Vay nóng Tinvay

Truyện:Thất Giới Hậu Truyện - Chương 283

Thất Giới Hậu Truyện
Trọn bộ 971 chương
Chương 283: Tuyệt thế giai nhân
0.00
(0 votes)


Chương (1-971)

Siêu sale Shopee


Lúc này, ở bên lối vào động băng, có một vật cúng lửa đỏ kỳ dị, nhìn qua hệt như một con quái thú, rõ ràng vô cùng khác thường. Thuận theo động băng đi xuống, ở trong có một huyệt động thiên nhiên hiếm thấy, ngập đầy các loại các dạng thực vật ly kỳ cổ quái, có hoa có cỏ, có cây có chồi treo ngược trên vách động, hệt như ngàn vạn sợi tơ phe phẩy trong gió. Tiếp tục đi xuống, thực vật giảm bớt dần, xuống khoảng chừng năm trăm trượng rồi, liền xuất hiện một khu vực băng tuyết phủ kín, bốn bề một màu trắng tinh, chỉ có vị trí thông gió ở giữa luôn có gió ấm từ từ thổi ra, khiến cho người ta cảm thấy ngây ngất.

Đi xuyên qua khu vực trắng như tuyết, tiếp tục hạ xuống trăm trượng là đến một thế giới ngọc, khắp mặt đất là ngọc lấp lánh chiếu sáng, tất cả kết thành một thể, tự nhiên hình thành khiến người cảm thấy đẹp đẽ và rung động.

Ở đó, ngay giữa là một đường hầm nối liền trên dưới đường kính ba trượng.

Gió ấm từ từ liên tục thổi từ dưới lên, hạ xuống là một vùng sương trắng mơ hồ, nhìn không rõ tình hình bên dưới.

Bốn bề, ngọc khắp nơi, co các loại các dạng động vật, thực vật và một cái giường tròn như bàn.

Ở ngay chỗ này có một cái bồn tắm thiên nhiên, không lớn lắm lại đầy chất lỏng màu trắng như sữa, liên tục phát ra mùi thơm ngát.

Nhìn cẩn thận, chất sữa trắng này từ trên nhỏ xuống, chảy dọc theo chính cái thạch nhũ rồi từ từ nhỏ giọt, hội tụ vào trong bồn tắm, từ ít tích lũy thành nhiều.

Ngoài ra, chín cái thạch nhũ này có hình dạng hơi kỳ quái, có khác biệt nhau, nhìn qua như thân của một con rồng, mà đầu rồng chính là ở một chỗ bằng phẳng bên bồn tắm.

Ở đó có một cái bát ngọc, bên trong ngập đầy chất lỏng hơi trong suốt như ngọc, lơ lửng trong đó có một hạt châu thật nhỏ bé.

Lúc này, ở trong bồn tắm có một người đang nằm yên lặng lẽ, toàn thân được chất lỏng như sữa dìm ngập, chỉ chừa lại cái đầu. Người này mày kiếm mắt tinh, anh tuấn bất phàm, khuôn mặt quen thuộc, không phải Thiên Lân còn là ai đây?

Ở bên bồn tắm có một bóng người trắng toát, mái tóc suông dài thỉnh thoảng bay lên, phiêu phù nhẹ nhàng, đang chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của Thiên Lân.

Trên mặt đất, quần áo của Thiên Lân nằm một bên, Huyền Kính Tử, Âm Huyền Chung, hoa mẫu đơn, hoa hồng cùng với Tuyết Liên hoa đều đặt yên yên lặng lặng trên đài bằng, cùng với thanh thần kiếm không biết tên kia.

Bốn bề, yên lặng vô cùng, không gian trống rỗng.

Hình bóng trắng như tuyết yên lặng bất động, phảng phất như một tượng đá, yên yên lặng lặng ngóng nhìn.

Đột nhiên, Thiên Lân cau mày, sau đó mí mắt chớp chớp, rồi từ từ mở to mắt ra.

Sát na đó, ánh sáng của ngọc chiếu vào trong mắt Thiên Lân.

Do hắn nắm ở trong bồn tắm nên nhìn thấy các thạch nhũ bên trên, cảm giác thứ nhất thấy hơi kỳ quái, nhưng nhanh chóng thích ứng, quay đầu nhìn về một bên.

Đột nhiên, một cặp mắt sáng như ngọc đập vào mắt Thiên Lân, cả người hắn sửng ra, cứ thế ngây ngô nhìn một lúc mới đột nhiên tỉnh lại, vẻ mặt tươi cười xấu hổ, lại có mấy phần vui vẻ. Dời mắt đi, Thiên Lân nhìn giai nhân tuyệt sắc trước mắt đó, nhìn ở cự ly gần như vậy khiến hắn tâm thần ngây ngốc, có một loại ý muốn chiếm lấy mãnh liệt.

Thời khắc đó, Thiên Lân quên hết dĩ vãng, quên hết mọi thứ, trong não ngoại trừ đôi mắt sáng rõ, dung mạo xinh đẹp tuyệt mỹ ra, đã không còn bất kỳ thứ nào khác.

Hắn si ngốc nhìn, yên lặng mà nhìn, không hề mở miệng hỏi han, không hề mở miệng nói năng, sợ là phá vỡ mất đi cái đẹp trước mắt, khiến phần vinh diệu này thất kinh bỏ chạy.

Thời gian trở nên trừu tượng trong đầu của Thiên Lân.

Hắn thà rằng vạn năm không biết, cứ ở bên cạnh giai nhân đó, cứ mãi vui thích nhìn nàng.

Phát hiện được biến hóa của Thiên Lân, thiếu nữ áo trắng mơ hồ cười cười, hệt như núi băng tan chảy, lại như trăm hoa đua nở, có sức mạnh rung động mãnh liệt vô cùng, làm rung chuyển trái tim Thiên Lân sâu sắc.

- Ngươi thế nào rồi?

Chỉ ngắn ngủi bốn chữ hệt như nhạc tiên, không chỉ âm thanh êm ái rung động lòng người, lại thêm một phần quan tâm khiến Thiên Lân không cách gì quên được.

Bật cười ngây ngô, Thiên Lân tỏ ra có chút khờ khạo, gật đầu nói:

- Ta khỏe rồi, ta khỏe rồi.

Thiếu nữ áo trắng gật khẽ, vẻ bình thản ưu nhã, đứng lên đi đến bên, quay lưng lại nói với Thiên Lân:

- Nếu như đã khỏe, thế thì hãy mặc quần áo cẩn thận đi.

Thiên Lân sửng sốt nhìn nàng, mãi đến khi nghe rõ ràng câu này mới đột nhiên tỉnh táo trở lại, tra xét cẩn thận tình hình bản thân. Thế rồi, Thiên Lân phát hiện sự kỳ diệu của nơi này, cũng đồng thời phát hiện được một số biến hóa của bản thân.

Trước hết, sau trận chiến với Tuyết Ẩn Cuồng Đao, thân thể Thiên Lân bị thương tổn rất nặng nề.

Hiện giờ, không những hắn đã lành thương thế, mà toàn thân thoải mái, ngay cả tu vi cũng bước một bước lớn, từ sơ kỳ của cảnh giới Quy Tiên để tiến vào hậu kỳ của cảnh giới Quy Tiên.

Về điểm này, Thiên Lân suy nghĩ cẩn thận, nguyên nhân chủ yếu phỏng chừng có hai mặt.

Thứ nhất, sức mạnh huyết sâm vạn năm ẩn chứa trong kinh mạch của hắn cùng với sức mạnh của Liệt Hỏa Chân Âm đã dung hợp một bước với thân thể của hắn.

Thứ hai, chất lỏng màu trắng sữa trong bồn tắm ngập đầy linh khí, có phần tương tự với Địa Mạch Linh Tuyền mà Thiên Lân đã gặp lúc sáu tuổi, nhưng công hiệu mạnh hơn một chút.

Như thế, tổng hợp lại, lần này Thiên Lân bị thương không những vô sự mà ngược lại nhờ họa có được phúc.

Ngoài ra, Thiên Lân còn phát hiện, chất lỏng màu trắng sữa này có công hiệu giúp làm đẹp, đáng tiếc hắn là đàn ông, cũng không quan tâm lắm đến điểm này, nhưng lại mơ hồ suy đoán người thiếu nữ áo trắng trước mặt có được khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế phỏng chừng có liên quan đến bồn tắm này rất lớn.

Bỏ đi tạp niệm, Thiên Lân chầm chậm đứng lên, phát hiện phần dưới bản thân chỉ mang khố ngắn, trong lòng có thoáng dễ chịu một chút.

Sau đó, Thiên Lân nhanh chóng mang quần áo, tốn đi một chút thời gian, đợi sau khi chỉnh lý mọi thứ thỏa đáng, mới thu lấy những vật tùy thân như cái kính, chuông, hoa vào người. Bình tâm tĩnh khí lại, Thiên Lân đi đến bên thiếu nữ áo trắng, mũi ngửi được một chút hương thơm mê đắm từ trên người cô gái đó, nhẹ giọng nói:

- Được rồi, đã mặc áo chỉnh tề rồi, có cần phải kiểm tra lại không.

Giọng nói tinh nghịch lại có mấy phần tinh linh cổ quái. Thiên Lân sau khi bình tĩnh lạnh lùng trở lại, bản tính liền lộ ra ngay.

Tiến lên một bước, sau đó quay lại, thiếu nữ áo trắng nhìn Thiên Lân trước mắt, chỉ thấy vẻ mặt hắn hớn hở, nụ cười thân thiết, sâu trong lòng không khỏi có mấy phần thích thú.

Nhưng thiếu nữ áo trắng vẻ bình thản, có thể khống chế được tâm thần rất tốt, rất khó nhìn được điều suy nghĩ trong lòng từ vẻ mặt bên ngoài của nàng, Hơi nghiêng đầu, thiếu nữ áo trắng né tránh ánh mắt của Thiên Lân, điềm nhiên đáp:

- Hoàn toàn chỉnh tề, miễn cưỡng có thể được.

Thiên Lân mừng rỡ cười nói:

- Nếu có thể được, thế thì ta có phải cảm tạ thật tốt ơn cứu mạng của cô không?

Thiếu nữ áo trắng nhìn khuôn mặt tươi cười của Thiên Lân, không để ý lắm nói:

- Không cần, ta cứu ngươi bởi vì định mệnh, không phải do ý muốn.

Thiên Lân nụ cười sượng lại, hỏi ngược lại:

- Nói như thế, nếu không phải là người định mệnh, với suy nghĩ của nàng thì sẽ không cứu ta phải không?

Thiếu nữ áo trắng liếc hắn, xoay nửa người đi nói:

- Có lẽ là như vậy.

Thiên Lân vội vàng nói:

- Có lẽ sẽ có tình hình khác phải không?

Thiếu nữ áo trắng không đáp, vẫn quay lưng lại hắn, lấy sự im lặng để trả lời.

Thiên Lân hơi thất vọng, nhưng lại cũng không nổi giận, chuyển đến trước mặt người thiếu nữ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong mắt nàng, nhẹ nhàng nói:

- Nếu có một ngày, nàng cam tâm tình nguyện cứu ta, lúc đó giữa chúng ta có xảy ra hiện tượng giống như vậy nữa, hai tấm lòng cách nhau một ngọn núi lớn không?

Thiếu nữ áo trắng nhìn hắn, trong mắt hiện lên một vẻ Thiên Lân nhìn thấy không biết, khẽ lẩm bẩm:

- Nếu có một ngày như vậy, giữa chúng ta đúng là sẽ không còn như vậy. Nhưng lúc đó, ngươi có lẽ sẽ nhớ lại chuyện cũ, ta có lẽ sẽ mỉm cười rời đi.

Thiên Lân nghe ra có quá nhiều hàm nghĩa, chỉ cho là thiếu nữ áo trắng bản tính lạnh lùng cao ngạo, cũng không để ý quá nhiều, ngược lại trịnh trọng nói:

- Nếu có ngày đó, ta sẽ không để nàng rời đi. Ta sẽ không tiếc sinh mạng, cũng phải khiến nàng vĩnh viễn lưu lại bên cạnh ta.

Thiếu nữ áo trắng nghe vậy, ánh mắt hơi biến đổi, trầm ngâm rất lâu rồi mới khẽ lẩm bẩm:

- Một câu nói tùy tiện, quả thật có thể trở thành một lời thề chăng?

Thiên Lân thấy nàng nghi hoặc, nghiêm mặt nói:

- Ta ở đây mỗi một lời nói ra đều để cho trời đất khảo nghiệm. Nếu như phá vỡ lời thề, hãy để ta đời này có cô đơn làm bạn.

Thiếu nữ áo trắng nhìn hắn, rất lâu cũng không dời mắt đi, mãi một lúc sau mới khẽ thở dài nói:

- Nếu là lời thề của ngươi, thì ngươi sẽ phải trả giá rất lớn.

Thiên Lân nghiêm chỉnh đáp:

- Cho dù giá lớn thế nào, chỉ cần có nàng bên mình ta, ta đều dám gánh chịu.

Thời khắc này, Thiên Lân lập ra lời thề, chỉ vì khuôn mặt xinh đẹp không thuộc về nhân thế.

Có lẽ đây chính là vừa gặp đã chung tình, một lời thề thốt.

Thiếu nữ áo trắng vẻ mặt phức tạp, thản nhiên đối mặt Thiên Lân, phảng phất muốn hắn nhìn mình cho kỹ, cũng đồng thời nhìn thấu suốt hắn. Một lúc sau, thiếu nữ áo trắng lẩm bẩm nho nhỏ:

- Có lẽ, ta chỉ là một ý niệm tàn lụi mà trong cuộc đời của ngươi mà ngươi đã lơ đãng nhìn thấy, ngươi đuổi theo đến cuối cùng cũng chỉ lấy được sự mờ mịt sau khi trải qua một khoảng thời gian.

Thiên Lân nghe không hiểu, mơ hồ biết chút chút, miệng lại phản bác:

- Cho dù là tình yêu trong chốc lát, ta cũng bắt nó thành vĩnh cửu.

Thiếu nữ áo trắng thở dài u oán một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần không nhiễm chút phàm tục toát ra một chút tiếc hận, dường như muốn khuyên bảo Thiên Lân quay đầu lại, đáng tiếc Thiên Lân lại cố chấp truy đuổi.

Như vậy, thiếu nữ áo trắng không khuyên nhiều nữa, xoay người liếc chung quanh, điềm nhiên nói:

- Ngọc ở nơi này tồn tại từ xa xưa, người bây giờ phải rung động. Nhưng ngọc nơi này lại yên tĩnh không âm thanh, không rọi chiếu màu sắc.

Thiên Lân nói:

- Nàng nơi này thì thiên hạ khó thấy, khiến vạn vật phải thẹn mà nhường. Ta nơi này được ông trời yêu thương, có thể cùng nàng chắp một loại duyên, định sẵn phải gặp nhau, ngay cả ông trời cũng phải động lòng, mặt đất đều phải cảm thán.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-971)