháy mắt giao chiến, bọn họ đã phá tan trọng trọng phong tỏa của A Ngõa Hạn.

Một vạn nhân bày ra đội hình, không ngờ chỉ chốc lát cũng không ngăn cản được.

A Ngõa Hạn giận dữ, hắn rút cung tên, bắn ra một mũi tên, hướng vào mắt một con ngựa đang lao tới.

Một mũi tên này là toàn thân công lực của hắn tụ tập, quả thực không phải chuyện đùa.

Con ngựa bị mũi tên xuyên thấu, lập tức chết ngay tại chỗ, té ngã xuống đất.

Kỵ sĩ trên lưng ngựa cũng nặng nề té ngã.

Nhưng một màn quỷ dị lại đột nhiên xuất hiện trong mắt A Ngõa Hạn.

Những bộ đội phía sau không thèm để ý chút nào tiếp tục tiến lên trước, chỉ là khi bọn hắn muốn giẫm bước qua tên kỵ sĩ kia, đột nhiên lôi kéo dây cương.

Con ngựa cao cao nhảy lên, từ trên người kỵ sĩ lướt qua, không hề đụng tới thân hình hắn một chút nào.

Theo sau, con thứ hai, thứ ba...

Cho đến khi toàn bộ đội ngũ an toàn thông qua, tên kỵ sĩ kia mới đứng dậy. Trên người hắn không ngờ không có một dấu vết móng ngựa giẫm lên.

Đây là thuật khống mã tinh diệu cỡ nào, đây là sự phối hợp thuần thục ra sao.

A Ngõa Hạn còn đang bội phục, thì đoàn bóng ma ở trong lòng cũng chậm rãi mở rộng.

Bước chân kỵ sĩ không ngừng, hắn bỏ đi lang nha bổng trong tay, đi tới bên người con ngựa đã chết, cúi người rút ra một binh khí kinh khủng dài hơn trượng từ trong chiếc túi bên hông ngựa.

Theo sau, hắn xem cũng không xem tên Kim Lang quân đang không biết làm sao, tiếp tục đuổi theo đồng đội của mình chạy đi.

Một gã binh lính Kim Lang quân trùng hợp chắn ngay trước mặt của hắn, gặp hắn chạy tới, theo bản năng giơ cao mã đao chém xuống đầu hắn.

Nhưng hắn không tránh không né, chỉ giơ lên binh khí trong tay, chém ngang một cái.

" A..."

Tiếng rống lên thê thảm từ trong miệng tên binh lính kia phát ra.

Một đao này của tên lính kia chém lên đầu đối phương, vốn không hề tạo thành thương tổn gì.

Nhưng hàn quang chợt lóe trước mắt, hắn chỉ cảm thấy thắt lưng lạnh giá, tựa hồ như có thứ gì vừa lướt qua trên người hắn.

Đợi khi hắn phản ứng, chỉ thấy con ngựa dưới thân ầm ầm ngã xuống đất.

Nửa đoạn thân ngựa trống rỗng bay ra ngoài, trong mắt của hắn cũng chứng kiến, chính là thân thể hắn đang chia ra làm hai.

Sự đau đớn kịch liệt kích thích trung xu thần kinh trong đầu hắn, nội tạng như lửa nóng nhiễm đỏ mảnh đất quanh thân.

Trong miệng hắn không chịu nổi lớn tiếng rống lên, cho đến khi khí tuyệt bỏ mình.

Một đao, nhân mã bị chém làm hai đoạn.

Một đao mau lẹ sắc bén, một đao uy mãnh tuyệt luân.

Trong không khí phảng phất ngưng tụ khí tức bất thường nào đó, Hung Nô nhân cho dù thân kinh bách chiến, lúc này lông tóc cũng dựng đứng.

Sắc mặt A Ngõa Hạn xanh đen, ngay lúc hắn muốn xoay người truy kích, trước người đột nhiên vang lên tiếng hãm giết chấn thiên.

Một chi quân đội đang hướng bọn họ chạy tới rất nhanh, người đi đầu tiên, gương mặt lạnh lùng, trường thương trong tay lóe ra hàn quang sáng chói dưới ánh nắng mặt trời.

&&&&

" Lợi Trí, ngươi rốt cục tới."

Nhìn Hứa Hải Phong đang đứng trước mặt cười sang sảng, trong lòng không hề gợn sóng của Lợi Trí đột nhiên nổi lên một tia dao động.

Hắn tự nhiên có thể cảm ứng được lúc này Hứa Hải Phong tuyệt đối không giống người thường.

Đó là một sự cường đại vượt xa ngoài sự tưởng tượng.

Trong tinh thần lĩnh vực, Hứa Hải Phong đã đạt tới cảnh giới mới tinh, một độ cao làm cho không người nào có thể với tới.

Nhưng Lợi Trí cũng thản nhiên không sợ hãi, gương mặt bình tĩnh của hắn đã giấu diếm một tia cảm khái trong lòng.

Ánh mắt hắn ngưng trọng, khác hẳn vẻ mặt vừa rồi khi đấu chiến với hơn mười vị nhất phẩm cao thủ của Trình Gia Sanh.

Đưa mắt nhìn Hứa Hải Phong mang đến cho hắn cảm giác nhìn không thấu, Lợi Trí đã sớm chăm chú toàn bộ tinh thần.

Hắn có chút thi lễ, nói: " Chúc mừng Hứa huynh đại thành."

Hứa Hải Phong nhìn hắn, đột nhiên thở dài một hơi, nói: " Lợi Trí, duyên phận giữa ta và ngươi thật đúng là không cạn...Nếu không phải lập trường bất đồng, ta tin tưởng chúng ta nhất định sẽ là hảo huynh đệ."

Lời của hắn ôn nhu, khẩn thiết, giống như mặt trời ấm áp mùa xuân, mang theo cơn gió nhẹ hòa lẫn mùi hương hoa cỏ truyền vào lòng người, cùng khí thế sắc bén thê thảm trên chiến trường phảng phất như hai thế giới khác nhau.

Mỉm cười, thiết thực cảm thụ cảm tình chân thật trong lời nói của Hứa Hải Phong.

Trên mặt Lợi Trí cũng mang theo chút ảm đạm. Nhưng chỉ chốc lát, hắn lại cười lên: " Hứa huynh, nếu không làm được huynh đệ, thì làm địch nhân cũng không phải là lựa chọn không tốt."

Thật sâu liếc mắt nhìn hắn, Hứa Hải Phong nói: " Được, đã như vậy, Lợi Trí, cẩn thận..."

Dứt lời, hắn nhẹ nhàng liếc mắt.

Chỉ là liếc mắt, nhưng đây không giống như thật sự mang ý nghĩa liếc mắt. Đó là một loại cảm giác quỷ dị giống như bị Hứa Hải Phong hoàn toàn nắm giữ.

Chỉ một cái liếc mắt của hắn, tựa hồ hoàn toàn có thể đem chính mình hoàn toàn nhìn thấu, ở trước mặt Hứa Hải Phong, hắn cũng giống như một người trong suốt không có gì có thể che giấu.

Nội tâm Lợi Trí rối loạn, hắn đương nhiên biết, sở dĩ mình sinh ra loại cảm giác này, đó chính bởi vì có chênh lệch, là chênh lệch tuyệt đối giữa hai bên.

Tinh thần lực của Hứa Hải Phong quá cao, không ngờ đã đạt tới mức chấn cổ tuyệt kim.

Loại cảm giác này cũng không xa lạ, trước kia hắn từng có cảm giác như thế. Trước lúc hắn đạt tới cảnh giới tông sư, lúc đối mặt ân sư Thác Hà Đế, cũng từng có nhận thức giống như thế.

Chẳng qua, từ sau khi hắn thuận lợi thăng cấp tông sư, loại cảm giác này cũng chưa từng xuất hiện qua.

Nhất phẩm đỉnh cấp cùng tông sư, chỉ là xa một bước, một đường trở cách.

Nhưng hàm ý khác, cũng là như trời với đất, không cách nào đưa ra so sánh nhau.

Chẳng lẽ cho đến ngày nay, sự chênh lệch giữa hắn và Hứa Hải Phong lại cao tới mức như thế.

Tiến lên trước một bước, tuy chỉ là một bước nho nhỏ, nhưng giống như vượt qua ngàn vạn năm khoảng cách, đi tới bên người Hứa Hải Phong.

Lợi Trí thở ra hai hơi, bổ ra một chưởng hướng ngay ngực.

Một chưởng này của hắn cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ mà làm.

Cùng Hứa Hải Phong giằng co vài giây, hắn cũng đã hiểu rõ, luận tinh thần lực, chính mình đang bị vây ở hạ phong tuyệt đối.

Nếu còn tiếp tục giằng co, chỉ sợ không cần Hứa Hải Phong động thủ, hắn đã không chịu nổi mà ngã xuống đất.

Thay vì như thế, không bằng ra tay động thủ trước, cho dù bị thua trận mà chết, cũng không tiếc cuộc đời này.

Dựng lên một ngón tay, co lại bắn ra.

Một chưởng kia của Lợi Trí cũng lập tức không cách nào đánh xuống.

Một chỉ của Hứa Hải Phong không ngờ lại diệu đến tuyệt vời, ngay lúc Lợi Trí đánh ra thì cũng đã chờ đợi đã lâu.

Thu chưởng, đá ra một cước, thẳng đến ngay bụng dưới của Hứa Hải Phong.

Một cước của Lợi Trí, toàn thân không ngờ cũng không nhúc nhích, trung bình tấn rắn chắc, công phu cơ bản quá cứng rắn, đã có thể thấy được căn cơ sâu đậm.

Nhưng chờ đợi một cước này của hắn cũng là một cước được súc đầy chân khí.

Hứa Hải Phong giống như đã biết trước, chân phải đi sau mà tới trước, thật sự đã giành trước khoảnh khắc một cước của Lợi Trí bay tới, nặng nề đạp lên chân của hắn.

Thân hình vừa động, Lợi Trí bật lui.

Hứa Hải Phong bật cười một tiếng, như bóng với hình đuổi theo Lợi Trí, mỗi một lần hắn xuất thủ đều thật nhẹ nhàng, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều có loại cảm giác tiêu sái không nói lên lời.

Nhưng bộ dáng của hắn rõ ràng chưa dùng hết toàn lực, cũng đã làm cho Lợi Trí không còn đường thối lui.

Lại thêm một chưởng, Lợi Trí lảo đảo bật ra.

Đột nhiên, có một bàn tay vịn lấy bờ vai của hắn.

Đó là một bàn tay ấm áp, cánh tay rất dài, bàn tay rất lớn, một bàn tay rắn chắc giống như sắt thép.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-413)