← Ch.613 | Ch.615 → |
Người đến này đương nhiên là Quách Tước từ sau một trận chiến ở bãi Hổ Đầu liền sống chết không rõ.
Mọi người đều cho rằng y đã chết ở bãi Hổ Đầu, giờ phút này thấy y bỗng nhiên xuất hiện, hiển nhiên khó tránh khỏi cực kỳ vui mừng.
Mà y thấy Tô Trường An cùng Hoa Phi Tạc hiển nhiên cũng cực kỳ thoải mái, trên mặt lộ ra nụ cười chân thật.
"Quách sư huynh, làm cách nào ngươi có thể thoát khỏi bàn tay Tư Mã Hủ? Chúng ta đều cho rằng..." Hoa Phi Tạc hỏi trước tiên.
Quách Tước mặc dù mất đi ký ức trước kia, nhưng nếu thực sự nói đến thời gian nhập môn sợ chỉ có Từ Nhượng chết ở Tây Lương mới có thể so sánh, bởi vậy, Hoa Phi Tạc gọi y một tiếng sư huynh cũng là hợp tình lý.
Tô Trường An vốn cũng còn nhiều chuyện muốn hỏi Quách Tước, nhưng trong lúc nhất thời không biết làm cách nào nói đến, bởi vậy nghe được câu hỏi này của Hoa Phi Tạc, liền thu lại ý nghĩ của mình, nhìn về phía Quách Tước, hiển nhiên cũng cực kỳ hiếu kỳ vấn đề của Hoa Phi Tạc. Dù sao dùng phong cách làm người của Tư Mã Hủ, nhất định không có lý do gì buông tha Quách Tước.
"Việc này nói rất dài dòng." Quách Tước hơi hơi trầm ngâm, nhưng cuối cùng vẫn nói tới một trận chiến có thể gọi là bách chuyển thiên hồi ở bãi Hổ Đầu.
Chuyện nơi đây cực kỳ mạo hiểm, lại ẩn sâu những bí mật đau khổ. Cho dù là Tô Trường An cùng Hoa Phi Tạc sau khi nghe được, trên mặt cũng trồi lên từng vẻ kinh ngạc.
"Vậy mấy vị sư tổ Lạc Vô Trần lúc này?" Chờ Quách Tước nói xong, Tô Trường An liền lo lắng hỏi.
Nghe câu hỏi này, vẻ mặt Quách Tước vừa rồi còn nụ cười lại chợt tối sầm lại, "mấy vị sư tổ Ngọc Đình Mặc vì ngăn chặn Tư Mã Hủ lúc này hiển nhiên đã lành ít dữ nhiều, mà sư tổ Lạc Vô Trần lại càng vì trợ giúp thắp sáng ngôi sao Thiên Cơ một lần nữa đã tiêu hao hết một tia lực lượng cuối cùng, anh linh hoàn toàn tiêu tán."
Lời nói của Quách Tước hiển nhiên vô cùng đơn giản, nhưng Tô Trường An cùng Hoa Phi Tạc lại thấu hiểu rất rõ gian nguy ở bên trong, bọn hắn vào lúc đó liếc nhìn nhau, trên mặt đều hiện lên vẻ lạnh lẽo. Ngay cả anh linh đám tiên hiền Thiên Lam viện đều chết đi như thế, dường như con đường trước mắt cũng bởi vậy mà ảm đạm thêm vài phần.
Quách Tước dường như cũng nhìn ra điểm này, nhưng y cũng không muốn bầu không khí như vậy lan tràn ra, bởi vậy vội nói gấp: "nhưng mà sư tổ Lạc Vô Trần để lại cho ta một đường thiên cơ."
"Hả?" Hai người nghe vậy sững sờ, hiển nhiên cảm thấy không hiểu rõ được lời nói của Quách Tước.
"Một đường phá cục thiên cơ." Khóe miệng Quách Tước lại một lần nữa hiện ra một nụ cười hàm xúc.
Lời ấy cũng không khiến cho Tô Trường An cùng Hoa Phi Tạc trở nên nhẹ nhõm, ngược lại thần sắc trên mặt càng ngưng trọng. Nhất là Tô Trường An, hắn hiểu rất rõ thực lực của Tư Mã Hủ.
Không nói đến số lượng sĩ tốt cực kỳ cách biệt, chỉ cần mười vị vương hầu này, từng tên đều có được thực lực vộ hạn đạt tới Thái Thượng, mặc dù không thể sánh với Tinh Vẫn chính thức, thế nhưng chút ít Tinh Vẫn bình thường bị lực lượng nhân quả trói buộc chặt nhất định cũng không phải là đối thủ, thêm với Tư Mã Hủ thân là nhóm Tinh Vẫn đầu tiên trên đời này ở ẩn mấy nghìn năm, tu vi sớm đã sâu không lường được, cho dù hôm nay Tô Trường An không sử dụng lực lượng Tiên Đạo cũng khó có thể chống lại. Mà sau đó, còn có vị Hạ Hầu Hạo Ngọc cắn nuốt Thần tính Thiên Ngô kia thực lực lại càng không thua kém Tư Mã Hủ.
Trái lại một bên Tô Trường An, coi như có thể mời Nhạn Quy Thu cùng với bốn người Tả Ngọc Thành quy ẩn đến, tăng thêm Tô Trường An cùng Quách Tước thì thực lực vẫn cách nhau quá xa so với bên phía Tư Mã Hủ.
Tô Trường An nghĩ mãi mà không rõ, Lạc Vô Trần rốt cuộc để lại cái gì, có thể thay đổi thực lực song phương đã chênh lệch thật lớn như vậy.
Đương nhiên điểm này không chỉ có Tô Trường An nghĩ mãi mà không rõ, Hoa Phi Tạc cũng không thể hiểu được, bởi vậy ánh mắt hai người nhìn về phía Quách Tước lại càng nghi hoặc.
"Sau khi ta được sư thúc Lạc Vô Trần cứu, lúc tỉnh lại đã truyền đến tin tức đại quân bại trận ở bên ngoài thành Kiến Nghiệp, bởi vậy ta cũng không vội vã chạy đến nơi đây, trước tiên ta đi Yêu quốc một chuyến."
"Yêu quốc?" Hai người nghe vậy lại sững sờ, lập tức liếc nhìn Quách Tước, liền mãnh liệt tỉnh ngộ lại, "ngươi đi Yêu quốc cầu viện?"
"A...." Quách Tước khẽ gật đầu."Mặc dù trong đó có chút khó khăn trắc trở, nhưng ta gặp được sư muội Ngô Đồng, nàng đã đáp ứng ta thuyết phục Yêu Vương phái đại quân gấp rút tiếp viện chúng ta, theo cái tốc độ này, trong nửa tháng, quân đội Yêu tộc hiển nhiên sẽ đến nơi đây."
Thần sắc trầm trọng trên mặt hai người rút cuộc thoáng tiêu tán một ít, nhưng cũng không vì vậy mà hoàn toàn trầm tĩnh lại.
Yêu tộc gấp rút tiếp viện đương nhiên là chuyện tốt, nhưng mà gắt gao dựa vào Yêu Tộc, vẫn không có cách nào dao động bộ phận chiến lực cao hơn của Tư Mã Hủ, đã đến cấp độ của bọn họ, lực lượng như vậy hoàn toàn có thể chỉ dựa vào sức một người thay đổi toàn bộ cuộc chiến.
"Mà ta cũng từ sư tổ Lạc Vô Trần lấy được truyền thừa của lão, những năm gần đây, mặc dù linh hồn các vị sư tổ đều bị Tư Mã Hủ nắm giữ, nhưng sau lưng bọn họ vẫn đang tích góp lực lượng, lực lượng kia thông qua truyền thừa của sư tổ Lạc Vô Trần hiển nhiên đã đến trên người ta, mặc dù không hẳn có thể chống lại Tư Mã Hủ, nhưng ít ra lão muốn giết ta cũng không phải là chuyện dễ. Về phần vị Hạ Hầu Hạo Ngọc kia, phải làm phiền An sư điệt rồi."
Nói đến đây, quanh người Quách Tước tràn ngập ra một cỗ lực lượng cường đại, mặc dù chỉ hơi hơi phóng ra ngoài, nhưng Tô Trường An cùng Hoa Phi Tạc vào lúc đó đều cảm thấy khí tức mạnh mẽ bao bọc ở trên người Quách Tước.
Tô Trường An rốt cuộc vào lúc này khẽ gật đầu, nhưng hắn vẫn có chút không yên lòng, không kìm được lại hỏi: "thế nhưng mười vị vương hầu kia vẫn như cũ không thể khinh thường."
Mười vị vương hầu vốn có lực lượng vượt xa Tinh Vẫn bình thường, nếu như thật sự đánh nhau, Tô Trường An cũng không cảm thấy mình có thể lấy một chọi mười. Lúc trước có thể chém giết Hồ Cao Các thành công, rất lớn trình độ là bởi vì hắn đột nhiên ra tay khi lão không kịp đề phòng.
Nếu như Quách Tước ngăn chặn Tư Mã Hủ, Tô Trường An đánh nhau với Hạ Hầu Hạo Ngọc, hai người không thể thoát thân, vậy mười vị vương hầu này hiển nhiên sẽ trở thành một cái biến số lớn.
"Chuyện này có liên quan đến thiên cơ mà ta nói lúc trước." Quách Tước nói, nụ cười trên mặt càng thần bí khó lường.
"Sư huynh chớ để lại nút thắt, nhanh chóng nói ra đi." Hoa Phi Tạc thúc giục nói.
Quách Tước nghe vậy, cũng thu hồi cười nói trên mặt, nghiêm túc nói: "Trường An, sao ngươi có thể quên Yêu quân Đằng xà?"
"Hả?" Tô Trường An càng nghi hoặc, thực lực Đằng xà tuy cường hãn, cho dù là Bán Thần nó cũng có thể chiến một trận, nhưng sau đó chính là xuất công không xuất lực, đại đa số thời điểm đều trốn ở nơi hẻo lánh, hôm nay Tô Trường An mặc dù có thể cảm ứng được Đằng xà đang ở bên trong quận Gia Hán, nhưng không nói đến chính mình có thể thuyết phục lão trợ giúp hay không, với thực lực của Đằng xà, có lẽ có sức đánh nhau với một hai vị vương hầu, nhưng muốn để lão dùng một chọi mười, chẳng phải giống như khiến lão chịu chết?
Dường như nhìn ra nghi hoặc trong lòng Tô Trường An giờ phút này, Quách Tước khoát tay áo, nói ra: "Đằng xà thân là Tinh Vẫn Yêu tộc, tuổi thọ lâu dài, đã tới nghìn năm, tu vi cũng sâu không lường được, nhưng vẫn không đủ lực lượng để chống lại những vị vương hầu đã hấp thu Thần huyết kia. Nhưng đây chẳng qua là Đằng xà, nếu như lão không phải là Đằng xà nữa nha?"
Quách Tước nói đến đây lại dừng một chút, thanh tuyến của y vào lúc đó chợt trở nên trầm thấp: "sư tổ Lạc Vô Trần để lại một đường thiên cơ này chính là để cho ta có thể trợ giúp Đằng xà hóa rồng!"
---o0o---
← Ch. 613 | Ch. 615 → |