← Ch.001 | Ch.003 → |
Với Tô Trường An, mấy ngày qua thật vui vẻ, hắn đã dần quên việc học đao pháp, dù sao thì đó cũng chỉ là sự cao hứng nhất thời của một thiếu niên mười bốn tuổi.
Tại Trường Môn, hắn cũng không có nhiều bạn bè, dù đã mười bốn tuổi, cũng chẳng còn nhỏ nữa. Nhưng hắn lại rất gầy yếu, nhìn qua chỉ tầm mười một, mười hai tuổi. Vì vậy bọn đệ tử trong thư viện cũng không thích chơi cùng hắn, đương nhiên Tô Trường An cũng không thích bọn chúng.
Nhưng mà Mạc Thính Vũ lại khác, hắn sẵn lòng nói chuyện phiếm với Tô Trường An một cách rất nghiêm túc. Cách nói chuyện phiếm này lại làm Tô Trường An thấy mình đã trở nên trưởng thành hơn so với bạn học trong thư viện.
Đúng vậy, tất cả đám trẻ con đều ước ao mình lớn nhanh hơn một chút. Chúng cho rằng lớn lên là có thể thoát khỏi thư viện, thoát khỏi phải đối diện với sự lải nhải của cha mẹ, có thể gặp được một cô nương xinh đẹp, nàng như là đợi ngươi đến, tương lai bầu bạn cùng ngươi. Chỉ cần ngươi chạy đến đó, giang hai tay ra với nàng, mỉm cười nói "Ta đã đến", nàng sẽ buông bỏ mọi thứ mà dựa vào lòng ngươi.
Nhưng trên thực tế, khi ngươi trưởng thành, ngươi sẽ phát hiện ra kỳ thật thư viện là một nơi rất tốt, ở đó có cô nương ngươi thích, nàng vẫn luôn ở đấy, kể cả nàng chưa bao giờ liếc mắt nhìn ngươi, nhưng ít ra nàng vẫn ở đó, chưa bao giờ rời đi, cũng chẳng gả cho ai khác. Cha mẹ tuy rằng vẫn lải nhải như trước, nhưng họ còn trẻ và khỏe mạnh, đủ để giúp ngươi ngăn cản hết thảy mưa gió. Nhưng khi ngươi trưởng thành, ngươi phải một mình đối mặt với thế giới này, mặc dù nó xinh đẹp nhưng lại tàn nhẫn, giống như hoa hồng, tươi đẹp lại có gai.
Nhưng Tô Trường Văn không hiểu đạo lý này, ít nhất bây giờ Tô Trường An không rõ.
Bởi thế hắn cũng ước ao trưởng thành, đặc biệt là vào lúc này.
Hắn đang đứng trên bục giảng của thư viện, Ngụy tiên sinh cầm thước nghiêm túc nhìn hắn.
Dưới bục, Kỷ Đạo và Vương Hoành đang chỉ trỏ vào hắn, ánh mắt mang theo đùa cợt vui vẻ.
Như mọi khi, Mạt Mạt vẫn không nhìn hắn. Không biết Cổ Ninh lại nói chuyện hài gì, chọc cho nàng che miệng cười khẽ.
Ngụy tiên sinh đã rất nhiều tuổi rồi, nếp nhăn trên mặt tựa như dãy đồi núi có mây đen âm u, vừa nhiều vừa sâu. Đầu ông ta lại đầy tóc bạc, tuy rằng đã được chải chuốt hết sức nhưng vẫn y như một đám cỏ dại rối tung. Cho dù vậy, ông ta vẫn là người có học vấn nhất trong thư viện, thậm chí trong cả Trường Môn trấn. Nghe nói khi còn trẻ, Ngụy tiên sinh còn thi đỗ cử nhân. Tại địa phương nhỏ như Trường Môn trấn này, đây là một việc cực kỳ giỏi giang.
"Tô Trường An, ngươi có thể giải thích tại sao liên tục ba ngày ngươi không nộp bài vở của thư viện?" Cây thước trong tay Ngụy tiên sinh gõ lên bàn, mỗi một lần gõ lại làm tim Tô Trường An nhảy một cái.
"Học trò nói trò bận cứu người, thầy có tin không?" Tô Trường An cố gắng làm mặt đầy thành khẩn. Nhưng đổi lại chỉ là tiếng cười vang của đám đệ tử dưới bục giảng.
Thế giới này là phân chia đẳng cấp, từ triều đình, quan trường, cho tới thư viện của Trường Môn trấn.
Thư viện của Trường Môn trấn không phải là nơi đứa trẻ nào cũng có thể đến, nó cần chi phí tốn kém, đối với gia đình bình thường lại càng là một khoản chi tiêu không thể bỏ qua.
Cha của Tô Trường An đang là Bách phu trưởng tại quân doanh, ở nơi hẻo lánh này cũng được xem là một nhân vật. Dân chúng bình thường trông thấy cha hắn đều cung kính gọi một câu "Quân gia". Thấy Tô Trường An liền phải gọi Tô nhị gia.
Nhưng tại thư viện không giống như vậy. Trẻ con không phân chia đẳng cấp, nhưng cha chú bọn chúng lại có đẳng cấp, vì thế trẻ con cũng có đẳng cấp. Mà rất không khéo, Tô Trường An lại đúng là tầng thấp nhất. Thế nên tại thư viện, tất cả mọi người không gọi hắn là Tô nhị gia, mà gọi hắn là Tô nhị cẩu.
Mà tình địch của hắn, Cổ Ninh, lúc này đang cười cười nói nói với Mạt Mạt, lại ở tầng cao nhất của kim tự tháp. Cha của hắn là Trường Môn trấn Thái Thú, ở thị trấn quân sự nhỏ thế này, quân chính không phân chia, vì vậy cha của Cổ Ninh cũng là thượng cấp lớn nhất của cha Tô Trường An.
Đây cũng không phải là việc làm người ta cao hứng gì.
Mà làm cho người ta càng mất hứng hơn là, bất kể là Cổ Ninh, hay cha hắn là Cổ Tướng Đình, luôn luôn tao nhã như ngọc, vì vậy mọi người đều ưa thích hắn.
Bọn họ luôn luôn ưu tú như thế, tựa như thái dương, chói mắt khiến cho ngươi không dám nhìn thẳng.
Tô Trường An không tìm thấy lý do gì để chán ghét bọn họ.
Riêng điểm này thôi đã khiến cho Tô Trường An rất ủ rũ.
"Tay!" Ngụy tiên sinh nói.
Tô Trường An rất tự giác giơ tay ra, cây thước trong tay Ngụy tiên sinh vụt ba cái vào lòng bàn tay Tô Trường An, hắn cảm thấy rất đau. Nhưng hắn lại giả vờ không đau, vì có thể Mạt Mạt đang nhìn hắn.
Thế là các lý do Tô Trường An không nộp bài ở Trường Môn học viện lại có thêm một loại nữa.
Đích thực là Tô Trường An nói thật, dù cho trước kia các lý do hắn đưa ra trước kia đều là giả dối, nhưng lần này là thật.
Tô Trường An cảm giác mình không thẹn với lương tâm, nhưng bị bạn học chỉ trỏ như thế vẫn làm hắn rất khó chịu.
Buổi học cuối cùng cũng kết thúc, Tô Trường An rốt cuộc cũng vượt qua cả một buổi chiều đứng ngồi không yên, hắn chạy như bay ra khỏi thư viện.
Tô Trường An đi vào quán rượu của Vương tẩu, mặt tiền cửa hàng cũng không lớn, nhưng mùi vị món ăn rất tốt.
Tô Trường An không hay đến đây, bởi vì hắn không có quá nhiều tiền, nhưng chung quy là cũng có đến một vài lần.
Thân thể Mạc Thính Vũ còn rất yếu, nhưng hắn lại muốn đi giết người. Yếu ớt thì không giết người được, Mạc Thính Vũ lại là bằng hữu của hắn, cho nên Tô Trường An thấy rằng mình nên giúp hắn một chút. Trong tiểu thuyết đều viết như vậy, bằng hữu nên đối xử chân thành với nhau.
Bây giờ vẫn chưa đến giờ cơm chiều, trong tiệm Vương tẩu không có ai, thường phải lúc binh lính tuần tra thay ca thì quán mới đông khách.
Vương tẩu là một người phụ nữ rất bình thường, đã hơn bốn mươi tuổi, son phấn trên mặt đã không che được nếp nhăn nơi khóe mắt nàng.
"Vương tẩu tử, cho ta một con vịt nướng." Tô Trường An gõ cửa, nói với Vương tẩu đang còn ngủ gà ngủ gật.
"Ồ, Trường An đến đấy hả. Lại mua rượu và thức ăn cho cha ngươi?" Vương tẩu đứng dậy, chập choạng kéo một con vịt nướng từ trên kệ, đặt lên trên cái thớt gỗ.
"Không phải, cha ta còn chưa về mà." Tô Trường An lắc đầu nói.
"A, ông ấy đi sớm hơn nửa tháng nhỉ." Vương tẩu dùng dao chuẩn xác chặt con vịt nướng làm hai nửa.
"Đúng vậy, dường như gần đây yêu tộc phương Bắc không yên ổn, đã gây ra chuyện lớn gì đó." Tô Trường An nói.
"Vậy ngươi phải nhắc nhở cha ngươi cẩn thận một chút." Con dao trong tay Vương tẩu bay múa trên thớt gỗ, trong lúc nói chuyện đã chặt con vịt nướng ra làm mấy phần.
"Vâng." Tô Trường An gật đầu, trong lòng lại nghĩ cha mình sao có thể nghe lời mình.
"Của ngươi đây, cầm chắc nhé. Tất cả sáu mươi văn tiền." Vương tẩu dùng giấy dầu gói kỹ thịt vịt nướng, đưa vào tay Tô Trường An.
Tô Trường An trả tiền, cảm ơn Vương tẩu rồi cầm gói vịt nướng rời quán rượu.
Lúc này, trời đã sắp chạng vạng, Trường Môn lại bắt đầu có tuyết nhỏ.
Vương tẩu đoán binh lính tuần tra sắp thay ca, nàng chuẩn bị phải đón khách rồi.
Nàng bắt đầu đun nước trong nồi.
Khi thực khách đến, nàng có thể nhanh chóng bưng lên một bát mì nóng hổi, lúc trời đêm tuyết bay thế này, mì của quán nàng đúng là một thứ bán chạy.
Xoẹt xẹt.
Âm thanh này là có người đang đạp tuyết đi đến.
Hôm nay thay ca sớm thế hả? Vương tẩu hơi khó hiểu.
"Vị quân gia này, sớm vậy đã thay ca hả? Muốn ăn gì nào?" Vương tẩu vội vàng từ trong bếp đi ra, bắt đầu chào hỏi khách.
Nhưng làm cho nàng không ngờ, người đến không phải là binh lính thay ca, mà cũng không phải khách quen của quán.
Khách nhân là một cô gái, khuôn mặt rất lạ, hẳn không phải người Trường Môn trấn.
Nàng ta khoảng mười tám, mười chín, mặc một bộ thanh y, mặt như lụa trắng, ánh mắt như làn thu thủy, bên hông đeo một cái ngọc tiêu. Mặc dù vừa đi trong đêm tuyết nhưng trên quần áo không vương một mảnh bông tuyết nào.
Từ người nàng tỏa ra một luồng hơi lạnh lẽo, tựa như hoa sen ẩn khuất trên đỉnh Thiên Sơn, cao cao không thể với tới.
"Có mì không?" Nàng tùy ý ngồi xuống một ghế trong quán.
"Có! Cô nương muốn ăn mì gì?" Vương tẩu trả lời.
"Một bát mỳ nước trong, không cho dấm chua." Khẩu vị của cô gái cũng rất thanh đạm như con người của nàng.
"Tốt, ngươi đợi một lát, ta đi làm mì cho ngươi ngay."
Không đến một lát, một bát mì nóng hổi được bưng lên bàn.
"Thong thả thưởng thức nhé."
"Cảm ơn."
Lúc này Vương tẩu mới nhìn rõ dung mạo cô gái, rất đẹp, so với tưởng tượng của Vương tẩu còn đẹp hơn. Mặt như hoa đào, môi hồng răng trắng. Tựa như tuyết trên đỉnh núi, suối dưới đất sâu, không nhiễm bụi bặm nhân gian.
Vương tẩu không khỏi hơi hơi ghen tị.
"Cô nương chắc không phải người vùng này?" Một lát nữa binh lính tuần tra mới đến, Vương tẩu nhàn rỗi không việc gì làm, nên thử nói chuyện phiếm với cô gái.
"Vâng." Cô gái đáp
"Gần đây Trường Môn trấn cũng không bình yên lắm. Ngươi một thân một mình ở nơi không quen thuộc này, cần cẩn thận một chút đấy." Vương tẩu thiện ý nhắc nhở, vùng biên ải vốn là nơi vàng thau lẫn lộn, huống chi gần đây yêu quái phương Bắc liên tục quấy rối.
"Vâng. Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở." Cô gái gật nhẹ đầu, không nhanh không chậm ăn mỳ."Ta sẽ chú ý."
"Ngươi tới Trường Môn có chuyện gì sao? Là đến nương nhờ thân thích? Hay là muốn làm sinh kế gì?" Vương tẩu cảm thấy một cô gái trẻ, một mình chạy đến một nơi như Trường Môn trấn, nhất định có nỗi niềm khó nói gì đó.
"Ta đến tiễn người." Cô gái húp cạn hớp canh cuối cùng.
"Một người đã quen từ lâu lắm rồi."
← Ch. 001 | Ch. 003 → |