← Ch.135 | Ch.137 → |
Bóng đêm bao trùm, Thiên Lân và Tân Nguyệt giảm chậm tốc độ cẩn thận truy tìm.
Nhưng chỉ bằng vào một phương hướng Đông Bắc đơn giản, không có vị trí cụ thể, hai người tìm cả nửa đêm cũng không thấy được tình hình của bọn Tiếu Tam Sát.
Thở dài u oán, Tân Nguyệt than nhẹ:
- Thiên Lân, chúng ta không tìm sai phương hướng đó chứ?
Thấy bộ dáng này không còn hăng hái, Thiên Lân đưa tay ôm nàng vào lòng, hôn thân mật lên mặt nàng, cười đáp:
- Đừng quá để ý, muốn tìm được những người đó hoàn toàn không khó, nhưng tìm được bọn họ mà không đúng lúc cũng không tốt.
Tân Nguyệt kinh ngạc nói:
- Chàng có biện pháp tìm được bọn họ?
Thiên Lân cười đáp:
- Nàng quên mất ngoại hiệu của ta rồi? Ta có thể làm thần của Băng Nguyên thì muốn tìm một người trên Băng Nguyên còn không đơn giản sao.
Tân Nguyệt nói:
- Nếu như vậy, vì sao chàng theo ta đi lòng vòng quanh quẩn...?
Thiên Lân đáp:
- Pháp quyết trên người ta không ít, đối với chuyện thăm dò có thể nói là vô cùng thích hợp. Nhưng rất nhiều lần, ta bản thân còn chưa hoàn toàn hiểu rõ những pháp quyết đó có công hiệu thế nào, cho nên ta không ngừng thăm dò và thí nghiệm, đối với một thân sở học và pháp quyết bản thân tìm hiểu rõ đặc điểm. Một người chỉ khi hiểu rõ hoàn toàn bản thân mới có thể phát huy tốt hơn thực lực bản thân, nàng nói có đúng không?
Tân Nguyệt hoài nghi nói:
- Chỉ đơn giản như vậy thôi?
Thiên Lân cười ha hả đáp:
- Đương nhiên còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn, đó là đi theo nào chơi trò tìm kiếm, thú vị hơn nhiều so với việc ta chỉ chốc lát đã có đáp án rồi.
Tân Nguyệt nghe vậy khóc cười đều không được, giận dữ nói:
- Chàng thật lòng muốn chọc giận ta.
Thiên Lân vội nói:
- Không hề, ta không có ý đó. Ta chỉ muốn cho nàng biết, ta thích sự cao ngạo thánh khiết của nàng, lúc đó nàng hệt như một mảnh trăng non ở chân trời, khiến người ta chạm không tới được. Nhưng ta càng thích hình dạng nhu tình như nước của nàng, bởi vì lúc đó ta mới có đến gần nàng được.
Tân Nguyệt ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, khẽ lẩm bẩm:
- Thiên Lân, chàng biết chàng nói thế nào không?
Thiên Lân gật đầu, vẻ mặt trang trọng đáp lại:
- Ta biết.
Tân Nguyệt lắc đầu nói:
- Không, chàng không biết. Câu nói đêm nay của chàng và dĩ vãng không giống nhau, không phải là biến hóa tình cảm biểu đạt bên trong, mà thần thái câu nói của chàng, giọng nói không biết lúc nào đã phát sinh biến đổi.
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Có ý thế nào? Ta không hiểu rõ lắm.
Tân Nguyệt đưa tay vuốt má hắn, vẻ phức tạp đáp:
- Khi chàng lớn lên, tính cách của chàng, tâm thế của chàng, xử thế với người của chàng đều phát sinh biến hóa vi diệu.
Chuyện này đối với rất nhiều người đều là bình thường, nhưng chàng lại không giống.
Nhớ lại trước đây, mỗi khi chàng nắm chặt tay ta, ta đều rất dễ dàng giãy ra được.
Nhưng hiện tại, trên người chàng có rất nhiều chuyện kỳ quái, đó là một loại mị lực khiến người ta không hề hay biết đã mất đi sự bài xích chàng, không khỏi tự chủ tiếp cận chàng gần hơn.
Bây giờ chàng còn nhỏ, chưa từng rời khỏi Băng Nguyên.
Đợi một ngày trong tương lai, chàng xông xáo trong thiên hạ, gặp được vô số người.
Đến lúc đó, chàng mới biết trên thế gian rất nhiều thứ xinh đẹp, không chỉ một dạng mà thôi.
Thiên Lân nghe hết những lời này, vẻ mặt hơi nở nụ cười, thân thể dần dần tiến gần Tân Nguyệt, ép trán hắn vào trán nàng, đầy yêu thương nói:
- Ghen rồi, có phải sợ ta sau này gặp được nhiều nữ nhi xinh đẹp hơn, khiến ta quên nàng không.
Tân Nguyệt không nói gì, nàng dường như không ngờ được Thiên Lân đã thông minh đến như vậy, có thể nắm lấy một chút lo lắng và suy nghĩ của nàng.
Thấy vẻ mặt nàng kỳ quái, Thiên Lân dường như hiểu được lòng nàng, nhẹ nhàng hôn lên má nàng, dần dần chuyển gần đến đôi môi đỏ mềm của nàng.
- Nguyệt nhi, có muốn thấy lòng của ta không, xem thử bên trong nàng chiếm nhiều ít phần?
Tân Nguyệt vẻ mặt đỏ lên, hơi hoảng loạn né tránh ánh mắt dụ người của Thiên Lân, lẩm bẩm nho nhỏ:
- Thiên Lân, không được hồ đồ, nếu không ta ...
Khẽ hôn lên trên môi nàng, cắt ngang lời nàng.
Thiên Lân hệt như một đứa bé ham ăn, kích động ôm chặt lấy nàng.
Tân Nguyệt thân thể run nhẹ, trong lòng rất phức tạp, nàng hoàn toàn không phải không thích, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, không thể để Thiên Lân quá phóng túng, nhưng mỗi khi Thiên Lân nồng nhiệt hôn, nàng lại không thể ngăn trở được.
Tuyết càng rơi càng nặng, Thiên Lân và Tân Nguyệt hệt như không biết, hai người mê đắm trong nụ hôn nồng ấm, mơ hồ hơi không còn sức kềm chế.
Rất lâu sau, Tân Nguyệt từ từ tỉnh lại, dùng tay nhẹ nhàng đẩy ra.
Rời khỏi Thiên Lân, vẻ mặt nàng đỏ như gấc nhìn hắn, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Thiên Lân hơi mỉm cười, trong mắt lóe lên thần sắc, thấy nàng như vậy không những không sợ, ngược lại còn đến gần hơn tiếp tục hôn lên môi nàng.
Tân Nguyệt trong mắt lóe lên sắc xấu hổ, thấy hắn bộ dạng tự nhiên bình tĩnh, không khỏi nghiêm mặt khẽ quát:
- Chàng còn hồ đồ như vậy, ta sẽ nổi giận.
Thiên Lân chớp chớp mắt, cười nói:
- Được, ta không náo loạn, đợi lần tới ...
Chữ nữa còn chưa ra khỏi miệng, vẻ mặt Thiên Lân đột nhiên lóe lên kinh ngạc, thân thể nhanh chóng quay lại, đưa mắt nhìn ra xa vài trượng.
Tân Nguyệt phát hiện được sự khác thường của hắn, lập tức khôi phục lại bộ dạng thanh tỉnh, ánh mắt quét khắp bốn phía, nhanh chóng phát hiện ra tình hình.
Té ra trên mặt tuyết cách hai người ước chừng bảy trượng, một hình bóng trắng như tuyết hòa vào trong màu tuyết trắng khiến người ta rất khó mà nhìn thấy được.
Nhưng sau khi Thiên Lân dò xét hiểu được, hình bóng trắng như tuyết đó không ngờ là một con rắn có hai cánh dài, điều này khiến hắn kinh ngạc vô cùng.
Quan sát cẩn thận, con rắn lạ dài ba tấc, hai đôi cánh thịt thật nhỏ, toàn thân trắng bạch trong suốt, đôi mắt ẩn hiện màu xanh lục bích, lại đang chăm chú nhìn Tân Nguyệt.
Thấy vậy, Thiên Lân khẽ nói:
- Nguyệt nhi, con rắn lạ này dường như rất chú ý đến nàng.
Tân Nguyệt trầm ngâm hỏi lại:
- Đây là rắn chăng?
Thiên Lân trả lời:
- Không nói rõ được, bất quá ta thấy con quỷ này rất kỳ lạ, nàng hay thử một lần, xem có thể làm thân với nó không.
Tân Nguyệt chần chừ một lúc, chầm chậm đi đến con rắn lạ, hai mắt chăm chú nhìn nó.
Phát hiện Tân Nguyệt đi đến, thân thể con rắn lạ đột nhiên dựng đứng lên, để lộ đôi móng vuốt thật nhỏ dưới bụng, hai cánh trên lưng giang ra nhẹ nhàng.
Tân Nguyệt thấy vậy dừng lại, chầm chậm đưa tay phải ra, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi vì sao cứ mãi nhìn ta, có phải muốn nói với ta chuyện gì chăng?
Con rắn lạ đôi mắt chớp chớp mấy cái, sau đó đôi cánh thịt vung vẫy bay vút lên, đảo một vòng giữa không trung, thân thể đột nhiên không còn thấy nữa.
Thiên Lân và Tân Nguyệt thấy vậy, đều cảm thấy rất kinh ngạc bởi vì hai người không hề cảm giác được chút dao động nào, nhưng con rắn lạ đó lại thật sự biến mất.
Chớp mắt, Tân Nguyệt miệng kêu lên kinh hãi, chỉ thấy lòng bàn tay lóe lên ánh sáng, con rắn lạ đột nhiên xuất hiện.
Trong sát na đó, lòng Tân Nguyệt có một cảm giác kỳ diệu, dường như con rắn lạ với nàng có một loại liên hệ, nhưng nàng lại nói không rõ ra được.
Thiên Lân đứng bên quan sát, trong lòng cảm thấy kỳ quái, đang nghĩ tới con rắn lạ đó trong lòng đột nhiên di chuyển.
Lúc này, vẻ mặt Thiên Lân ngạc nhiên, đưa tay lấy từ trong lòng ra một cái kính đen ngòm như mực, mặt kính lấp lánh ánh sáng.
Vật này chình là khi Thiên Lân đi vào không gian loạn lạc đã nhặt được trong Kính hồ.
Một năm nay, hắn đã vài lần nghiên cứu nhưng không thu hoạch được gì, ai ngờ đến lúc này lại xuất hiện khác thường.
Quan sát cẩn thận, Thiên Lân phát hiện mặt kính đen kịt như mực lóe lên ánh âm u, bề mặt vật chất màu đen dần dần tan ra, để lộ một mặt kính trong suốt, trên bề mặt hiện lên một hình dạng gì đó, không ngờ chính là con rắn lạ trong tay của Tân Nguyệt.
Từ trên mặt kính nhìn vào, con rắn lạ và tình hình hiện nay hoàn toàn giống nhau, nhưng trên mặt kính lại lóe lên một hàng chữ: "Băng Dực Thiền Long, biến ảo vô cùng. Sinh ra từ hồng hoang, tuyệt đến Thương Chu."
Cảnh tượng như vậy chớp mắt đã qua rồi.
Khi Thiên Lân còn đang nhìn, mặt kính trong tay lại khôi phục như cũ, đen ngòm như mực.
Thiên Lân kinh ngạc vô cùng, lại cũng hưng phấn vô cùng.
Từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ ra được kính này có công hiệu như vậy, quả thật khiến người ta khó mà tin được.
Cất kỹ cái kính, Thiên Lân đưa mắt nhìn Tân Nguyệt, chỉ thấy Băng Dực Thiền Long trong tay nàng hệt như một đứa tinh nghịch, không ngừng nhảy nhót quay cuồng trong bàn tay nàng, loay hoay làm đủ tư thế khác nhau.
Quá trình này kéo dài một lúc vẫn hấp dẫn ánh mắt của Tân Nguyệt mạnh mẽ.
Đợi khi Băng Dực Thiền Long dừng lại, vẻ mặt Tân Nguyệt vẫn còn mê mang, rõ ràng nàng đang suy nghĩ.
Nhưng đúng vào sát na này, Băng Dực Thiền Long đảo tròn thân thể, toàn thân bộc phát ra ánh sáng trắng chói lòa khiến Tân Nguyệt chăm chú nhìn, thân thể nó từ sáng chuyển thành tối, rồi kỳ quái vô cùng như vậy biến mất trước mắt Tân Nguyệt.
Khẽ hô một tiếng, Tân Nguyệt la lên:
- Đừng đi, ngươi ở đâu?
Bốn bề hoa tuyết tung bay, nhưng Băng Dực Thiền Long lại không hề đáp lời.
Thiên Lân đến bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói:
- Giữa nàng và nó có quan hệ thế nào vậy?
Tân Nguyệt lắc đầu đáp:
- Ta cũng không nói ra được nhưng nhất định có quan hệ. Nhưng đáng tiếc ta còn chưa biết tên của nó.
Thiên Lân nói:
- Con quái đó tên là Băng Dực Thiền Long, nghe nói biến ảo vô cùng, sinh ra từ hồng hoang, tuyệt đến đời Thương Chu.
Tân Nguyệt hiếu kỳ nói:
- Chàng sao lại biết được như vậy?
Thiên Lân cười đáp:
- Ta nghe mẹ ta nói thôi.
Tân Nguyệt ồ một tiếng, không chút nghi ngờ, miệng lại lẩm bẩm tên Băng Dực Thiền Long, vẻ mặt nhanh chóng xuất hiện sự kinh ngạc.
Thiên Lân mãi quan sát tình hình của nàng, thấy bộ dạng như vậy không khỏi hỏi:
- Nàng có phải đang nghĩ đến chuyện gì đó phải không?
Tân Nguyệt cười đáp:
- Không phải đầy đủ nhưng ta hiểu được nó vì sao lại tung tẩy nhảy múa trong lòng bàn tay của ta vậy.
Thiên Lân hiếu kỳ nói:
- Vì sao?
Tân Nguyệt nhìn hắn, cười thản nhiên đáp;
- Vấn đề này tạm thời để đó, đợi sau này thời cơ đến ta sẽ tự nói cho chàng biết.
Thiên Lân ngạc nhiên, sửng sốt nói:
- Nàng cũng học chiêu này từ lúc nào vậy?
Tân Nguyệt cười đáp:
- Vừa học theo chàng. Được rồi, không nói chuyện này nữa, hay là chúng ta tiếp tục truy tìm tung tích của những người kia.
Thiên Lân gật nhẹ, sau đó hơi trầm ngâm, nhẹ giọng nói:
- Ta đã tra được hành tung của bọn họ, khoảng cách ước chừng ba trăm dặm, ở trong một hẻm núi băng rất kỳ quái.
Tân Nguyệt nghi hoặc nói:
- Kỳ quái? Là ám chỉ điều gì vậy?
Thiên Lân lắc đầu đáp:
- Ta bây giờ còn chưa nói rõ được, có lẽ đến đó sẽ biết được. Đi thôi.
Kéo tay Tân Nguyệt, Thiên Lân hình bóng lắc lư loáng lên, nhìn như du ngoạn nhưng thực tế tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã biến mất khỏi mặt tuyết.
← Ch. 135 | Ch. 137 → |