← Ch.190 | Ch.192 → |
Trước đó, khi Thiên Lân giao chiến với Thôi Linh Cô, trận chiến giữa Tân Nguyệt và Ngốc Thiên Ông hấp dẫn mọi người.
Thân là phía tấn công mạnh, Ngốc Thiên Ông khí thế kinh trời, mây đỏ đầy trời che kín bầu trời và mặt trời, mạnh mẽ thay đổi quy luật tự nhiên, khiến hoa tiến đều rời khỏi vùng không gian này.
Như vậy, một luồng sát khí ép thẳng đến Tân Nguyệt, hình thành một loại áp lực vô hình phong kín không gian quanh Tân Nguyệt.
Đối mặt với loại tình hình này, Tân Nguyệt lạnh lẽo như sương băng, tay phải giơ cao năm ngón buông ra, trường kiếm tự động xoay tròn phát xuất một luồng kiếm khí sắc trắng rất bén, nhanh chóng kéo dài đến chân trời.
Bốn phía, tiếng kiếm rít liên miên, âm thanh nhấp nhô trùng trùng điệp điệp vay phủ bên ngoài kiếm khí, hình thành một loại cột gió đặc biệt khuếch tán nhanh chóng về bốn phía.
Đây là một loại biểu hiện chống lại, Tân Nguyệt thông qua sự kéo dài của kiếm khí, lan tràn của cột gió mà sinh ra một loại lực căng ngoài, kịch liệt đối chọi với áp lực vào trong của Ngốc Thiên Ông.
Phát hiện hành động của Tân Nguyệt, Ngốc Thiên Ông hơi khinh miệt nói:
- Ý chí không tồi, đáng tiếc chỉ bằng vào chút thực lực này, muốn phân cao thấp với ta, ngươi còn kém xa lắm. Đến đây đi, sớm đưa tiễn ngươi về Tây Phương, ta còn phải đi thu thập Thiên Lân nữa.
Tay phải bắn ra, trường thương đánh xuống, mũi thương chỉ thẳng vào Tân Nguyệt, sau ba lần lay động rất nhanh đã như rồng độc thè lưỡi, chia thành ba phương hướng phong kín ba mặt trên giữa dưới của Tân Nguyệt.
Cao thủ xuất chiêu, khí độ bất phàm. Ngốc Thiên Ông này xem ra đánh một chiêu tùy tiện, nhưng thực tế lại uy lực rất mạnh, ba bóng thương nhanh chậm như nhau, khi tiến lên gió sấm lay động cùng với rặng mây đỏ hội tụ thành ba cột sáng đỏ rực như máu, có cảm giác một chiêu đã định thắng bại.
Hai mắt hơi khép hờ, Tân Nguyệt trong lòng dâng lên một chút bất an, ngay khi Ngốc Thiên Ông phát động tấn công, trường kiếm xoay tròn trên đỉnh đầu đột nhiên ngừng lại, theo sự khống chế của nàng mà nhanh chóng chém xuống khi tay phải nàng múa lên.
Thời khắc đó, thân pháp của Tân Nguyệt biến đổi, thân thể xinh đẹp động lòng dùng phương thức thay đổi kỳ dị giữa không trung hệt như giao long xoay tròn, trong cương mạnh lại có mấy phần nhu mỹ, trong phiêu hốt lại có mấy phần anh khí, thể hiện một loại trạng thái kỳ quái.
Một kiếm đó uy lực bất phàm, trong quá trình chém xuống nhanh chóng tăng vọt, cột kiếm màu trắng bạc dần dần chuyển thành màu đỏ nhạt cùng với kình phong gào thét, chớp mắt đã va chạm vào một thương của Ngốc Thiên Ông.
Đồng thời, quanh người Tân Nguyệt lóe lên ngũ sắc, một luồng khí tức long linh bay lên, đang theo sự xoay tròn tuyệt vời của nàng mà càng lúc càng đặc sắc.
Trong thoáng chốc này, Tân Nguyệt lần đầu tiên thi triển Đằng Long Cửu Biến phối hợp với kiếm quyết kỳ dị đặc biệt, thẳng thắn đỡ một chiêu của Ngốc Thiên Ông.
Lúc đó, thế công hai người mạnh liệt chạm nhau, kình lực của thương không gì ngăn được gặp phải cột kiếm màu đỏ nhạt, cả hai giằng co tới lui, trong khoảnh khắc đã va chạm vài trăm lần, từ đó phát nổ liên tục, cuối cùng tích lũy thành một quả cầu sáng to lớn, sau một tiếng nổ đùng liền tản ra bốn phía.
Nổ mạnh tất nhiên quan hệ đến thành bại.
Trong lúc đó, Tân Nguyệt thân thể run rẩy, nàng bị phản lực cuốn lên trên không, khuôn mặt hơi trắng bệch.
Ngốc Thiên Ông thu lực chờ đợi, một thương uy lực bá đạo tuyệt luân, tuy bị một kiếm của Tân Nguyệt đánh nát, nhưng sức mạnh dư lại cũng đánh tan kình khí vỗ tới trước mặt, khiến lão gần như chỉ lùi lại vài thước, hoàn toàn không bị một tổn thương to lớn nào.
Nhưng cho dù là vậy, Ngốc Thiên Ông cũng đặc biệt bất ngờ.
Bởi vì hắn thấy rằng, một chiêu đó Tân Nguyệt cho dù không chết cũng bị trọng thương, nhưng ai ngờ Tân Nguyệt tuy bị thương nhưng hoàn toàn không đáng ngại.
Bên ngoài, người xem vẻ mặt khó nhìn, Hắc Ưng tuy là sư điệt của Ngốc Thiên Ông, nhưng hắn lại có lòng ái mộ Tân Nguyệt, thấy nàng lúc này bị thương, trong lòng cũng có ít nhiều lo lắng.
Còn những người khác, ngoại trừ Tây Bắc Cuồng Đao và Vô Tướng khách, còn lại đều cùng phe với Tân Nguyệt thì làm sao không thể lo lắng cho nàng được?
Tuyết Xuân nhìn Tân Nguyệt, trong mắt có mấy phần yêu thích, nói với Phi Hiệp bên cạnh:
- Tình hình không ổn, sợ là sư muội Tân Nguyệt nàng ...
Phi Hiệp gật đầu nói:
- Theo tình hình trước mắt, sư muội Tân Nguyệt chỉ có thể tiếp được mấy chiêu mà thực lực đã kinh người, ta và huynh không thể so sánh được. Chỉ có điều sư muội muốn chiến thắng quả thật là khó khăn lắm.
Trương Trọng Quang nói:
- Giữa Tân Nguyệt và Ngốc Thiên Ông, tu vi có khoảng cách rõ ràng vô cùng. Lần này Tân Nguyệt ra mặt tranh đấu, thu hoạch lớn nhất chính là thử thăm dò được tình hình của địch nhân để chúng ta có hiểu biết.
Phùng Vân nghe vậy, không cho là đúng nói:
- Ta thấy Tân Nguyệt chủ động tham chiến hẳn không phải đơn giản như vậy. Chúng ta hay là hãy xem tiếp, nói không chừng có điểm không ... ồ.. không ổn rồi, Thiên Lân lầm mưu rồi.
Nói rồi quay đầu nhìn lại vừa lúc Thiên Lân bị Thôi Mệnh chung chụp lấy.
Quanh đó, mọi người nghe vậy đều nhìn lại, vẻ mặt mọi người không giống nhau, rõ ràng hơi ngạc nhiên.
Cũng đúng lúc đó, Ngốc Thiên Ông rống lên giận dữ, trường thương trong tay bay về, một chiêu hồi mã thương mãnh liệt cắm thẳng thương vào mặt đất.
Lập tức, mặt đất chấn động, tuyết bay liên miên, khối băng cứng rắn bắt đầu nhanh chóng nứt ra từ mũi thương.
Đến lúc này, các cao thủ ẩn núp quanh đó bị ép xuất hiện, chỉ thấy trong mặt tuyết bay ra vài bóng người lơ lửng giữa không trung.
Bật cười ha hả, Ngốc Thiên Ông nói:
- Muốn xem náo nhiệt thì đến xem, hà tất phải núp trong tuyết?
Hàn Hạc, Công Dương Thiên Tung mấy người biến sắc mặt, vội vàng quan sát những người xuất hiện, phát hiện tổng cộng có bảy người, đều là hạng không tầm thường.
Trong bảy người, thứ nhất chính là Ma Sư Vương Dục, thứ hai chính là Lục Mị Tà Âm, thứ ba chính là người áo đen thần bí mấy lần xuất hiện, thứ tư chính là Hoàng Kiệt âm thầm ẩn núp theo đuôi Ngốc Thiên Ông.
Người thứ năm, thứ sáu chính là hai đứa bé tóc bạc, những người ở đó chỉ có Tây Bắc Cuồng Đao biết được, bọn họ chính là Bạch Phát Ngân Đồng và Bạch Phát Yêu Đồng của Bạch Đầu sơn.
Cuối cùng là một phụ nữ tuổi trẻ xinh đẹp, ước chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, khuôn mặt tròn như quả trứng với nụ cười mỉm xinh đẹp, khiến cho người ta có cảm giác sáng sủa hào phóng.
Người phụ nữ này toàn thân mang áo màu xanh lam nhạt, phối hợp với một dải thắt lưng xanh lục, lộ rõ khuôn ngực đầy đặn cùng vòng eo mảnh lai, khiến người ta có cảm giác dụ hoặc khi nhìn.
Chéo áo người phụ nữ có một hình vẽ, nhìn sơ thấy như một đóa mẫu đơn, nhưng nhìn kỹ lại là một loại vật thờ có mấy phần cảm giác thần bí.
Bảy người vừa xuất hiện đã khiến cho những người có mặt không ít chấn động.
Cho dù là người của ba phái Băng Nguyên, hay là những người đến vì muốn đoạt lấy U Mộng Lan, hoặc là người có mục đích khác, ai cũng có thay đổi vì sự xuất hiện của bọn họ.
Lúc này, Thiên Lân còn bị vây khốn trong Thôi Mệnh chung, Vô Tướng khách và Ly Hận thiên cung trưởng lão Lộc Di Phong cũng đã ngừng giao chiến.
Tân Nguyệt ngạo nghễ trong gió hệt như không thấy, chỉ lạnh lùng nhìn Ngốc Thiên Ông, vẻ mặt uy nghiêm.
Hắc Ưng đến bên Ngốc Thiên Ông, nhỏ giọng nói:
- Sư bá, chúng ta bây giờ hay là ...
Ngốc Thiên Ông vẻ mặt cười hiểm, dặn dò:
- Không cần nóng nảy, trò hay phải từ từ xem. Có lúc gặp phải khó khăn, con phải suy nghĩ chuyển đổi, không được khinh xuất hành động.
Hắc Ưng kinh ngạc nói:
- Sư bá, tính cách người dường như không giống trước kia.
Ngốc Thiên Ông cười ha hả nói:
- Con người đều thay đổi, đặc biệt là người có mục đích càng phải thay đổi.
Hắc Ưng gật đầu nhè nhẹ tỏ vẻ hiểu rõ.
Hắn đang muốn mở miệng, xung quanh truyền đến tiếng cười lớn của Thôi Linh Cô, lập tức phân tán sự chú ý của mọi người.
Sau đó Thiên Lân xuất hiện đoạt lấy Thôi Mệnh chung, dọa cho Thôi Linh Cô bỏ chạy, nhất thời yên lặng trở lại.
Dường như phát hiện được điểm này, Thiên Lân quay đầu nhìn, vừa thấy bảy người Ma Sư Vương Dục liền hơi sửng sờ, sau đó nhìn người phụ nữ xinh đẹp một lúc, rồi mới khôi phục tự nhiên, cười nhẹ nói:
- Trong chớp mắt, nơi này đã náo nhiệt hẳn, quả thật càng lúc càng thú vị.
Còn đang nói thân hình loáng lên, tàn ảnh lưu ánh sáng, dùng phương thức kỳ diệu chói mắt xuất hiện bên cạnh mấy người Hàn Hạc.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngốc Thiên Ông hơi biến sắc, bảy người xuất hiện hơi có chút dị dạng nhưng ai cũng không nói tiếng nào.
Hàn Hạc nhìn Âm Huyền chung trong tay của Thiên Lân, mỉm cười nói:
- Thu hoạch không nhỏ à, mùi vị vừa rồi hẳn khiến con rất khó mà quên được.
Tùy tiện treo Âm Huyền chung ở eo, Thiên Lân nói:
- Còn tốt, nếm chút đau khổ rồi mới biết được bản thân tồn tại không ít khuyết điểm, như vậy sau này sẽ có thay đổi rất lớn trong cuộc đời. Bây giờ tình hình ở đây đã thay đổi, xem ra phải thay đổi sách lược.
Hàn Hạc nhìn quanh, trầm giọng nói:
- Thiên Lân, con hiểu rõ vô cùng đối với tình hình Băng Nguyên, trong những người này con thấy có những người nào đáng nhắc đến đây?
Thiên Lân liếc quanh, ánh mắt dừng lại ở Ma Sư Vương Dục, Lục Mị Tà Âm, đứa bé tóc trắng và người phụ nữ xinh đẹp, có vẻ đăm chiêu nói:
- Trong mấy người bọn họ, có một số có ân oán với Đằng Long cốc tỉ như Ma Sư Vương Dục, Lục Mị Tà Âm, một số có ân oán với con như hai đứa bé tóc bạc trắng, còn có một số lai lịch thần bí, tỉ như người phụ nữ mang quần áo màu xanh nhạt, đây là lần đầu con gặp.
Hàn Hạc sau khi xác nhận thân phận của Ma Sư Vương Dục và Lục Mị Tà Âm, ánh mắt lơ đãng nhìn hai người, mơ hồ xuất hiện một ý niệm phải giết.
Thân là cao thủ Đằng Long cốc, đối mặt với địch nhân tự tiện xông vào cấm địa còn đả thương môn hạ, Hàn Hạc làm sao có thể không có chút động lòng?
Nhưng Hàn Hạc làm việc luôn luôn bình tĩnh, tuy trong lòng xuất hiện sát cơ nhưng lại hoàn toàn không lộ ra ngoài, sau khi ngầm phân tích tình hình trước mặt, nói với Công Dương Thiên Tung bên cạnh:
- Thiên tôn, hôm nay tình hình nghiêm trọng, chúng ta phải đánh mạnh nữa vào.
Công Dương Thiên Tung hiểu rõ ẩn ý của câu này, trầm giọng nói:
- Ta biết rồi, đạo huynh yên tâm. Lựa chọn quyết định thành bại.
Gật nhè nhẹ, Hàn Hạc liếc sư đệ Điền Lỗi dặn dò:
- Ngốc Thiên Ông vẫn do Tân Nguyệt ứng phó, đệ phải nhớ kỹ mặt Ma Sư Vương Dục và Lục Mị Tà Âm hai người. Còn lại những người khác tùy thời nghe theo điều khiển của ta, chúng ta hôm nay phải chu toàn bọn chúng một phen thật tốt. Bây giờ, Thiên Lân đi thăm dò tình hình những người đó thế nào, chúng ta phải tùy cơ ứng biến.
Mỉm cười nhẹ, Thiên Lân vẻ mặt điềm nhiên, trong mắt lóe ánh kỳ lạ, có vẻ thần bí chầm chậm đi đến.
Một bước một thước, tốc độ không nhanh. Nhưng cự ly cố định cuối cùng thu nhỏ, đã đối mặt nhau.
Lúc đó, tình hình mới dần dần xuất hiện, ba phái Băng Nguyên phải ứng phó thế nào?
Ngốc Thiên Ông, Tây Bắc Cuồng Đao cùng với những người xuất hiện, giữa bọn họ có liên hệ như thế nào?
Một đóa U Mộng Lan, một đoạn duyên thế tục, khêu gợi hai đạo hắc bạch, bóng kiếm ánh đao lạnh lẽo.
Ngươi tranh ta đoạt, sinh tử trong chớp mắt, đoạt rồi lại bị cướp đi, lại không phải là duyên lành.
Đáng buồn, đáng tiếc làm gì nhân gian.
← Ch. 190 | Ch. 192 → |