← Ch.125 | Ch.127 → |
Nói xong những lời này.
Lão giả thu hồi ánh mắt của mình.
Lão nhìn tòa thành Trường An này lần cuối cùng, nhìn xem từng gương mặt hạnh phúc sống sót sau tai nạn. Khóe miệng lão chợt hiện lên nụ cười nhạt.
Lão làm xong những điều này thì ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nhìn về phía một mảnh Tinh Hải sáng chói kia, nhẹ giọng nỉ non: "Ta đến rồi."
Sau đó ngôi sao trên đầu lão lập lòe một hồi, cuối cùng như đèn cầy tắt lửa.
Ngọc Hành tinh diệt rồi.
Ngôi sao chiếu rọi Nhân tộc ròng rã hai trăm năm cuối cùng dập tắt!
Thân thể Ngọc Hành lúc này như mất đi tri giác chợt rơi xuống.
Nước mắt của Tô Trường An lúc này trào ra như vỡ đê.
Hắn điên cuồng chạy tới, thúc dục mạnh mẽ linh lực trong cơ thể cuối cùng cũng vững vàng tiếp được thân thể của Ngọc Hành trước khi tiếp đất.
Lúc này Tô Trường An mới phát hiện thân thể Ngọc Hành rất nhẹ, có thể tưởng được dưới bộ thanh sam rộng thùng thình này chính là một thân hình gầy yếu quá mức.
Nghĩ đến đây nước mắt Tô Trường An lại cuộn trào mãnh liệt.
Hắn còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi Ngọc Hành.
Ví như vì sao lão và Bắc Thông Huyền có chiêu thức giống nhau.
Ví như sau khi lão ra đi thì Thiên Lam Viện phải làm sao bây giờ.
Ví như...
Nhưng giờ phút này cái gì hắn cũng nói không nên lời, hắn chỉ muốn lão nói chút gì đó. Tùy tiện nói cái gì đó cũng tốt. Nhưng hắn há miệng chỉ có thể phát ra từng tiếng khóc nức nở.
Lúc này Thanh Loan, Cổ Tiễn Quân cùng Mục Quy Vân đã xông tới. Bọn họ nhìn lão giả kia, lại nhìn một chút Tô Trường An đang cực kỳ bi thương. Trong hốc mắt mọi người cũng rưng rưng nước mắt, muốn nói chút gì đó an ủi Tô Trường An rồi lại thôi.
Nhưng lúc này một cánh tay già nua từ từ nâng lên, run rẩy đặt lên má lau nước mắt cho Tô Trường An.
- Đừng khóc. - Lão nói như vậy.
- Phải cười.
- Sư thúc tổ?
Tô Trường An nhìn lão giả với đôi mắt chỉ hé một đường nhỏ trong ngực mình, trên mặt lộ ra nét mừng rỡ:
- Người không có chuyện gì sao?
Nhưng vừa dứt lời hắn liền phát hiện thân thể Ngọc Hành đã bắt đầu như lưu ly vỡ thành từng mảnh vụn bay trong gió đêm về phương xa.
Tinh Vẫn sau khi chết, thân thể táng đại địa, linh hồn về Tinh Hải.
Đây là lúc thân thể Ngọc Hành đang trả về mặt đất.
Rốt cục Tô Trường An đã hiểu, Ngọc Hành thật sự phải chết rồi.
Nước mắt của hắn vừa ngừng lại tuôn xuống ào ạt.
- Sư thúc tổ, người không được chết! Sau này ta nhất định nghe lời, không đi gây chuyện khắp nơi. Ta nhất định sẽ luyện kiếm thật tốt, người dạy cái gì, ta học cái nấy! Vạn cầu người, không được chết, không được chết! Được hay không?
Hắn khẩn cầu mang theo tiếng khóc nức nở, sự bi thương trong lời nói không thể không làm người khác xúc động.
- Đứa nhỏ ngốc, là người đều phải chết.
Ngọc Hành cười yếu ớt, lão yêu thương nhìn nam hài trước mặt. Muốn nói cái gì đó nhưng lại chợt nghĩ tới đứa đồ nhi lưng đeo muôn dân trăm họ mà đi tới Tây Lương xa xôi. Lão rốt cuộc thoải mái cười cười, nói ra:
- Hài tử, sống sót nhé. Sống theo tâm ý của mình.
- Ta còn có Thính Vũ, còn có thế hệ trước của Thiên Lam viện đều ở trong tinh không chiếu rọi ngươi. Cho tới lúc ngươi đến Tinh Hải, cùng chúng ta gặp nhau lần nữa!
- Ta đã mười hai năm không có nhắm mắt rồi, bây giờ là thời điểm thật tốt để nghỉ ngơi một chút.
Nói xong những lời này, rốt cuộc con mắt của Ngọc Hành chậm rãi nhắm lại. Thân thể của lão bắt đầu trở nên mơ hồ. Tô Trường An chỉ cảm thấy sức nặng trên tay càng ngày càng nhẹ, hắn ý thức được đây là thời điểm gì rồi. Trong lòng hắn một hồi bối rối, muốn đem lão giả trong ngực ôm thật chặt, làm như vậy chắc có thể ngăn được chút việc gì đó xảy ra.
Nhưng ngay khi vừa dùng sức, thân thể kia cứ như lưu ly triệt để nghiền nát, hóa thành hồ điệp màu sắc rực rỡ bay đi xa xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất trong bầu trời đêm.
Chỉ để lại một bộ thanh sam thật dài và một thanh trường kiếm trong ngực Tô Trường An.
"Không. Người làm sao lại chết? Không phải nói thời điểm Tinh Vẫn chết có Tống Táng Giả vì người dẫn đường sao? Người làm sao lại chết? Tống Táng Giả cũng không đến, người sẽ không chết?" Tô Trường An dường như bắt được cái gì, như bị điên mà quát ầm lên.
Nhưng mà đúng lúc này chợt có một tiếng sáo vang lên.
Đó là một hồi tiếng sáo hắn còn nhớ rất rõ.
Tại trong đêm tuyết hai năm trước hắn từng nghe qua, tiếng sáo kia tiễn đưa vị đao khách mà hắn lấy làm mục tiêu.
Hắn bất giác ngẩng đầu nhìn một màn trước mắt này, con ngươi vì sự khiếp sợ trong lòng mà không ngừng phóng đại.
Thanh Loan!
Cái kia là nữ hài từng dưới trời sao ôm hắn, thỏ thẻ bên tai nói thích hắn. Chẳng biết từ lúc nào lấy ra ngọc tiêu thẳng tuốt, khép mắt lại bắt đầu thổi.
Lúc này Tô Trường An mới đột nhiên nhớ lại, hai năm trước có một nữ tử mặc thanh y, mặt che lụa trắng cùng Thanh Loan trước mắt rất giống nhau. Lúc này hắn đã sáng tỏ mọi thứ, hóa ra Thanh Loan chính là Tống Táng Giả.
Ngôi sao tắt lụi kia chợt phát sáng lên, một đầu sợi từ nó bay ra kéo dài thẳng tuốt đến trong ngực Tô Trường An.
Trong ngực Tô Trường An vẫn còn một nhúm ánh sáng, nó xoay quanh trong ngực Tô Trường An một hồi, dường như là nói lời tạm biệt cuối cùng. Sau đó mấy tức, nhúm sáng kia chợt bay đến sợi tơ, sau đó thuận trên sợi tơ bay về phía Tinh Hải dưới sự dẫn dắt của tiếng sáo.
Đó là anh linh của Ngọc Hành, dưới sự dẫn dắt của mệnh tuyến cùng hồn khúc mà bay về Tinh Hải.
Tô Trường An rốt cuộc đứng lên, hắn không suy nghĩ thêm tại sao Thanh Loan là Tống Táng Giả, nàng tiếp cận hắn có mục đích gì, hắn chỉ là ngẩng đầu nhìn sợi kia sáng ngời, nhìn nó dần dần bay về phía Tinh Hải.
Sau đó hắn lau nước mắt của bản thân.
"Sư thúc tổ! Người yên tâm! Ta sẽ vì người! Vì sư phụ! Thủ vững Thiên Lam Viện!"
"Ta sẽ sống sót thật tốt! Sống sót trong thành Trường An!"
Thời điểm nói những lời này, rốt cuộc khóe miệng nam hài lộ ra nét tươi cười, đây là lời hứa của hắn với vị lão giả kia, cũng là tự hứa với mình.
Một khắc này. Bên trong Tinh Hải chợt có một vì sao sáng lên.
Đó là một ngôi sao sáng màu tím, nó tên Thiên Thương, là mệnh tinh của Giang Đông đao khách Sở Tích Phong.
Tiếp theo một vì sao sáng lên, nó tên Tử Vi, là mệnh tinh của Thánh Hoàng Đại Ngụy.
Sau đó lại một khỏa, nó gọi Thái Bạch, là mệnh tinh của Quan Tinh Đài Thái Bạch đạo nhân.
Sau đó một ngôi lại một ngôi tiếp tục sáng lên.
Có đến từ Bắc địa, có đến từ Tây Lương, càng có đến từ Thục Sơn.
Mệnh tinh Tinh Vẫn của Nhân tộc còn tồn thế, ngoại trừ Khai Dương lúc này đều đột nhiên bắt đầu lập lòe.
Nhưng hết thảy cũng không chấm dứt như vậy.
Đến từ phương Bắc rét lạnh, cùng với hoang vu phía Tây lại tiếp có một ngôi sao sáng lên trong bầu trời đêm.
Liên lục mấy tức qua đi, tất cả Tinh Vẫn trên đời này, vô luận bản thân ở nơi nào, vô luận là địch hay là bạn, vào lúc này đều thắp lên ngôi sao của bọn họ.
Bầu trời đêm tối tăm được hào quang mấy chục ngôi sao này chiếu rọi sáng như ban ngày.
Bọn họ vì tiễn đưa Ngọc Hành.
Vì bảo giá hộ tống vị Tinh Vẫn bảo hộ Nhân Tộc mấy trăm năm qua hồn về Tinh Hải, bọn họ dùng ánh sao của bản thân, chiếu sáng đường về Tinh Hải cho anh linh kia.
Các dân chúng đang vui sướng rốt cuộc phát hiện bầu trời khác thường, bọn họ chợt yên tĩnh lại ngẩng đầu nhìn trời sao.
"Ngọc Hành tinh diệt rồi!" Ấy mà không biết ai là người đầu tiên phát hiện dị tượng này, phát ra tiếng hét kinh hãi.
Tiếp theo càng nhiều người phát hiện việc này, tiếng kinh hô vang lên khắp nơi.
"Cung tiễn Ngọc Hành đại nhân hồn về Tinh Hải!"
"Cung tiễn Ngọc Hành đại nhân hồn về Tinh Hải!"
"Cung tiễn Ngọc Hành đại nhân hồn về Tinh Hải!"
Đám người lúc này như thủy triều quỳ xuống, cực kỳ bi ai hô lên như sấm động phía chân trời.
"Ta tên Ngọc Hành, là Thủ Vọng Giả đời thứ tám Thiên Lam nhất mạch!"
"Ta sống trên đời hai trăm năm mươi tám năm."
"Hai trăm ba mươi năm trước, trảm tâm ma trong Thiên Đạo Các."
"Hai trăm mười ba năm trước, ngộ đạo trên núi Tàng Vân, thành tựu Tinh Vẫn."
"Nửa đời trước ta vì Hán thất trấn thủ Tây Vực trăm năm, nửa đời sau ta vì Đại Ngụy tọa trấn trung đình tám mươi bảy năm."
"Ta sống một ngày, Man binh không dám qua Tây Lĩnh, Yêu tốt không dám vượt U Vân."
"Ta sống một ngày, Tây Thục không dám lập Hán thất, Đông Ngô không dám vượt Ly Giang."
"Ta sống một ngày, thì Nhân tộc tồn tại một ngày."
"Ta mười hai năm chưa ngủ, hiện tại cuối cùng đến lúc nghỉ ngơi."
"Giờ đây hồn về Tinh Hải, nguyện ngôi sao vĩnh chiếu, muôn dân không thụ kiếp nạn."
HẾT QUYỂN III
---o0o---
← Ch. 125 | Ch. 127 → |