← Ch.034 | Ch.036 → |
" Trương Nghi Hòa, đến bây giờ ngươi còn không cung khai sao?" Hứa Hải Phong quay đầu nhìn phía Trương Nghi Hòa, đắc ý cười.
Trương Nghi Hòa nhìn thấy cứu tinh mà mình trông cậy dĩ nhiên lại không chịu nổi một kích, trong lòng mắng to Trần Tín Hoành vô năng, biết hôm nay chỉ sợ khó thoát, không thể làm gì khác hơn là nói: " Hứa tướng quân, lão hủ thật có sai, cũng không biết người nọ có liên quan với ngài. Lão hủ sẽ thỉnh danh y cho hắn, ngoài ra, trong nhà lão hủ còn có chút tài vật hiếu kính tướng quân, quyết không làm tướng quân thất vọng."
Hắn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng trị liệu cho Hứa Hải Thiên, cũng ưng thuận cung ứng tiền tài, nhưng trong lòng hắn đã sớm có tính toán, chỉ cần qua được hôm nay, hắn sẽ đem người nhà dời đi, sau đó toàn lực chu toàn cùng Hứa Hải Phong, lấy thực lực tích súc hơn trăm năm của Trương gia cùng quen biết, cũng không tin không làm gì được một thiên tướng mới nhậm chức. Phải biết rằng, trên thế giới này có đôi khi cũng không thể toàn bộ ỷ lại vào vũ lực, tác dụng của đồng tiền cũng vô cùng cường đại.
" Hừ." Hứa Hải Phong hừ lạnh nói: " Trương đại viên ngoại, ngài nói gì a, bổn tướng quân như thế nào nghe không hiểu?"
Trong lòng Trương Nghi Hòa biết thời khắc này không thể vọng động, hắn nhẫn nhịn nói: " Lão hủ lúc tuổi già mất con, nhất thời suy nghĩ không chu toàn, động vọng niệm, phái người tổn thương thân hữu của ngài, còn thỉnh tướng quân thứ tội."
" Di?" Hứa Hải Phong ra vẻ kinh ngạc nói: " Nguyên lai còn có việc này sao? Như thế nào ta lại không biết? Chẳng qua, bổn tướng quân không hề lấy quyền mưu tư, lấy không làm có mà làm khó các ngươi."
Trương Nghi Hòa cùng đám người trong lòng mắng to, ngươi suất lĩnh quân ngang ngược cường xông thành Thương Châu, không phải lấy quyền mưu tư, chẳng lẽ còn gọi là đại công vô tư. Thật sự là gặp qua không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy qua ai không biết xấu hổ đến như vậy.
Chỉ nghe Hứa Hải Phong nói tiếp: " Trương Nghi Hòa, ngươi nếu muốn gặp may mắn, nhanh lên nói ra ngươi làm sao cấu kết Khải Tác nhân, bán đứng cơ mật, làm cho quân sĩ Đại Hán ta bị hao tổn binh tướng, mau đem chuyện khai ra rõ ràng."
Những lời này giống như sét đánh ngang trời, tạc đến Trương Nghi Hòa như bị ngũ lôi oanh đỉnh, hắn đưa tay chỉ Hứa Hải Phong, run rẩy nói: " Ngươi...ngươi ngậm máu phun người."
Hứa Hải Phong nhìn thấy hắn thay đổi bộ dáng ung dung vừa rồi, trở nên tức giận đến hỏng mất, trong lòng nổi lên một loại cảm giác hưng phấn khó hiểu, hắn cười vô cùng khoái trá: " Ngậm máu phun người? Trương viên ngoại a, ngươi nói chuyện cần phải nghĩ lại cho kỹ, cẩn thận ta cáo ngươi phỉ báng."
Trương Nghi Hòa tức giận đến không thở nổi, hắn lớn tiếng thở hổn hển, cả giận nói: " Hứa tướng quân, đến tột cùng là ai đang tạo phỉ báng, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, Tằng đại nhân đang ở chỗ này, xin mời hắn đến bình phán một chút."
Tằng Chí Hoành đang muốn chỉ trích Hứa Hải Phong, đột nhiên thấy hắn đang nhìn mình cười cười, không khỏi khựng lại, chỉ cảm thấy vẻ cười trước mắt tràn ngập quỷ dị, làm cho người ta không rét mà run. Hắn chần chờ một chút, rốt cục chậm rãi nói: " Hứa đại nhân, ngươi nói Trương viên ngoại tư thông địch quốc, không biết có chứng cớ gì không?"
" Chứng cớ sao?" Hứa Hải Phong ra vẻ kinh ngạc hỏi: " Chẳng lẽ lời nói của ta còn không tính chứng cớ sao? Được rồi, nếu là Tằng đại nhân mở miệng vàng, ta liền đem chứng cớ tìm ra, miễn cho người ta nói ta vu oan giá họa."
Nhìn thấy Hứa Hải Phong nói khẳng định như vậy, Tằng, Trần hai người nhìn nhau, trong lòng nói thầm, chẳng lẽ việc này là thật hay sao.
Hứa Hải Phong quay đầu lại, thật lớn tiếng phân phó: " Tần Dũng, ngươi phái người đánh cho đám người này một trận, thẳng đến khi có người cung khai mới thôi, ta cũng không tin nhiều người như vậy đều là ngạnh đầu khớp xương."
Tằng Chí Hoành ngẩn ra, rốt cục kiềm chế không được, kêu lên: " Hứa tướng quân, ngươi đâu phải tìm chứng cớ gì, đây căn bản là đánh buộc khai."
Hứa Hải Phong lạnh lùng nhìn hắn, cười nhạo: " Tằng đại nhân, ta đã cho ngươi mặt mũi, giúp ngươi tìm chứng cớ, về phần chuyện khác, vậy không cần làm phiền đại nhân ngài quan tâm."
Tằng Chí Hoành giận dữ, lớn tiếng nói: " Hứa tướng quân, nếu ngươi chấp mê không tỉnh, hãm hại trung lương, ta nhất định phải đến trước mặt hoàng thượng bẩm cáo."
Hứa Hải Phong cũng không quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt càng ngày càng lạnh, sát khí trong mắt cũng càng ngày càng thịnh. Tằng Chí Hoành mang đến hai tùy tùng thấy thế, lập tức từ phía sau bước lên, che chở trước mặt Tằng Chí Hoành, phòng ngừa Hứa Hải Phong muốn làm khó dễ.
Nhìn thân thủ của hai người bọn họ, Hứa Hải Phong lập tức biết là gặp phải người trong giang hồ. Đánh giá bọn họ một chút, hỏi: " Nhị vị là..."
Gương mặt Tằng Chí Hoành sáng lên, giới thiệu: " Nhị vị này là võ học danh gia Hạ thị huynh đệ của Thương Châu thành ta, không biết Hứa tướng quân có từng nghe nói."
Hứa Hải Phong nhướng mày, Hạ thị huynh đệ này là hảo thủ đứng đầu của khu vực Thương Châu, đại danh của bọn họ từ nhỏ Hứa Hải Phong có nghe nói, chỉ là nghĩ không ra ở loại tình huống hôm nay lại gặp mặt. Chẳng qua lấy thế lực lúc này của Hứa Hải Phong mà nói, loại cao thủ cấp số địa phương này đã không còn cách nào uy hiếp được hắn.
" Hạ thị huynh đệ? Các ngươi là nhất định phải tranh vào vũng nước đục lần này?" Hứa Hải Phong hỏi.
" Không dám, người trong thiên hạ quản chuyện thiên hạ, chỉ cần Hứa tướng quân có thể thắng ngựa trước vách núi, huynh đệ chúng ta tuyệt đối không dám làm khó." Hạ lão đại ôm quyền nói. Huynh đệ bọn họ vẫn đi theo Tằng Chí Hoành, cũng không có chứng kiến thân thủ của An Đức Lỗ huynh đệ, nếu không khẳng định không dám cậy mạnh ra mặt.
" Vật gì vậy, nếu đã cấp mặt mũi không chịu, vậy, An Đức Lỗ, cấp ta..." Hắn khinh thường liếc mắt nhìn bọn họ, khóe miệng Hứa Hải Phong lộ ra một tia cười nhạo, phảng phất như đang đùa cợt bọn họ không biết tự lượng sức mình, theo sau, từ đôi môi hắn chậm rãi thong thả hộc ra một chữ: " Giết."
" Dạ, đại nhân." An Đức Lỗ lên tiếng, hướng Hạ thị huynh đệ phóng tới.
Hạ thị huynh đệ tuy sớm có chuẩn bị, nhưng như thế nào cũng nghĩ không ra Hứa Hải Phong dĩ nhiên không chút kiêng nể, đương tràng hạ lệnh giết người. Sắc mặt bọn họ đại biến, toàn bộ tinh thần đề phòng, nhưng còn chưa dám xuất thủ trước, sợ chọc phải tội danh tập kích quan binh.
An Đức Lỗ đi tới trước người bọn họ, tiện tay một quyền hướng Hạ lão đại đánh tới. Hạ lão đại cười lạnh một tiếng, trở tay một chưởng đón nhận. Hai người quyền chưởng giao nhau, Hạ lão đại lập tức biết không ổn, một quyền này của đối phương nhìn như khí thế hung hung, bám theo tiếng xé gió ti ti rung động, nhưng vừa chạm vào, Hạ lão đại lại phát hiện một quyền này của đối phương không hề có chút kình lực, ngược lại mơ hồ sinh ra một loại hấp lực cổ quái. Hạ thị huynh đệ thành danh nhiều năm, cũng không phải là hạng người vô năng, Hạ lão đại lập tức trầm người xuống, ngừng vọt thân thể tới trước, nhưng quyền phong trên tay An Đức Lỗ lại biến đổi, trước khi Hạ lão đại toàn lực thu về, một cỗ nội lực đã mạnh mẽ lao vào.
Hạ lão đại sắc mặt đại biến, đăng đăng đăng lui nhanh ba bước, toàn lực hóa giải nội lực xâm lấn của đối phương. Hạ lão nhị nhìn thấy tình thế không ổn, vội vàng rat ay, hắn vạn vạn không ngờ chỉ một một kích, huynh trưởng đã thân thụ nội thương. Hạ lão nhị lần này ra tay khác hẳn huynh trưởng vừa rồi, hắn cũng không dám có chút sơ ý khinh thường, đôi bàn tay như bay, bày ra một bộ giá thế toàn lực phòng thủ. An Đức Lỗ như cơn lốc công tới mấy chiêu, đều bị hắn lập tức hóa giải.
Hứa Hải Phong bất mãn hừ một tiếng, Á Đặc Lan Đại cùng với Áo Khắc Đa cơ hồ đồng thời tiến lên một bước.
Bọn họ vừa động, người bên ngoài nhìn vào cũng không thấy có gì khác nhau, nhưng Hạ lão nhị bên trong đã không ngừng kêu khổ. Thân hình hai người này vừa động, Hạ lão nhị lập tức cảm thấy hai luồng sát ý lạnh như băng tuyết triệt cốt đã vững vàng khóa lại chính mình, hắn căn bản không cần ngẩng đầu, đã biết hai luồng sát ý là từ hai người phía sau An Đức Lỗ phát ra, chỉ nhìn chiêu thức công phu do hai người ấy bộc lộ, chính mình liền tuyệt đối không phải là đối thủ. Trong lòng hắn hối hận không thôi, nếu sớm biết rằng dưới trướng Hứa tướng quân này có nhiều cao thủ, đánh chết hai huynh đệ bọn họ cũng không dám đứng ra đối địch.
Lúc này An Đức Lỗ một chưởng đánh tới, tinh lực của Hạ lão nhị trong nháy mắt bị Á Đặc Lan Đại hai người kiềm chế hơn phân nửa, không chút suy tư thân hình chợt lóe, cánh tay đánh tới, đem một chưởng này của hắn ngăn cản lại. Đột nhiên, cánh tay An Đức Lỗ ngay lúc hai cánh tay hai người tương giao lại không hề dấu hiệu lách qua, trong lúc Hạ lão nhị ngẩn ra, một quyền của An Đức Lỗ đã nện thẳng lên bộ ngực của hắn.
Hạ lão nhị lảo đảo lui về phía sau mấy bước, khó thể tin nhìn trong ngực của mình, không chút cam lòng nhìn An Đức Lỗ, hắn đến chết không tin, trên thế giới này làm sao có người có thể giống như không có xương cốt, tùy ý chuyển động phương hướng của cánh tay, ý niệm cuối cùng trong đầu hắn chính là, chẳng lẽ người này không hề có xương cốt hay sao?
Hạ lão đại vừa mới điều tức xong, liền nhìn thấy vị đệ đệ duy nhất của chính mình thất khiếu chảy máu, chậm rãi ngã xuống, nhìn bộ dáng của hắn, đó là mười đã chết chín chín. Hắn gầm lên một tiếng, đang muốn cùng An Đức Lỗ liều mạng, đột nhiên cảm giác trước ngực đau xót, cúi đầu vừa nhìn, ỏ giữa ngực không biết từ khi nào đã có một cái lỗ thủng cỡ cái bát, khí lực toàn thân theo máu tươi cuồng phun ra, hắn miễn cưỡng giơ tay lên chỉ tới, hướng chỗ Hứa Hải Phong chỉ vài cái, miệng nói thầm vài câu, rốt cục cái gì cũng không nói ra, bùm một tiếng té ngã xuống đất.
Kỳ thật lấy lực liên thủ của Hạ thị huynh đệ, tuy không cách nào thắng được An Đức Lỗ, nhưng chịu trong trăm chiêu vẫn không thành vấn đề. Chỉ là hai người bọn họ nhiều năm qua tại Thương Châu tung hoành, Hạ lão đại nhất thời khinh địch, bị An Đức Lỗ đánh cho nội thương, phá đi lực liên thủ của bọn họ. Theo Á Đặc Lan Đại cùng Áo Lâm Đa tham gia chủ động phát ra sát khí nhiễu địch, Hạ lão nhị lo lắng bọn họ đánh lén, ít nhất một nửa chú ý đặt lên người bọn họ, không nghĩ tới An Đức Lỗ kỳ chiêu xuất ra, bị đánh đến ứng phó không kịp, hàm oan mà chết. Nếu hắn sớm biết An Đức Lỗ có tuyệt chiêu này, tất nhiên đã không bị mắc lừa.
Du Già công của An Đức Lỗ huynh đệ đột nhiên sử dụng, hiệu quả tốt nhất, nếu có phòng bị, thì uy lực sẽ giảm đi rất nhiều. Cũng là Hạ lão nhị không may, trong mệnh đã có tai kiếp này. Về phần một kích trí mạng cuối cùng cấp cho Hạ lão đại, chính là do thần tiễn Triết Biệt.
Từ Hạ thị huynh đệ ra mặt cho đến khi bọn họ thất bại bỏ mình, trước sau chẳng qua chỉ vài phút công phu, chúng nhân ở đây, ngoại trừ bên phía Hứa Hải Phong, còn lại tất cả đều sắc mặt đại biến. Lấy võ công của hai huynh đệ bọn họ còn không chịu nổi một kích, Hắc Kỳ quân có thể trong mấy tháng ngắn ngủi danh chấn thiên hạ hiển hách, quả nhiên là xứng đáng.
Sắc mặt Tằng Chí Hoành có bao nhiêu đặc sắc thì bộc lộ ra hết bấy nhiêu, thời khắc này hắn rốt cục thể nghiệm tới hàm ý lấy bất biến ứng vạn biến, ánh mắt nhìn về phía Hứa Hải Phong tràn ngập sợ hãi.
← Ch. 034 | Ch. 036 → |