← Ch.234 | Ch.236 → |
Con ngươi Viên Động Khôn trong khoảnh khắc trợn to, gã cảm nhận rất rõ ràng sát ý của Tô Trường An. Một khắc sau, gã bắt đầu kịch liệt lắc lư thân thể của mình, miệng phát ra tiếng kêu "ô ô".
Tô Trường An nhìn ra gã dường như có lời muốn nói, hơi do dự một chút rồi lạnh giọng nói: "Ta sẽ thả ngươi ra, nhưng nếu ngươi dám lớn tiếng kêu cứu thì ta bảo đảm, trước khi đám hộ vệ tới kịp thì cái đầu của ngươi đã lìa khỏi cổ rồi."
Viên Động Khôn nào dám không nghe, cái đầu to như cái đấu của gã gật gù liên tục, Tô Trường An thấy thế liền buông tay ra.
"Khụ khụ." Viên Động Khôn phát ra một trận ho khan kịch liệt, Tô Trường An hơi mạnh tay khiến cho hô hấp của gã có chút không thông, tới tận bây giờ mới khá hơn một chút.
Sau đó, gã đứng thẳng người, sợ hãi nhìn về phía Tô Trường An.
Người thiếu niên còn non nớt trong Tướng Tinh Hội năm ấy, hôm nay mặc dù trên khuôn mặt vẫn còn chưa hết vẻ ngây ngô, nhưng khí tức trên người hắn lại vô cùng ngưng tụ, nội liễm, thậm chí đôi lúc còn mơ hồ kèm theo một luồng sát ý.
Điều gì đã làm hắn trở thành bộ dáng ngày hôm nay vậy?
"Ngươi muốn nói gì thì nói đi." Tiếng Tô Trường An cắt ngang dòng suy nghĩ của Viên Động Khôn.
Gã khôi phục lại tinh thần, lúc này mới ý thức được tình cảnh của mình.
"Khụ khụ." Viên Động Khôn lại ho nhẹ một tiếng rồi im lặng một chút, chân mày cũng nhíu chặt. Gã đương nhiên muốn nói gì đó để Tô Trường An cho gã "một con ngựa", nhưng cho dù đã nghĩ ngợi nửa ngày gã cũng chẳng nghĩ ra được gì.
Sau khoảng vài hơi thở, thấy đôi mắt Tô Trường An dần lộ ra vẻ hết kiên nhẫn, gã mới vội vàng nói: "Ta sẽ không, sẽ không tố cáo việc này cho kẻ khác biết."
Đây là một thỉnh cầu rất vô lý, chẳng có đạo lý hay lý do nào cả, chỉ hy vọng bằng vào một câu nói để đổi lấy một mạng từ trong tay một người không quen biết. Ngay cả Viên Động Khôn sau khi nói xong câu đó cũng phải cười khổ, thầm hận bản thân ngu xuẩn bất tài.
Thần sắc trên mặt Tô Trường An lạnh lẽo, hắn bước lên trước, sát ý toàn thân nổi lên, hỏi: "Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?"
Đó cũng là điều ta muốn biết đây, Viên Động Khôn nghĩ như vậy, vẻ mặt như đưa đám lui về phía sau mấy bước. Thân thể cường tráng như con trâu mộng ở trước mặt Tô Trường An lại giống như con cừu non đang run lẩy bẩy.
"Ta không có lý do gì để hại ngươi!" Có lẽ là do quá sợ hãi, Viên Động Khôn lắp bắp nói.
"Không có lý do gì ư? Ta đang là trọng phạm bị truy nã của triều đình, bắt được ta đủ giúp ngươi thăng quan tiến chức, phong hầu bái tướng rồi!" Tô Trường An đứng yên không động.
Trong lòng Viên Động Khôn nhất thời rối tung rối mù, lúc này gã đã lùi đến vách trướng rồi, muốn lui cũng không thể lui được nữa, thế nhưng Tô Trường An vẫn từng bước tiến đến gần. Gã cũng không phải chưa từng nghĩ sẽ chui ra khỏi doanh trướng, cướp đường mà chạy. Nhưng là, lúc gã ở Trường An đã từng nghe qua một ít chuyện liên quan tới Tô Trường An, một kiếm tàn sát mấy trăm tu sĩ Phồn Thần Cảnh, lại một mình ngăn cản Chương Tử Vụ, Âm Sơn Trọc, Mã An Yến ba vị tu sĩ Hồn Thủ Cảnh, chém chết cả ba người bọn họ. Thực lực như vậy, lấy tu vi của gã ước chừng ngay cả cửa doanh trướng còn chưa bước ra thì đã chết dưới kiếm của Tô Trường An rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng gã chợt lóe lên một cái.
Hồn Thủ Cảnh! Gã đã nắm được mấu chốt của sự tình rồi.
"Ngươi hãy nghe ta nói!" Gã vội vã giơ tay lên, tỏ ý bảo Tô Trường An đợi thêm một lát đã.
Tô Trường An đang từng bước áp sát, thấy vậy dừng lại, hắn thật ra cũng không muốn giết kẻ này, hoặc là nói nếu như có thể, hắn không muốn làm tổn thương bất cứ người nào, chẳng qua vẫn có một số người, một số việc buộc hắn phải làm những chuyện không muốn làm.
Người sống trên đời, đâu phải lúc nào cũng được làm theo ý mình?
Nhưng bất luận thế nào, hắn đều muốn cố gắng không phải giết người.
Cho nên, hắn cho Viên Động Khôn một cơ hội nữa, cho gã đưa ra một lý do để hắn không phải giết gã.
Dĩ nhiên nếu trước khi hắn hết kiên nhẫn mà Viên Động Khôn vẫn không đưa ra được một lý do thỏa đáng, Tô Trường An vẫn sẽ không chút do dự giết gã đi. Bởi vì, hắn phải sống sót. Hắn không thể phụ lòng những vì tinh tú kia được.
"Dù ta tố cáo ngươi thì ta cũng chẳng có chỗ tốt gì." Thấy Tô Trường An đã đáp ứng, Viên Động Khôn vội vàng nói. Gã dường như cũng nhìn ra Tô Trường An đang nghi hoặc, liền bổ sung thêm: "Nếu ta nhớ không nhầm, hồi ngươi ở Trường An đã từng dùng sức một mình ngăn cản ba vị cường giả Hồn Thủ Cảnh. Ngươi nhìn Lai Vân Thành này xem, người mạnh nhất chính là vị Thần tướng ở Trấn Tây Quan, tu vi cũng mới chỉ là Hồn Thủ, ta nếu thật sự tố giác ngươi, Lai Vân Thành này cũng chẳng ai có thể giữ ngươi lại, hơn nữa, nếu làm không được thì Lai Vân Thành còn có thể phải chịu tai họa ngập đầu."
Tô Trường An sửng sốt một chút, cảm thấy Viên Động Khôn nói cũng có đạo lý.
Thế nhưng, nói xong những thứ này, thần sắc Viên Động Khôn chuyển thành nghiêm túc, giọng điệu thay đổi, hỏi: "Tuy vậy, trước khi đến đây, ta còn biết một chuyện nữa. Ngươi đến cùng có phải gian tế của Yêu tộc hay không, đến Lai Vân Thành có mục đích gì?"
Tô Trường An thuận miệng hỏi: "Ta nếu nói ta đúng là gian tế, ngươi định sẽ thế nào?"
Sắc mặt Viên Động Khôn nhất thời biến đổi, gã nhìn Tô Trường An thật lâu rồi cắn răng một cái, chợt rút từ sau lưng ra một cây đại đao. Cây đao này Tô Trường An biết, hồi ở Tướng Tinh Hội, hắn đã từng một đao đánh bay cây đao này của Viên Động Khôn. Lúc ấy, Viên Động Khôn là Cửu Tinh Cảnh, hắn khó khăn lắm mới đạt đến Tụ Linh. Mà hôm nay, hắn đã là Địa Linh Cảnh, cao thủ Hồn Thủ Cảnh bình thường chắc chắn không phải đối thủ của hắn, còn Viên Động Khôn mới chỉ là Phồn Thần. Bất luận thế nào, hiện giờ Viên Động Khôn tuyệt đối không phải đối thủ của Tô Trường An, cho nên, giờ phút này lại rút đao ra, không khác gì tự tìm chết.
"Ngươi muốn đánh nhau với ta?" Lông mày Tô Trường An cau lại.
"Ta biết ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ta vẫn muốn thử một lần." Viên Động Khôn nói, thân thể gã có chút run rẩy, thậm chí ngay cả tay cầm đao cũng đã rịn mồ hôi đầm đìa, nhưng thật kỳ quái, thần sắc của gã vẫn rất kiên định, không nhìn ra có nửa phần sợ hãi.
Tô Trường An nhíu mày một cái hỏi: "Tại sao?"
"Ngươi đã từng nói qua, Mạc Thính Vũ là sư phụ của ngươi, hắn đã chết, cho nên, hủy hoại danh tiếng của hắn, chính là hủy hoại tính mạng ngươi."
"Những lời này, bây giờ ta có thể trả lại ngươi được rồi."
"Lai Vân Thành, là đất phong từ nhiều đời của Viên gia ta. Tổ gia gia của ta truyền lại nó cho gia gia của ta, gia gia của ta lại giao nó cho phụ thân của ta. Đây là nhà ta, làm người không thể không có nhà, cho nên muốn chiếm quê nhà ta, chính là hại đến tính mạng của ta."
Nghe xong những lời này, thần sắc Tô Trường An tối sầm lại, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút bi thương khó hiểu.
Hoặc là nói, hắn có chút hoài niệm lại những lời khi đó.
Có lẽ đối với người ngoài, khi đó hắn hiền lành đến mức ngây thơ, không biết sợ ai đến mức gần như dốt nát.
Nhưng hắn thích bản thân khi đó, hắn cảm thấy khi đó hắn mới chính là hắn.
Bây giờ, hắn rất mạnh, thậm chí còn có sức mạnh vượt qua Tinh Vẫn. Nhưng đồng thời, hắn cũng mất đi nhiều thứ hơn.
Trên tay hắn không biết từ bao giờ đã dính đầy máu tươi, những người hắn quan tâm từng người một chết đi trước mắt hắn.
Làm người ai cũng phải lớn lên đấy.
Từ đáy lòng hắn tự an ủi mình như vậy.
Ngươi càng chống cự, thì sẽ càng cô đơn.
Rốt cuộc, hắn mất hết hứng thú khoát tay một cái, nói: "Yên tâm, ta không phải đâu."
Sau đó, hắn bỗng dừng lại suy nghĩ một lát, rồi nói tiếp: "Chỉnh đốn lại binh mã của ngươi, buổi trưa cùng ta đi tới Tây Đầu Bảo!"
---o0o---
← Ch. 234 | Ch. 236 → |