← Ch.011 | Ch.013 → |
Lâm Phàm vừa nghe, nghi hoặc hỏi:
- Thật vậy không? Ông sẽ giữ kín bí mật cho chúng ta?
Ônggià cười nói:
- Đúng thế, ta sẽ giữ bí mật cho các ngươi, các ngươi cũng giữ bí mật cho ta, đừng nói cho sư phụ các ngươi biết chuyện hôm nay ở đây gặp được ta.
Lâm Phàm nhất thời thả lòng, vui vẻ nói:
- Nói sớm rồi thì ta cũng không cần phải lo lắng như vậy. Bây giờ ta đi tìm bọn Linh Hoa đến đây, chúng ta cùng nhau chơi đùa.
Ông già tóc bạc mỉm cười nói:
- Đi đi, kêu bọn nó đến đây, ta sẽ kể chuyện xưa cho các con.
Lâm Phàm rất mừng, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Thiên Lân nhìn ông già, cười nói:
- Bây giờ chỉ còn hai người chúng ta, ông có chuẩn bị lợi dụng lúc này để nói chuyện gì với ta phải không?
Ông già tóc bạc cười mắng:
- Thằng quỷ thông minh, ngươi không biết khiêm tốn một chút sao? Đến đây, để ta xem ngươi một chút.
Thiên Lân cảm nhận được sự cưng chiều trong lời nói của ông, lập tức bỏ đi sự cảnh giác, cười hỉ hả chạy đến bên ông, ngẩng đầu hỏi:
- Ông sinh sống ở đây đã bao lâu, vì sao cư ngụ trong huyệt động vắng người yên tĩnh vậy?
Ông già tóc bạc vuốt mái tóc của Thiên Lân, hơi kinh hãi nói:
- Tu vi thật mạnh mẽ, quả thực khiến người ta khó mà tin được.
Thiên Lân bật cười ha hả, thúc giục:
- Đừng nói đến chuyện của ta, nói chuyện của ông đi.
Ông già thôi kinh ngạc, mỉm cười hòa ái nói:
- Ta à, cũng không biết ở đây đã bao lâu rồi, dù sao thời gian đối với ta cũng không có ý nghĩa gì cả. Còn con, không thuộc Đằng Long cốc vậy từ đâu đến?
Thiên Lân mỉm cười đáp:
- Đến từ đâu ta cũng không biết nữa, dù sao từ nhỏ đã theo cha mẹ đến lân cận nơi này, hiện nay đang ở Thiên Nữ phong.
Ông già hơi kinh ngạc, nhỏ giọng nói:
- Thiên Nữ phong? Bản lĩnh của ngươi đều do cha mẹ truyền cho phải không?
Thiên Lân nói:
- Cha ta có việc bận mãi đến giờ chưa về, một năm phần lớn thời gian không ở đây, tất cả đều nhờ mẹ ta đốc thúc ta luyện công.
Ông già gật đầu hiểu rõ, nhẹ giọng nói:
- Nói như vậy, cha mẹ con hẳn có học kinh thế, nếu không cũng không dạy được người như con. Được, bọn chúng đến rồi, con còn chưa cho ta biết tên của con.
Thiên Lân phản bác lại:
- Ông cũng không nói ông là ai?
Ông già sửng sốt, sau đó cười nói:
- Đồ quỷ hẹp hòi, quả thật không chịu thua chút nào. Tên của ta đã sớm quên rồi, con kêu ta là Băng Tuyết lão nhân được rồi.
Thiên Lân lẩm bẩm hai tiếng, cười nói:
- Tên này cũng không dở. Tên ta là Thiên Lân.
Ông già cười nói:
- Thiên Lân, Thiên Lân, kỳ lân thiên tướng, thật có ý nghĩa.
Dứt lời, ngoài cửa động vang lên thanh âm non nớt:
- Cái gì có ý tứ, không phải bắt đầu kể chuyện xưa rồi chứ? Đừng gấp, còn có chúng ta.
Năm đứa bé kéo vào như ong vỡ tổ.
Liếc qua năm đứa bé, ông già tóc bạc cười nói:
- Đừng gấp, trước tiên các con cho ta biết tên, sau đó ta sẽ kể chuyện xưa cho các con nghe.
Năm đứa bé nghe vậy, lập tức ai nấy xưng tên, nhất thời trong động vang vọng âm thanh.
Phất tay, ông già tóc bạc nói:
- Được rồi, tên của các con ta đều biết hết rồi, còn về ta, các con cứ gọi ta là Băng Tuyết lão nhân là được. Bây giờ, các con muốn nghe chuyện xưa nào?
Lâm Phàm đáp:
- Ta muốn nghe chuyện xưa liên quan đến anh hùng.
Linh Hoa nói:
- Ta muốn nghe chuyện cổ hoa sen tuyết.
Tiết Quân nói:
- Chuyện cổ về gấu Bắc Cực.
Hắc Tiểu Hầu nói:
- Chuyện xưa về sói Tuyết.
Đào Nhâm Hiền lại nói:
- Ta muốn nghe chuyện đánh người xấu.
Băng Tuyết lão nhân mỉm cười nghe, đợi năm đứa bé nói xong, mới nhìn lại Thiên Lân, hỏi:
- Còn con? Muốn nghe gì đây?
Thiên Lân cười nói:
- Ông là Băng Tuyết lão nhân, tự nhiên phải kể một số chuyện xưa trên vùng Băng Nguyên.
Gật đầu nhè nhẹ, Băng Tuyết lão nhân cười nói:
- Được, ta sẽ kể cho các con nghe chuyện xưa phát sinh trên vùng Băng Nguyên.
Thật lâu trước đây, trên một ngọn núi băng cách Đằng Long cốc không xa, có một ngày kia đột nhiên có một tiên nữ xinh đẹp đến. Cô ta cả ngày chỉ đứng trên đỉnh núi nhìn về phương Nam, loáng một cái đã tám trăm năm, trong thời gian đó chưa một lúc nào nàng ta phân tâm.
Thời gian vô tình trôi qua, đang từng lúc từng lúc nuốt lấy sinh mạng của nàng tiên. Khi nàng thấy thân thể không khỏe, tỉnh lại thì cảnh còn mà người đã mất.
Thời khắc đó, nàng không hề hối hận, cũng không hề rời đi, vẫn đứng yên nhìn về phương Nam, cứ nhìn mãi như vậy lại thêm bốn trăm năm trôi qua, cuối cùng nàng hóa thành con chim Băng, vĩnh viễn ở lại nơi đó.
Tuyết, phất phới không ngừng, băng, chầm chậm tích lũy.
Khi người thế nhân dần quên đi, ...
← Ch. 011 | Ch. 013 → |