← Ch.275 | Ch.277 → |
Tu vi bản thân tăng mạnh, ai ngờ vẫn không hề địch lại Bạch Đầu Thiên Ông, thật ra cao thủ này của Ngũ Sắc Thiên vực tu vi đạt đến cảnh giới nào đây?
Trong lúc suy tư, Lâm Phàm toàn lực thúc động Phi Long pháp quyết, sức mạnh ẩn giấu trong kinh mạch khắp người nhanh chóng thức tỉnh, theo sự thúc động của hắn dần dần dung hợp, hình thành hào quang màu đỏ vàng kim, tương hỗ kết hợp với luồng sức mạnh trên người hắn trước kia, tạo nên biến đổi khác thường của cơ thể Lâm Phàm.
Lúc này, Lâm Phàm thấy có chút không ổn, hai luồng sức mạnh trong cơ thể bản thân một khi kết hợp, trong chốc lát sẽ sinh ra phản ứng rất lớn, khiến hắn dễ dàng phá vỡ Nghịch Thiên Pháp giới của Bạch Đầu Thiên Ông.
Đồng thời, thân thể của Lâm Phàm cũng bắt đầu bành trướng, tứ chi bắt đầu có hiện tượng hóa vảy, chỉ một lúc sau đã xuất hiện một số vảy lân bao trùm nhiều chỗ trên toàn thân của hắn.
Trên đầu của Lâm Phàm lúc này mọc lên một đôi sừng rõ ràng, phối hợp với những biến đổi khác lạ khác khiến Bạch Đầu Thiên Ông hơi kinh ngạc, vọt miệng nói:
- Cơ thể hóa rồng, sao lại có khả năng này?
Lâm Phàm trong lòng cũng không hề hiểu được gì, nhưng mơ hồ thấy chuyện này có liên quan đến Phi Long quyết bản thân tu luyện.
Đồng thời, trong não Lâm Phàm hiện lên cặp mắt, cũng từ từ rõ ràng. Điều này khiến hắn đột nhiên ngộ ra, mọi biến hóa đều có liên quan đến cặp mắt kia.
Nhưng thật ra đó là ánh mắt của ai vậy?
Trong lúc suy tư, thân thể Lâm Phàm dần dần hóa thành rồng, tứ chi và đầu là rõ ràng nhất, thể hình cũng tăng thêm hai phần ba, khiến cho người ta cảm thấy sức mạnh sung mãn.
Lúc này, một chùm ánh vàng kim lóe qua não Lâm Phàm, khiến thân thể hắn chấn động, đột nhiên hiểu rõ tất cả.
Té ra, cặp mắt kia không thuộc về người nào cả, mà là của một con cá.
Ánh sáng bốn màu trên người hắn trước đó cũng là từ việc hắn lội vào trong hồ đáy Đằng Long cốc, gặp phải con cá nhỏ màu vàng kim, ở đó hấp thu được linh khí từ bốn đống đá lạ.
Té ra, luồng linh khí này vẫn mãi tiềm tàng trong kinh mạch của hắn, hai bên tương hỗ bài xích lẫn nhau.
Nhưng vừa rồi khi hắn đối mặt với cái chết, luồng linh khí này cảm ứng được nguy hiểm của hắn, mới chủ động phòng ngự.
Dưới áp lực mạnh mẽ của Bạch Đầu Thiên Ông, bốn luồng linh khí dung hợp thành một, hóa thành khí long linh, kết hợp với Phi Long quyết của hắn, từ đó tạo nên kỳ tích thân thể của Lâm Phàm hóa rồng.
Vui mừng xuất hiện trong lòng Lâm Phàm, hắn nhịn không được ngửa mặt kêu dài, tiếng kêu như tiếng rồng gào thét, khiến người ta cảm thấy như rồng hạ xuống thiên hạ, bá khí tràn khắp càn khôn.
Thời khắc đó, trời đất biến sắc, mây gió hội tụ, cuồng phong gào thét xung quanh người Lâm Phàm, hình thành một cột gió thông tới trời, hệt như một con rồng khổng lồ chụp xuống muôn dân.
Bạch Đầu Thiên Ông ngầm mắng tà môn, rồi kinh ngạc với thực lực của Lâm Phàm, không khỏi ngầm hạ quyết tâm phải giết được, tay phải chầm chậm giơ cao, ánh mắt xuất hiện sự lạnh lẽo.
Lúc đó, khí thế Lâm Phàm kinh người, Bạch Đầu Thiên Ông yên lặng không nói, hai người một động một tĩnh hình thành thế đối lập rõ ràng.
Chớp mắt sau, khi khí thế khuếch tán đến cực hạn, Lâm Phàm như nuốt cả núi sông, trường kiếm trong tay thi triển Phi Long kiếm quyết, cả người chớp mắt hiện hào quang, ngay cả trường kiếm trong tay cũng hóa thành một con rồng lửa đỏ rực với uy thế của trời cao xông thẳng đến Bạch Đầu Thiên Ông.
Một chiêu này ẩn chứa tức giận đầy lòng, cừu hận đầy tâm của Lâm Phàm, có thể nói là thực lực tăng lên mạnh nhất, hắn có thể đánh bại được Bạch Đầu Thiên Ông chăng?
Điềm nhiên nhìn một chiêu Hỏa Long Phi Lai, Bạch Đầu Thiên Ông lạnh lẽo vô cùng nói:
- Nghịch Thiên Pháp giới, đẩu chuyển tinh di, dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân.
Theo một loạt những câu chữ không chút tình cảm nào vang lên, tay phải Bạch Đầu Thiên Ông giơ cao đột nhiên lóe lên ánh sáng huyền ảo, xuất hiện một lưới sáng hình bán cầu, theo sự khống chế của lão phóng đến Lâm Phàm, vừa hay ngăn lại ngay giữa lão và Lâm Phàm.
Đến lúc đó, một chiêu cực mạnh của Lâm Phàm vừa hay đến gần, lập tức va chạm vào lưới sáng hình bán cầu có ánh sáng huyền ảo lưu động bên trong, liền xuất hiện chuyển dời phương hướng.
Đó là một loại cảm giác rất quái dị, một chiêu toàn lực của Lâm Phàm hóa rồng bay ra, khi gặp phải lưới sáng hình bán cầu liền trước hết giảm tốc độ, hơn nữa còn sinh ra quy luật vật lý với lưới sáng, nhưng do xu thế quá nhanh, chớp mắt đã bị lưới sáng dời đi theo đường cong, hình thành việc phản xạ ngược trở lại.
Đến lúc này, một chiêu của Lâm Phàm không được gì bị hất lại, uổng phí khí lực.
Nhưng công kích của Bạch Đầu Thiên Ông lại vừa mới bắt đầu.
Té ra, sau khi Bạch Đầu Thiên Ông chuyển biến quỹ đạo tiến lên một chiêu của Lâm Phàm rồi, lưới sáng hình bán cầu chớp mắt đã hợp lại, hình thành một cái kén kín bưng trơn bóng, vây khốn Lâm Phàm vào bên trong.
Như vậy, một chiêu của Lâm Phàm thế đi không dừng, tiếp tục ma sát bên trong kết giới ánh sáng, cuối cùng tạo nên một vụ nổ có tính hủy diệt, lập tức phá vỡ kết giới ánh sáng, nhưng bản thân hắn ngược lại bị thương tổn.
Đây chính là đạo dùng của ngươi trả lại cho ngươi của Bạch Đầu Thiên Ông.
Một chiêu đắc thắng, Bạch Đầu Thiên Ông như bóng xông đến, phất tay tạo nên đao khí tung hoành, tầng tầng lớp lớp lưỡi đao ánh sáng màu xanh dày đặc chuyển động, vây phủ quanh người của Lâm Phàm triển khai công kích tự động.
Cố gắng né tránh, Lâm Phàm trong lòng rất giận, một chiêu vừa rồi ngưng tụ hy vọng toàn thân của hắn, ai ngờ địch nhân không chút thương tích mà ngược lại khiến bản thân mình bị thương đến khiếp hãi, điều này sao không khiến hắn buồn bực được.
Hiện nay, hắn bị trọng thương, tuy tu vi tăng mạnh, nhưng đối mặt với địch nhân thực lực khó lường, âm hiểm quỷ dị, mà tâm thần bất định, hắn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như băng.
Thấy Lâm Phàm né rất nhanh, Bạch Đầu Thiên Ông bật cười lạnh một tiếng, tay trái đảo chuyển, một Nghịch Thiên Pháp giới màu xanh âm thầm hiện ra, chớp mắt đã chụp lấy Lâm Phàm.
Sau đó, Bạch Đầu Thiên Ông tay phải múa lên, bàn tay như đao nhìn không có sức lực, nhưng mỗi lần đều phát xuất lưỡi đao sáng rực rỡ, dễ dàng xuyên qua được Nghịch Thiên Pháp giới của bản thân phát ra để chém thẳng đến Lâm Phàm.
Trong không gian bị hạn chế, Lâm Phàm không chỗ né tránh, chỉ đành liều mạng hao tổn chân nguyên để triển khai kết giới phòng ngự ánh sáng, đỡ lấy công kích của Bạch Đầu Thiên Ông.
Như vậy, tình thế được xác lập, Lâm Phàm chìm vào cảnh chắc chết, trong lòng không khỏi suy tư đối sách.
Trước đây, Lâm Phàm sau khi hóa rồng, thực lực tăng mạnh, còn muốn báo thù cho sư đệ, muốn so cao thấp với Bạch Đầu Thiên Ông.
Hiện giờ không còn hy vọng báo thù, bản thân rơi vào cảnh nguy hiểm, điều này khiến hắn không khỏi sinh lòng bỏ chạy. Nghĩ đến đây, Lâm Phàm lập tức quyết định, triển khai phản kích anh dũng. Dù sao báo thù tùy lúc đều có thể, nhưng trước hết phải bảo vệ được sinh mạng hữu dụng.
Bật cười âm hiểm, Bạch Đầu Thiên Ông cười lạnh lùng tàn khốc nói:
- Chịu chết đi thôi, tiểu tử.
Hai tay đẩy ra trước, lòng bàn tay hướng vào nhau, hai cánh tay của Bạch Đầu Thiên Ông có ánh xanh vây phủ, hội tụ một lượng lớn chân nguyên, nhanh chóng ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng đường kính chừng sáu tấc một màu xanh biếc, bề mặt có ánh điện lấp lánh, khiến người ta cảm thấy bất an mãnh liệt và khiếp sợ.
Hoàn thành rồi, Bạch Đầu Thiên Ông ánh mắt lạnh như băng nhìn Lâm Phàm, chỉ trong một sát na, quả cầu ánh sáng màu xanh đó tự động bay ra thẳng đến vị trí của Lâm Phàm.
Bên trong Nghịch Thiên Pháp giới, Lâm Phàm múa kiếm chém mạnh, liên tục vài chục lần đều không hề phá vỡ được kết giới, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng thê lương.
Khi quả cầu ánh sáng màu xanh đến gần, Lâm Phàm dường như cảm nhận được nguy hiểm, ánh mắt không nhúc nhích chăm chú nhìn quả cầu ánh sáng bay đến, khuôn mặt toát ra một vẻ thương cảm sau khi hiểu rõ mọi chuyện.
Thời khắc sinh tử chính là lúc này.
Lâm Phàm phát ra một tiếng rống giận dữ bất cam, sau đó thân thể thu thành một đoàn, hóa thành một làn sáng màu đỏ vàng, tác dụng lên trường kiếm, khiến thân kiếm phát sáng rực rỡ, rồi chấn động phát xuất âm thanh đinh tai nhức óc.
Tình hình đó kéo dài một lúc, sau đó trường kiếm phá không bắn đến, chọn lựa phương hướng né tránh quả cầu ánh sáng màu xanh, xông thẳng đến Nghịch Thiên Pháp giới.
Lập tức, trường kiếm va chạm vào Pháp giới, mũi kiếm hào quang lấp lánh, vô số ánh sáng tản ra khắp phía, tầng tầng giảm bớt uy lực của Nghịch Thiên Pháp giới, liều mạng khoan thẳng ra ngoài.
Cuối cùng, trường kiếm tận hết sức lực đâm phá Nghịch Thiên Pháp giới, thoát chạy ra ngoài.
Nhưng cũng đúng lúc đó, quả cầu ánh sáng màu xanh cũng va chạm vào Nghịch Thiên Pháp giới, chớp mắt đã sinh ra một luồng sức mạnh hủy diệt vạn vật, đánh bay trường kiếm đi vài trăm trượng.
Thời khắc đó, Bạch Đầu Thiên Ông hừ khẽ một tiếng, bay thẳng theo phương hướng thanh kiếm đang rơi xuống.
Đến lúc đó, trường kiếm rơi xuống đất, ánh sáng lóe lên, để lộ ra thân thể của Lâm Phàm, dĩ nhiên hắn đã bị trọng thương, dấu hiệu hóa rồng cũng đã sớm biến mất.
Như thế, Lâm Phàm vẻ mặt xám như tro tàn, tuy nắm chắc trường kiếm, thân thể lắc lư không ổn, có khả năng tùy lúc ngã xuống.
Bạch Đầu Thiên Ông vẻ mặt không chút thay đổi, lạnh lẽo nói:
- Thời gian không còn sớm nữa, ngươi đã tranh đấu đến cực hạn rồi, nhưng định mệnh khó khăn lắm, cáo biệt nhân thế đi.
Tay phải chầm chậm nâng lên, Bạch Đầu Thiên Ông ánh mắt xuất hiện vẻ thần bí, dường như dự báo chuyện gì đó, nhưng Lâm Phàm căn bản không còn lòng để ý đến. Hắn chỉ không ngừng nói với bản thân, không thể ngã xuống, nhất định phải kiên trì.
Vì thế, Lâm Phàm đứng ổn lại, cánh tay run rẩy chầm chậm nâng kiếm, vào thời điểm cuối cùng, hắn vẫn không hề bỏ việc chống cự.
Lúc này, trên bầu trời hoa tuyết tung bay, một luồng ánh trắng lúc ẩn lúc hiện từ phía xa bay đến, phảng phất truy tìm một thứ gì đó sắp sửa mất đi.
Thời khắc đó, Bạch Đầu Thiên Ông tay phải giơ cao quá đầu, có mấy phần ưu nhã, lại mấy phần bay bổng, nhẹ nhàng, êm ái phất thẳng đến Lâm Phàm.
Sinh mạng tại thời khắc sắp sửa mất đi, cùng với tấm lòng đầy bất cam, và còn nhiều tâm nguyện chưa làm đi khỏi thế giới băng lạnh này.
Dường như cảm ứng được tử thần, thân thể Lâm Phàm chấn động, ánh mắt ảm đạm đột nhiên hiện lên một luồng sáng, tự như kêu gào bất cam trong một chỗ sâu nhất của linh hồn, tại thời điểm cuối cùng của sinh mạng, muốn nhìn thấy nhân thế xinh đẹp rõ ràng.
Trong chớp mắt đó, Lâm Phàm nhúc nhích cánh tay, tựa như dùng hết cả sức lực, lại thêm có cừu hận ở sâu trong linh hồn, đánh ra một chiêu cuối cùng trong cuộc đời này của hắn.
Lúc này, trường kiếm phảng phất cảm nhận được tâm ý của hắn, chớp mắt đã hiện lên ánh sáng rực rỡ cùng với sức mạnh mênh mông to lớn, vào thời điểm sinh mạng sắp mất đi, bộc phát uy lực khó mà tin được.
Lập tức, ánh đỏ lóe lên, kiếm khí gai người.
Bạch Đầu Thiên Ông ánh mắt biến đổi, dường như phát hiện được thế nào đó, nhưng tay phải phất ra đã không còn cách nào thu hồi được.
← Ch. 275 | Ch. 277 → |