Vay nóng Homecredit

Truyện:Thư Kiếm Trường An - Chương 137

Thư Kiếm Trường An
Trọn bộ 746 chương
Chương 137: Mời rượu
0.00
(0 votes)


Chương (1-746)

Siêu sale Shopee


Giọng nói của Tô Trường An không lớn, nhưng trung khí mười phần.

Giống như thánh tăng xướng Bồ Đề, lão đạo độ vong hồn. Rõ ràng truyền vào tai mỗi người.

Kiếm hầu ở một bên, có thể bị khí thế kia của Tô Trường An làm cho giật mình, cũng có lẽ là bị tên tuổi của Thiên Lam viện trấn áp, lúc đầu còn sững sờ, chợt tỉnh ngộ nhanh như chớp vọt ra ngoài cửa, thầm nghĩ phải đi tìm những trưởng lão bên trong học viện.

Kỳ thật chủ ý của Tô Trường An không phải là khua chiêng gióng trống như thế, chỉ là hắn muốn bảo trụ Thiên Lam Viện. Thế nên thậm chí hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý chịu nhục. Nhưng hắn không nghĩ đến, Bát Hoang Viện và Tư Mã Hủ lại âm độc như thế. Dù cho hắn trốn trong nội viện Thiên Lam không làm gì cả bọn chúng cũng không bỏ qua cho hắn.

Tính tình Tô Trường An từ trước đến nay luôn ôn hòa. Tục ngữ có câu, tượng đất cũng có ba phần hỏa khí huống chi là Tô Trường An?

Nếu như bọn chúng làm việc quái đản bức bách, vậy thì cứ dứt khoát ném cái túi da gần một trăm cân này ra, thử một lần kéo theo đám vương hầu binh tướng kia xuống ngựa.

Trường An này như một cái lồng.

Ta là thú vật bị vây khốn.

Ngoan cố chống cự, không chết không thôi.

Mọi người chung quanh thấy Tô Trường An nghênh ngang ngồi trên bàn trên đài như thế, không khỏi xì xào bàn tán.

Trong đó việc bọn họ nói đa số là vì sao đám di đồ Thiên Lam này lại dám càn rỡ trong yến hội lần này như thế. Đương nhiên còn có người nhắc đến lời đồn đại mơ hồ về cái chết của Ngọc Hành.

Nhưng học viên này phần lớn không phải là dân chúng phố phường bình thường, đều có chút kiến thức thế nên đối với những lời đồn đãi kia trong lòng bọn họ hiển nhiên đều có suy đoán. Cho nên lúc người kia xuất hiện, cũng không thoát khỏi sự xem thường của mọi người.

Là người không phải cây cỏ, ai có thể vô tình?

Đêm hôm đó Ngọc Hành cứu được chúng sinh Trường An, việc này mới qua bao lâu? Hiện tại nghĩ đến tình cảnh khi ấy còn rõ mồn một ngay trước mắt. Mà những học viên này đều là những người trẻ tuổi phong nhã hào hoa, trong nội tâm hiển nhiên không có nhiều khe rãnh như vậy. Đối với việc nhìn thấy Tô Trường An, tự nhiên có chút bất bình. Đồng thời cũng âm thầm tiếc hận vì hắn tự chui đầu vào lưới đến tham dự Bách Viện yến này.

Đúng lúc này, một âm thanh vang dội vang lên:

- Côn Ngô viện đến!

Giọng nói còn chưa dứt, mọi người đã quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đang dẫn theo mấy vị thiếu nam thiếu nữ đi đến.

Người đàn ông trung niên dẫn đầu gương mặt cương nghị, bước chân trầm ổn, trong tay cầm bả Thanh Phong, nắm tay không quá chắt cũng không quá lỏng. Nhìn qua đã biết đó là xâm nhập kiếm đạo nhiều năm lão luyện. Mà đám thiếu niên đi theo phía sau, tuy rằng tuổi còn nhỏ thế nhưng trên những thân người ngây thơ lại lộ ra một khí thế hiên ngang.

Mười đại học viện trong thành Trường An này không giống với người thường. Bồi dưỡng được mỗi đệ tử, so với từng người ở đây khí thế kia mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu phần.

Mấy người Côn Ngô viện vừa bước đến. Người đàn ông trung niên dẫn đầu kia ngồi xuống vị trí thứ ba hàng ghế đối diện với Tô Trường An. Mấy thiếu niên kia lần lượt đứng chắp tay sau lưng lão.

- Côn Ngô, học viện bài danh số sáu thành Trường An.

Cổ Tiễn Quân lúc này ghé sát bên tai Tô Trường An nói nhỏ. Hơi thở nàng lan ra, hơi nóng lượn quanh vành tai Tô Trường An, làm cho hắn cảm thấy chỗ ấy hơi nhúc nhích:

- Người đàn ông kia tên là Mã An Yến. Là một trong ba vị trưởng lão chấp kiếm của Côn Ngô viện. Kiếm pháp đạt đến trình độ tuyệt hảo, nghe nói mấy năm trước đã tu xuất kiếm vực, tu vi thẳng đến vấn đạo cảnh.

- Ừ.

Tô Trường An không để lại dấu vết nâng chén rượu trên bàn nhấp một ngụm, lặng lẽ ừ một tiếng.

- Nghị luận sau lưng người khác là một thói quen không tốt.

Ngay lúc này, người đàn ông tên Mã An Yến kia lại quay đầu nhìn về phía hai người Tô Trường An nói.

Tô Trường An và Cổ Tiễn Quân đều cả kinh, trong lòng âm thầm sợ hãi và thán phục thực lực của vị này.

Chuyện tu luyện này nói là cảnh giới cao thấp, linh lực hùng hậu. Nhưng trong đối chiến, tức thì mắt phải quan sát bốn phía, tai nghe tám hướng hiểu rõ tiên cơ. Thế nên mới có ví dụ lấy yếu thắng mạnh.

Tô Trường An và Cổ Tiễn Quân nói chuyện cực kỳ nhỏ, người đàn ông kia cũng ngồi xa đến mấy trượng, không ngờ lão có thể nghe đến. Trong lòng hai người không khỏi sinh ra cảnh giác với vị trước mặt này.

- Bát Hoang Viện đến!

Lúc này tiếng báo lại vang lên.

Hai người Tô Trường An trong lòng khẽ động, biết rõ chính chủ hôm nay đã đến rồi, nên kinh ngạc trong lòng mới vừa rồi cũng vứt sang một bên, lần nữa quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy một vị sắc mặt âm trầm, một lão giả có ống tay áo bên phải trống không dẫn theo mấy thiếu niên bước đến.

Lão giả cầm đầu này hiển nhiên Tô Trường An nhận ra. Ngày ấy trong Tướng Tinh hội bị Sở Tích Phong một đao chém đứt tay, Âm Sơn Trọc. Mấy thiếu niên đi theo lão khí chất bất phàm, trong đó có hai người nhìn qua đặc biệt thu hút ánh mắt mọi người.

Một trong đó là một tiểu cô nương chừng mười sáu tuổi, mang một thân váy gấm lụa dài. Trên váy điểm thêm từng bông hoa mai trắng noãn, kết hợp với thắt lưng màu trắng càng tôn lên cái eo nhỏ như nắm tay. Mái tóc đen nhánh búi lên, cài một chiếc trâm hoa mai bạch ngọc. Tuy đơn giản nhưng lại ưu nhã tươi mát. Quả thật tướng mạo có thể so sánh với Cổ Tiễn Quân, Hạ Hầu Túc Ngọc.

Nhưng hai đầu lông mày lại ẩn chứa sát khí, từ lúc vào cửa đến khi đứng trong đại sảnh đều nhìn trái phải, tựa như đang tìm kiếm ai đó. Nhưng cuối cùng lại không tìm được thứ mình cần, nên khóe mắt lại tỏ ra lo lắng.

Một người khác, lại là nhân vật làm cho Tô Trường An và Cổ Tiễn Quân sợ hãi. Tuy rằng trong lòng hai người sớm đã có chuẩn bị, nhưng nhìn thấy con trai Thần tướng vốn đã chết này, nay lại lần nữa mạnh mẽ sống sờ sờ đứng trước mặt bọn hắn. Trong lòng cả hai đều không tránh khỏi sợ hãi.

Thế giới này.

Võ đạo và Nho đạo cùng tồn lại.

Lại có vạn vật thành tinh hóa yêu tà.

Trong đó người có tu vi thông thiên, cũng biết Tinh Vẫn, sức mạnh kia có thể che núi lấp sông, di chuyển càn khôn.

Người như vậy tồn lại, đã được rất nhiều người xem là thần tiên trên mặt đất.

Tồn tại như thế, nhưng cũng không thoát khỏi lưỡi đao năm tháng. Mạnh như Ngọc Hành cũng không phải là dần dần già đi theo dòng chảy của thời gian sao?

Mà sống chết của con người, xương trắng sống lại là chuyện mới nghe lần đầu. Dù cho có cũng chỉ tồn tại trong những cuốn tiểu thuyết quái dị mà Tô Trường An đã xem qua mà thôi.

Vì thế, lúc nhìn thấy Đỗ Hồng Trường còn sống sờ sờ xuất hiện trong Bách Viện Yến, hai người không hề cảm thấy vui mừng, chỉ cảm thấy hơi lạnh thấu xương truyền từ chân lên đến từng chân tơ kẽ tóc.

Bát Hoang Viện có bài danh gần với Thiên Lam viện, thế nên chỗ ngồi hiển nhiên là vị trí bên trái. Mấy người chăm chú nhìn bọn họ đi đén, cũng không biết là vô tình hay cố ý, mà lúc đi qua người Tô Trường An, trên môi Đỗ Hồng Trường lại lộ ra nụ cười âm trầm cùng ánh mắt đầy ẩn ý.

Điều này làm cho sắc mặt Tô Trường An và Cổ Tiễn Quân đều âm trầm.

Đợi Âm Sơn Trọc ngồi xuống rồi, vốn đại điện đang có tiếng bàn tán nho nhỏ cũng chợt yên tĩnh lại.

Mọi người đều biết tại Tướng Tinh hội đầu năm, Sở Tích Phong vì Tô Trường An mà chặt đứt cánh tay phải của Âm Sơn Trọc. Hiện tại chỗ dựa của Tô Trường An mấy ngày trước đã chết, một người lại ở tuốt Giang Đông. Với tính cách có thù tất báo của Âm Sơn Trọc, chắc hẳn hôm nay lão không để cho Tô Trường An sống dễ chịu đâu.

- Tô công tử, đã lâu không gặp!

Quả nhiên, vừa ngồi xuống Âm Sơn Trọc đã híp mắt nhìn Tô Trường An, một chuỗi khí lạnh lúc này cũng lan ra.

Nội tâm Tô Trường An khẽ động, linh lực trong cơ thể chuyển vận, xua tan sự lãnh lẽo này. Một chiêu này, ở trong Tướng Tinh hội lúc trước Âm Sơn Trược đã dùng qua với Tô Trường An, khi đó hắn thật sự Tụ Linh rất khó khăn, tự nhiên không cách nào ngăn cản.

Nhưng hôm nay Tô Trường An đã đạt đến Phồn Thần Cảnh, mặc dù so với Hồn Thủ Cảnh của Âm Sơn Trọc vẫn còn chút thua kém. Nhưng nếu chỉ muốn dựa vào linh lực phóng ra từ trong cơ thể đánh bại Tô Trường An như vậy cũng quá mộng tưởng rồi.

Lông mày Tô Trường An nhếch lên, đôi mắt thanh tịnh híp lại không hề né tránh chống lại Âm Sơn Trọc. Cao giọng nói:

- Mấy tháng không gặp Âm tiền bối, không biết cánh tay đã tốt hơn chưa?

Lời vừa nói ra, sắc mặt Âm Sơn Trọc vốn u ám càng trở nên khó coi hơn. Lão hừ lạnh một tiếng. Cánh tay trái còn lại giống như ưng trảo đập lên bàn một cái, chén rượu đồng khắc hình thú vật ở trên bàn cũng bật nảy lên.

- Rất tốt, nhờ ơn của Tô công tử, lão hủ kính ngươi một ly.

Lão nói như vậy, ánh mắt đang híp đột nhiên mở to ra. Một đường linh lực vô cùng âm lãnh chấn động mãnh liệt phất lên trong đại điện Kinh Luân Viện.

Chỉ nghe thấy một tiếng xé không vang lên, chén rượu kia hóa thành một đường sáng mạnh lẽ phóng đến chỗ Tô Trường An.

Tô Trường An nhìn khí thế của chén rượu kia liền biết là lai giả bất thiện. Trong mắt hắn hiện lên một tia lạnh lẽo, vận chuyển linh lực quanh thân, chợt duỗi cánh tay ra muốn đón lấy chén rượu kia.

Nhưng từ chén rượu lại truyền đến khí lạnh làm cho ngón tay hắn còn chưa chạm đến chén rượu đã cứng đờ, hầu như sắp bị đông cứng.

- Hừ!

Khẽ hừ lạnh một tiếng, nội tâm Tô Trường An chợt động, ngọn lửa trong cơ thể gào thét tuôn ra, dồn vào cánh tay đưa ra đón chén rượu của hắn. Khí lạnh và lửa nóng giằng co trên đầu ngón tay Tô Trường An hết mấy giây.

Ngón tay Tô Trường An cũng vì thế mà trở nên đỏ thẫm, nghĩ đến đây đích thị là băng hỏa lưỡng trọng trùng kích rồi, sau khi huyết nhục dưới da bị quấy vỡ còn chảy ra vết máu.

Rầm!

Một tiếng trầm đục vang lên, chỉ thấy trên mặt Tô Trường An bỗng nổi gân xanh. Tay hắn đập manh lên bàn, lửa nóng quanh thân càng mãnh liệt dồn vào đầu ngón tay của hắn.

Khí lạnh kia rốt cuộc không còn chút sức lực nào, dần dần bị lửa nóng của phượng hoàng chân hỏa làm cho tiêu tán. Mà Tô Trường An lúc này đang vững vàng cầm chén rượu kia.

Hắn cố nén cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt phế từ cánh tay truyền đến, đưa chén rượu đến bên bờ môi, làm bộ như sắp uống xuống.

Nhưng lúc ấy hắn lại giống như nhớ ra điều gì đó.

- Rượu mặc dù ngon. Nhưng từ trước đến nay ta không thích uống rượu, cũng không thích uống rượu cùng người ta không ưa.

Nói xong, trong đôi mắt hắn lại xuất hiện một tia sáng lạnh, cánh tay di chuyển, chán rượu kia lại bị ném về phía Âm Sơn Trọc.

Lúc thấy Tô Trường An tiếp được chén rượu của mình sắc mặt Âm Sơn Trọc đã biến đổi. Một chén rượu này tuy lão không dùng hết toàn lực, nhưng bên trong lại xen lẫn hàn khí cực kỳ lạnh lẽo nguy hiểm đến tính mạng. Cao thủ Địa Linh Cảnh muốn tiếp được chỉ sợ rằng tay chân phải phế đấy. Nhưng Tô Trường An này, mới tu hành một thời gian, một năm trước trên Tướng Tinh hội, lão chỉ cần thoáng phóng ra linh lực hắn liền không cách nào trở tay. Mà lúc này, chưa được bao lâu thiếu niên này lại tiếp được một hai thành công lực của mình.

Tốc độ tu hành này đáng sợ cỡ nào chứ?

Yêu nghiệt Mạc Thính Vũ được Nhân tộc gọi là thiên phú cực kỳ hiếm có trong suốt trăm năm qua có lẽ cũng chỉ cùng cỡ với thiếu niên trước mắt này đi?

Lão nghĩ như vậy, lại kính sợ Thiên Lam viện thêm vài phần. Lúc này đáy lòng cũng hạ quyết tâm, sau khi quay lại nhất định phải nói hết với Viện Trưởng đại nhân. Không sớm diệt trừ Tô Trường An này đi chỉ sợ rằng mấy năm sau Thiên Lam Viện sẽ lần nữa quật khởi.

Lão nghĩ như vậy nhưng không ngờ Tô Trường An lại đánh trả chén rượu về phía mình.

Vốn cả kinh, nhưng khóe miệng lão lại giương lên một nụ cười lạnh. Thầm nghĩ Tô Trường An này chung quy vẫn còn là một thiếu niên. Lão ở trước mặt mọi người ném cho Tô Trường An chén rượu này thứ nhất là vì muốn giết chết nhuệ khí của hắn, thứ hai là muốn thử xem Tô Trường An sâu cạn thế nào.

Với tu vi của Tô Trường An, chén rượu này ném ra có thể có bao nhiêu sức lực chứ? Chẳng lẽ Âm Sơn Trọc ta lại không thể tiếp được một chén rượu của hậu bối?

Lão nghĩ đến đây, cánh tay trái còn lại lúc này duỗi ra, muốn vững vàng tiếp chén rượu đang bay đến kia. Động tác đơn giản, bờ môi tím tái cũng tùy ý mở ra muốn nói gì đó đùa cợt Tô Trường An một phen.

Nhưng chợt một tiếng giòn vang truyền đến, bọt nước từ cánh tay trái lão tung tóe. Vẩy bọt kia giống như cơn giông mùa hè vậy, trút xuống đổ lên đầy mặt và thân người. Sau đó một mùi rượu nồng đậm từ thân thể lão tản ra.

Giờ phút này lão mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Tô Trường An tự nhiên biết mình không phải là đối thủ của lão nên mới dùng ám chiêu đùa bỡn này.

Chén rượu ở đằng kia đưa đến đã trung hạ ám kình, chén rượu bằng đồng nhìn qua hoàn hảo như thế nhưng kỳ thực đã bị linh lực trong cơ thể hắn làm vỡ. Lúc lão đón được chén rượu, đầu ngón tay chỉ hơi dùng sức ám kình ẩn giấu trong chén rượu sẽ nổ bung, sau đó chén rượu lão vừa cầm mới vỡ vụn ra, rượu rơi đầy quần áo đầy quẫn bách.

Âm Sơn Trọc vốn đã chuẩn bị những lời để đùa cợt giờ phút này lại không thể thốt nên lời.

Lão miễn cưỡng đè nén sự tức giận, đưa tay lau đi rượu trên mặt, đúng lúc này giọng nói thanh tịnh của Tô Trường An bỗng nhiên vang lên.

- Xem ra Âm tiền bối là người yêu rượu. Còn chưa nắm chắc chén rượu đã vội vàng muốn nếm thử mùi vị rồi.

Khí nói xong những lời này, giọng điệu của Tô Trường An trần khẩn lại nghiêm túc, giống như hắn thật sự rất bội phục vậy.

Những đệ tử vốn biết rõ hung danh của Âm Sơn Trọc, ở biến cố phát sinh lúc này tuy vì trở ngại thân phận và thực lực của lão nên không dám nói ra, nhưng trong lòng đều âm thầm trầm trồ khen ngợi.

Âm Sơn Trọc vốn đã sớm lĩnh giá qua công phu giả ngây giả ngô của Tô Trường An, nên sự tức giận vốn đã được kìm nén xuống lúc này lại vì một lời nói của hắn và tiếng cười của vô số hậu bối xung quanh mà xông lên.

Trên đầu bốc lửa, nghĩ đến cánh tay phải bị chặt đứt, lửa giận vốn đè nén trong lòng giờ phút này không khống chế nổi nữa.

Chỉ nghe lão hừ lạnh một tiếng, dốc hết sức lực thốt ra từng từ lạnh như gió tuyết ngoài kia, giống như Thái Sơn áp đỉnh đánh về phía Tô Trường An.

- Tiểu bối, dám lừa gạt ta!

Lão nói như vậy, hai tròng mắt lộ rõ sát khí.

Nhưng Tô Trường An lại chỉ vận linh lực chống lại khí tức đen tối âm lãnh này, hoàn toàn làm như không thấy sát khí tuôn ra trên mặt Âm Sơn Trọc.

Hắn ngẩng đầu, đôi mắt thanh tịnh nhìn thẳng vào đôi mắt dâng đầy sát khí của lão ta.

Rất vô tội ủy khuất nói:

- Âm tiền bối sao lại nói lời này, người hạ mình mời vãn bối một chén rượu thật đáng kính. Tự nhiên vãn bối phải kính lại một ly. Đây là mời người, sao có thể là khi dễ như người vừa nói.

- Lại còn giả ngây giả ngô. Ngươi thật sự nghĩ Âm Sơn Trọc ta không dám tổn thương ngươi?

Âm Sơn Trọc hét lên thật chói tai, thân thể khô gầy đứng bật dậy. Gân xanh lộ rõ bên huyệt thái dương. Nhìn bộ dáng thật sự là nổi giận rồi.

Rất nhiều đệ tử ngồi một bên xem tình thế này lúc này đều thu lại sự vui vẻ, không dám chọc điên Âm Sơn Trọc đã không còn quan tâm gì đến mặt mũi này nữa. Trong nội tâm họ lại không khỏi thầm nghĩ Tô Trường An sao hành động lỗ mãng như thế. Hiện tại đã không có người bảo vệ, không biết kết cục hắn sẽ như thế nào.

Đương nhiên trong rất nhiều đệ tử lo lắng này, cũng có rất nhiều người hả hê.

Lòng người vốn phức tạp, xem như trước đây không lâu Ngọc hành đã từng cứu tính mạng bọn họ, thế nhưng vẫn không tránh được có một số người thấy bất mãn. Một tên tiểu tử thôn quê như Tô Trường An dựa vào cái gì mà bước vào thánh địa của Thiên Lam Viện chứ. Lại đạt được truyền thừa của Mạc Thính Vũ và Ngọc Hành.

Đổi lại có người hoàn toàn không còn tâm tình nhìn tình thế trước mắt. Ví dụ như cô gái xinh đẹp sóng vai cùng Đỗ Hồng Trường bước theo Âm Sơn Trọc đi vào Kinh Luân Viện vậy. Khóe miệng nàng cong lên một nụ cười không rõ là chế giễu hay vui vẻ nữa, nhìn chằm chằm Tô Trường An, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú xem xem tiếp theo chàng trai trẻ này sẽ làm gì.

Hình như cũng cảm nhận được lửa giận của Âm Sơn Trọc, vị truyền nhân trẻ tuổi của Thiên Lam Viện này rốt cuộc lúc này cũng thu lại nét ngây thơ. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, chắp tay đứng thẳng dậy.

- Ta không tự cho rằng ngươi không dám tổn thương ta. Mà là ta khẳng định, ngươi không dám tổn thương ta.

Giọng nói hắn lạnh như băng, chắc nịch nói ra những lời nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Tất cả đều sững sờ, Âm Sơn Trọc cũng sững sờ, không biết đến cùng Tô Trường An dự vào cái gì lại có thể can đảm nói ra câu nói kia.

Mà lúc này, giọng nói của Tô Trường An càng cao thêm mấy phần, hắn nói tiếp.

- Ta chính là đồ tôn Thánh Nhân Ngọc Hành Thiên Lam Viện, truyền nhân của Thiên Đao Mạc Thính Vũ. Sư phụ ta đến Bắc địa chém giết Tinh Vẫn Yêu Tộc. Sư tổ ta bảo hộ Nhân tộc mấy trăm năm. Thiên Lam ta không ngừng truyền thừa, tức thì hương khói Nhân tộc cũng không tắt. Ngươi dám làm tổn thương ta? Ngươi gánh được cái danh hủy tộc diệt căn này sao? Bát Hoang Viện sau lưng ngươi gánh được sao?

- Thiên Lam ta khó khăn không giả, nhưng trên bầu trời Đại Ngụy có sao, trên có tổ tông ta Khai Dương chiếu rọi, dưới có sư bối Thiên Thương lấp lánh. Âm Sơn Trọc ngươi chỉ là lão cẩu đã mất một tay, không tiếc mạng hèn. Nhưng ta hỏi ngươi, cơ nghiệp mấy trăm năm của Bát Hoang Viện các ngươi có chống đỡ được một đao của sư phụ Sở Tích Phong ta không?

Hắn nói những lời này mặc dù giọng nói không đến mức chấn động thiên hạ, nhưng âm điệu lại mạnh mẽ.

Mặc dù khí thế không hiên ngang nhưng lại công khai.

Đầu ngón tay Âm Sơn Trọc đã vận linh lực chờ phát động giờ phút này bỗng nhiên thu lại. Lão như gốc cây già xơ xác héo hắt, trên trán lúc này cũng rịn đầy mồ hôi.

Lão không phải sợ đại nghĩa trong miệng Tô Trường An, càng không sợ Khai Dương không rõ chỗ nào, hay là Sở Tích Phong vội vàng trả thù.

Mà lão sợ Tô Trường An.

Trong lòng lão vốn cứ nghĩ thiếu niên này chỉ là một cậu nhóc 'trẻ trâu' ôm mộng tưởng, chẳng biết từ lúc nào lại có tâm kế như thế. Ở trước mắt nhiều người nói ra thân phận của lão và một số chuyện sau lưng không muốn để cho nhiều người biết, hay nói đúng hơn là không muốn người khác nhớ đến đồ vật đặt trong cung điện lúc trước. Lại đặt bản thân hắn vào phần đại nghĩa phía trên, cô lập lão ở đại nghĩa phía dưới. Làm cho lão ở trước mặt mọi người đâm lao phải theo lao.

Âm Sơn Trọc thậm chí mơ hồ cảm thấy từ lúc hắn mới bắt đầu mời trả rượu, sau đó mở miệng nói những lời nhục nhã, cuối cùng lại tái dẫn bạo khởi chất vấn. Một bước đến một bước đều được thiếu niên trước mắt kia tính toán rành mạch.

Giờ phút này Âm Sơn Trọc mới ý thức được, trong vòng một năm ngắn ngủi, thiếu niên đã từng run rẩy bị linh lực của lão áp chế, không chỉ tu vi mà ngay cả tâm tính cũng đã lột xác hoàn toàn rồi.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-746)