← Ch.068 | Ch.070 → |
" Các ngươi đều loạn ở đây làm gì? Là ai đạp hư doanh trướng vậy hả, tản ra hết cho ta, trở về, ngu ngốc..." Tương Khổng Minh ra doanh trướng, lại phát hiện bên ngoài một đống hỗn độn, mấy quân doanh lều trại gần bên đều sụp đổ, không khỏi lớn tiếng quát mắng.
Không biết có phải nguyên nhân sau khi hắn uống huyết tửu nên có được trí tuệ cao nhất, tóm lại, ngoại trừ mệnh lệnh trực tiếp của Hứa Hải Phong, những huyết tửu chiến sĩ khác đều vô điều kiện phục tùng sự chỉ huy của hắn, đây cũng là lý do huynh đệ An Đức Lỗ lại nghe theo mệnh lệnh, bồi hắn đi đào phần mộ tổ tiên của người ta.
Nghe xong lời của hắn, đám người bắt đầu tản ra, về phần Tần Dũng đang muốn theo mọi người rời đi, lại bị Hứa Hải Phong gắt gao nắm chặt ống tay áo không tha.
Theo Hứa Hải Phong nhìn xem, Tần Dũng dương khí sung túc, dù là hồn ma quỷ quái, cũng phải khiếp sợ ba phần. Huống chi, thân hình cao lớn tráng kiện của Tần Dũng làm cho người ta có được một cảm giác vô cùng an toàn, có hắn thủ vệ bên người, ít nhất trong tâm lý cũng thấy tốt hơn nhiều.
Tương Khổng Minh chứng kiến đám người tán đi, đi tới trước mặt Hứa Hải Phong, thi lễ, hỏi: " Chủ công vì sao đột nhiên phất tay áo bỏ đi, chẳng lẽ có điều gì bất mãn sao?"
Hứa Hải Phong kinh hồn vi định, hắn đương nhiên biết là do Tương Khổng Minh giở trò quỷ, chỉ là do mình nhìn không ra hắn làm gì, không khỏi nổi giận, chỉ Tương Khổng Minh nói: " Hay cho Tương quân sư ngươi, diễn hí làm cho ta hoảng sợ, là nguyên nhân tại sao?"
Tương Khổng Minh lắc đầu, chậm rãi nói: " Học sinh không có diễn kịch gì, mới vừa rồi tướng quân nhìn thấy, đều là do dị năng đoàn dùng bản lãnh chân thật biểu diễn."
" Bản lãnh chân thật? Ngươi là nói, chén rượu có thể tự mình di động, khô lâu có thể sống lại, còn có... nó đột nhiên biến mất, đó là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ có thể nhờ vào bản lãnh chân thật làm được sao?" Hứa Hải Phong không tin nói, nếu đổi lại là một người khác, hắn đã sớm hạ lệnh bắt lại, trị tội dùng lời hư ảo mê hoặc người khác.
" Đúng là như thế, hành động vừa rồi là do từ số 1 đến số 3 ba người bọn họ phối hợp mà thành, cũng không có gì giả dối. Nguyên nhân chính là vì bọn họ có được năng lực đặc thù này, cho nên học sinh mới hy vọng có thể tập trung bọn họ lại, biên chế thành một đội độc lập, dễ dàng sử dụng." Tương Khổng Minh giải thích.
Hứa Hải Phong nửa tin nửa ngờ, suy nghĩ chốc lát, hỏi: " Đã như vậy, vì sao trước kia chưa từng nghe nói bọn họ có loại năng lực này?" Dị năng đoàn này được điều động từ trong Hắc Kỳ quân, mà nếu trong Hắc Kỳ quân có người nắm giữ được năng lực kinh khủng như vậy, sao lại không có ai biết.
" Chủ công minh giám, thành viên của dị năng đoàn, học sinh cũng chỉ mới xác định từ hai ngày trước, về phần trước kia, dị năng này đương nhiên là còn chưa được đào móc ra." Tương Khổng Minh không thể không đắc ý nói.
Hứa Hải Phong cau mày, ngẩng đầu nhìn mặt trời đỏ tươi, nghĩ thầm cho dù là quỷ, chỉ sợ cũng không khả năng ở trong khí trời ban ngày tốt như vậy mà đi ra, đối với lời của Tương Khổng Minh cũng đã tin bảy tám phần. Chỉ là chuyển niệm lại nghĩ, nghi hoặc nói: " Cái gì mà đặc...đặc gì của ngươi, đến tột cùng là thứ gì vậy?"
Tương Khổng Minh bất đắc dĩ cười nói: " Học sinh chỉ biết, lấy người của thời đại này sẽ không cách nào tiếp nhận chuyện này, đặc dị công năng là năng lực đặc thù do một số người không tầm thường biểu hiện, nhưng lại vượt ra khỏi năng lực giải thích của khoa học hiện đại. Nói cách khác, ta cũng không biết làm sao giải thích với ngài nguyên lý của loại năng lực này, nhưng nó đích thật là có tồn tại."
Hứa Hải Phong càng nghe thì càng hồ đồ, nhìn người xung quanh đã tản đi hết, hắn có lòng muốn vào trong trướng, nhưng trong lòng lại còn cố kỵ. Đột nhiên trong lòng vừa động, nghĩ đến người già trong nhà từng nói qua, vô luận là lệ quỷ như thế nào, đều không thể hoành hành dưới ánh nắng mặt trời, trong lòng lập tức liền có tính toán: " Quân sư, ngươi nói đó không phải là quỷ, vậy ngươi để cho bọn họ tới đây biểu diễn một lần, ta sẽ tin ngươi."
Tương Khổng Minh nhẹ lay động quạt lông, mỉm cười nói: " Chỉ là nhấc tay thôi, chuyện có đáng gì."
Nói xong liền phân phó một tiếng, mấy quân sĩ từ trong doanh trướng dời bàn cùng chén rượu ra ngoài, nhưng bộ khô lâu bị một chưởng toàn lực của Hứa Hải Phong đánh cho nát bấy, dù là Tương Khổng Minh có thần thông lớn gấp đôi, cũng không cách nào hồi phục lại như cũ, cũng may tên biến thái hắn, đã sớm góp nhặt hơn mười bộ bạch cốt, mặc dù về chất lượng không thể so sánh với bộ đầu tiên, nhưng chọn đại một bộ, cũng miễn cưỡng sử dụng.
Tương Khổng Minh thậm chí có lòng cẩn thận quá mức, hắn sai chúng quân sĩ đoàn đoàn vây quanh khối địa phương này, nếu có người đứng phương xa theo dõi, chỉ có thể nhìn thấy một đám người tụ tập cùng một chỗ, về phần làm việc gì, chỉ là mù mắt không thấy được.
Chuyện này dù sao làm người ta quá mức sợ hãi khi nghe nói, Tương Khổng Minh biết rõ nếu vận dụng đặc dị công năng thích đáng, đối với xã hội hiện đại còn tạo thành sự trùng kích lớn biết bao nhiêu, hơn nữa trọng yếu nhất là, đây mới là thực lực chân chính của Hắc Kỳ quân, cho nên đối với việc giữ bí mật, hắn vô cùng thận trọng, cần phải làm không chút sơ hở, mà ngay cả chủ tớ Lâm Uyển Nhàn ba người cũng bị hắn hạ lệnh giam lỏng, không được đến xem.
Mặt trời nhô cao, ánh nắng sáng rọi, nhưng một màn quỷ dị lại tái diễn.
Chẳng qua vào lúc này, Hứa Hải Phong sớm có chuẩn bị, mà Tần Dũng vốn không tâm phế lại thấy vô cùng hứng thú. Duy nhất khác hẳn chính là, khi khô lâu đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện trước mặt hắn, hắn đã dùng bàn tay to như chiếc quạt đem đầu lâu của bộ xương ngạnh sanh bóp nát.
Tương Khổng Minh không dám chỉ trích Hứa Hải Phong, nhưng đối với Tần Dũng cũng không hề cố kỵ, nhìn hắn bóp hư bộ xương do mình thiên tân vạn khổ mới làm ra, sắc mặt trầm xuống, lập tức liền muốn chửi mắng một trận.
Tần Dũng trời không sợ, đất không sợ, duy nhất chỉ sợ hãi hai người, ngoại trừ Hứa Hải Phong thì chính là Tương Khổng Minh. Biết chọc họa, chứng kiến sắc mặt bất thiện của Tương Khổng Minh, hắn không nói hai lời, xoay người bỏ chạy, chỉ để lại Tương Khổng Minh không kịp ứng phó đang chỉ vào bóng lưng của hắn mà nổi lôi đình.
Đã biết việc này quả thật không quan hệ gì tới quỷ quái, lòng can đảm lập tức lớn rất nhiều, Hứa Hải Phong ưỡn ngực, nghĩ đến biểu hiện thất thố vừa rồi, liền phát giác ra có chút xấu hổ, thân là thống lĩnh đại nhân của Hắc Kỳ quân tới ba ngàn người, lòng can đảm còn nhỏ không bằng một tướng lãnh dưới trướng. Chẳng qua ngẫm lại không thể so sánh Tần Dũng theo lẽ thường, vì vậy liền thấy thư thái.
Đối mặt Hứa Hải Phong đã không còn sợ hãi, Tương Khổng Minh giải thích: " Công năng đặc dị của số 1 là thuật nhiếp vật, của số 2 là thuật thao túng, nhưng hắn chỉ có thể thao túng thi thể cùng khô lâu, còn số 3 thì phi thường hiếm thấy, đó là thuật truyền tống, có thể đem mục tiêu muốn truyền tống không dấu vết vận chuyển đến địa điểm chỉ định, chỉ là tinh thần lực của hắn không đủ, chỉ có thể khuân vác được vật thể trong vòng trăm thước. Về phần những người khác, tinh thần lực bọn họ thật mạnh, có dị năng kỳ công khác."
Hứa Hải Phong gật đầu nói: " Lợi hại lợi hại, không phải bản thân thể nghiệm, thật đúng là không cách nào biết bọn họ lợi hại."
Tương Khổng Minh cười to nói: " Kỳ thật công năng đặc dị cũng không có gì rất giỏi, đối với người bình thường mà nói, võ công cũng là một loại công năng đặc dị."
Hứa Hải Phong cười nhạt, nói: " Quân sư không thông võ công, không nên nói bậy, hôm nay võ công của bổn tướng quân dù chưa đại thành, nhưng tốt xấu cũng là thứ nhất phẩm cao thủ, nếu luyện võ công cũng có thể luyện thành cái gì mà thuật nhiếp vật, thuật thao túng hay thuật truyền tống, sao ta lại không biết."
" Chủ công không cần nghi vấn, xin hỏi chủ công, lấy võ công của thiên hạ tam đại tông sư có làm được khả năng đả thương người trong vô hình, cách không thủ vật không?"
Hứa Hải Phong trầm ngâm chốc lát, rốt cục nói: " Đả thương người trong vô hình không phải là việc khó, nhưng...cách không thủ vật...lấy tu vi nội lực của bọn họ, hẳn là có thể làm được." Trong truyền thuyết, võ công luyện đến cực hạn, có thể cách không thủ vật, lấy tính mạng người trong vô hình, tuy trước mắt Hứa Hải Phong còn làm không được, nhưng cũng không thể nói tam đại tông sư cũng làm không được.
" Đúng vậy, vậy năng lực đó chẳng phải là cực kỳ tương tự như thuật nhiếp vật." Tương Khổng Minh hỏi ngược lại.
Hứa Hải Phong lập tức á khẩu không trả lời được, tam đại tông sư là nhân vật thế nào, cho dù chuyện bọn họ có thể làm được, lại há dễ dàng cho hắn có thể tùy ý bắt chước: " Ý tứ quân sư là nói, bọn họ đã có thể so với tam đại tông sư?" Nói xong, chính mình cũng lắc đầu, lập tức phủ nhận khả năng ấy.
Tương Khổng Minh cười nói: " Đương nhiên không thể nói như vậy, võ công luyện tới cảnh giới này, đã tương đương với một loại công năng đặc dị khác, tạm thời xưng là công năng đặc dị ngoại nguyên tính. Mà ta phát hiện ra cũng chỉ gọi là công năng đặc dị nội nguyên tính, cũng xưng là lục thần thông, tức là thiên nhãn thông, thiên nhĩ thông, tha tâm thông, số mệnh thông, thần cảnh thông, lậu tẫn thông."
Hứa Hải Phong nghe được vô cùng thú vị, hỏi: " Có gì khác nhau?"
" Công năng đặc dị nội nguyên tính là từ thanh thiếu niên bồi dưỡng cùng kích phát đặc dị công năng, chỉ là lẻ loi, hơn nữa không đủ ổn định, đơn giản mà nói, chỉ là bản lãnh trời sinh, không cần thông qua tu luyện, chỉ cần được điều kiện nhất định nào đó kích phát sẽ sinh ra. Mà như tam đại tông sư, là thông qua nỗ lực rèn luyện tinh khí bản thân, tiến tới cảnh giới luyện thần, hai bên không thể so sánh."
" Trung Hoa võ học như biển rộng khôn cùng, nhưng chỉ một câu nói thượng sĩ nói luyện thần, trung sĩ nói luyện khí, hạ sĩ nói luyện tinh. Tinh và khí chỉ là vật chất trụ cột cho luyện thần, võ công chưa đạt tới cảnh giới tông sư, chỉ có thể tu luyện tinh khí trong cơ thể, mà chỉ khi đột phá cực hạn của thân thể, mới có thể đạt tới cảnh giới luyện thần của cao thủ cấp tông sư."
Hứa Hải Phong trầm mặc không nói, một lúc lâu sau mới nói: " Ngươi là nói, nếu có một ngày ta đạt tới cảnh giới tông sư, có phải cũng có được dị năng như lời ngươi nói?"
Tương Khổng Minh suy nghĩ chăm chú một lát, nói: " Rất khó nói, cảnh giới tông sư cũng có cao thấp, luyện thần giả nếu đạt tới cực hạn, hẳn là có thể có đủ toàn bộ dị năng, nhưng thọ mệnh có hạn, ai có thể vĩnh viễn tu luyện. Nếu người có thể sống đến một ngàn tuổi, đại khái là có thể luyện ra được dị năng thôi."
Hai mắt Hứa Hải Phong có chút giật mình, một ngàn tuổi? Ngươi đang muốn mắng ta làm vương bát(rùa) sao, ngoại trừ vương bát còn có ai có thể sống tới một ngàn tuổi a. Lại nghĩ tới lúc gặp Hán Hiền đế, chúng thần miệng hô vạn tuế, đây không phải là nguyền rủa hắn làm lão rùa đen sao. Nghĩ tới đây, không khỏi mỉm cười.
Tương Khổng Minh không biết hắn nhớ tới việc buồn cười gì, nhưng cũng không hỏi tới, chỉ là hướng Hứa Hải Phong khom người nói: " Lần trước ban tặng máu đã dùng hết, còn thỉnh chủ công ban thêm một chút."
Hứa Hải Phong rùng mình, từ sau khi Tương Khổng Minh tới, máu của mình liền bị hắn lấy không ngừng, nói cái gì là muốn làm nghiên cứu để dùng, hôm nay thành quả đã đi ra, nhưng hắn lại còn không chịu bỏ qua. Tuy nói mình có thể đem Túy Nguyệt tửu chuyển hóa thành máu, không cần lo lắng tính mạng, nhưng nhìn máu của mình bị người lấy cả đống, thật đúng là một chuyện vô cùng buồn bực.
← Ch. 068 | Ch. 070 → |