← Ch.034 | Ch.036 → |
Dịch giả: Đình Phong
"Chúng ta đi với ngươi!" Cổ Ninh nói ra.
Tô Trường An có chút khó xử, Sở Tích Phong tính tình cổ quái, bản thân vốn đã làm người nổi giận, nếu lại mang theo đám người Cổ Ninh, chỉ sợ người gặp giận chó đánh mèo với mọi người.
Đang lúc khó xử lại nghe Mạt Mạt nói ra: "Trường An, mang bọn ta đi đi, chúng ta cũng muốn đi thấy phong thái của tiền bối Sở Tích Phong."
Mạt Mạt lên tiếng, Tô Trường An thế nào có thể cự tuyệt, hắn lại suy nghĩ một chút, coi như Sở tiền bối là người có tính tình cổ quái nhưng cũng không phải là người không hiểu lý lẽ. Cho nên cũng nhanh chóng đáp ứng bọn họ.
Mọi người liền cùng nhau đi đến diễn võ trường đã thấy Sở Tích Phong ôm đao đứng trên đó.
Tròng lòng Tô Trường An một hồi thấp thỏm không yên, vội vàng đi ra phía trước nói: "Sở tiền bối, để cho người chờ lâu. Ta..."
Hắn còn chưa kịp giải thích đã bị Sở Tích Phong khoát tay chặn lại cắt ngang. Chỉ nghe Sở Tích Phong nói ra: "Ngọc Hành đại nhân nói với ta rồi, hôm qua ngươi chịu chút ít thương thế, hôm nay tạm cho ngươi nghỉ ngơi một ngày, nhưng ngày mai cần đem bài hôm nay học bổ sung."
Nói xong cũng mặc kệ phản ứng của Tô Trường An, quay người tự mình rời đi.
Tô Trường An kinh ngạc, hắn vốn đang định nghĩ sẵn trong đầu nên nói với như Sở Tích Phong như thế nào để dời lên được mấy canh giờ nghỉ, cùng mấy vị đồng hương làm bạn thật tốt, nhưng lại không nghĩ Sở Tích Phong lại khéo hiểu lòng người như vậy, nhất thời làm Tô Trường An không quá thích ứng.
"Oa, người này đã chém xuống một cánh tay của Âm Sơn Trọc - Sở Tích Phong tiền bối sao! Rất đẹp trai!" Mạt Mạt một bên rồi lại chợt kêu lên, nàng nói rất hưng phấn, lay động cánh tay Cổ Ninh một hồi.
Tô Trường An quay đầu trông thấy bộ dạng hai người thân mật như vậy, trong lòng không khỏi có chút mất mát. Nhưng hắn lại đè xuống tâm tình trong lòng mình, cười nhìn mọi người. Hắn thật không biết, tất cả các biến hóa bộ dạng đều đã rơi vào trong mắt Hạ Hầu Túc Ngọc.
Lúc này cửa sân bên kia lại truyền đến tiếng đập cửa.
"Hôm nay có chuyện gì đây?" Tô Trường An thầm nói.
"Tô huynh không cần nghĩ nhiều, ngươi có việc cứ đi trước, chúng ta ở đây tự mình đi dạo chờ ngươi quay lại." Cổ Ninh vừa cười vừa nói.
"Ừ, được." Tô Trường An nhẹ gật đầu, vội vàng bước nhanh về phía cửa sân. Rồi không biết tại sao Hạ Hầu Túc Ngọc cũng bước nhanh theo tới.
"Sư tỷ?" Tô Trường An nghi hoặc nhìn về phía Hạ Hầu Túc Ngọc có chút khác thường.
Hạ Hầu Túc Ngọc nghe vậy chợt sấn lại, trong mắt mang theo ý cười giảo hoạt hỏi: "Như thế nào, ngươi thích Mạt Mạt cô nương kia sao?"
Mặt Tô Trường An liền đỏ lên, tốc độ dưới chân càng nhanh, cúi đầu tiếp tục đi đến hướng cửa sân, hiển nhiên hắn cũng không có trả lời Hạ Hầu Túc Ngọc vấn đề này.
Nhưng Hạ Hầu Túc Ngọc làm sao có thể cho hắn như ý, chỉ thấy linh lực của nàng vận chuyển, dưới chân sinh gió, lắc mình một cái liền đã tới trước người Tô Trường An chặn đường đi của hắn.
"Hắc hắc, đừng thẹn thùng nha, nói với sư tỷ chút đi." Nàng cười hì hì trêu Tô Trường An. Không biết vì cái gì nhưng nàng thích nhất là bộ dáng xấu hổ của Tô Trường An, so với thiếu niên hôm qua lạnh lùng lại có chút bá đạo thì thật khác một trời một vực.
"Ta... ta không có..." mấy lần Tô Trường An đều muốn lách qua Hạ Hầu Túc Ngọc nhưng đều bị nàng kịp thời ngăn lại.
Hai người luận thực lực chân chính, Hạ Hầu Túc Ngọc hiển nhiên kém Tô Trường An, nhưng Tô Trường An hôm qua một trận đại chiến, linh lực tiêu hao cực lớn, tuy rằng trải qua một đêm tịnh dưỡng cũng không đáng lo, nhưng còn chưa khôi phục. Vì vậy hắn nhất thời không biết làm sao với Hạ Hầu Túc Ngọc.
Hai người đùa giỡn như vậy chưa phát giác đã đi đến cửa sân.
Tô Trường An ho khan một tiếng, sửa sang lại chút nếp gấp quần áo do bị lôi kéo, Hạ Hầu Túc Ngọc cũng thức thời mà nhu thuận đứng ở một bên, bất quá rồi lại đổi lấy một cái liếc mắt của Hạ Hầu Túc Ngọc.
Hắn bất đắc dĩ cười cười sau đó mở ra cửa lớn của học viện.
Một nam tử trung niên xuất hiện trước mặt hai người.
Quần áo trên thân nam tử chất liệu nhìn như hoa lệ nhưng kiểu dáng lại bình thường. Hắn thấy Tô Trường An mở cửa vội vàng tiến về trước, thân người cong lại, há miệng liền muốn nói cái gì đó. Nhưng lại thấy Hạ Hầu Túc Ngọc một bên, hơi sững sờ, bất quá nét nịnh nọt trên mặt lại càng nhiều, nụ cười ton hót nói ra: "Các hạ chắc là người đứng đầu Tướng Tinh hội, Tinh Vương Tô công tử phải không?"
Tô Trường An nghi hoặc nhìn hắn một cái, lại quay đầu nhìn về phía Hạ Hầu Túc Ngọc. Ý tứ ánh mắt rất rõ ràng - người này sư tỷ biết sao?
Nhưng Hạ Hầu Túc Ngọc rồi lại truyền đến hắn cùng một loại ánh mắt như vậy.
Tô Trường An lại càng nghi ngờ, hắn cố gắng nhớ lại một phen, cuối cùng xác định trong trí nhớ của mình thực sự không có một người như vậy.
"Ngươi biết ta?" Tô Trường An hỏi.
"Ha ha." Nụ cười trên mặt nam tử càng rõ, y nói ra: "Tô công tử nói đùa, ngươi là đồ tôn của Ngọc Hành đại nhân tại Thiên Lam viện, lại là truyền nhân Thiên Đao Mạc Thính Vũ, thiên hạ này có người phương nào không thấy không biết đây..."
Nam tử giống như bị chạm đến cơ quan nào đó, miệng như liên nỏ nói mà không ngừng. Tô Trường An chỉ cảm thấy một hồi đau não sau khi nghe y nói, vội vàng mở miệng cắt đứt lời nam tử: "Ngươi tìm ta có chuyện gì không?"
"Ha ha." Nam tử đối với việc bị Tô Trường An cắt ngang cũng không thấy phiền muộn chút nào, tiếp tục vẻ mặt tươi cười nói: "Tiểu nhân là gia nô phủ Thái tử, hôm nay quấy rầy thật sự do Thái tử điện hạ nhà ta ngưỡng mộ tài hoa Tô công tử, cùng Tô công tử thâm giao đã lâu, muốn mời Tô công tử đêm mai tới quý phủ, cùng Tô công tử kề gối chuyện dài (xúc tất trường đàm) một phen", nói đến đây nam tử liếc Hạ Hầu Túc Ngọc một bên không dễ phát hiện.
Nếu quan sát Hạ Hầu Túc Ngọc, lúc nam tử báo ra gia môn nhà mình cùng ý đồ đến, ánh mắt của nàng liền trở nên có chút mất tự nhiên. Đặc biệt là lúc y mời Tô Trường An đi đến phủ Thái tử, nàng càng là khẩn trương nhìn Tô Trường An.
Tô Trường An cũng là sững sờ, hắn không biết Thái tử, cũng nghĩ không thông vì sao một người chưa gặp mặt lại nhiệt tình mời mình đi quý phủ ăn cơm. Hắn chủ ý bất định, vì vậy quay đầu nhìn về phía Hạ Hầu Túc Ngọc đã thấy vẻ mặt sư tỷ khẩn trương đang nhìn mình.
Nam tử thấy tình cảnh này rùng mình trong lòng, thầm than không tốt.
Tô Trường An cũng muốn hỏi ý tứ Hạ Hầu Túc Ngọc, dù sao Thái tử cũng là ca ca của nàng, nhưng không hiểu sao bầu không khí của tình cảnh lại trở nên có chút quỷ dị. Làm cho lời nói của hắn đến bên miệng liền bị nuốt xuống.
Sau đó là một đoạn trầm mặc ngắn ngủi.
Rốt cuộc Tô Trường An cũng phá vỡ bầu không khí quỷ dị này.
"Ta... ta vẫn là không đi rồi." Tô Trường An nói ra có chút cà lăm, ngược lại cũng không phải vì sợ hãi cự tuyệt Thái tử.
Theo hắn thấy thì Thái tử mời hắn là hảo ý, mà cự tuyệt hảo ý của người khác cũng không phải việc gì tốt. Vì vậy khó tránh trong lòng có chút áy náy, lúc nói chuyện tự nhiên có chút khó mở lời.
Nam tử kia biến sắc, tròng mắt của hắn đảo hai vòng, lại âm u nói: "Tô công tử cần phải hiểu rõ, Thái tử điện hạ không phải đối với ai cũng coi trọng như vậy đấy."
Tô Trường An nhíu mày, hắn rất không ưa thích giọng điệu của nam tử, cái giọng điệu này hôm đó hắn đã nghe qua từ miệng của lão Âm Sơn Trọc.
"Ngươi đang uy hiếp ta sao?" Tô Trường An hỏi.
"Không dám không dám." Nam tử kia thu hồi nụ cười trên mặt, biểu lộ trở nên cổ quái, lại âm lãnh nói: "Chỉ là tại hạ muốn nhắc nhở Tô công tử, người có thể được Thái tử coi trọng cũng không nhiều lắm, mà cự tuyệt Thái tử lại không có một ai. Thật sự Tô công tử muốn làm người thứ nhất?"
Tô Trường An suy nghĩ một chút, cảm thấy đệ nhất dù sao vẫn là tốt. Ví như tại Trường Môn trấn, việc học của Cổ Ninh đứng nhất, vì vậy tất cả mọi người ưa thích hắn. Lại như tại tối hôm qua, hắn là người đứng đầu Tướng Tinh bảng, mặc dù mọi người đều không thích hắn, nhưng bọn họ lại muốn làm đệ nhất. Vì vậy hắn nói ra: "Ta đây liền làm người thứ nhất đi."
Hắn nói rất nhẹ nhàng, thật giống như đối với bản thân cũng rất nhẹ nhàng hoặc nói là việc rất hay.
Tô Trường An trả lời làm cho cả nam tử và Hạ Hầu Túc Ngọc đều ngẩn người. Cuối cùng nam tử phất ống tay áo, sâu sắc thâm ý liếc nhìn hai người, phẫn hận quay người rời đi.
Tô Trường An rất có lễ phép nhìn bóng lưng nam tử biến mất trong tầm mắt hắn sau đó quay đầu nhìn về phía Hạ Hầu Túc Ngọc, mang theo nụ cười nói ra: "Tốt rồi sư tỷ, hắn đã rời đi, chúng ta vào thôi."
Hạ Hầu Túc Ngọc nghe vậy sững sờ quay đầu, cặp mắt to kia vụt sáng, kinh ngạc nhìn Tô Trường An.
Tô Trường An bị ánh mắt nhìn như vậy có chút mất tự nhiên, hắn nhịn không được hỏi: "Sư tỷ, ngươi làm sao vậy?"
"Ngươi tại sao phải cự tuyệt lời mời của Thái tử." Hạ Hầu Túc Ngọc đi về trước hai bước, đứng cực gần Tô Trường An, hơi thở như hoa lan mà hỏi.
"Ta..." Tô Trường An đã khẩn trương đến mức nào, bờ môi hồng nhuận phơn phớt của Hạ Hầu Túc Ngọc ngay tại trước mắt hắn, hắn chỉ cần cúi về phía trước nửa tấc là có thể chạm được. Tô Trường An nuốt nước bọt ọt ọt một cái, sau đó chi chi ô ô trả lời: "Ta chỉ là... cảm thấy... dường như sư tỷ không hy vọng ta đi."
"Vì vậy ngươi sẽ không đi? Ngươi liền vì ta mà đắc tội Thái tử? Trong lòng ngươi ta thật sự trọng yếu như vậy sao?" Âm thanh của Hạ Hầu Túc Ngọc càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng hầu như chẳng thể nghe được. Nhưng làn thu thủy trong con ngươi nàng càng ngày càng đậm, giống như là hòa tan.
Tô Trường An theo bản năng né tránh về phía sau, cũng không phải hắn không thích thân cận với sư tỷ mình. Chỉ là mỗi lần hắn cùng Hạ Hầu Túc Ngọc ở gần, hắn thấy mình trở nên kỳ quái, tim đập rộn lên, đầu nóng lên phát nhiệt, dường như ngay cả tốc độ vận chuyển linh lực bên trong cơ thể cũng nhanh lên vài phần. Loại biến hóa kỳ quái này, cuối cùng không thể nói là tốt hay xấu, nhưng chung quy Tô Trường An cũng không ghét. Mà chính vì không ghét thứ này làm cho hắn có chút hoảng hốt, vì vậy theo bản năng mà lảng tránh.
Hắn gãi gãi đầu, nỗ lực làm cho đầu mình tỉnh táo sau khi bị mùi thơm của Hạ Hầu Túc Ngọc xông đến có chút chóng mặt. Sau đó hắn nói ra: "Cũng không phải nói là đặc biệt trọng yếu, nhưng ít ra so với Thái tử thì trọng yếu hơn."
Hắn nói lời rất thật, tuy rằng bình thường Hạ Hầu Túc Ngọc ưa thích bắt nạt hắn nhưng đối đãi hắn vô cùng tốt. Mà dù sao cũng quen biết mới hai tháng, thế nào cũng không so được với cha hay là sư mẫu của hắn.
Tại trong lý giải của Tô Trường An, đặc biệt trọng yếu chính là trọng yếu nhất. Hạ Hầu Túc Ngọc mặc dù trọng yếu nhưng còn chưa tính là trọng yếu nhất.
← Ch. 034 | Ch. 036 → |