← Ch.222 | Ch.224 → |
*: tên chương còn có nghĩ "Tử sĩ của Hãm Trận"
Tô Trường An cũng không vội vã cùng Thanh Loan về quân doanh, hắn ngẫm nghĩ nên đi về phía nhà tù của Hãm Trận doanh.
Hôm nay nhìn vẻ mặt mấy vị phó tướng kia và chỗ binh lính Hãm Trận doanh nghỉ ngơi khác với những binh lính bình thường nên Tô Trường An có thể đoán được Hãm Trận Doanh là nơi đám phạm nhân bị Quan Thương Hải ép tội tử tình tập trung lại mà thành.
Những binh lính như vậy tụ cùng một chỗ, bất kể là chỉnh thể kỷ luật hay tu vi mạnh yếu khác nhau đều sẽ khác mấy doanh khác rất nhiều, đã như vậy thì Tô Trường An càng muốn trước khi chiến đấu phải hiểu rõ bọn họ để đến khi ra trận mới có thể biết nghìn người dưới tay đến tột cùng có thể làm gì, không thể làm gì.
Hắn nghĩ như vậy chưa phát giác đã tới trước đại lao của thành Tây Giang.
Một vị hộ vệ có trách nhiệm trông coi đại lao đi tới quát tiếng ngăn lại: "Phía trước là đại lao thành Tây Giang, người không có việc nên dừng lại!"
Tô Trường An sững sờ thầm nghĩ nơi này dù gì cũng giam giữ một ít trọng phạm tất nhiên không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào. Bất quá hắn rất nhanh trí móc từ trong ngực ra một cái lệnh bài đúc bằng đồng xanh bên trên có khắc mấy chữ!
Hộ vệ kia nhìn lệnh bài thì trong nháy mắt thần sắc trở nên cung kính càng không dám ngăn cản, nghiêng thân mình cho hai người Tô Trường An và Thanh Loan đi vào.
Lệnh bài này là Quan Thương Hải cho hắn, nói là có nó thì trong quân bộ Đại Ngụy ngoại trừ vị Thái Úy đại nhân ở Trường An không người dám không nghe hiệu lệnh. Tô Trường An vốn tưởng rằng Quan Thương Hải nói đùa nhưng lần này dùng được lại dễ dàng ngoài ý muốn. Trong lòng hắn không khỏi dâng lên nghi hoặc, hắn và Quan Thương Hải bất quá là bèo nước gặp nhau, trước kia y chữa thương cho hắn có thể nói vì để Tô Trường An thay y thủ vững Lai Vân còn chấp nhận được, mà bây giờ cái lệnh bài này lại dùng tốt như vậy liền lộ ra có chút không ổn rồi.
Thế nhưng Tô Trường An rất nhanh lắc lắc đầu, những hộ vệ này chỉ là binh lính bình thường, lệnh bài của đệ nhất Thần Tướng Đại Ngụy đương nhiên bọn họ rất kính sợ, còn nếu trông cậy vào cái lệnh bài này có thể điều động những Thần Tướng còn lại, thế thì không khỏi quá mức ngây thơ.
Chợt một mùi rất khó chịu truyền đến giống như là chăn bông đặt ở nơi ẩm ướt được lấy ra sau mấy tháng, mùi chua không khỏi làm người ta buồn nôn. Ngay cả Thanh Loan đứng ở một bên cũng phải nhíu mày hiển nhiên cực không thích ứng mùi vị này.
Tô Trường An mượn ánh nến mờ mịt thấy được tình hình trong phòng giam, Tây Giang là đại thành nên nhà tù đương nhiên sẽ rất lớn thế nhưng bây giờ lại lộ ra thật bé. Bởi vì những phòng giam kia đang nằm chật người, thậm chí vì nơi này quá mức nhỏ hẹp mà một số người phải nửa nằm nửa ngồi để ngủ.
Thần sắc những phạm nhân này cực kỳ tái nhợt, hiển nhiên qua mấy tháng huấn luyện trình độ cao cộng thêm không được nghỉ ngơi hợp lý nên thân thể của bọn họ đã không chịu đựng nổi rồi.
Lúc này chân mày Tô Trường An nhíu lại, hôm nay vẻ mặt những sĩ quan phụ tá trên sân huấn luyện đã cho hắn mơ hồ đoán được làm Thiên phu trưởng của Hãm Trận doanh đương nhiên không phải chuyện gì tốt, nhưng khiến hắn không thể tưởng được chính là tình huống so với suy nghĩ của bản thân còn tệ hơn trăm lần.
"Tướng quân có phân phó gì không?" Tên hộ vệ thấy Tô Trường An nhíu mày thầm cho là mình chiếu cố không chu toàn nên vội vàng hỏi.
"Gọi dậy hết đi." Tô Trường An nghĩ nghĩ rồi nói.
"Vâng." Hộ vệ kia vội vàng gật đầu, ra hiệu mấy tên thủ hạ xung quanh móc ra một cái chiêng đồng bắt đầu gõ vang thật mạnh.
Âm thanh chói tai rất lớn vang vọng qua lại trong đại lao, đám hình phạm ngủ cũng không quá yên tâm nghe vậy thì từng tên một đứng lên.
Đến khi bọn họ hơi tỉnh táo một chút thì từng trận quát mắng bắt đầu vang lên.
Những người này ngoại trừ một đám "quỷ xui xẻo" bị Quan Thương Hải nhắm trúng thì đại đa số đều là thế hệ cùng hung cực ác. Y theo luật pháp Đại Ngụy thì giết người đền mạng! Đám người này thân là tử tù, trên lưng cũng đeo một hai mạng người nên không phải dễ dàng quản giáo được, huống chi họ cũng chẳng sợ đám hộ vệ kia, mở mồm liền mắng.
Bọn dân liều mạng này đang ngủ bị đánh thức nên cực kỳ khó chịu, mấy tên hộ vệ gõ chiêng cũng không có mấy hiệu quả thậm chí từng trận mắng chưởi như núi thét biển gầm bắt đầu truyền tới, nó không có xu hướng ngừng lại mà càng ngày càng nghiêm trọng.
Mặt mày Tô Trường An trầm xuống lạnh mắt nhìn mọi người trong phòng giam, hắn vận chuyển linh lực nói ra như hồng chung đại lữ lấn át tất cả âm thanh ầm ĩ.
"Ta là Thiên Phu trưởng của Hãm Trận doanh các ngươi!"
"Ta tên Nam Uyển!"
Có lẽ giọng nói xen lẫn linh lực của Tô Trường An quá to nên khi hắn nói xong thì nhà tù còn đang ầm ĩ hơi yên tĩnh lại. Nhưng yên tĩnh như vậy cũng không kéo dài quá lâu, những tiếng quát mắng khó nghe tiếp tục truyền tới. Bất quá lần quát mắng này không nhằm vào những tên hộ vệ kia mà nhắm vào Tô Trường An.
Những lời trong đó đương nhiên dơ bẩn không chịu nổi nhưng Tô Trường An cũng không thèm để ý, dù sao từ khi biết được Hãm Trận doanh là do trọng hình phạm tạo nên thì hắn đối với tình hình này đã có đoán trước. Chỉ là hắn không có bất kỳ kinh nghiệm phục chúng nào hoặc là nói trong mười bảy năm cuộc sống, nhiều thời điểm hắn đóng vai "chúng" đấy.
Vì thế hắn không khỏi cúi đầu trầm tư. Mặc dù hắn không kinh qua chiến trường, không hiểu nhiều lắm hành quân chiến tranh rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng tốt xấu gì phụ thân hắn cũng xuất thân binh nghiệp hơn nữa còn trong quân doanh mười năm. Dù hắn "không ăn qua thịt heo nhưng tốt xấu gì đã thấy heo chạy."
Hắn nghĩ tới đây thầm cảm thấy ví von như vậy có chút không thỏa đáng.
Bất quá đạo lý là đạo lý.
Xưa nay hành quân chiến tranh, không thiếu ví dụ lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh nhưng chưa từng nghe một chi quân đội không đồng lòng có thể làm nên chuyện gì.
Hợp thì thành chia là chết, Tô Trường An đương nhiên biết đạo lý đơn giản này. Mà đạo lý này từ trước đến nay nói thì dễ, làm mới khó, nhìn thần thái những phạm nhân này không phải hắn nói đôi câu vài lời là có thể thông.
"Ồ! Bộ dáng cô nương bên cạnh Nam tướng quân thật không tệ, chớ không phải biết rõ huynh đệ chúng ta trong phòng giam rất buồn khổ nên mang đến cho chúng ta đỡ thèm đấy chứ?" Cũng không biết một tên hình phạm nào đó với sắc mặt tái nhợt chợt phát hiện có nữ tử bên cạnh Tô Trường An nên miệng liền phát ra lời thô tục.
Những lời này xen lẫn trong âm thanh ầm ĩ nên rất khó phát hiện nhưng Tô Trường An vẫn phân biệt được, con ngươi hắn lạnh băng sau đó thân thể chuyển động tới kẻ khẩu xuất cuồng ngôn kia.
Hàn ý trong con ngươi Tô Trường An khiến tên hình phạm kia hơi khựng lại nhưng rất nhanh gã ý thức được mình vốn là người sắp chết hà tất e ngại một tên mao đầu tiểu tử? Vì thế gã căng lên khí thế định nói thêm mấy lời gì đó.
Nhưng sau một giây thân thể Tô Trường An đã tới trước người gã, con ngươi hình phạm đột ngột giãn ra mà lời tới khóe miệng cũng im bặt, vô luận gã cố gắng như thế nào cũng không thể phát ra tiếng.
Từng tiếng kinh hô vang lên, thân thể của gã chậm rãi ngã xuống; gã trước khi nhắm mắt dường như nhìn thấy Tô Trường An đang nắm một vật đập nảy trong tay.
Cái kia dường như... Là một trái tim...
Gã nghĩ như vậy, con mắt rốt cuộc vĩnh viễn nhắm lại.
---o0o---
← Ch. 222 | Ch. 224 → |