← Ch.167 | Ch.169 → |
Để không khiến người khác chú ý, Thiên Lân ngầm phát động Băng Thần quyết, dùng phương thức âm thầm lợi dụng hoa tuyết rơi xuống để truyền sức mạnh băng tuyết để tăng cường tu vi cho Lâm Phàm, khiến hắn sớm lành thương tích.
Hành động của Thiên Lân cực kỳ bí ẩn, lại thêm sự thần kỳ của Băng Thần quyết nên không có người nào phát hiện chuyện này.
Những người ngồi trên xem lúc này đang chuyện trò vui vẻ, tán gẫu một số chuyện vặt.
Giang Thanh Tuyết thấy Thiên Lân đứng yên không nói, lập tức phất tay gọi hắn đến bên mình, nhỏ giọng nói:
- Đệ có phải đã biết trước kết quả này không?
Thiên Lân cười trả lời:
- Tỷ tỷ cho là thế nào?
Giang Thanh Tuyết không hề để ý đến câu hỏi ngược của hắn, cứ thế nói tiếp:
- Với tình hình trước mắt, đệ sở dĩ không tham dự cuộc tỉ thí lần này là bởi vì đệ đặt hết hy vọng trên người Lâm Phàm. Tỷ nói có đúng không?
Thiên Lân nói:
- Tỷ tỷ thông tuệ xinh đẹp, có lý nào không đúng chứ.
Giang Thanh Tuyết trừng hắn một cái, dịu dàng nói:
- Ba hoa, bớt theo đuôi tỷ chút đi. Giao chiến vừa rồi tỷ đã từng phân tích cẩn thận, Lâm Phàm tuy chiến thắng nhưng lại có phần may mắn. Đợi khi gặp phải Từ Tĩnh thì bọn họ cùng xuất thân từ một chỗ nên quen thuộc lẫn nhau, lúc đó Lâm Phàm sợ không có được may mắn như lần này.
Thiên Lân ánh mắt hơi động, nhỏ giọng nói:
- Đa tạ tỷ tỷ đã nhắc nhở.
Giang Thanh Tuyết nhìn hắn một lúc, vẻ hơi quái dị, thở dài u oán nói:
- Đệ à, có lẽ đời này đã định sẵn phải khi phụ người khác rồi.
Thiên Lân cười cười xấu hổ, biện bác:
- Đệ khi phụ người khác, nhưng cũng không dễ khi phụ tỷ tỷ.
Giang Thanh Tuyết trừng hắn một cái, hừ giọng nói:
- Quỷ mới tin tưởng đệ.
Thiên Lân bật cười ngượng ngùng, dời mắt nhìn quanh lại phát hiện Sở Văn Tân đang nhìn bản thân và Giang Thanh Tuyết.
Nghĩ đến Sở Văn Tân luôn ngầm thích Giang Thanh Tuyết, Thiên Lân không khỏi hỏi thăm dò:
- Tỷ tỷ, tỷ thấy Sở đại hiệp là người thế nào?
Giang Thanh Tuyết sửng sốt một chút, hỏi lại:
- Làm gì mà hỏi như vậy?
Thiên Lân cười ha hả nói:
- Đệ thấy hai người dường như rất xứng đôi.
Giang Thanh Tuyết trầm hẳn sắc mặt không vui nói:
- Không được nói năng lung tung, huynh ấy tuy khiêm tốn có lễ, nhưng tuyệt đối không thích hợp với tỷ tỷ, sau này đệ đừng có nhắc đến nữa, nếu không sau này tỷ sẽ không lý gì đến đệ nữa.
Thiên Lân cười bồi tội nói:
- Tỷ tỷ chớ nổi giận, đệ chỉ thuận miệng nói thôi, sau này quyết không nhắc lại nữa.
Giang Thanh Tuyết vẻ mặt tốt lên một chút, nhỏ giọng nói:
- Sau này chúng ta mỗi người mỗi phương, đệ không cần phải ghép tỷ tỷ với huynh ấy, tỷ không muốn huynh ấy hiểu lầm.
Thiên Lân trong lòng thoáng động, Giang Thanh Tuyết nói câu này không phải đã sớm biểu lộ nàng biết Sở Văn Tân thầm yêu mình từ lâu sao?
Có phát hiện như vậy rồi, Thiên Lân không biết vì sao hơi vui mừng, lập tức cười nhỏ nói:
- Tỷ tỷ yên tâm, Thiên Lân hiểu rõ ý của tỷ.
Giang Thanh Tuyết gật gù nhẹ nhẹ không nói nhiều lời.
Quay lại đến bên Thiện Từ và Vũ Điệp, Thiên Lân cười nói:
- Đợi sau trận tỉ thí này rồi, chúng ta cùng nhau đi chơi một chuyến.
Thiện Từ liếc những người ở ngoài cốc, cười nói:
- Sợ là không có nhiều thời gian cho ngươi đi chơi đâu.
Thiên Lân không hề để ý nói:
- Trước mắt ba phái cùng tề tụ, lại có cao thủ của Dịch viên và Trừ Ma liên minh ở đây, căn bản không cần chúng ta quan tâm.
Thiện Từ cười cười không đáp, Vũ Điệp lại nhẹ nhàng nói:
- Thời gian đã mười năm, cảnh còn người mất. Còn có ít nhiều hồi ức trong lòng không?
Thiên Lân nói:
- Nơi đây đã từng lưu lại dấu chân của chúng ta, hiện nay chỉ cần chúng ta đi theo dấu chân ngày trước tiến lên là có thể tìm lại những ký ức đã mất rồi.
Vũ Điệp nhìn hắn, lại nhìn Thiện Từ, vẻ hơi cô đơn nói:
- Hy vọng như mong muốn của ngươi, thời gian hoàn toàn không kéo giãn khoảng cách giữa chúng ta.
Thiện Từ an ủi:
- Không cần phải lo lắng, thời gian cô đơn tuy vắng lặng, nhưng tình hữu nghị giữa chúng ta vĩnh viễn lưu lại trong lòng.
Vũ Điệp nghe vậy cười cười, ánh mắt lơ đãng liếc Phương Mộng Như, vẻ mặt ẩn chứa mấy phần hàm nghĩa Thiên Lân và Thiện Từ không hiểu được.
Thời gian luôn luôn trôi qua trong lơ đãng. Khi thời gian một nén hương trôi qua, Từ Tĩnh vừa hay mở to hai mắt, có phần mơ hồ nhìn tình hình quanh đó.
Trương Trọng Quang ở bên cạnh hắn, thấy hắn đã tỉnh lại rồi lập tức cao hứng, hơi kích động nói:
- Tĩnh nhi, thương thế của con còn nặng không?
Đứng lên, Từ Tĩnh đáp:
- Sư phụ không cần lo lắng, thương thế của con đã lành lặn rồi. Tình hình hiện tại thế nào rồi?
Trương Trọng Quang nghe hắn đã không còn gì đáng ngại, trong lòng lập tức như đặt tảng đá xuống, đưa mắt nhìn sang Lâm Phàm nhỏ giọng nói:
- Trong khi con trị thương đã phát sinh một số chuyện, vi sư chút nữa sẽ nói cho con biết. Trước mắt trận chiến giữa Lâm Phàm và Tiết Phong đã kết thúc rồi, cuối cùng Lâm Phàm giành được thắng lợi, con phải vô cùng cẩn thận.
Từ Tĩnh nghe vậy thất kinh, vẻ mặt lộ ra vẻ không thể tin được, nghi hoặc nói:
- Lâm Phàm đánh bại được Tiết Phong? Chuyện này sao có khả năng?
Trương Trọng Quang nhỏ giọng nói:
- Không cần phải kinh ngạc, chuyện này mọi người đều nhìn rõ như ban ngày. Lâm Phàm dung hợp mười tám chiêu Phi Tuyết kiếm quyết thành một chiêu, dùng uy lực kinh người của nó để giành được thắng lợi, con nhớ phải cẩn thận.
Từ Tĩnh hô nhẹ một tiếng:
- Mười tám chiêu Phi Tuyết kiếm quyết dung hợp thành một chiêu? Điều này dường như từ trước đến giờ không có người thử qua, hắn làm sao có thể làm được?
Trương Trọng Quang lắc đầu nói:
- Vi sư cũng không hiểu rõ, ngược lại cảm giác thấy tâm thần không yên. Được rồi, xem ra hắn cũng đã tỉnh dậy, con chuẩn bị một lúc, tỉ thí lập tức bắt đầu.
Mở to hai mắt, Lâm Phàm quay đầu nhìn Đinh Vân Nham mồ hôi đầy đầu nhỏ giọng nói:
- Sư phụ, đa tạ sư phụ.
Đinh Vân Nham lắc đầu đáp:
- Không cần phải cám ơn, con hẳn hiểu rõ ý nghĩ của vi sư.
Lâm Phàm đứng lên nhìn Đinh Vân Nham, giọng kiên định đáp:
- Sư phụ yên tâm, sau mười năm rồi, con sẽ không dễ dàng buông bỏ.
Đinh Vân Nham nhìn hắn một lúc, gật đầu cười nói:
- Được, có câu này của con, sư phụ rất cao hứng. Cố gắng lên, sư phụ tin tưởng ở con.
Nói rồi xoay người bỏ đi.
Ngồi bên trên, Triệu Ngọc Thanh thấy vậy, cất tiếng nói:
- Vân Nham, con đến sau lưng ta quan sát. Trọng Quang, bắt đầu đi.
Đinh Vân Nham hơi bất ngờ, hơi mừng thầm đi đến bên sau Triệu Ngọc Thanh, đứng cùng với Thiên Lân.
Trương Trọng Quang đi đến giữa sân đấu, phất tay gọi Lâm Phàm và Từ Tĩnh đến bên cạnh, nói với những người dưới đài:
- Bây giờ, chúng ta cử hành vòng tỉ thí cuối cùng của Băng Tuyết thịnh hội lần này, người thắng trở thành người chiến thắng của đại hội lần này. Mọi người vỗ tay hoan nghênh bọn họ.
Dưới đài, mọi người hoan hô cổ vũ vô cùng nhiệt tình.
Phất tay, Trương Trọng Quang hạ tiếng huyên náo của mọi người xuống, trầm giọng nói:
- Tỉ thí lần này do môn hạ Đằng Long cốc Từ Tĩnh đấu với Lâm Phàm, bây giờ mời hai người chuẩn bị cho tốt, tỉ thí lập tức bắt đầu.
Nói rồi liếc hai người Từ, Lâm, sau đó chầm chậm lùi lại vài trượng.
Giữa sàn đấu, Lâm Phàm nhìn Từ Tĩnh, vẻ thản nhiên nói:
- Từ sư huynh, rất hân hạnh có thể tỉ thí với huynh trên đài này, đến lúc đó xin sư huynh ra tay có lưu tình.
Thấy hắn mở miệng nói mấy lời khách sáo như vậy, Từ Tĩnh cũng cố lộ ra chút tươi cười, hơi có miễn cưỡng nói:
- Lâm sư đệ nói quá lời, đã là tỉ thí thì luật là bình đẳng, chúng ta ai nấy cố hết khả năng, chớ có nhường nhịn mới là đúng.
Lâm Phàm nói:
- Từ sư huynh nói đúng, đệ nhất định dùng toàn lực đối phó, hy vọng sư huynh cẩn thận hơn một chút.
Từ Tĩnh tự phụ nói:
- Đa tạ sư đệ nhắc nhở, đệ cũng phải cẩn thận, cũng đừng để cho ta phải thất vọng.
Lâm Phàm nghe ra ý khinh miệt trong câu nói của hắn, chân mày hơi nhếch nhếch một chút, cười hơi kỳ dị nói:
- Nghe nói tỉ thí lần này quan hệ đến tương lai của sư huynh và Tân Nguyệt, đệ chẳng phải trở thành vật cản đường của sư huynh sao?
Từ Tĩnh mất nụ cười, hơi gằn giọng nói:
- Nếu như đệ nói câu này giùm cho Thiên Lân, ta khuyên đệ tốt nhất bớt đi vài câu.
Lâm Phàm cười cười không thèm để ý nói:
- Xem ra Từ sư huynh hiểu đến thấu triệt quan hệ của đệ với Thiên Lân. Nếu như vậy, chúng ta hãy dùng tay chân phân cao thấp. Mời.
Trường kiếm khẽ nhếch lên, kiếm khí bức người, Lâm Phàm lúc này phảng phất như biến thành một người khác, toàn thân toát ra bá khí lạnh lùng khốc liệt.
Từ Tĩnh trong lòng thất kinh, nghi hoặc nhìn Lâm Phàm một lúc, trầm giọng nói:
- Không nhìn ra đệ lại có tu vi như vậy. Đến đây, để cho ta được biết bản lĩnh của đệ.
Cổ tay vừa chuyển, trường kiếm khẽ kêu, làn kiếm dày đặc tự động tan ra hệt như một vầng mây vây phủ quanh người Từ Tĩnh tạo thành một màn kiếm phòng ngự.
Lâm Phàm ánh mắt thất kinh, phát hiện khi đối diện với Từ Tĩnh thì có cảm giác hoàn toàn khác hẳn với khi đối mặt với Tiết Phong.
Trước đây, khi hắn đối mặt với Tiết Phong, có đủ tâm bình khí hòa, nhưng hiện tại đối mặt với Từ Tình, lại có cảm giác bất an.
Bởi vì Từ Tĩnh thật sự lợi hại hơn Tiết Phong, hay bởi vì Từ Tĩnh là sư huynh đồng môn, đối với Lâm Phàm càng có tính uy hiếp?
Trong lúc suy tư, Lâm Phàm vẻ mặt vô tình, lạnh lùng nói:
- Sư huynh nếu đã lễ nhượng, thế thì chiêu thứ nhất hãy để cho đệ bắt đầu trước, huynh hãy cẩn thận.
Chữ thận vừa mới nói ra, Lâm Phàm liền chớp mắt đã giảm bớt khoảng cách giữa hai bên, trường kiếm trong tay tung bay cuồn cuộn, hai trăm ba mươi chín kiếm hỗn hợp thành bảy cột kiếm, tập trung vào bảy yếu huyệt của Từ Tĩnh.
Bật cười nhẹ một tiếng, Từ Tĩnh có vẻ không thèm để ý chút nào, thân thể đảo chuyển giữa không trung, kiếm trong tay phiêu dật nhẹ nhàng, chớp mắt đã phát xuất vài trăm làn kiếm, khiến một chiêu nhanh kinh người của Lâm Phàm bị bắn đi mất.
Một chiêu không thành, Lâm Phàm hình bóng chia ba tạo thành hình chữ phẩm phân bố quanh người Từ Tĩnh, ba phân thân đồng thời thi triển kiếm chiêu khác nhau, triển khai công kích quỷ dị kỳ tuyệt.
Đối mặt với tiến công của Lâm Phàm, Từ Tĩnh trong lòng căng thẳng, tuy nói Phi Tuyết kiếm quyết hắn đã sớm hết sức quen thuộc, nhưng Lâm Phàm lúc này dùng phương thức đánh chiêu lung tung, tùy ý tổ hợp để công kích, ứng phó vẫn hết sức mệt mỏi.
Bất quá Từ Tĩnh dù sao không phải người thường, khi hắn phát hiện được mình ở trong thế bị động, lập tức lùi lại, trước tiên thoát khỏi sự vây phủ của Lâm Phàm, sau đó tiến công rất nhanh, dùng tốc độ kinh người đánh loạn kế hoạch của Lâm Phàm.
Hiểu được Từ Tĩnh không dễ đối phó, Lâm Phàm rõ ràng đặc biệt cẩn thận, khi thi triển Phi Tuyết thân pháp, thỉnh thoảng hắn lại dùng một hai chiêu thân pháp kỳ dị, huyền diệu né tránh được truy kích của Từ Tĩnh.
Như vậy, hai đồng môn sư huynh đệ triển khai truy kích nhanh chóng, dùng thân pháp, kiếm quyết phân tranh cao thấp, người xem rất là phấn chấn.
Trong đó, Trương Trọng Quang, Đinh Vân Nham là khẩn trương nhất, Hàn Hạc, Điền Lỗi quan sát mật thiết, vẻ mặt Thiên Lân trầm mặc, vẻ mặt Phương Mộng Như lại quái quái dị dị, ánh mắt biến hóa không ngừng.
- Tỉ thí giữa đồng môn thật ra có rất nhiều cực hạn.
Thiện Từ bên cạnh Thiên Lân nhắc nhở nhẹ nhàng.
← Ch. 167 | Ch. 169 → |