Vay nóng Tinvay

Truyện:Thương Thiên Phách Huyết - Chương 344

Thương Thiên Phách Huyết
Trọn bộ 413 chương
Chương 344: Bốn tộc mật ước (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-413)

Siêu sale Shopee


Một mảnh lá cây, chậm rãi từ trên nhánh bóng ra từng chút, ở trong gió xoay một vòng, phấp phới, dần dần rơi xuống đất.

Ánh mắt Hứa Hải Phong nhìn theo phiến lá cây đã khô vàng kia, khe khẽ di động, cho đến khi lá cây bay xuống mặt đất, ánh mắt của hắn vẫn đuổi theo.

Mùa thu, rốt cục đã tới.

" Chủ công, Nam Nghi Liêu cùng Mộ Dung Trất tới."

Lâm Gia Huy nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hắn, đầu tiên là liếc mắt nhìn vẻ trầm tư của Hứa Hải Phong, do dự một chút, nhẹ giọng nói.

Ngẩng đầu lên, Hứa Hải Phong chậm rãi nhắm lại hai mắt, phảng phất như trong mộng nhẹ giọng nói: " Gia Huy, mùa thu tới."

Lâm Gia Huy ngẩn ra, tâm lý của hắn như thế nào cũng không hiểu hai vị khách kia đến có quan hệ gì tới mùa thu.

Nhưng trong miệng hắn vẫn nhanh nhẹn đáp: " Đúng vậy, chủ công."

" Trận chiến tranh này sắp kết thúc, rất nhanh..."

Nói xong những lời này, hai mắt Hứa Hải Phong mở ra, trong mắt đã là một mảnh lẫm nhiên, hắn lạnh lùng thốt: " Thỉnh bọn họ đến trung quân trướng nói chuyện, không thể thất lễ."

" Dạ..." Cùng đối diện với ánh mắt sâm hàn kia, trong lòng Lâm Gia Huy phát lạnh, vội vàng đáp ứng một tiếng, xoay người mà đi.

Hứa Hải Phong ngây người chốc lát, trong lòng đoán bọn họ đã đi tới trung quân trướng.

Hắn cúi đầu nhìn lại chiếc lá rụng đã dính bụi đất kia, xoay người hướng trung quân trướng đi tới.

Trung quân trướng là một nơi trọng yếu trong quân đội, cũng có thể nói, là linh hồn của cả bộ đội.

Thủ vệ nó tuyệt đối là sâm nghiêm nhất trong toàn quân.

Hứa Hải Phong một đoạn đường đi tới, các chiến sĩ thủ vệ khôi giáp sáng ngời, tinh thần chấn hưng, gặp được vị thống suất vô địch này, đều một lòng nghiêm nghị sùng kính.

Đi tới trung quân trướng, Lâm Gia Huy đang đàm luận cùng hai vị lão nhân, nếu người không biết nội tình nhìn thấy, khẳng định tưởng rằng bọn họ là tri kỷ bạn tốt.

" Chủ công..."

" Hứa đại thống lĩnh..."

" Không cần phải khách khí, hai vị tộc trưởng nếu tới, vậy xin mời cứ xem nơi này là nhà mình."

Trong miệng Hứa Hải Phong vừa nói lời khách sáo, ánh mắt lại lướt qua trên người bọn họ.

Hai người bọn họ có một người tuổi lớn, râu đã lốm đốm bạc.

Một người khoảng trên dưới năm mươi, một đôi mắt sáng ngời thâm thúy khó lường.

Hứa Hải Phong hơi kinh hãi, đôi mắt kia thật cơ trí, cũng làm cho người khác khó thể nắm bắt.

Chú ý tới cử động của Hứa Hải Phong, lão nhân nhỏ tuổi hơn giới thiệu: " Lão hủ Nam Nghi Liêu, vị này chính là tộc trưởng Tiên Ti tộc Mộ Dung Trất. Bái kiến thống lĩnh đại nhân."

Hai vị lão nhân đồng thời hướng hắn bái thật sâu, cũng không ngại tuổi tác của mình mà có chút chậm trễ.

Mỉm cười, Hứa Hải Phong đưa tay nâng họ đứng dậy, nghiêm mặt nói: " Hai vị có thể đi đến đây, đã cho Hứa mỗ mặt mũi. Huống chi, chúng ta đều cùng chung kẻ địch, cần gì phải khách khí như thế."

Hai vị lão nhân đồng thời nở nụ cười, xem vẻ tươi cười của bọn họ có vẻ như rất thật, phảng phất như trút được gánh nặng, nhưng trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, quả thật là có chút khó dò.

" Cuộc chiến Thái Nguyên ngày hôm trước, mấy vị tộc trưởng hiểu rõ đại nghĩa, khí ám đầu minh, lâm trận phản quân, làm quân đội của ta đại hoạch toàn thắng, Hứa mỗ xin đa tạ."

Sắc mặt hai người Nam Nghi Liêu có chút co quắp, lập tức bồi lại khuôn mặt tươi cười.

Hôm nay đã là ngày thứ ba sau cuộc chiến Thái Nguyên.

Đại chiến chấm dứt, Hứa Hải Phong lập tức suất lĩnh Hoàng Long, Thương Lang hai đại quân đoàn hướng bắc tiến phát, hắn muốn theo đuôi Hung Nô nhân, lực tranh chiến thắng lớn nhất.

Về phần tàn cuộc tại chỗ, hắn để lại cho Trình gia thu thập.

Tuy không cùng nhân vật thực quyền nào của Trình gia gặp mặt, nhưng đối với việc này, bọn họ hiểu rõ không cần nói ra.

Thái Nguyên đại chiến, tuy bọn họ lấy được chiến quả huy hoàng, nhưng thực lực bản thân cũng hao tổn gần phân nửa.

Ở trận chiến này có thể nói là chiến dịch đại quy mô nhất của Đại Hán cùng Hung Nô từ trước đến nay.

Tổn thất lớn nhất của Hán quân không thể nghi ngờ là Trình gia tư binh, mười vạn binh lính cuối cùng còn lại có hai vạn, toàn bộ tướng lãnh cao cấp chết hết hầu như không còn.

Đối với việc này, Trình Gia Sanh bọn họ hận Hứa Hải Phong thấu xương.

Tuy không nhìn thấy được những mũi tên ám sát kia đến từ phương nào, nhưng người của Trình gia không phải kẻ ngu ngốc.

Liên tưởng đến thích khách quỷ dị ám sát Cổ Đạo Nhiêm đại soái, bọn họ không khó tưởng tượng, một mũi tên trí mạng bắn ra lại là người nào.

Chỉ là lúc này Hứa Hải Phong không những tự mình dẫn đại quân, đánh bại Hung Nô nhân tại Thái Nguyên.

Lại càng trong cuộc chiến đoạt kỳ, lấy một địch hai, khuất nhục hai vị đại tông sư Hung Nô dưới chưởng.

Danh vọng của hắn, đúng là như mặt trời giữa trưa.

Từ cổ chí kim, Đại Hán lập quốc mấy trăm năm, không còn ai có thể đưa ra so sánh được với hắn.

Cho nên lời này có truyền ra ngoài, cũng đừng mơ tưởng có được tác dụng gì, ngược lại còn bị người ta nghĩ rằng Trình gia đang tạo ra lời đồn sinh sự, nhiễu loạn lòng người.

Những kẻ nắm quyền của Trình gia thương thảo thật lâu, chỉ đành câm điếc nuốt thuốc đắng, bất đắc dĩ nuốt khổ quả vào lòng.

Ngoại trừ Trình gia, tổn thất lớn nhất chính là Thương Lang quân đoàn luôn nuôi dưỡng lòng báo thù sôi sục. Dưới sự suất lĩnh của Lý Quan Anh, bọn họ dĩ nhiên là liều mạng, toàn lực giết địch, nhưng bản thân cũng hao tổn gần nửa binh mã.

Chiến dịch này qua đi, có thể đi theo Hứa Hải Phong bắc thượng cũng chỉ có gần ba vạn người.

So sánh, Hoàng Long quân đoàn cùng Thiên Ưng quân đoàn tổn thất ít hơn rất nhiều.

Hoàng Long quân đoàn rất may mắn, sau khi bốn tộc liên quân rút khỏi chiến trường, Lưu Tuấn Thư tự mình dẫn theo hai vạn đại quân tọa trấn mặt đông, phòng ngừa bọn họ lui rồi quay lại. Chân chính tham dự đại chiến trung quân, chỉ có hai vạn binh mã, hao tổn không đến một vạn người.

Mà Thiên Ưng quân đoàn không hổ là một chi thiết quân do Cổ Đạo Nhiêm cùng Trương Tấn Trung hao phí vô số tâm huyết mới luyện ra.

Biểu hiện trong cuộc chiến của bọn họ gần như hoàn mỹ, công huân lập nhiều đến mức không phải chuyện đùa, bọn họ chẳng những độc lập giao chiến cùng Phi Mã quân đoàn của Thổ Nhi Hồng thật lâu, cản trở bọn họ chi viện cho trung quân rất tốt.

Hơn nữa sau khi trung quân thu hoạch toàn thắng, lại gia nhập vào trong đội ngũ truy kích nhiệt tình nhất. Trong tay bọn họ nhiễm đầy máu của Hung Nô nhân, tuyệt đối không ít hơn bất cứ quân đoàn nào.

Chẳng qua, bọn họ phải trả giá chính là tám vạn tinh binh, đã vĩnh viễn nằm xuống ba vạn người.

Lúc này, ở phụ cận Thái Nguyên, Thiên Ưng quân đoàn còn đang truy tìm đuổi giết những tàn binh bại tướng của Hung Nô nhân.

Bọn họ cùng Trình gia quân đội tự mình hiểu ý, cũng mạnh ai nấy làm, không ai liên hệ ai.

Có năm vạn quân của Trương Tấn Trung canh giữ phụ cận Thái Nguyên, cho dù Trình Anh Hào muốn làm âm mưu quỷ quái gì, cũng đừng mơ tưởng dễ dàng thành công.

Vì phòng ngừa Trương Tấn Trung xuất ngôn phản ngữ, Hứa Hải Phong cố ý đem Lâm Gia Huy đi theo bên mình.

Đã có hắn trong tay, Cổ Đạo Nhiêm lại bỏ mình tại Thái Nguyên, vậy Trương Tấn Trung tuyệt đối sẽ không dám làm phản.

Mà Trình gia tổn thất to lớn, đủ để cho bọn họ trong thời gian ngắn không cách nào làm ra cử động gì phản kích.

Cho nên, đối với nam phương, Hứa Hải Phong thập phần yên tâm.

Ít nhất hiện tại hắn không cần lo lắng về sau đó.

Về phần Hắc Kỳ quân, tiền vốn lớn nhất giúp Hứa Hải Phong xưng bá thiên hạ. Năm ngàn binh mã cuối cùng chỉ còn lại phân nửa nhân số.

Trong cuộc chiến đoạt kỳ, Hung Nô nhân hung hãn không sợ chết, tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Sau vô số người liều mạng ngăn cản, dù là thiết giáp chiến sĩ phủ thêm một tầng cương giáp rất nặng, nhưng trên người bọn họ vẫn còn chỗ yếu hại.

Hung Nô nhân lấy tính mạng trao đổi, vững vàng ôm chặt tay chân binh sĩ Hắc Kỳ quân, sau đó sẽ có người đem lưỡi dao sắc bén đâm vào trong mắt cùng cổ họng họ thật sâu.

Tuy thương vong giữa hai bên cũng thật chênh lệch, nhưng nhân số giữa bọn họ vốn cũng đã chênh lệch nhau.

Nếu không phải mấy vạn Thương Lang quân đoàn của Lý Quan Anh cùng hai vạn tướng sĩ của Hoàng Long quân đoàn đến viện trợ, cũng không khả năng đạt được chiến tích như thế.

Chẳng qua hiểu là như thế, biểu hiện của Hắc Kỳ quân cũng không thẹn với danh xưng thiên hạ đệ nhất quân.

Vô luận địch ta, đối với chuyện này cũng không ai dám nghi vấn.

Cuộc chiến Thái Nguyên, thắng là thắng, nhưng cũng thắng quá thảm thiết.

Hứa Hải Phong ngay mặt đa tạ hai vị tộc trưởng này, cũng có vài phần thật tình thật ý.

Nếu bọn họ có thể cùng Hung Nô nhân đồng tâm hiệp lực, vậy kết quả cuối cùng còn chưa biết được.

Hai ngày nay, Hứa Hải Phong đem người thủy chung bám theo phía sau Hung Nô nhân, tùy thời vẫn mang đến cho bọn họ lực uy hiếp cường đại.

Trong quân đội hắn thống suất, dưới trướng Lưu Tuấn Thư có ba vạn Hoàng Long quân đoàn cùng dưới trướng Lý Quan Anh có ba vạn Thương Lang quân đoàn, còn có hơn hai ngàn Hắc Kỳ thiết quân của chính hắn.

Bọn họ từng bước bám chặt bại binh Hung Nô nhân, chỉ cần bộ đội đối phương hơi có chút chậm lại, lập tức phát động thế công, không cho bọn họ một cơ hội thở dốc.

Hôm nay, thám tử báo lại, thủ lĩnh bốn tộc liên quân xin được cầu kiến Hứa Hải Phong.

Đối với tin tức kia, Hứa Hải Phong đương nhiên là vui vẻ tiếp nhận. :

" Cuộc chiến Thái Nguyên, toàn nhờ vả Hắc Kỳ quân kiêu dũng thiện chiến, mới có thể lực khắc Hung Nô, nên chiếm lấy toàn thắng, tự nhiên là do thống lĩnh đại nhân cầm đầu." Vẻ tươi cười của Nam Nghi Liêu tràn ngập hương vị thành khẩn, hắn nhìn thẳng vào mắt Hứa Hải Phong, dùng ngữ khí chân thành nói: " Huống chi, thống lĩnh đại nhân dùng sức một người, lực bại Hung Nô hai đại tông sư. Từ cổ chí kim, đó là chiến tích có một không hai."

Nói tới đây, hắn đột nhiên dừng lại một chút, trong mắt nhìn Hứa Hải Phong có một loại tâm tình khác thường, hắn nhẹ giọng nói: " Danh xưng thiên hạ đệ nhất nhân, tự nhiên không ai ngoài ngài nữa."

Mấy câu nói của hắn nói xong đầy nhịp điệu, âm thanh nhẹ nhàng, nghe thật động nhân, hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị.

Hứa Hải Phong có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên vẻ mỉm cười hiểu ý.

Thiên hạ đệ nhất, Nam Nghi Liêu này một lời hai nghĩa, những lời này rõ ràng có ý nghĩa khác, có ý đồ khác.

Chân mày Mộ Dung Trất có chút khẽ giật, hắn tự nhiên nghe được ý nghĩa trong lời nói của Nam Nghi Liêu.

Tuy điều này đã không còn là bí mật gì.

Đừng nói là người Trung Nguyên, dù ngay Khải Tát phía xa, Hung Nô, phàm là những ai có điểm linh thông về tin tức, đều đối với việc này hiểu rõ ràng trong lòng.

Nhưng thân là dị tộc, mà có thể quang minh chính đại nói ra, Nam Nghi Liêu chứng thật là người đầu tiên.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-413)