← Ch.238 | Ch.240 → |
Hoa hồng đỏ nhìn thấy sự lo lắng của hắn, tiếp tục truyền âm nói:
- Hồng Vân Ngũ Thái Lan có rất nhiều chỗ thần kỳ, trong đó đáng giá nhất có ba điểm: Thứ nhất, tính phòng ngự và công kích, thứ hai là tính xâm thực, thứ ba là sức cảm ứng. Hai điểm trước ngươi thực ra đã biết, ta bây giờ chỉ nói đến điểm thứ ba. Về sức mạnh cảm ứng, ta thật ra cũng giải thích không rõ ràng được, chỉ là suy đoán đại khái mà thôi, điểm này có liên quan đến nguyên thần của Ngũ Sắc Thần Vương. Theo ta phán đoán, Hồng Vân Ngũ Thái Lan không chỉ như một pháp khí mà thôi, nó còn là một con mắt của Ngũ Sắc Thần Vươgn, có thể thông qua trao đổi nguyên thần để phản hồi tin tức về lại, giúp hiểu rõ càng nhiều chuyện hơn.
Nghe đến đó, Thiên Lân đột nhiên nổi lên một ít nghi vấn, khiến hắn cảm thấy có rất nhiều chỗ không hợp lý.
Thứ nhất, Ngũ Sắc Thần Vương có thực lực mạnh mẽ như thế, Hoa Hồng Đỏ cùng Lam Mẫu Đơn đối địch như thế nào đây?
Thứ hai, Hồng Vân Ngũ Thái Lan thần kỳ như thế, vì sao xuất hiện cùng một lúc từ đầu, ngược lại phái tới Bạch Đầu Thiên Ông cùng Tuyết Ẩn Cuồng Đao hai người đến trước?
Thứ ba, Hồng Vân Ngũ Thái Lan xuất hiện ở chỗ này vì chờ đợi Bạch Đầu Thiên Ông cùng Tuyết Ẩn Cuồng Đao, hay là vì mục đích khác, hoặc là muốn thị uy, cố ý làm cho mình trở thành huyền diệu?
Trong đầu Thiên Lân có rất nhiều vấn đề như thế, khiến hắn không nhịn được mở miệng hỏi:
- Hoa Hồng, ta có một ít nghi vấn muốn hỏi nàng.
Hoa Hồng Đỏ lắc đầu nói:
- Ta biết ngươi trong lòng có nhiều nghi vấn, nhưng có một số việc ta không thể nói cho ngươi bây giờ.
Thiên Lân hỏi:
- Trước mắt, nàng có thể nói cho ta biết chuyện nào?
Hoa Hồng Đỏ trầm ngâm chốc lát, nhẹ giọng nói:
- Ta có thể nói cho của ngươi một điểm, ý nghĩ hủy diệt vật ấy. Nếu hủy diệt được, nhằm ngăn cản Ngũ Độc tiến vào bên trong.
Thiên Lân gật đầu đáp lại, đưa mắt nhìn Lam Mẫu Đơn:
- Mẫu Đơn, nàng không nói chút gì đó sao?
Lam Mẫu Đơn trừng hắn một cái, dặn dò:
- Thiên Lân ngươi nhớ kỹ, vật ấy đến không hình đi không bóng. Lúc này nó đây, nhưng nháy mắt sau, nó có thể biến mất, bởi vậy rất khó phòng ngự.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Có biện pháp gì có thể tìm được tung tích của nó hay không?
Lam Mẫu Đơn chần chờ một chút, phất tay nói:
- Ngươi lại đây, ta tặng cho ngươi vật này.
Thiên Lân vui vẻ bay đến tò mò hỏi:
- Vật gì vậy?
Lam Mẫu Đơn đưa tay vào ngực, lấy ra một đóa hoa mẫu đơn bằng ngọc màu xanh lam, đặt vào lòng bàn tay Thiên Lân, dặn dò kỹ:
- Nhớ kỹ giữ thật tốt, không được đánh ra nó. Nó có thể cảm ứng được khí tức của Hồng Vân Ngũ Thái Lan, cũng như tung tích của những người thuộc Ngũ Sắc Thiên vực có tu vi cao hơn ngươi.
Thiên Lân nắm lấy đóa mẫu đơn trong tay, ngạc nhiên nói:
- Thần kỳ như thế, ta phải bảo quản thật tốt.
Hoa Hồng Đỏ thấy vậy, la lên thất thanh:
- Lam Mẫu Đơn, ngươi điên rồi?
Lam Mẫu Đơn cười hờ hững, nói:
- Cần gì phải làm thế, đổi lại là ngươi cũng không phải cũng lựa chọn giống như vậy sao?
Hoa Hồng Đỏ không nói, suy nghĩ của Lam Mẫu Đơn là mình sẽ làm như vậy có thật chăng?
Nàng không cách nào trả lời chính mình.
Thiên Lân cảm thấy không ổn, hỏi lại:
- Mẫu Đơn, Hoa Hồng kia nói vậy là có ý gì?
Lam Mẫu Đơn cười nói:
- Không có gì, cô ta chỉ bất ngờ mà thôi.
Thiên Lân thấy nàng không nói thật, bay đến cạnh Hoa Hồng Đỏ, dò hỏi:
- Hoa Hồng, nàng nói cho ta biết, vì sao nàng kinh ngạc như vậy?
Hoa Hồng Đỏ nhìn hắn, lại nhìn Lam Mẫu Đơn ở ngoài mấy trượng, ánh mắt có chút do dự.
Thiên Lân thấy vậy, hỏi lại lần nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tròng mắt màu lam nhạt của nàng.
Hiểu được ý nghĩ của Thiên Lân, Hoa Hồng Đỏ nhẹ giọng nói:
- Ta cùng cô ấy mỗi người có pháp khí khác nhau, chúng ta đã hao hết tâm huyết tu luyện mà thành để có thể sớm cảm ứng được khí tức của địch nhân, vì thế tránh được tai kiếp. Lúc nãy nàng đem mẫu đơn tặng cho ngươi, chẳng khác nào mất đi năng lực dự phòng địch nhân.
Thiên Lân nghe vậy cả kinh, nhanh chóng quay lại bên cạnh Lam Mẫu Đơn, ánh mắt phức tạp nói:
- Tại sao lại tốt với ta như vậy? Nàng làm cho ta sao có thể nhận lấy được ý tốt này của nàng được.
Lam Mẫu Đơn điềm đạm nói:
- Thiên Lân, ta đưa tặng ngươi pháp khí tùy thân, giúp cho ngươi có chút năng lực đặc thù, đồng thời cũng mang đến nguy cơ cho ngươi. Như vậy đối với ngươi không nhất định là chuyện tốt, bởi vậy ngươi không cần phải cảm kích.
Thiên Lân nói:
- Ngươi không cần phải lấy cớ với ta, ta có thể cảm nhận được ý tốt trong lòng của ngươi với ta.
Lam Mẫu Đơn khẽ cười nói:
- Đã như vậy, ngươi có ý định báo đáp ta thế nào đây?
Thiên Lân sửng người, không ngờ được nàng thẳng thắn như vậy, trong lúc nhất thời chẳng biết nói tới thế nào.
Chỉ chốc lát sau, Thiên Lân tỉnh lại, nghiêm túc nói:
- Ta tạm thời không nghĩ được phương thức hay, nhưng ta cam đoan với nàng, ta sẽ hết sức bảo vệ nàng, không để nàng bị một chút thương tổn.
Lam Mẫu Đơn nụ cười biến mất, chất vấn hỏi:
- Chỉ vì một đóa hoa sao?
Thiên Lân trịnh trọng nói:
- Còn vì một tình cảm.
Lam Mẫu Đơn không nói, nhìn chăm chú Thiên Lân một lúc, gật đầu nói:
- Được, ta cho ngươi một cơ hội, hy vọng có thể như ngươi mong muốn.
Thiên Lân nghe vậy mở miệng cười, đưa tay nắm chặt tay Lam Mẫu Đơn, dặn dò:
- Nhớ kỹ lời của nàng, vĩnh viễn không bao giờ quên.
Lam Mẫu Đơn cười cười, nhìn thoáng qua Hoa Hồng Đỏ ngoài xa mấy trượng, vẻ kỳ dị nói:
- Bên kia còn có thứ giống vậy chờ cho ngươi, mau qua đi.
Thiên Lân thông minh vô cùng, vừa nghe câu ấy liền hiểu được ý nghĩa, lập tức cười cười với Lam Mẫu Đơn rồi chuyển đến bên cạnh Hoa Hồng Đỏ.
Nhìn theo bóng của Thiên Lân, Lam Mẫu Đơn đột nhiên có chút bất đắc dĩ, nhẹ phất tay, thân thể liền biến mất trong nháy mắt.
Thời khắc này Lam Mẫu Đơn chưa cáo biệt đã chọn đi không tiếng động, nàng muốn giúp cho Hoa Hồng Đỏ hay là không muốn đối mặt với lòng mình?
Thiên Lân quay lưng nên không thấy Lam Mẫu Đơn đã đi, đưa mắt nhìn Hoa Hồng Đỏ, đầy tình cảm nói:
- Hoa Hồng, có phải muốn nói cho ta biết một chuyện gì hay không?
Trừng Thiên Lân một cái, Hoa Hồng Đỏ có chút chán ghét sự thông minh của hắn, nghiêm mặt nói:
- Không có chuyện gì, ta chỉ muốn nói cho ngươi một tiếng, ta muốn đi.
Thiên Lân vừa nhìn ánh mắt nàng, vừa cười nói:
- Chỉ đơn giản vậy thôi, không có chuyện gì khác?
Hoa Hồng Đỏ không thích hắn nói như vậy, hừ nhẹ một tiếng xoay người đi, Thiên Lân không sao bắt được.
- Đừng nóng giận, độ lượng một ít.
Hoa Hồng Đỏ quát lên:
- Muốn độ lượng, ngươi đi tìm Mẫu Đơn đi.
Thiên Lân sửng người, lập tức khôi phục lại bình tĩnh, êm ái nói:
- Không cần phải so sánh quá nhiều với người khác vậy, làm vậy chỉ làm khó chính mình mà thôi. Ở trong mắt ta, nàng cùng Mẫu Đơn đồng bậc địa vị, không vì nàng tặng vật gì cho ta mà ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta.
Hoa Hồng Đỏ sắc mặt tốt hơn một chút, hừ giọng nói:
- Lời ngon tiếng ngọt, quỷ mới tin ngươi.
Biết nàng cũng không thật sự nổi giận, Thiên Lân cười nói:
- Tốt lắm, không nói chuyện đó. Chúng ta nói chuyện khác. Vừa rồi Mẫu Đơn nói cho ta biết ...
- Mẫu Đơn đã rời đi rồi.
Nói cho Thiên Lân biết, Hoa Hồng Đỏ ánh mắt có chút quái dị, cẩn thận quan sát phản ứng của Thiên Lân.
Nghe vậy, Thiên Lân sửng sốt quay đầu nhìn lại, quả nhiên không thấy Lam Mẫu Đơn nữa, trên mặt nhất thời toát ra vài phần mất mát.
Hoa Hồng Đỏ trong lòng thở dài, cũng không hiểu rõ chính mình vì sao để ý.
- Nàng đi rồi, ta cũng nên đi. Thứ này cho ngươi, thích thì hãy thu giữ, không thích thì thuận tay vứt bỏ.
Còn đang nói, thân thể Hoa Hồng Đỏ tự nhiên vỡ vụn, chớp mắt đã biến thành bụi trần.
- Hoa Hồng!
Hai tay múa lên, Thiên Lân cố gắng lưu Hoa Hồng lại, đáng tiếc đã quá trễ rồi.
Cúi đầu, Thiên Lân nhìn vào lòng bàn tay, thấy có một đóa hoa hồng tiên quỳ đang lấp lánh chói lọi.
Dùng sức nắm chặt, Thiên Lân ngửng đầu nhìn về chân trời, trầm giọng nói:
- Hoa Hồng, Mẫu Đơn, các ngươi yên tâm, ta sẽ dùng phương thức khác hồi báo các ngươi.
Hai lần gặp nhau, hai quan hệ giữa hai nàng và hắn tiến gần như bay, đây là trùng hợp hay là ý định của ông trời.
Hạ Kiến Quốc thấy hai nàng đã đi, bay đến bên cạnh Thiên Lân, nhẹ giọng nói:
- Chúc mừng ngươi.
Thiên Lân quay đầu nhìn lại hắn, lạnh lẽo nói:
- Ngươi không đồng ý với hành vi của ta, cảm giác ta có lỗi với Tân Nguyệt?
Hạ Kiến Quốc tránh mắt đi, từ chối cho ý kiến nói:
- Mỗi người có một phương thức xử sự, ta không phải là ngươi nên không có quyền can thiệp, cũng không dễ bình luận.
Thiên Lân không nói gì, nhìn Hồng Vân Ngũ Thái Lan, rồi xoay người bỏ đi.
Hạ Kiến Quốc theo sát hỏi:
- Ngươi cứ vậy trở về sao?
Thiên Lân đáp:
- Chuyện ở đây đã có kết luận, không cần phải lãng phí tinh lực nữa.
Hạ Kiến Quốc hơi chần chừ, dường như có nghi vấn nhưng Thiên Lân đã đi xa, hắn cũng đành phải nhanh chóng đi theo.
Đón gió mà đứng, ngóng nhìn về phương xa. Băng Nguyên rộng lớn, tuyết trắng mênh mông.
Đứng trên núi băng, Sở Văn Tân vẻ mặt bình thường, như là đang thưởng tuyết, lại giống như nhìn về phía xa xăm, người khác không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì.
Chu Kiệt đứng một bên, vẻ mặt mơ hồ nhẹ giọng nói:
- Sở thiếu hiệp, chúng ta đi một đoạn đường rồi mà không hề có chút thu hoạch, thiếu hiệp không cảm thấy thất vọng sao?
Bật cười kỳ lạ, Sở Văn Tân nói;
- Chu đại hiệp quá lo lắng. Lúc này tình hình cũng không phải là không tốt, chỉ là không rõ ràng mà thôi. Nếu thật sự phát hiện được khác thường, đến lúc có thể tình hình còn hỏng bét so với bây giờ.
Chu Kiệt nói:
- Cái này ta cũng biết, nhưng dù sao chúng ta là đi dò thám tin tức, nếu về tay trắng thì sao phục mệnh được đây?
Sở Văn Tân mới xoay người lại nhìn ông, rồi nhìn Tiết Phong, Cổ Dịch Thiên, Đàm Thanh Ngưu bên cạnh, cười hỏi:
- Mọi người thấy thế nào?
Tiết Phong nói:
- Ta thấy chờ đợi không phải là biện pháp, nên tìm kiếm quanh đây.
Cổ Dịch Thiên nói:
- Nơi đây cách Đằng Long cốc chưa tới trăm dặm, hẳn là khu vực tương đối mấu chốt. Bất cứ người nào có ý đồ bất lợi cho ba phái Băng Nguyên hoặc Đằng Long cốc, đều sẽ lựa chọn khu vực này làm đường tiến thoái, mà sẽ không đi đường vòng lãng phí thời gian. Lúc này chúng ta cứ ở trên cao mà nhìn chung quanh, tuy là ôm cây đợi thỏ nhưng cũng không phải là phương pháp không tốt.
Đàm Thanh Ngưu nói:
- Ta đồng ý với cách nhìn của Cổ Dịch Thiên.
Sở Văn Tân cười nói:
- Chu đại hiệp và Tiết thiếu hiệp cảm thấy như thế nào?
Chu Kiệt ngượng ngùng nói:
- Cổ thiếu hiệp giải thích độc đáo.
← Ch. 238 | Ch. 240 → |