← Ch.347 | Ch.349 → |
Hắn dùng hết toàn thân khí lực cuối cùng, nặng nề buông mình ngồi xuống ghế.
Hai mắt của hắn đã bắt đầu mê ly, đồng tử trong mắt cũng không còn tiêu cự.
Nhưng đôi tay hắn, vẫn ôm chặt bài vị nho nhỏ kia trong lòng.
Giống như đang ấp ủ mỹ ngọc quý giá nhất, cẩn cẩn thận thận, e không chu toàn.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập kinh hãi lại xuất hiện ngay trước mặt của hắn.
Hắn vươn tay, cầm lấy đôi bàn tay nhỏ bé kia, đem nó ôm vào trong lòng mình...
Vẻ sợ hãi trên mặt của nó từ từ rút đi, lưu lại, là vẻ mặt không muốn xa rời cùng thuần chân.
" Ta đến cùng con..."
Một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống, rơi trên mặt đất, vỡ thành vô số...
Cửa thành mở rộng, hơn mười người đi ra.
Người đi đầu tiên, tay cầm khay ngọc, đi tới trước mặt đám người Hứa Hải Phong, cung kính dâng lên.
Hứa Hải Phong tiện tay cầm lấy, lật vài trang, lập tức sáng tỏ, đây là danh sách nhân khẩu của Thương, Tịnh hai châu.
" Tằng đại nhân bỏ ám đầu minh, vậy cứ do hắn tiếp tục chưởng quản sự vụ của hai châu này đi." Hứa Hải Phong nhẹ giọng nói.
Ở trong tim của hắn, đối với Tằng Chí Hoành cũng không hảo cảm.
Dù sao, danh tiếng Tằng Chí Hoành quả thật quá kém, dù tài ba của hắn có cao bao nhiêu, đều không thể trọng dụng được hắn.
Chẳng qua hôm nay là thời kỳ phi thường, phương bắc đại loạn, quan viên người Hán từng đầu hàng Hung Nô, ánh mắt của bọn họ đều tập trung ở nơi này.
Bọn họ đang chờ sự xử trí của Hứa Hải Phong dành cho Tằng Chí Hoành.
Những quan viên người Hán còn cầm giữ quyền lực ở các nơi, hướng tương lai cho bọn họ quyết định thập phần trọng yếu.
Đối đãi bọn họ, dù là trong quân của Hứa Hải Phong cũng có rất nhiều thanh âm bất đồng, Lý Quan Anh cùng Lưu Tuấn Thư dốc hết sức chủ trương giết không tha, nhưng Tương Khổng Minh lại đưa ra một biện pháp dung hòa.
Chuyện cũ sẽ bỏ qua, vô luận trước đó đã phạm phải tội nghiệt cỡ nào, chỉ cần có thể quy thuận Hắc Kỳ quân, vậy toàn bộ chuyện trước kia sẽ xóa bỏ.
Chẳng qua sau khi bọn hắn quy thuận, chờ thêm mấy năm, khi người ngoài đều quên mất việc này, chờ đợi bọn họ sẽ là một loại vận mệnh hoàn toàn khác hẳn.
Đây gọi là sẽ tính sổ sau, Hứa Hải Phong rõ ràng nhớ kỹ, khi Tương Khổng Minh giảo hoạt nói ra những lời này, vẻ mặt giấu diếm lưỡi đao sau nụ cười làm cho hai vị đại tướng cầm binh sợ hãi không thôi.
Trong những người đầu phục Hung Nô nhân, Tằng Chí Hoành không thể nghi ngờ là người làm hoàn toàn nhất.
Nếu ngay cả hắn cũng vô tội phóng thích, hơn nữa giữ nguyên chức quan, vậy những quan viên người Hán từng làm cỏ đầu tường hoặc tướng lĩnh hùa theo chiều gió cũng sẽ tự nhiên làm ra lựa chọn chính xác.
Cho nên bất kể Hứa Hải Phong có nguyện ý hay không, đây đều là lựa chọn duy nhất của hắn.
" Đa tạ đại thống lĩnh, chỉ là ý của ngài xin thứ cho gia phụ không cách nào thừa nhận." Người thanh niên kia nhẹ giọng nói.
" Tằng Chí Hoành là phụ thân của ngươi."
" Đúng vậy, tại hạ Tằng Khắc Vi, là con trưởng của gia phụ, gặp qua đại tướng quân."
" Không cần phải khách khí, Tằng công tử, vừa rồi ngươi nói lệnh tôn làm sao vậy? Vì sao không cách nào thừa nhận."
Tằng Khắc Vi sắc mặt buồn bã, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng nói: " Gia phụ từng có lời, đem danh sách sự vụ của hai châu giao cho tướng quân, rồi sau đó, con cháu Tằng gia, lập tức quy ẩn, trong vòng ba đời, không được làm quan."
" Ha ha..."
Một trận cười to truyền đến, Lý Quan Anh cao giọng nói: " Chẳng lẽ lệnh tôn cũng biết hai chữ tu sỉ(xấu hổ vô sỉ) viết như thế nào sao?"
Trên mặt Tằng Khắc Vi chợt đỏ bừng, hắn tiến lên trước một bước, hai mắt rực lửa: " Ngươi nói cái gì?"
" Ta nói chính là thiên địa chính khí, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao?" Lý Quan Anh cười lạnh.
Thân thể gầy gò run lên bần bật, hai mắt Tằng Khắc Vi đỏ rực, hắn đột nhiên nói: " Thương, Tịnh hai châu trong mấy tháng nay, không thấy rối loạn, không kinh chiến hỏa. Xin hỏi tướng quân, đây là công của người nào."
Lý Quan Anh ngẩn ra, hắn vạn vạn không nghĩ đến Tằng Khắc Vi lại nói như thế.
" Hừ, không thấy rối loạn, không kinh chiến hỏa. Xin hỏi Tằng tiên sinh từ đâu biết được?" Qua vài giây, Lý Quan Anh lạnh lùng hỏi.
" Ngươi hỏi ta làm thế nào biết, cáp...Nơi này toàn bộ danh sách đều xuất từ tay ta làm ra, ta dám khẳng định nói một câu, Thương, Tịnh hai châu là hai châu yên ổn nhất phương bắc Đại Hán." Tằng Khắc Vi hãnh diện đáp.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, nếu lời hắn nói là thật, vậy dưới uy hiếp của Hung Nô thiết kỵ, những châu tỉnh của phương bắc Đại Hán, có thể cam đoan an cư lạc nghiệp cũng chỉ có hai châu này.
" Ha ha...Theo cách nói của Tằng tiên sinh, lệnh tôn chỉ có công mà không tội." Lưu Tuấn Thư đột nhiên ngắt lời.
" Là công hay tội tự tại lòng người, gia phụ có công tội cũng không cần hai vị quan tâm." Tằng Khắc Vi lạnh lùng nói.
" Thật không, chẳng qua xin thứ cho mạt tướng nói thẳng, lệnh tôn giết chết con côi của liệt sĩ, đã nhìn thấy rõ phẩm chất làm người của hắn là công hay tội, chuyện này ai cũng biết." Trong giọng nói Lý Quan Anh lạnh như băng, phảng phất không mang theo chút cảm tình nào.
" Hắc hắc..." Một vẻ tươi cười thê lương hiện lên trên mặt, đầu của Tằng Khắc Vi ngẩng cao lên, chưa từng cúi xuống chút nào.
Lý Quan Anh giận dữ, người chẳng biết xấu hổ như thế, đúng là lần đầu gặp phải.
Hắn nghiêm mặt, đang muốn lớn tiếng trách mắng, đột nhiên trong tai truyền đến thanh âm: " Lý tướng quân, chỉ sợ bên trong có duyên cớ khác."
Trong lòng Lý Quan Anh rùng mình, hắn tự nhiên nghe ra thanh âm kia là của Hứa Hải Phong.
Bản thân hắn cũng là một người thông minh, chỉ là do khẳng định hành vi của Tằng Chí Hoành, trong lòng khinh bỉ, nên trong lời nói vô cùng bén nhọn.
Nhưng lúc này được Hứa Hải Phong nhắc nhở, hắn mơ hồ lập tức cảm giác được có chút không đúng.
" Các vị tướng quân, tiểu nhân có chuyện phải nói."
Một người đột nhiên đi nhanh ra, quỳ gối trước mặt Hứa Hải Phong, cao giọng nói.
" Ngươi là..."
" Tiểu nhân Trần Ứng Cao, là hộ vệ thủ lĩnh của Trần Tín Hoành tướng quân khi còn sống, lúc Trần tướng quân ra thành liều mình, mệnh lệnh tiểu nhân đem ấu tử mười tuổi Trần Kiếm Thương đưa đến trong phủ Tằng đại nhân."
" Sau đó?"
" Sau..." Trần Ứng Cao ngẩng đầu lên, trên mặt hắn đã nước mắt tung hoành: " Hung Nô nhân bức bách Tằng đại nhân tru sát tiểu công tử Trần Kiếm Thương. Tằng đại nhân ở ngay trước mặt Mãi Mãi Đề, tự tay giết chết...giết chết..."
Nói tới đây, hắn đã khóc không thành tiếng, không sao nói tiếp được nữa.
" Đó là ấu đệ của tại hạ, Tằng Khắc Lăng." Một chữ một chữ, từ trong miệng Tằng Khắc Vi lạnh lùng bật ra. Lại như một thanh đại chùy đập mạnh vào trong lòng Lý Quan Anh.
" Không hay..." Hứa Hải Phong đột nhiên thất thanh kêu lên.
Ánh mắt của mọi người hướng hắn nhìn lại, vị đại tông sư này tự nhiên thất thố như thế, đó là việc cực kỳ hiếm thấy.
Hứa Hải Phong bước lên một bước, đột nhiên kéo lại cánh tay Tằng Khắc Vi, hỏi: " Tằng đại nhân đâu?"
Trong mắt Tằng Khắc Vi xẹt qua vẻ cực kỳ bi thống, hắn nhắm hai mắt lại.
" Nếu hiện tại chạy tới, có lẽ còn kịp, chẳng lẽ ngươi cũng hi vọng lệnh tôn chết sao?" Hứa Hải Phong đột nhiên lớn tiếng quát.
Cả người Tằng Khắc Vi run lên, mạnh mở mắt, nói: " Hậu viện trong nhà."
Đôi mắt mọi người hoa lên, Hứa Hải Phong cùng Tằng Khắc Vi đã biến mất tại chỗ.
Xa xa, truyền đến thanh âm Hứa Hải Phong: " Các ngươi mau tới..."
" Chi..."
Cánh cửa gỗ bị đẩy ra, Tằng Khắc Vi nhanh chân bước vào, nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn thấy rõ tình huống bên trong phòng, thân thể hắn liền không tự chủ được đứng yên bất động.
Tằng Chí Hoành ngồi trên ghế, trước ngực hắn đang ôm một bài vị nho nhỏ.
Sắc mặt của hắn an tường, phảng phất như đã chiếm được sự thỏa mãn, giống như một đấu sĩ trải qua bao gian nan cuối cùng lấy được huân chương cao nhất.
Chỉ là, hắn rốt cục cũng không cách nào nhờ vào chính khí lực của mình đứng lên.
" Cha..."
Cũng không còn dằn nén được nỗi bi ai trong lòng mình, Tằng Khắc Vi quỳ rạp xuống đất, lết hai đầu gối tới trước, không tiếng động nghẹn ngào lên.
Sau một lúc lâu, đoàn người lục tục chạy đến, chứng kiến tình cảnh bên trong, cũng không tự chủ được dâng lên một cỗ ai niệm trong lòng.
Sắc mặt Lý Quan Anh trắng bệch, hắn không nói hai lời, đi nhanh vào, nặng nề quỳ xuống.
" Đông đông đông..." Ba tiếng dập đầu vang lên, kinh động Tằng Khắc Vi đang bi thống cùng cực. Hắn quay đầu, trên mặt đầy nước mắt.
" Tại hạ không biết, nghe theo lời đồn, thỉnh Tằng huynh tha thứ."
Đôi môi Tằng Khắc Vi mấp máy, lúc này tâm tình hắn cuộn trào, cũng nói không ra lời.
Hứa Hải Phong chậm rãi tiến lên, đi tới trước mặt Tằng Chí Hoành, liền ngay trước mắt mọi người, lật vạt áo, quỳ xuống.
" Ai nói thư sinh không ngạo cốt, Tằng đại nhân khí tiết như núi cao, xin nhận Hứa mỗ một bái."
Tằng Khắc Vi kinh hãi, miễn cưỡng đứng lên, nâng Hứa Hải Phong dậy.
Lúc này thân phận của Hứa Hải Phong là gì, chỉ cần là người có ý nghĩ, cũng có thể đoán được có một vương triều cường đại đang dâng lên, mà chủ nhân của vương triều này, chính là Hứa Hải Phong.
Tằng Khắc Vi tự nhiên hiểu rõ điểm này, cho nên hắn không dám có điều chậm trễ.
Dù sao, người ở trước mặt hắn, cực có khả năng sẽ là hoàng đế Đại Hán tương lai. Thi lễ này, sợ là khó thể nhận nổi.
Hứa Hải Phong thuận thế đứng lên, nhìn Tằng Khắc Vi nói: " Tằng huynh, sau này ngươi có tính toán gì không?"
" Tự nhiên là tuân theo di mệnh tiên phụ, đợi sau khi dân chúng nhị châu yên ổn, Tằng gia liền đóng cửa, sẽ không bao giờ hỏi tới thế sự."
Sắc mặt Hứa Hải Phong ngưng trọng, đột nhiên hỏi: " Tằng huynh, mới rồi ngươi từng nói qua, hai danh sách của hai châu đều do tay ngươi làm ra, đó là vì sao?"
" Tiên phụ đau lòng tiểu đệ, làm tâm lực tiều tụy, nên đem sự vụ hai châu phó thác cho tại hạ."
" Nói như thế, mấy tháng nay đều do ngươi chấp chưởng sự vụ hai châu?"
" Đúng vậy."
Hứa Hải Phong hài lòng gật đầu, người này có tài năng như thế, đã cực kỳ hiếm thấy, nói: " Vậy xin mời Tằng huynh tiếp tục vất vả."
Tằng Khắc Vi biến sắc, nói: " Hứa thống lĩnh, tiên phụ từng có di mệnh..."
" Ta biết." Hứa Hải Phong cắt đứt lời của hắn, nói: " Lệnh tôn vì dân chúng hai châu, hi sinh đã quá nhiều. Chỉ là hôm nay thiên hạ không thái bình, Hứa mỗ lại là nhất giới vũ phu, lại có chuyện quan trọng trong người, làm sao có thể tiếp chưởng hai châu."
" Trong Hắc Kỳ quân nhân tài vô số, nghe nói Tương đại quân sự lại càng không gì không biết, không nơi không hiểu, so với tại hạ mạnh hơn gấp trăm lần."
" Hắn không có ở nơi này." Hứa Hải Phong cắt lời hắn, vươn bàn tay vỗ nhẹ lên vai hắn: " Tằng huynh, Thương, Tịnh hai châu có hơn mười vạn dân chúng, chính là Tằng đại nhân dùng anh danh một đời đổi lấy, nếu ngươi muốn hắn ở dưới cửu tuyền chết không nhắm mắt, vậy ta cũng không miễn cưỡng."
Tằng Khắc Vi nghẹn ngào một tiếng, trong lòng buồn bực, nhưng cũng nói không nên lời.
Hứa Hải Phong xoay người, hướng di thể Tằng Chí Hoành thi lễ thật sâu, nói: " Hứa mỗ có chuyện quan trọng quấn thân, cũng không cách nào vì ngài tống biệt."
Hắn hít sâu một hơi, nói: " Nhanh thì một tháng, chậm thì hai tháng, Hứa mỗ nhất định sẽ đến Thương Châu, vì ngài đưa tiễn."
← Ch. 347 | Ch. 349 → |