← Ch.149 | Ch.151 → |
Luồng sáng màu đỏ phản bác lại:
- Ta đến đây cũng có chuyện riêng, cũng không cần phải cho ngươi biết. Bây giờ ta cảnh cáo các ngươi, lập tức cút đi thì ta có thể không truy cứu chuyện này, nếu như cứ giằng co không rõ như vậy thì chớ trách ta ra tay vô tình.
Hoàng Kiệt cười lạnh nói:
- Có bản lĩnh thì ngươi cứ xông ra đi, chớ ở chỗ này khoác lác mà không biết ngượng.
Bật cười giận, luồng sáng màu đỏ âm hiểm nói:
- Xông thì xông, ta không tin các ngươi còn vây khốn được ta.
Còn đang nói, luồng sáng màu đỏ đột nhiên to lên, hóa thành một bóng người, chỉ thấy bề mặt lấp lánh ánh đỏ, không nhìn rõ là nam hay nữ.
Khôi phục hình người, ánh sáng quanh người bóng đỏ thần bí bắt đầu chuyển thành đỏ sậm, mang theo một luồng khí tức âm tà có khả năng nuốt hồn đoạt phách truyền vào lòng mỗi người ở đó trong chớp mắt.
Luồng sáng màu xanh lục phát hiện tình hình này, miệng kêu dài một tiếng cũng nhanh chóng hóa thành một bóng người có ánh sáng xanh lục bao quanh, toàn thân toát ra khí tức hung tàn, quỷ bí, tà mị vô cùng, dường như đang muốn tranh hơn thua với bóng người màu đỏ.
Bên ngoài, Hoàng Kiệt và người áo đen đang tiến công không thấy lộ vẻ gì cả, Phiêu Linh khách và Vô Tướng khách thì vẻ mặt nặng nề, thoáng cái đã ra chiêu chậm lại nhưng uy lực lại có phần tăng mạnh.
Không khí khẩn trương ảnh hưởng lòng người, khi bóng đỏ và bóng xanh lục bắt đầu phản kích, bốn người đang vây công cũng mạnh ai nấy thi triển sở học, bốn loại pháp quyết khác nhau bộc phát uy lực khác nhau, cùng với những sắc thái khác nhau ganh đua rực rỡ trên mặt tuyết, tạo thành một chuỗi thế công liên tiếp.
Lúc này, chỉ thấy trên mặt tuyết ngũ sắc khác nhau, ánh sáng đan qua đan lại hệt như một tấm võng trời, từ bốn phương tám hướng hội tụ vào giữa trung ương.
Bên trong lưới sáng, bóng đỏ và bóng xanh phối hợp ăn ý, hai người vốn đối đầu, lúc này không hẹn mà cùng chọn phương án hợp tác, hành động của bọn họ vừa hay phù hợp với chân lý bản tính con người thiên biến vạn hóa.
Hai bên giao chiến kịch liệt khiến người ta nhìn không kịp, sức mạnh của bọn họ lại to lớn đến đáng sợ, trong lúc giao đấu dao động nhấp nhô, thỉnh thoảng tạo nên ánh sáng chớp lòe mạnh mẽ, hình thành cột gió kinh trời, khiến Thiên Lân nhìn thấy mà vẻ mặt kinh hãi.
Cảnh tượng này kéo dài một thời gian, khi thế công của hai bên tăng đến cực độ, chỉ thấy giữa chiến trường gió sấm tưng bừng, chớp điện đánh tung, một quả cầu sáng ngũ sắc đục ngầu đang hấp thu sức mạnh của sáu người rồi nhanh chóng bành trướng, chớp mắt thì đường kính đã vượt quá mười trượng, sau đó nổ ầm một cái trong ánh mắt kinh ngạc của ba người đang quan sát trận chiến, lập tức hất bắn tất cả những người có mặt ở đó.
Lúc này, tiếng kêu thảm, tiếng rống giận dự vang lên không ngớt, hoa lửa tung tóe gặp phải tuyết trắng lạnh băng, hai bên liền phát ra âm thanh ri ri.
Trên mặt đất, một cái hố sâu to vài chục trượng cho thấy uy lực kinh khủng của một chiêu này.
Trên trời, Tây Bắc Cuồng Đao, Chiếu Thế Cô Đăng lắc lư bất định, ánh mắt phức tạp mà kinh sợ.
Tiếng nổ to không ngừng cùng với hoa lửa tung tóe kéo dài một lúc.
Sau khi mọi thứ bình tĩnh trở lại, bóng người mờ hiện giữa chiến trường, chỉ thấy người áo đen y phục toàn thân nát vụn, khuôn mặt đờ đẫn của Hoàng Kiệt còn vương vài vết máu.
Phiêu Linh khách quỳ một chân xuống mặt tuyết, Vô Tướng khách lại nằm thẳng cẳng trên mặt tuyết.
Bóng người màu đỏ kia lúc này ánh sáng quanh người đã tan biến hết, để lộ một khuôn mặt trắng bệch không chút máu, trông ra khoảng chừng bốn mươi sáu bốn mươi bảy tuổi, má trái có một vết thương.
Bóng màu xanh toàn thân ánh sáng dao động vô cùng bất ổn, ánh xanh lục trên đầu tan đi để lộ một khuôn mặt già nua, xem ra có hơi âm trầm.
Chăm chú nhìn tình hình giữa chiến trường, Chiếu Thế Cô Đăng kinh ngạc nói:
- Ma Sư Vương Dục, Lục Mị Tà Âm, không ngờ lại là hai người các ngươi.
Giữa chiến trường, người đàn ông mặt sẹo tuổi chừng bốn mươi sáu bốn mươi bảy hỏi lại:
- Ngươi là ai, sao biết được lai lịch của ta?
Chiếu Thế Cô Đăng điềm nhiên đáp:
- Ta bất quá là một người thế tục đi khắp thiên hạ, không đáng để Ma Sư phải hỏi đến.
Té ra người này chính là Ma Sư Vương Dục, còn người kia chính là Lục Mị Tà Âm.
Hoàng Kiệt biết được lai lịch của hai người rồi, giọng hơi lạnh nói:
- Té ra là Ma Sư Vương Dục kiệt xuất nhất của Ma Thần giáo năm xưa, đáng tiếc ngươi bị bại trong tay sư đệ ngươi Bạch Vân Thiên, phải đem vị trí Ma Thần tông chủ giao cho người. Mà chuyện này cách nay đã vài trăm năm, ngươi lại xuất hiện trên nhân gian, quả thật khiến người ta rất kinh ngạc.
Ma Sư Vương Dục vẻ mặt âm hiểm, chăm chú nhìn vào hai mắt Hoàng Kiệt, gằn giọng nói:
- Ngươi thật ra là người nào, vì sao biết được những chuyện này?
Hoàng Kiệt thản nhiên đáp:
- Ta bất quá là một người ngươi không biết, không cần phải hỏi đến. Tuy nhiên, lần này ngươi xuất hiện ở Băng Nguyên là vì Phi Long đỉnh hay còn có mục đích nào khác?
Ma Sư Vương Dục nhìn chằm chằm hắn, thử dò xét:
- Ngươi đến từ Cửu Hư nhất mạch?
Hoàng Kiệt ánh mắt hơi biến, nhưng chớp mắt đã khôi phục bình tĩnh, lạnh lẽo nói:
- Ngươi thích nói vậy, có thể xem đó là một suy đoán.
Cùng lúc đó, người áo đen nhìn Lục Mị Tà Âm giọng lạnh lùng nói:
- Ngươi chính là Lục Mị Tà Âm của Tích Thi sơn? Sư phụ của Lục Bào Song Sát?
Lạnh lẽo nhìn vào mắt người áo đen, lão già âm hiểm đáp:
- Không sai, chính là lão phu. Ngươi là người nào, vì sao lại muốn tung tin về Phi Long đỉnh?
Người áo đen giọng bình tĩnh đáp:
- Ta không có tên, ngươi nếu thấy không tiện xưng hô thì có thể gọi ta là Vô Danh khách. Lần này ngươi đến đây chỉ bởi vì Phi Long đỉnh?
Lục Mị Tà Âm hừ khẽ nói:
- Vô Danh khách? Ngươi cho là ta không biết được lai lịch và mục đích của ngươi chăng?
Người áo đen không đáp, dường như đang suy xét câu nói của lão có mấy phần là thật.
Thiên Lân từ xa xa quay trở lại, hạ xuống bên Chiếu Thế Cô Đăng, khẽ nói:
- Vị Ma Sư Vương Dục và Lục Mị Tà Âm là người như thế nào, vì sao tu vi lại kinh người như vậy?
Chiếu Thế Cô Đăng giải thích:
- Hai người này có thể nói nổi tiếng trong Tu Chân giới, tu luyện đã vài trăm năm, tu vi đã sớm bước vào cảnh giới Quy Tiên. Ma Sư Vương Dục xuất thân từ Ma Thần tông, vốn là sư huynh của tông chủ Bạch Vân Thiên hiện nay, nhưng năm xưa khi tranh đấu vị trí tông chủ, hắn lại bại trong tay của Bạch Vân Thiên. Còn về Lục Mị Tà Âm, người này tinh thông học thức bàng môn tả đạo, là người vô cùng hiếm thấy từ bàng môn tả đạo mà tu luyện được đến cảnh giới Quy Tiên. Lão từng có hai đồ đệ, được gọi là Lục Bào Song Sát, bất quá hai người này đều chết hơn hai mươi năm trước rồi.
Thiên Lân ngầm cảnh giác, cao thủ cảnh giới Quy Tiên có thể gọi là kẻ mạnh hiếm thấy trong thiên hạ.
Dời ánh mắt đi, Thiên Lân liếc Hoàng Kiệt và người áo đen, hỏi tiếp:
- Hai người kia lai lịch cũng thần bí, ngươi có biết chi tiết về bọn họ không?
Chiếu Thế Cô Đăng giọng quái dị đáp:
- Nhiều khi không biết lại tốt hơn là biết.
Dứt lời lóe lên đi liền, khiến người ta không thể nào nắm được.
Tây Bắc Cuồng Đao nhìn theo hình bóng của Chiếu Thế Cô Đăng, cau mày nói:
- Người này rất kỳ quái, khí tức rất chính nghĩa nhưng hành sự lại quỷ bí.
Thiên Lân nhìn hắn, cười nhẹ nói:
- Ngươi cũng rất kỳ quái, thích náo nhiệt nhưng lại không hề biểu lộ tâm sự.
Tây Bắc Cuồng Đao giọng đầy thâm ý đáp:
- Muốn làm một số chuyện tốt, trước hết phải hiểu được quan sát hoàn cảnh. Chỉ có hiểu rõ tất cả tình hình, ngươi mới có thể dễ dàng hơn để hoàn thành chuyện muốn làm. Đi thôi, nơi này không còn cần phải tiếp tục xem tiếp, bọn họ cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Bay lên, Tây Bắc Cuồng Đao mang theo vài phần cao ngạo, một mình bỏ đi.
Thiên Lân hơi chần chừ một chút, hoàn toàn không muốn đi, hắn muốn xem thử kết cục nơi này thế nào.
Nhưng ai ngờ đúng như Tây Bắc Cuồng Đao dự liệu, người áo đen, Hoàng Kiệt, Ma Sư Vương Dục, Lục Mị Tà Âm đều có chút lo ngại nhau, sau khi tranh luận vài câu liền ai nấy tự mình bỏ đi.
Cứ như thế, giữa chiến trường chỉ còn lại Thiên Lân, Phiêu Linh khách và Vô Tướng khách ba người.
Nhìn hai người thụ thương không nhẹ, Thiên Lân đi đến, mỉm cười hỏi:
- Các vị không phải đang ở trong hẻm núi băng đào tuyết sâm ngàn năm sao? Vì sao lại xuất hiện ở đây?
Phiêu Linh khách nhìn Thiên Lân, nhẹ giọng nói:
- Tuyết sâm không có đào đến, bất quá nơi đó quả thật có một phong ấn, đáng tiếc chúng ta đều không cách gì phá được. Khi ta đi rồi, bọn Tiếu Tam Sát còn chưa mất niềm tin, đều ở đó dự mưu tính kế. Còn về chuyện ở đây thì hoàn toàn là trùng hợp, lúc đó chỉ vì muốn làm rõ thân phận hai người Ma Sư mới có chuyện tiếp theo.
Thiên Lân cười cười, chuyển sang chuyện khác:
- Xin thỉnh giáo một chút, các vị đến Băng Nguyên quả thật vì chuyện Phi Long đỉnh phải không? Theo ta biết được, Phi Long đỉnh căn bản chỉ là thứ hư ảo không thật mà thôi.
Phiêu Linh khách ánh mắt kỳ dị, lại trả lời sang chuyện khác:
- Dục vọng của một người sẽ theo thời gian, hoàn cảnh, tâm tình mà biến hóa theo, không có ai vĩnh viễn giữ mãi một mục đích.
Vô Tướng khách đồng ý:
- Nói rất hay, tính người biến hóa, không có chuyện gì mãi mãi không biến hóa.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Nói như vậy, các vị còn có mục đích khác?
Vô Tướng khách hỏi ngược lại:
- Ngươi hỏi chúng ta những chuyện này, cũng không phải có mục đích khác sao?
Thiên Lân cười ha hả nói:
- Ta hỏi những chuyện này chỉ là hiếu kỳ. Đương nhiên, nếu các vị tình nguyện nói ra lai lịch, ta tự nhiên sẽ vui lòng nghe. Bất quá xem ra chuyện đó dường như không thành hiện thực, vì thế ta cũng khó mà nhắc đến. Bất quá nói cho hai vị một câu, lúc này bỏ đi còn có cơ hội, qua khỏi hôm nay, các vị rất có khả năng sẽ không còn sống mà rời khỏi nơi này.
Vô Tướng khách hừ khẽ nói:
- Chỉ bằng sức mạnh của ba phái Băng Nguyên à.
Thiên Lân trầm giọng nói:
- Không phải. Trong đó bao gồm cả Trừ Ma liên minh và Dịch viên nữa.
Vô Tướng khách thất kinh, hỏi tới;
- Bọn họ cũng đến rồi?
Thiên Lân hờ hững hỏi ngược lại:
- Ngươi thấy bọn họ có tham dự hay không?
Dứt lời liền không đợi hai người đáp lại đã rời khỏi nơi đó.
Quay lại Đằng Long cốc, Thiên Lân dự tính mang chuyện ở hẻm núi tuyết báo cho cốc chủ Triệu Ngọc Thanh.
Nhưng khi đến Đằng Long phủ, hắn lại thấy Tuyết Sơn thánh tăng.
Hơi kinh ngạc, Thiên Lân vội vàng tiến lên cười nói:
- Thánh tăng, con là Thiên Lân, Thiện Từ đâu?
Nhìn thấy Thiên Lân đã cao lớn trưởng thành, Tuyết Sơn thánh tăng ánh mắt hơi kinh ngạc, sau một lúc đánh giá cẩn thận liền khen:
- Nghiêm chỉnh nói, con còn mạnh hơn Thiện Từ vài phần.
Thiên Lân khiêm tốn đáp:
- Thánh tăng quá khen, Thiện Từ đâu rồi?
Tuyết Sơn cười nghiêng ngả nói:
- Đừng gấp, hắn nói rõ với ta rồi, chậm nhất ngày mai sẽ xuất hiện ở đây.
Thiên Lân ồ lên một tiếng, hơi thất vọng, ánh mắt nhìn Triệu Ngọc Thanh nhẹ nhàng nói:
- Cốc chủ, con vừa mới truy ra một số tin tức.
Câu này vừa nói, cao thủ năm phái ở đó lập tức tập trung nhìn lại Thiên Lân.
Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên đáp:
- Nói ra cho mọi người cùng nghe đi.
Thiên Lân gật đầu, chầm chậm nói:
- Con vừa mới phát hiện một cái hang lớn trong một hẻm núi tuyết ... đại khái tình hình là như vậy.
Nghe xong những lời của Thiên Lân, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt hơi động đậy, trầm ngâm nói:
- Như vậy mà nói, người đả thương Vân Hạc, Chí Bằng rất có khả năng chính là Ma Sư Vương Dục và Lục Mị Tà Âm. Hai người này tu vi tinh thâm, sự xuất hiện của bọn họ đối với Băng Nguyên chỉ thêm phần tai họa.
← Ch. 149 | Ch. 151 → |