← Ch.002 | Ch.004 → |
Hơi giật mình nắm lấy hoa tuyết trong tay, Linh Hoa bật cười trong màn nước mắt, mọi đau lòng trước đây lập tức bay đi, cười duyên đuổi theo Thiên Lân.
Thấy vậy, Lâm Phàm hơi nổi giận, trong tâm bé con mơ hồ có chút thất vọng.
Thiên Lân thấy vậy lập tức dừng lại, đợi Linh Hoa đến gần liền nhẹ giọng cười hỏi:
- Thế nào rồi, không khóc chảy cả nước mũi chớ?
Linh Hoa khuôn mặt hơi đỏ, nũng nịu:
- Thiên Lân phá phách, không thèm đến ngươi nữa.
Nói rồi xoay người, vẻ mặt lại có mấy phần cười cười.
Âm thầm không một tiếng động, Thiên Lân đến bên cạnh Lâm Phàm, nhẹ giọng nói:
- Một đóa hoa tuyết liền có thể lừa nó vui vẻ, sau này các ngươi phải tốn nhiều tâm tư nữa.
Lâm Phàm nổi nóng, giận dữ nói:
- Ngươi ...
Thiên Lân cười nói:
- Đừng nổi nóng, nó bây giờ tâm tình đang tốt, các ngươi còn không đi khích lệ vài câu đi?
Lâm Phàm sửng sốt, trừng nó một cái, sau đó làm theo lời, dẫn ba đứa Bàn Tử đến bên Linh Hoa, lớn tiếng ca ngợi.
Nhìn thấy tình hình của năm đứa bạn, Thiên Lân lắc đầu bật cười, ngầm nói: "Thật là ấu trĩ, quá ưa thích trò chơi như vậy, không có gì thú vị."
Thiên Lân mới sáu tuổi, dường như đã có trí tuệ vượt quá tuổi tác, lẽ nào nó có huyền bí khi vui đùa vỗ tay với những đứa bạn?
Thôi không cười nữa, Thiên Lân lập tức đến bên cạnh Linh Hoa, chủ động chào hỏi năm đứa bạn, một lúc sau cả sáu đứa liền hòa hợp như ban đầu, cùng nhau chơi đùa rất vui vẻ.
Lúc hoàng hôn, từ xa vọng lại tiếng kêu nho nhỏ cắt đứt trò chơi đùa của những đứa bé.
Nhìn lên bầu trời, Lâm Phàm nói:
- Không còn sớm nữa, chúng ta phải quay về thôi.
Linh Hoa không nỡ, nhìn Thiên Lân nói:
- Ngày mai lại đến đây chơi, được chăng?
Thiên Lân cười nhẹ đáp:
- Chơi có thể được, nhưng đừng quên chuyện tu hành của các ngươi.
Linh Hoa có chút không vui đáp:
- Cả ngày tu hành, buồn khổ đến chết, ta không muốn.
Thiên Lân khuyên bảo:
- Không tu hành, làm sao còn có niềm vui? Đợi sau này khi thực lực ngươi tăng mạnh rồi, sẽ không còn chạy ở phía sau không bắt được người, không còn bị người ta cười nhạo nữa.
Linh Hoa không chịu nói:
- Thôi đi, ta chán chuyện cả ngày ở trong động đối mặt với vách đá.
Lâm Phàm an ủi:
- Đừng sợ, chúng ta sẽ luôn ở cùng ngươi, đảm bảo ngươi sẽ không buồn phiền.
Linh Hoa nhìn nó, rồi lại nhìn Thiên Lân, hỏi:
- Còn ngươi, cũng ở cùng với ta chăng?
Thiên Lân né tránh ánh mắt của nó, nói chuyện lập lờ nước đôi:
- Từ nhỏ đến giờ, chúng ta không phải ở cùng với nhau sao? Được, nghe đây, nhanh về đi. Chúng ta vừa tu hành vừa chơi đùa, như vậy sau này mới càng có ý nghĩa hơn.
Linh Hoa nghe vậy mỉm cười, được mấy đứa Lâm Phàm thúc giục, liền xoay người bay về.
Bầu trời, tuyết nặng hạt không ngừng.
Thiên Lân đợi năm đứa rời đi rồi, sau khi quan sát cẩn thận tình hình bốn phía một vòng, thấy không có chút gì khác thường, mới phóng mình lên, sau khi xoay chuyển mười tám lần giữa không trung, để lại một loạt dấu vết nhàn nhạt hình rồng, loáng lên biến mất vào trong vùng tuyết trắng mênh mông.
Lúc này, giữa không trung chỗ đó lóe lên ánh trắng, một trung niên anh tuấn mang áo trắng chừng bốn mươi tuổi phiêu hốt hiện ra, nhìn theo hướng biến mất của Thiên Lân, cười mắng:
- Tiểu tử quỷ quái này thật thông minh cơ trí, thật sự khiến người khác vui ...
Chữ thích còn chưa ra khỏi miệng, người đàn ông trung niên đó biến sắc mặt, ngầm nói: "Không được rồi, lầm mưu rồi ..."
Ánh sáng lóe lên, Thiên Lân đột nhiên xuất hiện, cặp mắt nhỏ bé nhìn người đàn ông trung niên, cười có chút không thích nói:
- Thúc lại giám thị con, bây giờ bị con bắt gặp. Làm thế nào, thúc tự mình nói ra đi?
Người đàn ông trung niên vẻ mặt cười cười, phản bác lại:
- Ta chỉ đến xem thử bọn Linh Hoa có ở đây không, không hề có ý theo dõi con.
Thiên Lân cười hi hi nói:
- Phải vậy chăng? Nếu vậy thúc vì sao lại cười miễn cưỡng vậy, có phải ...
- Miễn cưỡng? Không hề có.
Người đàn ông trung niên vội vàng thu lại nụ cười.
Thiên Lân nói:
- Không có gì, thúc hà tất phải vội vàng phủ nhận? Đây không phải có tật giật mình rồi còn gì?
Người đàn ông trung niên cười khan nói:
- Con hiểu lầm rồi, ta sao lại làm chuyện như vậy được.
Thiên Lân cũng không để ý, điềm nhiên hỏi:
- Phải vậy chăng? Thế thì mai con đi Đằng Long cốc hỏi, xem ...
Người đàn ông trung niên vẻ mặt thất kinh, vội vàng nói:
- Được, xem như ta sợ con, muốn làm thế nào đây?
Thiên Lân không chút hoang mang, hỏi ngược lại:
- Thúc vài lần theo dõi hành tung con, thúc muốn thế nào đây?
Người đàn ông trung niên đáp:
- Tâm tư của ta con không biết sao? Ta chỉ muốn thu con làm đồ đệ.
Thiên Lân nghe xông không chút kinh ngạc, điềm nhiên đáp:
- Lần trước con đi Đằng Long cốc, thúc đoán xem cốc chủ nói với con thế nào?
Người đàn ông trung niên hai mắt khép hờ, ngằm nhìn Thiên Lân rất lâu, nghi ngờ hỏi:
- Con gặp cốc chủ rồi?
Thiên Lân đáp:
- Con tự nhiên gặp qua, nếu không làm sao nói với thúc những chuyện đó.
Người đàn ông trung niên nửa tin nửa ngờ, hỏi lại:
- Thế ông ta nói với con thế nào?
Thiên Lân bật cười thần bí, nhìn quanh nhìn quất, thấy xung quanh không có người, liền tiến gần lại nhỏ giọng nói:
- Cốc chủ nói, Thiên Lân, ngày sau có môn hạ Đằng Long cốc muốn thu ngươi làm đồ đệ, ngươi nhất định không được đồng ý.
Người đàn ông trung niên sửng sốt, hỏi dồn:
- Vì sao vậy?
Thiên Lân mắt lóe qua một tia sáng trí tuệ, lặng lẽ nói:
- Bởi vì cốc chủ nói, ông ấy muốn thu con làm đồ đệ.
- Ồ, con không lừa ta chứ?
Người đàn ông trung niên mở to mắt kinh ngạc nhìn Thiên Lân.
Ngẩng đầu ưỡn ngực, Thiên Lân vẻ mặt nghiêm túc đáp:
- Chuyện này làm sao có thể giả dối được? Không tin thúc quay về hỏi cốc chủ đi.
Người đàn ông trung niên cười khan hai tiếng, vội vàng đáp:
- Ta tin, ta tin. Nhưng con đáp thế nào vậy?
Thiên Lân mất đi vẻ nghiêm túc, cười cười hỏi ngược lại:
- Thúc thấy con phải trả lời như thế nào mới được?
Người đàn ông trung niên không hề nghĩ ngợi, buột miệng liền nói:
- Cơ hội như vậy con tự nhiên không thể bỏ qua, lập tức đáp ứng liền.
Thiên Lân từ chối không nói ý kiến, chỉ cười cười thần bí khen:
- Thông minh, không hổ là cao thủ của Đằng Long cốc.
Người đàn ông trung niên ngượng ngùng đáp:
- Quá khen rồi.
Thiên Lân thấy vậy, trong lòng ngầm cười, ngoài mặt lại không lộ chút gì, cố ý lôi kéo làm quen:
- Nói vậy chúng ta cũng không phải là người ngoài, lần này chuyện thúc theo dõi con, thúc xem ...
Người đàn ông trung niên bật cười xấu hổ, thấp giọng nói:
- Con muốn ta làm chuyện gì đây?
Thiên Lân cố ý hào phóng nói:
- Mọi người đều là người quen cả, hay là cứ theo hiệp định ban đầu của chúng ta, thúc thấy như thế nào?
Người đàn ông trung niên nghi hoặc nói:
- Hiệp định? Con nói ...
Thiên Lân gật đầu đáp:
- Đúng là vậy, chuyện theo dõi của thúc nếu bị con bắt được, thúc phải đáp ứng một điều kiện, như vậy cũng không tính là quá đáng rồi.
Người đàn ông trung niên nghe vậy dở khóc dở cười, gật đầu nói:
-Không quá đáng, con có điều kiện gì cứ nói thẳng ra đi.
Thiên Lân thấy bộ dạng ông ta như vậy, trong lòng ngầm cười, khóe miệng lại nói:
- Ngày mai con vừa hay rảnh rỗi, dự tính đi đây đi đó. Nghe nói trong Đằng Long cốc có Ngưng Tuyết động phủ rất tuyệt vời, thúc dẫn con đi xem cho biết.
Người đàn ông trung niên thất kinh, buột miệng nói:
- Đó là một trong chín đại động phủ thần bí nhất của tám mươi mốt huyệt động thuộc Đằng Long cốc, người ngoài không thể nào dễ dàng tiến vào.
Thiên Lân nói:
- Con cũng không phải là người ngoài, khó khăn mới phải nhờ đến thúc chứ?
Người đàn ông trung niên khó xử đáp:
- Ta không phải có ý gì cả, nhưng lần trước dẫn con vào Tuyết Ảnh động phủ, một trong chín đại động phủ, sư thúc sau này biết được đã trách mắng ta. Lần này nếu như lại bị sư thúc biết được, ta sợ ...
Thiên Lân không vui lên tiếng:
- Uổng cho thúc là đệ tử chính truyền của cốc chủ, ngay cả một chuyện nhỏ xíu vậy cũng không làm được, khó trách cốc chủ muốn thu con làm đồ đệ.
Nói hừ khẽ một tiếng, xoay người muốn bỏ đi.
Người đàn ông trung niên rất xấu hổ, thấy Thiên Lân dễ dàng bỏ đi như vậy, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, ngầm nói: "Nó chỉ là một đứa bé sáu tuổi, dù có được vài phần thông minh, cũng không thể chỉ nhìn mà có được thu hoạch gì, dẫn nó đi một chuyến thì có làm sao chứ?"
Nghĩ đến đây, người đàn ông trung niên mở miệng nói:
- Thiên Lân chớ vội, ta đồng ý với điều kiện của con.
Thiên Lân dừng lại, vẻ mặt lộ ra nụ cười thông minh, trong khi xoay người liền mất đi nụ cười không lộ chút gì.
- Không hổ là sư phụ của bọn Lâm Phàm, quả nhiên có vài phần khí phách. Ngày mai sáng sớm, thúc nhớ đến đây tiếp con.
Nói rồi nhẹ nhàng bay lên, hệt như một áng mây biến mất về phía xa xa.
Nhìn theo hình bóng Thiên Lân chìm vào vùng hoa tuyết xa xôi, người đàn ông trung niên đột nhiên tỉnh lại, cười khổ nói:
- Ta lại rơi vào bẫy của thằng bé quỷ quái, hắn căn bản cố ý khích tướng ta. Thằng bé quỷ này quá sức thông minh, chỉ đáng tiếc không thể thu nó làm đồ đệ. Ồ ...
Một tiếng thở dài nhè nhẹ vang vọng giữa không gian, trong chớp mắt, người đàn ông trung niên liền biến mất không còn hình bóng.
Ngọn Thiên Nữ nằm ngoài tám mươi dặm về phía Tây của Đằng Long cốc, là một ngọn núi băng cao ngất, nhìn xa xa hệt như một người phụ nữ đang múa lượn trên mặt tuyết.
Theo truyền thuyết, ở đó từng xuất hiện tiên nữ, U Mộng Lan, một loại hoa thần của Băng Nguyên cứ mỗi mười vòng giáp tử lại xuất hiện một lần.
Đương nhiên, truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết, đúng sai cũng không cách gì kiểm chứng, chỉ có thể xem như một đoạn cố sự nghe qua mà thôi.
Từ Đằng Long cốc đến Thiên Nữ phong, cưỡi kiếm bay cũng không mất nhiều thời gian.
Nhưng đây là Băng Nguyên, không khí mỏng manh khiến người ta không thể di động nhanh chóng trong thời gian dài, vì thế cho dù là người tu đạo cũng không dám tùy tiện xông xáo.
Nhưng lúc này, hoàng hôn buông xuống, một hình bóng trắng nhàn nhạt lại bay lượn giữa gió tuyết, dường như không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, lúc thì xoay chuyển, lúc thì bay lên, chớp mắt đã loáng lên bay mất.
- Mẹ, con về rồi.
Âm thanh sung sướng từ xa đến gần, chỉ sát na đã đến Thiên Nữ phong.
Ở lưng chừng Thiên Nữ phong có một hang tuyết, bên trên có khắc bốn chữ nhỏ nhoi "Thiên Nữ Chức Mộng", cửa động có một thân hình trắng như tuyết đứng, sau khi nghe tiếng hô hoán đó, loáng lên liền dời ngang trăm trượng đỡ lấy người đang bay đến.
- Con tinh nghịch lắm, hôm nay có phải lại trêu cợt được người nào nên mới vui vẻ như vậy không?
Thiên Lân cười hì hì, ôm lấy cổ mẹ, đắc ý nói:
- Hôm nay Đinh Vân Nham sư phụ của bọn Lâm Phàm lại theo dõi con, bị con dùng diệu kế nhỏ bé bắt được, còn trêu đùa một hồi lâu.
Nhìn con yêu nằm trong lòng, Điệp Mộng Thanh Lệ khuôn mặt toát lên nụ cười từ ái, khẽ quát:
- Chỉ biết dương dương tự đắc, không hề nghe lời của mẹ chút nào cả.
Thiên Lân nũng nịu đáp:
- Mẹ, Lân nhi sau này sẽ từ từ bớt đi. Người chớ nổi giận, nêu không đến sau này sẽ bị già lão đó.
- Con là con quỷ bướng bỉnh, chuyện tốt không học lại học toàn chuyện xấu xa. Xem ra ta quản lý giáo dục con chưa đủ nghiêm khắc rồi.
Còn đang nói, Điệp Mộng đã dẫn Thiên Lân quay về cửa động.
← Ch. 002 | Ch. 004 → |