← Ch.417 | Ch.419 → |
Về đến nhà, Tô Trường An vốn định nói chuyện với Tô Thái, nhưng hắn mới há miệng, Tô Thái đã đi thẳng về phòng mình, lục tung đồ đạc, từ dưới chân giường moi ra đôi ủng dài cũ kĩ, thò tay vào trong đó lục lọi.
Chiếc ủng rõ ràng đã bị quăng trong xó rất lâu rồi, bị ông lôi ra, cả phòng ngập trong mùi chua loi lói.
Tô Trường An nhướng mày, không biết cha định làm gì, nhưng thấy ông làm chăm chú quá, nên đương nhiên không dám quấy rầy.
Cả một hồi lâu, cái mùi chua hôi kia nồng nặc tới mức làm cho Tô Trường An cảm thấy buồn nôn, nhưng sắc mặt Tô Thái lại trở nên vui vẻ, móc từ trong ủng ra một thứ.
Ông ném cái ủng đi, đưa vật kia dúi vào ngực Tô Trường An.
Tới lúc này Tô Trường An mới thấy rõ vật ấy. Đó là một túi tiền, trông rõ là nặng, bên trong hẳn là rất nhiều tiền.
"Đây là hoàng kim năm đó con được ban thưởng khi phong tước, ta sửa cửa nhà dùng hết ba lượng, còn lại bao nhiêu lão tử đều cất lại cho con! Con cầm lấy tiền này, mau chạy cho nhanh, chạy trốn càng xa càng tốt, con mẹ nó nếu con bị chém đầu, cả nhà lão Tô ta coi như tuyệt hậu, lão tử chết đi làm sao ăn nói với mẹ con và ông nội con?" Tô Thái nói, nét mặt vô cùng lo lắng.
"..." Tô Trường An một hồi lâu không nói gì, hắn nhìn nhìn túi tiền trong tay, trong lòng cảm động và khổ sở không nói nên lời. Hắn nhìn người cha đã bắt đầu già đi, hỏi: "Cha, cha có nghĩ con là gian tế Yêu tộc hay không?"
Người khác không tin hắn không sao, người khác hiểu lầm hắn cũng không sao, nhưng nếu cha cũng nghĩ hắn như thế...
Tô Thái không nhìn ra sự lo lắng trong lòng Tô Trường An, ông quay qua nhìn thằng con chằm chằm, đôi mắt hổ mở to.
Nếu là trước đây, mỗi lần Tô Thái nhìn Tô Trường An như vậy, chính là dấu hiệu ông muốn ra tay dạy cho hắn một trận.
Từ nhỏ đến lớn, Tô Trường An bị ăn đòn kiểu ấy không biết bao nhiêu lần.
Hôm nay hắn đã là Vấn Đạo, phụ thân của hắn vẫn còn là Cửu Tinh.
Theo lý thuyết, dù hắn có đứng đấy bất động tùy ý cho Tô Thái ra tay, ông cũng chẳng gây ra được tí tổn thương nào cho hắn.
Nhưng hắn lại theo bản năng, rụt cổ lại.
Giống như Tô Thái thường nói, cha mãi mãi là cha, con vẫn mãi mãi chỉ là con.
Chuyện này với tu vi, địa vị chẳng có gì quan hệ.
Dù đã thành tựu Tinh Vẫn, dù có địa vị nổi bật, hắn vẫn chỉ là Tô Trường An, cha hắn muốn dạy hắn lúc nào thì dạy.
Không ngoài ý nghĩ của Tô Trường An, Tô Thái ra tay.
Ông đấm một quyền vào ngực Tô Trường An, miệng mắng: "Mày là con của lão tử, mày giỏi tới cỡ nào lão tử không biết hả? Chỉ bằng mày hả?" Tô Thái nói đến đây, nhìn Tô Trường An từ trên xuống dưới, mắng tiếp: "Nếu mày làm được gian tế Yêu tộc, thì tao đã làm tới vua yêu quái rồi, mày tin không?"
Tô Trường An sững sờ, tuy lời của Tô Thái chẳng dễ nghe tí nào, nhưng rơi vào tai hắn lại làm hắn vô cùng vui vẻ.
Hắn chưa kịp nói gì, Tô Thái đã lại lo lắng giục:
"Nhưng mà triều đình đang truy nã con, mày mau cầm lấy tiền rồi trốn đi. Nhà họ Tô chúng ta năm đời chỉ toàn con một, sau này nhờ vào con khai chi tán diệp!" Nói xong, ông thò tay kéo Tô Trường An đi ra ngoài.
Tô Trường An hiểu nỗi lo của cha, ở cái trấn nhỏ này, triều đình chính là ông trời, dân không đấu nổi với quan, ông lo cho an nguy của hắn là chuyện đương nhiên.
Tô Trường An không khỏi cười khổ.
Không nói đến triều đình hôm nay đang điên đầu lo ứng phó với phản quân đất Thục không có thời gian để tâm tới hắn, chỉ nói với tu vi của hắn hiện tại, không có Tinh Vẫn, ai có thể giữ chân được hắn? Huống hồ với quan hệ của hắn và Cổ Tiễn Quân, Bắc địa chính là nơi an toàn nhất với hắn.
Nhưng mà nói ra những chuyện này quá là phức tạp, hắn thực sự không biết phải nói với Tô Thái thế nào cho ông hiểu, nên ngần ngừ, rồi quyết định từ tốn nói rõ từng tí một cho ông nghe. Tô Thái nghe mà cái hiểu cái không, nhưng lúc nào cũng ra dáng vẻ cực kỳ cao thâm.
Tô Thái xưa nay sĩ diện, nhìn ông xây cái tường nhà cao lớn kia thì biết.
Bỏ tiền ra sửa cửa lớn, xây tường cao, thế mà chẳng hề sửa sang gì phòng ở, chắc cũng chỉ có một mình Tô Thái làm được.
Ba năm ròng không nhìn thấy mặt con, bây giờ nghe con nói bao nhiêu là chuyện, tuy Tô Thái nghe không hiểu rõ, nhưng lại không muốn để lộ ra sự e sợ của mình trước mặt con, nên ông ra vẻ trầm tư, gật đầu."À... , ngươi nói như vậy cũng không phải là không có lý."
Tô Trường An làm sao không hiểu cái tính này của cha mình, quyết định rèn sắt khi còn nóng, nói, "Vậy cha đừng lo lắng nữa. Thời gian không còn sớm, con tới phủ Thái Thú phó ước, trở về sẽ nói chuyện thêm với cha." Nói xong, hắn trả hoàng kim lại cho cha, xoay người đi ra ngoài, tới cửa chợt nhớ tới một chuyện, quay đầu lại hỏi.
"Cha, năm đó lúc con rời khỏi Bắc địa, chẳng phải cha bảo muốn lấy tiền kiếm mấy cái tiểu thiếp, sinh cho con mấy thằng em trai à, sao ba năm nay con không thấy động tĩnh gì thế, hay là cha bị bệnh gì? Con có quen với Cổ gia, mời đại phu tốt nhất tới Bắc địa khám cho cha nhé?"
Hắn vừa nói xong, mặt Tô Thái biến sắc.
"Cút!" Ông quát tướng, ném mạnh túi tiền trong tay vào Tô Trường An.
Tô Trường An nhoáng một cái đã vọt ra khỏi cửa phòng, chỉ còn lại tiếng túi tiền nặng nề rơi đập xuống đất, và tiếng thở hổn hển của Tô Thái.
...
Tô Trường An được người dẫn vào trong đại điện.
Cái gọi là yến hội kia hoàn toàn khác với những gì hắn nghĩ.
Hắn chẳng nhìn thấy người khách nào, cũng chẳng có bao nhiêu là món ngon phong phú, hắn được người ta dẫn tới một thư phòng.
Hắn cũng chẳng ngạc nhiên, đẩy cửa đi vào.
Gian phòng ngập tràn khí tức âm lãnh khó chịu làm hắn nhướng mày.
Cổ Ninh ngồi trên giường, chậm rì rì pha trà, vẻ đã chờ ở đây đã rất lâu, ánh nến hắt lên một bên mặt lúc sáng lúc tối, trông rất quỷ dị.
Tô Trường An đi tới bên giường, nhưng không ngồi xuống, chỉ đứng đó nhìn xuống, hỏi: "Không phải nói thiết yến sao? Sao chỉ có trà thế này?"
"Tô huynh nếu muốn ăn cho no bụng, thì chỉ cần nói một tiếng, trong phủ này ai mà dám từ chối, chỉ là ta nghĩ Tô huynh bây giờ hẳn là muốn hỏi chuyện ta thì đúng hơn?" Cổ Ninh rót đầy chén trà, dời bình trà qua chén trà thứ hai.
"..." Tô Trường An không nói gì, trầm mặc nhìn Cổ Ninh, rõ là đồng tình với lời gã nói.
Chén trà thứ hai cũng được rót đầy.
"Tô huynh mời ngồi." Gã đẩy chén trà qua, ngẩng lên cười với Tô Trường An.
Tô Trường An ngồi xuống, nhưng không có ý uống trà, mà nhìn Cổ Ninh chằm chằm, đôi mắt hào quang lập loè, khí thế lạnh lùng.
"Tô huynh sao lại nhìn ta như thế? Ta có gì không ổn à?" Cổ Ninh cười, thò tay cầm lấy chén trà, đưa lên nhấp một miếng, động tác rất nhẹ nhàng, tao nhã, thong dong như một bậc nho đạo đại hiền.
"Làm sao ngươi thành Vấn Đạo!" Tô Trường An lạnh lùng hỏi.
Câu hỏi này nghe kiểu gì cũng có ít nhiều mạo phạm, thậm chí còn có ý vị khinh thường.
Cổ Ninh chỉ lớn hơn Tô Trường An hai tuổi, Tô Trường An năm nay mười chín, Cổ Ninh cũng chỉ mới hai mươi mốt.
Tuổi trẻ như vậy, ngay cả Thập Tam thiên tài của đất Thục, cũng không có ai có được tu vi như vậy.
Thiên phú của Cổ Ninh ở Trường Môn này đương nhiên là số một, nhưng nếu đặt vào trong cả Đại Ngụy thì chẳng là cái gì, thế mà gã lại có thể chỉ trong vòng có mấy năm từ Cửu Tinh sơ cảnh tăng vọt thành Vấn Đạo, dù gã có cố tình che giấu, nhưng vẫn không thể thoát được ánh mắt của Tô Trường An.
Trong này nhất định có cái gì đó, và thứ đó chính là thứ biến Cổ Ninh trở thành bộ dạng như bây giờ.
"..." Động tác uống trà của Cổ Ninh khựng lại, gã bỏ chén trà xuống, ngẩng lên nhìn Tô Trường An.
Đôi mắt Cổ Ninh vui vẻ, nhưng trong vui vẻ lại có cái gì đó Tô Trường An không hiểu được.
Ánh mắt Tô Trường An vô cùng nghiêm túc và lạnh lùng.
"Tô huynh nói lời ấy có ý gì? Chỉ có huynh được tu thành Vấn Đạo, còn Cổ Ninh ta không xứng với hai chữ vấn đạo này hay sao?"
Cổ Ninh cụp mắt, nụ cười trên mặt cũng không còn, trong giọng nói mang theo hàn ý mà Tô Trường An chưa bao giờ nhìn thấy trên người Cổ Ninh.
Tô Trường An chăm chăm nhìn Cổ Ninh.
Trong mắt hắn, sát cơ bắt đầu xuất hiện, trong căn phòng tối lờ mờ, hình như có vật gì đó cũng đang bắt đầu bốc lên.
Từ lúc nhìn thấy Cổ Ninh lần đầu tiên ban trưa, hắn đã nhận ra trên người Cổ Ninh có cái gì đó khác thường, trên người gã có khí tức gì đó không thuộc về gã, dù gã đã cố hết sức che giấu, nhưng không giấu nổi hắn.
Cái khí tức đó cực kỳ âm lãnh, làm Tô Trường An rất là không thoải mái.
Ngay cả vị Bách Quỷ phục sinh ở trong Thiên Lam viện năm đó, khí tức phát ra cũng chỉ âm lãnh bằng một phần trăm của cái khí tức này.
Hắn biết cỗ khí tức này chắc chắn không phải là lương thiện, có thể là tà công, hoặc là trò quỷ gì đó của Thần tộc, đã giúp Cổ Ninh có được tu vi ngày hôm nay.
Khí thế của hai người đang căng thẳng, thì một binh sĩ tới cửa thư phòng, quỳ xuống, bẩm:
"Bẩm đại nhân, Cổ Tiểu Hầu gia, Tô Mạt cô nương cầu kiến!"
---o0o---
← Ch. 417 | Ch. 419 → |