← Ch.226 | Ch.228 → |
Tuyết Nhân bị hắn châm chọc đến phát cuồng, lập tức rống lên giận dữ bay thẳng lên không.
Thiên Lân không hề né tránh, hai chưởng múa lên rất nhanh, lửa đỏ rừng rực tầng tầng chồng chất ngưng tụ trước người thành một dấu chưởng to lớn đỏ rực cùng với khí cực dương cực cương phóng thẳng đến Tuyết Nhân.
Trên đường tiến lên, Tuyết Nhân vẻ mặt điên cuồng giận dữ, hai tay xem như múa may tùy ý, lòng bàn tay lấp lóe ánh trắng, khí cực lạnh áp lực rất lớn hình thành hai con rắn ánh sáng đường kính to chừng một thốn, va chạm thẳng thắn với dấu chưởng đỏ rực của Thiên Lân.
Chớp mắt, sức mạnh băng lửa gặp nhau, hai luồng sức mạnh thủy hỏa không dung hợp chớp mắt đã biến hóa tạo nên một vụ nổ mãnh liệt, lập tức hất bắn hai người ra.
Chiêu thứ ba, Tuyết Nhân tu vi hơi mạnh hơn, lại thêm khí huyền băng khắc chế được lửa đỏ, vì thế Thiên Lân bị thương, Tuyết Nhân cười đắc ý.
Một chiêu bất lợi, Thiên Lân đã sớm dự liệu, lợi dụng lúc Tuyết Nhân đắc ý, thân thể hắn chia thành năm phân bố quanh người Tuyết Nhân.
Đến lúc đó, năm phân thân của Thiên Lân lần lượt thi triển phép của mình, phát xuất ánh sáng khác nhau thể hiện thành năm màu xanh, đỏ, vàng kim, xám, đen, hệt như năm mũi tên ánh sáng đồng thời bắn vào trung ương.
Nụ cười trên mặt Tuyết Nhân cứng lại, lão vận Hỗn Nguyên Phích Lịch thần công, toàn thân cứng rắn như đồng.
Đồng thời, Tuyết Nhân đưa hai tay lên, phát xuất hai luồng chưởng lực có tính lựa chọn để hóa giải hai luồng công kích của Thiên Lân.
Như vậy, chỉ còn ba chỗ đều bị công kích không gì ngăn trở vào người của Tuyết Nhân.
Một luồng công kích bị Hỗn Nguyên Phích Lịch thần công của Tuyết Nhân đánh nát, một luồng tinh thần dị lực âm thầm xâm nhập vào đại não Tuyết Nhân, một dấu chưởng đen kịt đánh trúng vai của Tuyết Nhân, lập tức đốt trọi lông bạc trên vai lão, để lại một dấu tay đen ngòm chói mắt, Tuyết Nhân đau đớn kêu gào điên cuồng.
Chiêu thứ tư, Thiên Lân thi triển phép thần bí dung hợp năm sức mạnh thuộc tính khác nhau đánh trúng Tuyết Nhân, thu được một ván.
Như vậy, bốn chiêu đã qua, hai người thắng bại khó lường, sáu chiêu còn lại mới quan trọng.
Ngửa mặt thét dài, Tuyết Nhân trong lòng lửa giận bộc phát, dường như quên cả việc đây là phân thắng bại, trong mắt đầy sát cơ, không nói lời nào lập tức thi triển công kích sắc bénm, tu vi mạnh mẽ của lão chớp mắt đã ngưng đọng không gian, giữ cứng Thiên Lân giữa không trung.
Phát hiện nguy hiểm, Thiên Lân vẻ mặt biến sắc, tức tốc triển khai phản kích một loạt đến vài chục lần mới có thể phá vỡ phong tỏa không gian của Tuyết Nhân, nhưng trong cơ thể đã bị trọng thương.
Có chút bất đắc dĩ, Thiên Lân cười cười cay đắng.
Cùng là cảnh giới Quy Tiên, nhưng hắn so với Tuyết Nhân thì tu vi lại có phần yếu hơn không ít.
Thôi không nghĩ ngợi, Thiên Lân chuyển động toàn thân, vừa tăng nhanh việc điều tức, vừa tìm kiếm cơ hội phản kích.
Cứ vậy, chớp mắt đã qua ba chiêu, Tuyết Nhân liên tục chiếm thượng phong ép cho Thiên Lân không còn chỗ nào trốn được.
- Tiểu tử, nhận thua đi, ngươi thắng không được ta đâu.
Chiếm được thượng phong, Tuyết Nhân tình cảm hứng khởi, cũng bắt đầu cười nhạo.
Thiên Lân vẻ mặt thản nhiên, luông suy nghĩ phép ứng phó, lúc này thấy đã đến mức không thể trì hoãn, ánh mắt trợn lên, ánh trắng bạc mạnh hẳn, khí cực lạnh chớp mắt đã đến đóng băng toàn bộ không gian bên trong của kết giới.
Như vậy, Thiên Lân thoát khỏi cục diện bất lợi, đảm bảo cân bằng về địa vị với Tuyết Nhân.
Thu lại Băng Thần quyết, Thiên Lân nghiêm túc nhìn Tuyết Nhân, trầm giọng nói:
- Còn ba chiêu cuối cùng, cơ hội của ngươi không còn nhiều.
Tuyết Nhân hận thù nói:
- Trong ba chiêu, ta sẽ bằm nát ngươi thành từng mảnh, ngươi hãy xem đi.
Còn đang nói, hai tay Tuyết Nhân đẩy ra, thân thể xoay tròn, ánh trắng nhấp nháy như thủy ngân khuếch tán, âm thầm nuốt chửng từng phân không gian.
Thiên Lân vẻ mặt biến hẳn, nghi hoặc nói;
- Đây là pháp quyết gì vậy?
Tuyết Nhân lạnh lùng tàn khốc đáp:
- Đây là "Tịch Diệt Băng Lung quyết" ta trải qua tám trăm năm đến gần đây mới tu luyện được, bây giờ để ngươi được thưởng thức.
Chỉ trong hai câu, một sức mạnh âm thầm đã ngập tràn không gian, đang dần dần tiêu hóa vạn vật, âm thanh ánh sáng đều dần dần không thấy nữa.
Thiên Lân vẻ mặt kinh hãi, cẩn thận triển khai phòng ngự, thân thể chớp mắt đã nhạt đi, ý đồ dùng sức mạnh hư vô để hóa giải khó khăn trước mắt.
Nhưng có điều khiến Thiên Lân bất ngờ, đó là thân thể hắn tuy nhạt đi không thấy, nhưng người thực vẫn tồn tại thực tế trong kết giới, hoàn toàn không thoát khỏi sự xâm hại từ Tịch Diệt Băng Lung quyết của Tuyết Nhân.
Điểm này Thiên Lân bất ngờ vô cùng.
Sức mạnh hư vô của bản thân là bí kỹ không truyền cho người ngoài, mẹ hắn nhiều lần nhắc nhở không được thi triển dễ dàng, cũng nhiều lần hỗ trợ hắn vượt qua khó khăn, ai ngờ lần này lại mất đi công hiệu.
Như vậy, hắn ngoại trừ liều mạng ra, căn bản không cách nào khác.
Hiểu được tình hình này, Thiên Lân âm thầm xuất hiện, lợi dụng lúc thế công của Tuyết Nhân vẫn còn đang ở giai đoạn bắt đầu để triển khai phản kích.
Vào lúc sinh tử, Thiên Lân không còn cố che giấu bí mật bản thân, ánh đen bao trùm cả người, một luồng sức mạnh tà ác vô cùng ẩn chứa sức mạnh xâm hồn đoạt phách khuếch tán tầng tầng lớp lớp, cùng với ngàn vạn hình bóng quỷ sứ đối chọi với sức mạnh hủy diệt âm thầm của Tuyết Nhân.
Trong sát na, thế công của hai người va chạm vào nhau. Chỉ thấy Thiên Lân thân thể loáng lên, ánh đen quanh người nhanh chóng tán loạn, chỉ một lúc đã biến mất rồi.
- Tiểu tử, chịu mạng đi. Cả thiên hạ không một người nào có thể sống sót dưới Tịch Diệt Băng Lung của ta.
Cười mỉm tàn khốc, Tuyết Nhân sát khí phóng ra ngoài.
Thiên Lân ánh mắt kiên định, vẻ kiên cường giận dữ quát lên:
- Còn có hai chiêu, ngươi đừng đắc ý quá sớm.
Ngồi xếp bằng giữa không trung, Thiên Lân hai tay bắt quyết trước ngực, toàn thân xuất hiện ánh sáng rực rỡ.
Thời khắc đó, một luồng sức mạnh trời đất phải thần phục xuất hiện trên người Thiên Lân, đang nhanh chóng bành trướng theo sự thi pháp của hắn, chớp mắt đã phá vỡ kết giới, chớp mắt đã phá vỡ kết giới, đánh nát vầng mây ngũ sắc bên ngoài, để lộ hình bóng của hai người.
Sát na đó, ngoại trừ Quý Hoa Kiệt và Hoàng Kiệt đang giao chiến, những người còn lại không ai không kinh ngạc.
Rõ ràng, pháp quyết thần bí này của Thiên Lân đã thể hiện được sức mạnh to lớn khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.
Tuyết Nhân hơi tức giận, hận thù nói:
- Lại chơi đùa như vậy, lần này ta nhất định phải đánh bại ngươi. Xem chiêu.
Hai tay đẩy ra trước, Tuyết Nhân khống chế luồng sức mạnh âm thầm thu nhỏ vào trong, dự tính dùng sức hủy diệt hắn.
Tướng phật trang nghiêm, Thiên Lân khuôn mặt tự nhiên, trên thân thể có ánh sáng nhấp nhô, hắn đang hấp thu sức mạnh của chín tầng trời đất.
Bên trên, gió tuyết chớp mắt ngừng lại, bầu trời âm thầm mờ hiện ánh sao nhàn nhạt, xuất hiện vô số điểm sáng, hình thành các thức các dạng hình vẽ, khiến cả bầu trời đều tối sầm xuống.
Như vậy, ánh sao rực rỡ, vô số mây sao phân bố cả bầu trời, khiến cho người ta cảm thấy bầu trời mênh mông không biên giới.
Cùng lúc đó, ngàn vạn ánh sao trên trời lúc sáng lúc mờ, vài ngôi sao sáng rực rỡ lấp lánh, phát ra làn sáng rực rỡ, từ trên trời chiếu xuống truyền vào trong thân thể Thiên Lân, khiến khí thế hắn tăng hẳn, cảm giác độc tôn cả thiên hạ.
Tình hình Tuyết Nhân ngược hẳn lại, toàn thân yên lặng không gió, nhìn không thấy bất kỳ ánh sáng rực rỡ nào.
Bên ngoài thân thể, có một không gian trống rỗng to chừng ba trượng đang dần dần khuếch tán, âm thầm thôn tính mọi thứ quanh đó, nhìn qua rất bình thản.
Một động một tĩnh! Tương phản hẳn nhau.
Pháp quyết thần bí của Thiên Lân thúc động sức mạnh tinh thần, Tịch Diệt Băng Lung quyết của Tuyết Nhân thôn tính mọi thứ, hai thứ này gặp nhau, cuối cùng ai mạnh ai yếu, kết cục như thế nào đây?
Bên này, Chiếu Thế Cô Đăng liếc Quý Hoa Kiệt một cái rồi lùi lại, cặp mắt dưới cái mũ lóa sáng, dường như có một loại mong chờ nào đó.
Hoàng Kiệt bật cười khinh bỉ, thân thể dời ngang ba trượng xuất hiện trước mặt Quý Hoa Kiệt.
- Chiêu thứ nhất, ngươi hãy nhìn cho rõ đây.
Còn đang nói, Hoàng Kiệt hai tay chắp sau lưng, vẻ cao ngạo, có vẻ coi thường đối thủ.
Quý Hoa Kiệt hơi tức giận, nhưng ngầm cảnh giác, bởi vì tình hình trước mắt cho thấy Hoàng Kiệt đã từng biết qua thực lực của hắn, nhưng y lại còn dám khoa trương như vậy, điều này không nghi ngờ gì cả, y nắm rất chắc, nếu không tuyệt đối không làm như vậy.
Có suy nghĩ như vậy, Quý Hoa Kiệt tăng cường sức mạnh phòng ngự, quanh người ánh xanh vây phủ màu sắc từ nhạt sang đậm, không bao lâu đã che phủ hoàn toàn thân thể của hắn.
Hoàng Kiệt không chút hoang mang, ánh mắt thâm thúy có vài phần lạnh lùng, vừa đánh giá Quý Hoa Kiệt, vừa thúc động chân nguyên trong cơ thể, ngưng tụ bên ngoài một lượng lớn ánh sáng màu xanh lục, nhanh chóng phát tán ra chung quanh.
Mới đầu, tình hình này rất tầm thường.
Nhưng theo sự gia tăng của ánh sáng màu xanh lục với Hoàng Kiệt làm trung tâm, cả khu vực phương viên vài trăm trượng đều chìm trong ánh xanh lục xuất hiện giữa không trung.
Như vậy, cuồng phong gào thét, khu vực đặc biệt có sấm đánh chớp lóe, vô số cột sáng vặn vẹo di động hệt như con rồng bay lượn giữa trời xuất hiện bên ngoài thân thể Quý Hoa Kiệt.
Đồng thời, một luồng khí thế như núi chớp mắt đã đến cùng với sức mạnh vạn quân, chớp mắt đã ngưng đọng không gian vài chục trượng quanh Quý Hoa Kiệt, phảng phất như thuật định thân giữ chặt hắn tại chỗ vậy.
Bên ngoài, người xem do cự ly và phương vị khác nhau, cảm ứng không được rõ ràng nhưng cũng bị thực lực của Hoàng Kiệt làm kinh ngạc, không khỏi lo lắng cho Quý Hoa Kiệt.
Tây Bắc Cuồng Đao vẻ mặt phức tạp, cau mày nói:
- Môn phái Cửu Hư thật ra bắt nguồn từ đâu, thực lực sao lại mạnh mẽ đến như vậy?
Cách vài trượng, Ứng Thiên Tà vẻ mặt âm lạnh.
Sau khi nếm thử thực lực của Quý Hoa Kiệt rồi, hắn đã bỏ đi ý niệm ra tay, ai ngờ lúc này Hoàng Kiệt thực lực còn bá đạo như vậy, điều này không khỏi khiến hắn không thất vọng sao được?
Trên mặt đất, Giang Thanh Tuyết vẻ mặt bất an, nhỏ nhẹ nói;
- Tân Nguyệt, Thiện Từ, nếu các đệ, muội đổi chỗ cho Quý Hoa Kiệt, trận chiến này có bao nhiêu phần thắng?
Tân Nguyệt nhìn lên bầu trời, nhỏ nhẹ nói:
- Rất khó nói, phỏng chừng phần thắng không lớn lắm.
Thiện Từ trầm tư một lúc, trả lời:
- Đại khái nắm được năm phần, bởi vì tu vi của Hoàng Kiệt này rất mạnh mẽ.
Giang Thanh Tuyết nghe vậy thở dài, càng thêm bất an.
Ngô Viện Viện nóng nảy nói:
- Quý Hoa Kiệt có nguy hiểm không? Các vị nhanh nghĩ ra biện pháp hỗ trợ huynh ấy.
Vũ Điệp an ủi:
- Không cần nóng nảy, bây giờ mới bắt đầu thôi, kết quả thắng bại trước mắt còn khó mà dự liệu được. Một khi Quý Hoa Kiệt có nguy hiểm thật sự, chúng ta cũng không khoanh tay đứng nhìn.
Ngô Viện Viện nghe vậy hơi an lòng, tự nói:
- Hy vọng ông trời phù hộ huynh ấy, không để cho huynh ấy bị thương hại.
Mấy người bên cạnh nghe vậy thở dài, ai cũng cảm thấy tiếc rẻ cho nàng ta, nhưng không một người nào dám nói thẳng ra.
Dù sao định mệnh khó lường, ai có thể khẳng định sau sáu trăm năm, lời nguyền của U Mộng Lan sẽ vẫn giống như năm nào?
Giữa không trung, Quý Hoa Kiệt cảm nhận được tình hình quanh người, trong lòng rất kinh ngạc.
Đối với việc Hoàng Kiệt dùng phương thức thẳng thắn trực tiếp so tu vi, hắn cảm thấy rất kinh ngạc.
Bình thường, mới đầu giao đấy, chiêu thứ nhất đều là hư chiêu có tính thăm dò, chủ yếu là để hiểu được tình hình của đối thủ.
← Ch. 226 | Ch. 228 → |