← Ch.641 | Ch.643 → |
Dịch: phuongkta1
Biên: Đình Phong
Đúng vậy, lưỡi đao của Tô Trường An nhắm ngay biển máu đỏ tươi dưới chân Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Hắn biết rõ nguồn gốc của những tướng Huyết Linh này chính là biển máu kia, không phá vỡ nó thì tướng Huyết Linh sẽ không ngừng liên tục sống lại, hắn hiển nhiên sẽ tiêu hao đến kiệt lực mà chết.
Vì vậy hắn muốn thử một lần chém nứt cái biển máu này, ý đồ tìm được phương pháp phá vỡ thế giới.
Mà vẻ kinh hoàng trên mặt Hạ Hầu Hạo Ngọc giờ phút này càng chắc chắn hơn ý tưởng của Tô Trường An, hắn cảm giác lúc này mình hẳn đã thành công rồi.
Ánh đao cực lớn lôi cuốn ánh sét đầy trời đánh thẳng xuống, những nơi đi qua, những tướng Huyết Linh kia giống như con rối đã mất đi dây điều khiển, từng tên một hóa thành máu loãng rơi vào trong biển máu, trong lúc nhất thời hàng trăm tướng Huyết Linh chết đi, đầy trời máu loãng như mưa to rơi xuống.
Mà ánh đao của Tô Trường An tiếp tục thẳng tắp bay về phía trước, bất kỳ vật gì che trước người nó đều bị đao ý cuồng bạo cùng thiên lôi quấy vỡ.
Đảo mắt, ánh đao đã đột phá tầng tầng chướng ngại vật đi vào trên không biển máu.
"Ngăn nó lại!" Hạ Hầu Hạo Ngọc cực kỳ thất thố đứng lên khỏi ngai vàng, hai mắt y mở rất tròn, trên mặt tái nhợt nổi gân xanh, y chỉ vào ánh đao cực lớn kia, nghẹn giọng hô to.
Biển máu kia cuồn cuộn một hồi, chi chít tướng Huyết Linh hiện lên, lấy thân thể của mình ngăn cản trước ánh đao cực lớn kia.
Nhưng những thứ này nói chung đều là vô ích, tướng Huyết Linh vẫn từng tên từng tên ngã xuống như cũ.
Ánh đao của Tô Trường An tàn sát tất cả mọi thứ trước mặt, rốt cuộc đi tới biển máu.
Ánh đao chưa đến, đao ý đi đầu, gió mạnh làm tiên phong.
Biển máu ở dưới cơn gió mạnh kia, bắt đầu mạnh mẽ rẽ ra hai bên, trên mặt biển vào lúc đó chợt lõm xuống.
Oanh!
Một tiếng nổ tung thật lớn vang lên.
Ánh đao cực lớn rốt cuộc đâm vào trong biển máu.
Biển máu cuồn cuộn phía dưới cỗ lực lượng bễ nghễ kia bắt đầu chảy ngược ra hai bên, mặt biển bị tách ra, lôi điện trên thân đao thuận theo nước biển đỏ tươi, ngay lập tức truyền khắp toàn bộ biển máu. Mặt biển màu đỏ tươi bắt đầu tràn ngập từng đợt ánh lôi màu tím đáng sợ.
"Ngươi dám!"
Sắc mặt Hạ Hầu Hạo Ngọc trở nên cực kỳ dữ tợn, y quay đầu nhìn về phía Tô Trường An đang đứng thẳng phía trên kiếm ảnh bằng hoa sen, hai mắt ứ máu, thanh tuyến lạnh lẽo.
Nhưng Tô Trường An lại không hề quan tâm uy hiếp của Hạ Hầu Hạo Ngọc.
"Bạo (nổ)!" Hắn lạnh giọng nói, thanh tuyến trong trẻo, lại mang sát cơ dạt dào.
Thanh âm kia giống như mệnh lệnh.
Lời ấy vừa rơi xuống, lôi điện theo đao mang vào biển vào một khắc này đều nổ tung.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Từng tiếng nổ tung vang lên, sóng biển trong biển máu lập tức cuồn cuộn, kích khởi sóng biển bay thẳng đến chân trời.
Trong lúc nhất thời phương thế giới màu đỏ này không ngừng kêu rên - đó là những ác linh núp trong biển máu gào rú.
Mà sóng biển màu đỏ cũng vỗ về phía chân trời, rồi sau đó lại hóa thành mưa máu ngập trời rơi xuống loạn xạ.
Tô Trường An từ máu trong mưa chậm rãi đi tới phía Hạ Hầu Hạo Ngọc, kiếm Phù Đồ đã bị hắn đã thu vào trong hộp kiếm sau lưng, nhưng sắc mặt của hắn lại cực kỳ âm trầm, lông mày cũng nhăn lại.
Trái lại Hạ Hầu Hạo Ngọc nghe tiếng động bước chân Tô Trường An chậm rãi đi tới, vẻ âm trầm trên mặt lại chợt giãn ra.
"Trẫm đã nghĩ ngươi thực sự có thể phá vỡ thế giới biển máu của ta, lại không ngờ chỉ là đầu voi đuôi chuột." Trên mặt y dần dần trồi lên một nụ cười đùa cợt, lại không hề để ý đến vẻ thất thố của chính mình lúc nãy.
Tô Trường An không nói, vẫn trầm mặt tiến về phía trước như cũ.
Hắn đã thất bại.
Một chiêu ba nghìn Thiên Lôi Kiếp, thanh thế to lớn, uy lực cũng không thể khinh thường, nhưng đánh vào trên biển máu lại giống như trâu đất xuống biển, mặc dù nhấc lên gợn sóng, lại hoàn toàn không gây ra tổn thương nào.
Hắn có thể nhận ra theo vẻ thất thố của Hạ Hầu Hạo Ngọc trước kia, biển máu chính là căn cơ thế giới này, chỉ cần hủy diệt nó, có thể cắt đứt chỗ dựa khiến những tướng Huyết Linh kia sống lại.
Nhưng coi như hắn biết được điều đó, biển máu này lại giống hệt với những tướng Huyết Linh kia, lực lớn thì tan vỡ, hết lực thì hợp lại.
Cũng giống như đạo lý cho dù là đao khách mạnh mẽ nhất trên đời này cũng không có cách nào thực sự chặt đứt một nhánh sông, hắn có thể lấy linh lực mạnh mẽ của bản thân thay đổi con đường của sông lớn, thậm chí khiến cho nó chảy ngược trong thời gian ngắn, nhưng không có biện pháp khiến cho một nhánh sông biến mất trên ý nghĩa chân thực.
Tô Trường An đã tìm được mấu chốt của vấn đề, nhưng không có cách nào đánh tan nó.
Không thể không nói, đây là một chuyệt khiến hắn rất tuyệt vọng.
"Ngay từ đầu ta đã nói qua, đều vô ích thôi." Hạ Hầu Hạo Ngọc từ vẻ mặt âm trầm của Tô Trường An đại khái đoán được suy nghĩ trong lòng Tô Trường An giờ phút này. Y nói như vậy, nụ cười trên mặt càng lớn."Không chỉ có tướng Huyết Linh, khí cơ của ta cũng tương liên với biển máu này, ngươi không phá được biển máu, liền không giết được ta!"
Thực ra Hạ Hầu Hạo Ngọc cũng không cần cường điệu chuyện này đấy.
Điểm này từ lúc vừa mới bắt đầu Tô Trường An đã hiểu được.
Hạ Hầu Hạo Ngọc hấp thu Thần tính Thiên Ngô, theo ý nào đó bên trên mà nói Hạ Hầu Hạo Ngọc chính là một Chân Thần khác, mà Thần tính Chân Thần chính là gốc rễ của y, cũng kết nối với Thiên Đạo, Thiên Đạo bất diệt, Chân Thần không chết!
Thần tính của Hạ Hầu Hạo Ngọc ở trong biển máu này, biển máu bất diệt, có nghĩa là Hạ Hầu Hạo Ngọc chắc chắn sẽ không chết.
Đây cũng là lý do vì sao Tô Trường An cố ý muốn phá hủy biển máu mênh mông này.
Nhưng hắn sử dụng ra sát chiêu mạnh nhất nhì của chính mình, lại không có cách nào tạo thành tổn thương quá lớn đối với biển máu kia, dường như tất cả mọi chuyện đều đi đến ngõ cụt, chỉ lưu Tô Trường An một con đường chết.
"Ngươi rất tốt, trong một thời gian ngắn mà có thể phát triển đến loại tình trạng này." Nhưng vẻ khoa trương trên mặt Hạ Hầu Hạo Ngọc chợt bị y thu lại, ngữ khí của y thấp trầm xuống, dường như mang theo một cỗ thích thú."Đáng tiếc, ngươi cố ý làm kẻ địch của trẫm, vậy bây giờ..."
Y nói xong, tay duỗi ra một lần nữa chỉ về phía Tô Trường An.
Con mắt của y vào một khắc này chợt híp lại.
"Vậy ngươi liền chết đi."
Thanh tuyến kia lạnh lẽo vô cùng, mang theo một cỗ uy nghiêm mà người thường khó có thể chống lại, giống như đang xét xử.
Biển máu chợt sôi trào.
Từng đường nước biển giống như giao long tuôn ra mặt biển, không ngừng tụ tập ở phía chân trời.
Rất nhanh đoàn máu loãng kia đã lớn chừng mấy trăm trượng, mà thể tích của nó dưới những máu loãng kia rót vào không ngừng tăng lên.
Sau đó mấy hơi thở, máu loãng dường như tăng lên đến một mức độ nào đó, nó lại mãnh liệt co rút vào bên trong, rồi nổ tung ngay lập tức.
Vì vậy một tên Huyết Linh cao trăm trượng lơ lửng trước mắt Tô Trường An.
"Hống!"
Từ trong nháy mắt tên tướng Huyết Linh kia hiện lên, liền ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ.
Nó mặc một cái áo giáp màu máu, mặt xanh nanh vàng, cầm trong tay một loại vũ khí to lớn giống như búa Khai Thiên, các nơi quanh người thỉnh thoảng có mặt người vặn vẹo hiện lên, khí tức âm lãnh, giống như một tên ác thần leo ra từ trong địa ngục.
"Có thể chết ở trong tay Huyết Linh Vương của ta, ngươi cũng không cần hối tiếc rồi a." Thân thể Hạ Hầu Hạo Ngọc vào lúc đó nhẹ nhàng nhảy lên, đã rơi vào đỉnh đầu Huyết Linh Vương, nửa người dưới bắt đầu dần dần hòa tan vào bên trong, hiển nhiên cứ như vậy cùng nó hòa thành một thể.
Khi đó, y nói như vậy, trên mặt tái nhợt lại trồi lên một vẻ hưng phấn vặn vẹo kinh hoàng.
← Ch. 641 | Ch. 643 → |