Vay nóng Homecredit

Truyện:Thương Thiên Phách Huyết - Chương 367

Thương Thiên Phách Huyết
Trọn bộ 413 chương
Chương 367: Phục binh
0.00
(0 votes)


Chương (1-413)

Siêu sale Lazada


Ngọa Long thành, từ sau khi tòa danh thành không còn một bóng người rơi vào trong tay Khải Tát nhân, đã bị Khải Tát nhân giảo đến long trời lở đất.

Đặc biệt là tối hôm nay, vô số binh sĩ Khải Tát canh giữ những yếu đạo giao thông trong thành, bọn họ võ trang hạng nặng, toàn bộ tinh thần chăm chú, tùy thời chuẩn bị cho địch nhân đương đầu một kích.

Lúc này, Áo Bổn tông sư đang ở trong hoàng cung đột nhiên mở ra hai mắt đang khép hờ, nhẹ giọng nói: " Bọn họ quả nhiên tới."

Tại bên cạnh hắn, là một vị hán tử cao lớn anh tuấn, mũi của hắn rất cao, phảng phất như cây trụ kinh thiên, nên vô cùng làm cho người chú ý.

Đây là đệ nhất cao thủ thần điện kỵ sĩ đoàn vang danh nhiều năm tại Khải Tát, A Đức Bố Lạp Đức Cách Lý đội trưởng đại nhân.

" Đúng vậy, bọn họ tới, chúng ta cũng nên đi nghênh đón."

Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Cách Lý đội trưởng, trong tim Áo Bổn đột nhiên nổi lên một ý niệm cực kỳ cổ quái.

Trong thần điện kỵ sĩ đoàn, vô luận số lượng thần điện kỵ sĩ có bao nhiêu, nhưng mỗi một đời thủy chung sẽ xuất hiện ít nhất một vị cao thủ cấp tông sư.

Điểm này, vẫn luôn được xưng là kỳ tích của thần.

Cao thủ cấp tông sư sinh ra, là một chuyện cực kỳ ngẫu nhiên, hơn nữa còn là chuyện hiếm thấy.

Người luyện võ, chỉ cần có thiên phú cao, tập võ chuyên cần, đạt tới cảnh giới nhất phẩm điên phong, cũng không phải là việc khó.

Nhưng nếu muốn bước thêm một bước, đặt chân lên cảnh giới tông sư, đó chính là muôn vàn khó khăn.

Ở giữa chỉ cách một bước, nhưng dù nhìn gần trong gang tấc cũng có thể xem như xa cách thiên nhai để hình dung, cũng là cách diễn tả tốt nhất.

Nhưng thần điện kỵ sĩ đoàn có thể cam đoan mỗi một đời ít nhất cũng xuất hiện một vị tông sư, điều này cũng không ngẫu nhiên, bên trong càng lộ ra sự quỷ dị làm cho người khác tâm động.

Tuổi tác Cách Lý nhỏ hơn Áo Bổn thật nhiều, năm nay chỉ có trên dưới năm mươi.

Hắn là cường giả mới đặt chân lên cảnh giới tông sư mười năm về trước.

Chẳng qua, trước việc này, hắn chỉ là một gã vũ giả nhị phẩm bình thường.

Hắn có thể bước chân vào cảnh giới tông sư, là ngoài dự liệu của mọi người, dù là Áo Bổn năm đó cũng tuyệt đối không ngờ, kế nhiệm chức vụ thần điện tông sư lại chính là hắn.

Tông sư đời trước vào lúc lâm chung, lúc lựa chọn hắn làm người thừa kế cho chính mình, không người nào xem trọng chuyện này.

Nhưng kết quả cuối cùng lại vượt ngoài ý liệu của mọi người.

Khi A Đức Bố Lạp Đức Cách Lý từ trong mật thất thần điện đi ra, hắn không còn là một nhị phẩm cao thủ bình thường, mà là một vị cao thủ tông sư có thể so với bất cứ cao thủ nào trên thế gian.

Cũng từ ngày hôm đó, Áo Bổn đã biết, bên trong một ngàn năm lịch sử của thần điện, có một loại được xưng là mật thuật linh hồn truyền thừa.

Chính là loại mật thuật này, tạo ra sự kéo dài cho các đời tông sư của thần điện. Cũng khiến cho thế lực của thần điện mãi mãi phát triển tại Khải Tát, thẳng đến hôm nay đã phát triển đến cực hạn.

Căn cứ Ban Khắc La Phu Đặc cùng Cáp Lý lão nhân miêu tả, trong quân đội người Hán có ít nhất hai vị tuyệt đỉnh cường giả cấp tông sư.

Cuộc chiến đêm nay, khả năng bọn họ xuất hiện rất lớn.

Khải Tát đại đế cùng giáo hoàng bệ hạ mật nghị, vấn đề lớn nhất, chính là thỉnh ra vị đội trưởng danh dự này của thần điện kỵ sĩ đoàn. Hắn sẽ cùng Áo Bổn nghênh chiến hai vị tuyệt đỉnh cường giả người Hán kia.

Mà lúc này, bọn họ quả nhiên đã đợi được.

Trong bóng đêm mênh mông, hai bóng người phảng phất từ trong hư vô đột nhiên xuất hiện. Bọn họ một đoạn đường đi tới, tránh khỏi vô số tai mắt Khải Tát nhân, đi tới phụ cận hoàng cung.

" Hắc hắc...Quả nhiên không ra sở liệu của tiểu tử kia, Minh Đường lão đệ, hai người này ngươi chọn lựa một người đi." Lão đạo sĩ tóc bạc lương thương cảm ứng được hai luồng khí thế sắc bén phóng lên cao, bất đắc dĩ thở dài nói: " Lão nhân gia ta lớn tuổi như vậy, còn phải mệt nhọc bôn ba, ai..."

" Tùy tiện..." Lý Minh Đường cũng không ngẩng đầu lên, hắn lạnh băng nói một câu, theo sau hướng phương hướng sát khí truyền đến mà đi.

" Cái gì?"

Thái Ất chân nhân ngây ra, lắc đầu, tông sư như vậy thật sự không giống người thường, trước nay chưa từng thấy, thật không biết Hứa Hải Phong chiêu lãm được từ đâu.

Lão nhân gia thở ngắn than dài, nhưng hành động không chút nào chậm trễ, gắt gao đi theo Lý Minh Đường, trong nháy mắt đã biến mất trong đêm tối, phảng phất cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện qua, nơi này lại khôi phục vẻ yên tĩnh lúc ban đầu.

&&&&

Trong buổi tối nhất định không chút yên tĩnh này, tất cả mọi người đều dựa theo ý nguyện cùng ý định của mình hành động.

Khải Tát nhân trong thành đã sớm đề phòng sâm nghiêm, mỗi một địa đạo bị bọn họ tìm ra, đều có vô số Khải Tát nhân đang nghiêm trận chờ đợi.

Trong thành, vô số những cái ống thật dài được chôn thật sâu dưới đất.

Mỗi một cái ống, đều có hai binh sĩ Khải Tát cẩn thận lắng nghe.

Cho dù là trên mặt đất còn có địa đạo mà bọn họ tra xét không ra, bọn họ cũng sẽ không lo lắng.

Bởi vì chỉ cần có những cái ống này tồn tại, vô luận là ai, khi đi qua thông đạo bên dưới lòng đất, đều sẽ phát ra tiếng vang khác thường, mà bị bọn họ dọ thám biết ngay.

Nghĩ muốn đem đại bộ đội lặng yên không chút tiếng động đi tới, đã là việc không thể nào.

Toàn bộ Khải Tát nhân đang chờ đợi, bọn họ đang đợi Hán quân đến, chờ đợi những gia hỏa sắp tự chui đầu vào lưới.

Nhưng ở tại một địa phương mà ánh mắt bọn họ khó có thể với tới, có từng thân ảnh nhanh nhẹn quỷ mị xuất hiện trong đêm tối.

Bọn họ hành động mau lẹ, rơi xuống mặt đất lại lặng yên không một tiếng động, vốn chưa từng gợi lên sự chú ý của bất cứ kẻ nào.

Đây là một chi bộ đội chừng năm mươi người.

Là một trong những vương bài trong tay Hứa Hải Phong.

Cho dù là Hắc Kỳ quân anh dũng vô địch, có chút phương diện, cũng không thể sánh bằng bọn họ.

Bọn họ chính là bộ đội đặc chủng, là bộ đội đặc chủng do Hứa Hải Phong tỉ mỉ gầy dựng.

Đại quân người Hán rút lui khỏi Ngọa Long thành, nhưng cũng không đại biểu trong Ngọa Long thành không còn người Hán.

Nơi này còn lưu lại, do Lâm Gia Huy cầm đầu, kể cả Trịnh Pháp Sâm, Lữ Dương Danh bên trong, những cao thủ võ lâm đông đảo.

Chẳng qua Trương Trung có tính cách cảnh trực kia, tuy hắn cũng là nhất phẩm cao thủ nổi danh, nhưng Tương Khổng Minh lại chỉ thẳng tên bài trừ hắn ra khỏi danh sách hành động trong đêm nay.

Mục đích nhóm người này lưu lại cũng không phải quang minh chính đại hướng Khải Tát nhân khiêu chiến, bọn họ còn một nhiệm vụ khác, mà nhiệm vụ này lại quan hệ đến việc thắng thua của trận chiến này.

Cho nên, hết thảy những nhân tố có thể tạo thành khả năng thất bại, dù là vô cùng mỏng manh, Tương đại quân sư cũng quyết không thể cho phép nó tồn tại.

Một tiếng huýt sáo thật lớn kéo dài cắt qua bầu trời đêm yên lặng, tiếng cười già nua xa xa truyền ra, liên tục không dứt.

" Bọn họ tới." Lâm Gia Huy thở dài một cái, hắn lộ ra vẻ tươi cười vui mừng, nói: " Như thế nào ngay cả Thái Ất chân nhân lão nhân gia cũng tới, lão nhân gia tới lúc nào?"

Hắn đều quen biết bốn vị tông sư tính luôn Hứa Hải Phong tồn tại trong đại quân.

Vừa nghe xong, hắn đã biết tiếng huýt sáo là của Lý Minh Đường và tiếng cười to là của Thái Ất chân nhân.

Chẳng qua làm cho hắn cực kỳ kinh ngạc chính là dựa theo kế hoạch, lúc này nên tới đây hẳn là Lý Minh Đường cùng Hạ Nhã Quân hai vị tông sư mới đúng.

Thái Ất chân nhân cũng đến chứng thật là sự vui mừng ngoài ý muốn.

" Bọn họ hẳn là đã giao thủ." Trịnh Pháp Sâm đến gần bên cạnh hắn, trên mặt vị bắc phương nhất lưu cao thủ này, có một loại nanh cười gần như là tàn nhẫn: " Vậy có phải nên đến phiên chúng ta động thủ hay không."

" Đúng vậy, nên đến phiên chúng ta." Lâm Gia Huy nhe răng cười, quay người lại, hắn nhìn mọi người thấp giọng nói: " Các vị tiền bối, huynh đệ, nhiệm vụ lần này mọi người hẳn đã hiểu rõ trong lòng, ta nói lại thêm một lần."

Thanh âm của hắn tuy vẫn trầm thấp, nhưng bên trong đã bao hàm một tầng hung lệ khí: " Nếu có tổ nào không cẩn thận bị phát giác, lại không cách nào thoát khỏi mà rơi vào tay địch, nên làm thế nào cũng không cần ta nói."

Mọi người tiếp xúc hai tròng mắt lóe hung quang, đều rùng mình trong lòng, dù là Trịnh Pháp Sâm cùng Lữ Dương Danh hai cao thủ thành danh mấy chục năm cũng cảm thấy rùng mình.

" Việc hôm nay, nếu thành công, mỗi người đều lập công lớn, lấy sự nhân đức của chủ công, quả quyết sẽ không làm mọi người thất vọng. Nhưng nếu có sai lầm, vậy cho dù ta chịu buông tha cho các vị, Tương đại quân sư cũng quyết không bỏ qua, có phái diệt phái, không phái diệt môn, các vị ghi nhớ trong lòng."

Thanh âm lạnh như băng không ẩn chứa một tia ấm áp truyền vào trong tai mọi người, thổi qua trong lòng, ai nghe qua đều phát ra sự sợ hãi thật sâu trong lòng, Tương Khổng Minh, hắn tuyệt đối có thực lực này, cũng tuyệt đối có thể làm được.

" Phú quý hiểm trung cầu, chúc các vị may mắn."

Lâm Gia Huy vung tay lên, nói: " Xuất phát..."

Năm mươi người chia hai một tổ, chia làm hai mươi lăm tổ, hướng tới lộ tuyến đã thành thuộc nhanh chóng phóng đi.

Lúc Khải Tát nhân vào thành, liền sớm lục soát khắp thành.

Nhưng những binh lính phụ trách lục soát, đều là người bình thường, lại làm sao tìm được những nhân vật giang hồ võ công trác tuyệt.

Cho dù ở trong binh lính Khải Tát, cũng có một ít hạng người tinh thông võ công.

Nhưng binh lính đảm nhiệm lục soát võ công cao nhất cũng chỉ chừng tam phẩm, nghĩ muốn nhờ bọn họ phát giác ra được đội ngũ do thứ nhất phẩm đến nhất phẩm đỉnh cấp cao thủ tạo thành, không thể nghi ngờ chính là người si nói mộng.

Ngọa Long thành so sánh với kinh sư người Hán, quả thật có điều không bằng.

Nhưng rốt cục nó cũng là một tòa thành hùng vĩ có thể dung nạp được hai mươi vạn người cùng ở lại.

Hai mươi vạn người, đó là một số lượng khổng lồ cỡ nào, nếu nghĩ muốn trong đó ẩn tàng năm mươi người, giống như là đem năm mươi cây kim bỏ vào trong biển rộng.

Nghĩ muốn tìm được bọn họ, khó khăn cũng chẳng khác gì như biển rộng tìm kim.

Đương nhiên, nếu là Áo Bổn tông sư hay Cách Lý đội trưởng suất lĩnh thần điện kỵ sĩ đoàn cùng nhất phẩm cao thủ của Khải Tát tự mình xuất thủ sưu tầm, có lẽ có thể như mèo mù vớ chuột chết bắt được vài người.

Nhưng lấy thân phận của bọn họ, lại làm sao đi làm những việc nhỏ nhặt này.

Ba ngày, suốt ba ngày, những tinh anh chân chính của võ lâm phương bắc, phân tán trong các khu vực trong thành, bọn họ ăn lương khô, uống nước lã đã được chuẩn bị sẵn.

Thẳng đến hôm nay, bọn họ mới len lén tụ tập cùng một chỗ.

Bọn họ đang đợi, chờ đợi Lý Minh Đường cùng Thái Ất chân nhân hấp dẫn ánh mắt Khải Tát nhân, chỉ có những cao thủ của Khải Tát đều đem lực chú ý đến địa phương những vị tông sư đang đại chiến, bọn họ mới có thể thuận lợi hoàn thành được mục đích của mình.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-413)