Vay nóng Tima

Truyện:Thương Thiên Phách Huyết - Chương 371

Thương Thiên Phách Huyết
Trọn bộ 413 chương
Chương 371: đại loạn
0.00
(0 votes)


Chương (1-413)

Siêu sale Lazada


Trong Ngọa Long thành, có những địa phương không ngừng đột nhiên dấy lên hùng hùng đại hỏa.

Thế lửa to lớn, mãnh liệt, rõ ràng khác hẳn với lẽ thường.

Nếu nói không người cố ý phóng hỏa, tuyệt đối sẽ không người nào tin tưởng.

Nhưng vô luận đông đảo tướng lãnh Khải Tát hạ lệnh tìm kiếm thế nào, bọn họ cũng tìm không ra tặc nhân đã phóng hỏa.

Một ống sắt bịt kín, thiêu đốt một cây nến ngắn ngủn, khi cây nến cháy hết, ánh nến tự nhiên liền lan đến hỏa mỡ trong ống sắt. Bên dưới ống sắt, lại càng liên tiếp với thạch mỡ bên ngoài, một khi dẫn lửa, lập tức sẽ tạo thành đại hỏa lan tràn ngập trời.

Thủ đoạn này vốn cũng không phức tạp, Tương Khổng Minh trải qua vô số lần thí nghiệm, đối với việc làm sao che giấu ánh nến, làm sao cam đoan thoáng khí, đã nhiều lần sửa lại, cây nên dài ngắn cũng được nghiên cứu kỹ lưỡng, được đặc chế chuyên môn.

Trải qua suốt một năm nỗ lực cuối cùng không hề uổng phí, tại hoàn cảnh quan trọng trước mắt, không có một ống sắt nào hư hỏng, toàn bộ thuận lợi hoàn thành sứ mạng của mình.

Tuy thời gian bốc lửa có sớm có chậm, nhưng hơn kém cũng không quá lớn, nhất thời, khắp thành đều là ánh lửa bay múa hùng hùng.

Trên con đường thu xếp lộ tuyến dẫn lửa, Tương Khổng Minh cũng đã nhiều phen tính toán, hỏa mỡ khi lan tràn ra, trên cơ bản có thể nhiễu thành vòng tròn.

Cho dù có một, hai ống sắt không dẫn dắt được hỏa mỡ, nhưng khi toàn thành đều lâm vào lửa lớn, lại làm sao lọt ra phiến khu vực nào không bị lửa lan đến.

Đại hỏa cũng không phải thoáng chốc đã thiêu cháy khắp toàn thành, chỉ là lấy hỏa mỡ làm mồi dẫn, đem những phòng xá phụ cận thiêu cháy, sau đó mới tiếp tục lan tràn.

Mà lúc này, gió lớn khởi lên. Gió trợ thế lửa, lửa mượn gió thổi, đại hỏa đầy trời lại càng lan tràn nhanh tới mức không thể thu thập.

Khói đặc cuồn cuộn, che kín bầu trời. Ngọa Long thành lâm vào trong một mảnh khủng hoảng.

Khải Tát đại đế cũng không có đem toàn bộ bộ đội tiến trú trong thành, bởi vì Ngọa Long thành tuy lớn, nhưng cũng không cách nào dung nạp số lượng quân đội nhiều như vậy.

Có thể tiến vào trong thành, chỉ có hơn mười vạn người, chiếm cứ ba hành nhân số của Khải Tát quân đoàn.

Sở dĩ có nhiều bộ đội như vậy, một là muốn lục soát khắp thành, hai là Khải Tát nhân cứ nghĩ mình đang chủ động, tạm thời nghĩ rằng cuộc chiến trong đêm nay, người Hán sẽ từ địa đạo phát động phản công.

Nên mười vạn người, đã là bảo chướng thấp nhất.

Chẳng qua thời khắc này, toàn thành đã hoàn toàn hỗn loạn, mười vạn đại quân không thể nghi ngờ liền trở thành một sự vướng víu khổng lồ.

Đối mặt lửa lớn ngập trời, bản năng muốn sống của loài người chiến thắng kỷ luật của quân đội. Những bộ đội có thể tuân thủ quân kỷ như trước, tuyệt đối chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nếu bản thân ở chốn này mà còn có thể cam đoan không có một chút hỗn loạn, trong thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có một mình Hắc Kỳ quân của Hứa Hải Phong.

Vô số đám người chen chúc chật chội, bọn họ nghĩ muốn thừa dịp lửa lớn còn chưa khép lại, có thể nhanh chân chạy thoát ra khỏi thành.

Nhưng nhân số càng nhiều, hỗn loạn lại càng không thể tránh khỏi.

Mỗi một khắc đều có người bị xô ngã, bị đồng bọn chém chết, ở chỗ này, mạng sống cùng kỷ luật đều biến thành thứ không đáng giá tiền.

Vì cầu mạng sống của chính mình, chỉ có từ trong đám người chen chúc tìm ra một con đường sống.

Đồng đội ngày hôm qua hiện tại trở thành chướng ngại lớn nhất trên con đường tìm sự sinh tồn.

Lại càng có người không chịu được loại khủng hoảng tuyệt vọng này, bọn họ rút ra binh khí, ra sức chém giết, nghĩ muốn từ nơi này mở ra một con đường máu.

Tiếng chửi mắng ồn ào, một đội trọng giả bộ lực lượng mạnh mẽ tay cầm trường thương, bọn họ võ trang hạng nặng, ngạnh sanh từ trong đám người chen chúc mở ra một con đường máu.

Binh lính nào muốn tới gần bọn họ, đều sẽ bị họ vô tình đâm thủng thân thể, lập tức mệnh táng đương trường.

Hành động của bọn họ rất nhanh khởi lên lòng phẫn nộ của người khác, nhưng bọn lính khác có thể làm được, chính là tìm kiếm con đường sống ở nơi khác, mà không phải tiến lên liều mạng cùng bọn họ, bởi vì bọn họ là thân vệ của Khải Tát đại đế, sự xuất hiện của bọn họ, liền đại biểu, hiện tại đi qua nơi này chính là Khải Tát đại đế.

Không người nào dám cùng hắn cướp đoạt đường sống, bởi vì thứ thương lạnh như băng sẽ sớm hơn một bước đưa bọn họ vào trong địa ngục.

Theo Khải Tát đại đế, là cao quan cùng thân vệ của bọn họ.

Những người này tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng cuối cùng bọn họ cũng là nhóm đầu tiên thuận lợi mở con đường máu tẩu thoát, ở chốc lát sau, trước khi lửa lớn bao phủ toàn bộ Ngọa Long thành, bọn họ đã thông qua cửa thành, đi tới nơi trú quân bên ngoài.

Bởi vì bọn họ là giai cấp đặc quyền, có được quyền lực vô tận để quyết định vận mệnh người khác, bọn họ là những đại quý tộc đứng trên đỉnh cao nhất của quyền lực, cho nên bọn họ có tư cách chạy ra khỏi cõi chết đầu tiên.

Ra khỏi cửa thành, Khải Tát đại đế quay đầu nhìn lại, đại hỏa hùng hùng đầy trời đem phía chân trời chiếu rọi sáng lòa.

Hắn đưa mắt nhìn Ban Khắc La Phu Đặc đang đứng bên cạnh, trong lòng còn sợ hãi, nếu không phải có hắn thông tri kịp thời, chính mình làm sao có thể quyết định thật nhanh như thế.

Nếu đợi tra ra nguyên nhân lửa cháy rồi mới thoát đi, chỉ sợ giờ này hắn đã không còn thoát được.

" Đi...hồi doanh."

" Đại đế, binh lính của chúng ta còn bị vây ở trong thành..."

Một vị đại quý tộc thấp giọng nói.

Lạnh lùng nhìn hắn, thanh âm Khải Tát đại đế không ẩn chứa một tia cảm tình: " Chúa sẽ phù hộ bọn họ."

Ban Khắc La Phu Đặc rùng mình, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, mười vạn binh mã trong thành, có bảy phần là hộ vệ quân do thần điện chiêu mộ đông chinh, mà bên trong còn có cả thần điện kỵ sĩ đoàn mà giáo đình vẫn luôn dùng họ làm niềm kiêu hãnh.

Đúng lúc này, phương hướng thành đông, đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, hơn nữa càng lúc càng lớn.

Khải Tát đại đế biến sắc, nói: " Người Hán tới, tụ họp binh mã, chuẩn bị nghênh địch."

&&&&

Ngoài thành, xa xa, truyền đến tiếng vó ngựa kịch liệt.

Ngả Bối Nhĩ lập tức hạ lệnh, toàn quân chuẩn bị chiến đấu.

Trọng giả bộ bộ binh, bày ra một đội hình phòng thủ dày đặc.

Thứ thương dài ba thước khoác lên vai đồng bọn phía trước, bọn họ nghiêm trận chờ đợi.

Từ sau khi ở trên trăm dặm bình nguyên bị Hắc Kỳ quân giết hại, Ban Khắc La Phu Đặc cùng Ngả Bối Nhĩ đồng thời ý thức được, có thể cùng Hắc Kỳ quân đối kháng, chỉ có trọng giả bộ quân đoàn. Chỉ có nhân số những trọng giả bộ giáp sĩ vượt qua bọn họ mấy lần mới có thể ngăn cản được cơn lũ màu đen kia.

Mà cuộc chiến hôm nay, suất trước tiến đến, tám chín phần mười sẽ là thiên hạ thiết quân danh rền vũ nội.

Cho nên trú tại thành đông này chỉ có hai vạn quân, đều là những trọng giả bộ bộ binh trang bị chỉnh tề, đang chờ phân phó.

Một tiếng hiệu lệnh, bọn họ dọn xong đội hình, chờ đợi trận chém giết sắp đến.

Chỉ là phía xa xa, những kỵ sĩ trên lưng ngựa gào thét một tiếng, mấy ngàn người phóng ngang qua, bọn họ dọc theo hai bên sườn trọng giả bộ binh đoàn phóng thẳng về phía sau bọn họ.

Đối với trọng giả bộ binh đoàn bày trận ngay trước mắt, bọn họ căn bản không có tâm tư đi giằng co hoặc chiến đấu.

Ngả Bối Nhĩ trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ phóng tới dưới thành tường, với trí tuệ của hắn, vô luận như thế nào cũng nghĩ không thông vì sao bọn họ phải làm như vậy.

Chẳng lẽ bọn họ muốn chạy vọt vào Ngọa Long thành đang thiêu đốt hùng hùng đại hỏa hay sao?

Hoặc là bọn họ không muốn cùng hai vạn người giao thủ, mà là một công kích tan vỡ hơn hai mươi vạn đại quân ngoài thành hay sao?

Bọn họ điên rồi?

Một mũi lệnh tiễn từ trong đội ngũ Hắc Kỳ quân phóng ra ngoài, nương theo tiếng rít chói tai, dưới bầu trời vẽ ra một dấu vết bắt mắt.

" Tới..."

Trong thành, thành viên bộ đội đặc chủng vui mừng kêu lên. Lâm Gia Huy vung tay, nói: " Đi."

Cửa thành đông, một đám binh lính Khải Tát quần áo hỗn loạn liều mạng xông ra cửa thành chen chúc trước mặt.

Cả đám thân cường lực tráng, lực mạnh như trâu, đẩy xô không chút lưu tình, dọc theo đường đi không biết có bao nhiêu người bị bọn họ đánh ngã lăn lóc.

Vô số tiếng mắng, từ phía sau bọn họ vang lên, nhưng vào lúc này cũng không ai dám động thủ khiêu khích.

Bọn họ đối với biến cố phía sau không nghe không hỏi, chỉ biết công kích thẳng về phía trước, qua năm ải, trảm sáu tướng, rốt cục thuận lợi ra khỏi cửa thành.

Trong hỗn loạn, không người nào chú ý tới, bên dưới mũ giáp che kín, lại là những gương mặt phương đông.

Ra khỏi cửa thành, đâm đầu mà đến chính là một mảnh quang mang màu đen lấp lánh dưới ánh lửa chiếu rọi làm cho người ta sợ hãi.

Khải Tát nhân tâm lý đang hoảng loạn đột nhiên nhìn thấy Hắc Kỳ quân đại phát thần uy ở mấy ngày trước trên chiến trường, trong lòng đều run sợ, cũng không biết là ai kinh hô một tiếng, lập tức bỏ chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Nhưng ngoài ý liệu của bọn họ, bọn kỵ sĩ Hắc Kỳ quân cũng không hề giết đi tới.

Bọn họ ngừng lại cách cửa thành chừng trăm thước, lạnh lùng nhìn đám người hỗn loạn không chịu nổi kia.

Một tiếng hò hét, đội binh lính Khải Tát vừa ra sức chém giết vọt ra cửa thành kia dưới ánh mắt của mọi người, đột nhiên hướng Hắc Kỳ quân phát động công kích.

Những Khải Tác binh sĩ phía sau bị tinh thần hi sinh của bọn họ làm dao động, vì che giấu cho đồng đội của chính mình, bọn họ không ngờ lại không tiếc bản thân tiến lên nghênh địch.

Những binh sĩ Khải Tát mới vừa rồi còn mắng to sau lưng bọn họ không người nào không xấu hổ cúi đầu xuống.

Lục tục có chút Khải Tát dũng sĩ đi theo phía sau năm mươi người kia, hướng Hắc Kỳ quân phát động công kích.

Nhưng một chuyện khiến cho bọn họ càng thêm kinh ngạc đã xảy ra.

Mã đội Hắc Kỳ quân từ giữa chợt tách ra, lộ ra năm mươi chiến mã không người cưỡi, năm mươi danh Khải Tát nhân kia nhảy lên, mỗi người một con, không nhiều không ít.

Những Khải Tát binh sĩ phía sau kinh ngạc ngừng chân, nhưng bọn họ lập tức phát giác tiêu thương màu đen phủ đầy trời như mưa không ngừng hạ xuống.

Ra lệnh một tiếng, bọn kỵ sĩ Hắc Kỳ quân thúc ngựa, đem năm mươi kỵ kia vây quanh ở giữa, lập tức giục ngựa, một đoạn đường tuyệt trần mà đi.

Ở phía sau bọn họ, những Khải Tát nhân nhìn thấy biến cố này nhìn nhau, bọn họ căn bản không hiểu là chuyện gì xảy ra.

" Gian tế..."

Một người chợt tỉnh ngộ, lớn tiếng kêu lên.

Theo sau, thanh âm mắng mỏ lại vang lên, chỉ là dù họ có mắng cỡ nào, cũng không dám thúc ngựa đuổi theo.

Ngả Bối Nhĩ cũng không biết biến cố phát sinh trước cửa thành, hắn nhìn thấy Hắc Kỳ quân đi tới trước cửa thành, dừng lại chốc lát, lại vọt đi lên, trong lòng kinh hãi liền vội vàng hạ lệnh nghênh địch.

Chỉ là khi hắn thiên tân vạn khổ bày ra được đội hình, Hắc Kỳ quân lại lần nữa vọt qua khu vực trú phòng của bọn họ, đối với những trọng giả bộ bộ binh đang võ trang hạng nặng nghiêm trận chờ đợi kia làm như không để ý, liền giục ngựa giơ roi, xa độn mất hút.

Nhìn theo bóng lưng bọn họ, trong lòng Ngả Bối Nhĩ đột nhiên nổi lên cảm giác bị người trêu chọc.

Chỉ là đội ngũ này hắn từng nhìn thấy qua, cũng từng giao thủ, nhưng cử động như vậy, cũng tuyệt đối chưa từng nhìn thấy.

Bọn họ đi tới làm gì? Đi dạo đường cái sao...

&&&&

Ngay khi trong thành lòng người bàng hoàng, đang lúc chạy trốn trối chết.

Trong hoàng cung Ngọa Long thành, bốn bóng người vẫn ngưng lập bất động như trước.

Xa xa, đột nhiên truyền đến tiếng huýt sáo thật dài, thanh động chín tầng trời.

Một người đột nhiên mở hai mắt ra, hắn lui ra phía sau một bước, khí thế ngưng trọng trước người lập tức như băng tan rã, không còn tồn tại.

Ở bên cạnh hắn, một lão đạo nhân kinh ngạc hỏi: " Lý Minh Đường, nên đi sao?"

Khuôn mặt lạnh lùng không có gì biến hóa, chỉ từ trong miệng phun ra một chữ: " Phải."

Biểu hiện kỳ dị của hai người họ, lập tức làm cho Áo Bổn cùng Cách Lý chú ý. Chẳng qua bọn họ cũng đồng dạng không thừa dịp cơ hội tốt này phát động thế công.

Bởi vì bọn họ cũng không hiểu rõ hai người này có ý đồ gì.

" Hôm nay lửa cháy, dù là thắng các ngươi, cũng thắng không hay, không ngại ngày sau tái chiến."

Thái Ất chân nhân vuốt râu, đột nhiên nói ra một câu.

Tuy tinh thần bốn người toàn bộ chăm chú giằng co, nhưng tình huống trong thành biến hóa quả thật quá lớn, cho dù bọn họ không muốn chú ý cũng là việc quyết không thể nào.

" Được..." Vô luận là Áo Bổn, hay Cách Lý, bọn họ đồng thanh đáp ứng xuống.

Trong lòng bọn họ quá nhiều lo lắng, dù sao ở lúc này mỗi một khắc đều có người ngã xuống, hơn nữa càng làm cho bọn họ không thể tưởng tượng chính là song phương quyết chiến trong thành, lại mặc cùng loại quân phục bổn quốc như nhau.

Chẳng lẽ, có người tạo phản?

Thái Ất chân nhân cười lớn một tiếng, lôi kéo Lý Minh Đường nhanh chóng đi xa.

Lấy thân thủ của bọn họ, nghĩ muốn toàn diệt đại đội vạn người, đó là việc quyết không khả năng.

Chẳng qua nếu chỉ cầu thoát thân bỏ đi, chứng thật chẳng có gì là khó.

Thái Ất chân nhân hai người gọi nhau một tiếng, hướng phương hướng Hắc Kỳ quân rời đi đuổi theo.

" Chuyện gì xảy ra?" Cách Lý bắt được cổ họng một gã binh lính, dò hỏi.

Tên binh lính kia nỗ lực đẩy vài cái, nhưng bàn tay trên cổ vẫn bất động, hắn vô cùng kinh hoàng, kinh hô: " Giáo hoàng bệ hạ bị đâm, trong thành nổi lên lửa lớn."

" Cái gì?" Lực đạo trong tay Cách Lý càng tăng thêm gấp đôi, tên binh lính kia làm sao chịu nổi, chớp mắt, thiếu chút nữa đương tràng khí tuyệt bỏ mình.

Những lời này có sự trùng kích to lớn cỡ nào đối với Cách Lý, dĩ nhiên với cấp bậc tông sư như hắn cũng khó thể tự chủ.

" Cách Lý..." Áo Bổn thở nhẹ một tiếng, Cách Lý lập tức tỉnh táo lại, buông lỏng hai tay.

" Là ai làm được?"

" Nghe nói là gian tế người Hán."

" Gian tế? Người Hán?"

Trong thanh âm Cách Lý bao hàm hận ý ngập trời khắc cốt minh tâm.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-413)