← Ch.313 | Ch.315 → |
Lâm Y Tuyết chạy đến bên Càn Nguyên chân nhân, dịu dàng nói:
- Thái sư bá, con rất nhớ người.
Càn Nguyên chân nhân mặt hòa ái tươi cười, cao hứng nói:
- Thái sư bá cũng nhớ con.
Hứa Khiết thấy vậy, lắc đầu cười nói:
- Y Tuyết nhà mình khéo nói ngon ngọt, nó thừa hưởng tính cách tinh nghịch của huynh.
Lâm Vân Phong cười khổ nói:
- Nó rất thông minh, nhưng toàn để chơi đùa nên lãng phí vô ích thiên phú của mình.
Hứa Khiết nói:
- Tùy theo tính tình, chàng cần gì kỳ vọng nó quá nhiều.
Dứt lời, Mã Ngọ bưng trà đi vào trong Dịch Thiên Các, theo thứ tự dâng cho bốn người.
Đúng lúc đó, Càn Nguyên chân nhân nhìn Lâm Vân Phong, hỏi:
- Chuyện gì cứ nói đi.
Lâm Vân Phong nói:
- Quách Kiến trở về rồi, giờ này còn cách Dịch viên khoảng vài dặm. Mã Ngọ nhanh đi đón.
Vâng một tiếng, Mã Ngọ lĩnh mệnh đi, lóe lên liền biến mất khỏi Dịch Thiên Các, bay thẳng vào tầng mây.
Ước chừng chốc lát, Mã Ngọ mang theo Quách Kiến về đến Dịch viên, cùng đi còn có Chu Kiệt, Từ Tĩnh, Hắc Tiểu Hầu. Về phần Vương Chí Bằng cùng Tuyết Xuân, bọn họ thống lĩnh rất nhiều cao thủ Đằng Long Cốc đi Trừ Ma liên minh.
Tiến vào Dịch Thiên Các, Quách Kiến lần lượt giới thiệu hai bên. Sau khi đã biết nhau rồi, Lâm Vân Phong mời ba vị khách ngồi và bảo Mã Ngọ dâng trà. Ngay lúc đó, Lâm Y Tuyết khiến cho hai người Từ Tĩnh cùng Hắc Tiểu Hầu chú ý, đối với vị thiếu nữ xinh đẹp động lòng người này, cả hai đều cảm thấy kinh ngạc, âm thầm đem Tân Nguyệt ra so sánh.
Lâm Vân Phong liếc mắt nhìn Từ Tĩnh, có chút bất ngờ với tu vi của hắn, tán thưởng:
- Đằng Long Cốc không hổ là đứng đầu ba phái Băng Nguyên, môn nhân đệ tử đều có tu vi hơn người.
Chu Kiệt khiêm tốn nói:
- Lâm chưởng giáo quá khen, so với Dịch viên mà nói, bổn phái không tính là cái gì.
Càn Nguyên chân nhân cười nói:
- Mọi người không cần phải khiêm nhường, mỗi một môn mỗi một phái đều có đặc điểm riêng, không cần so đo quá. Lần này các vị đường xa đến, không biết có ý gì?
Chu kiệt cười khổ nói:
- Nói đến sợ các vị chê cười, lần này là gia sư hạ lệnh cho bọn vãn bối hộ tống trên ngàn bá tánh Đằng Long cốc đi xa khỏi Băng Nguyên để né trận hạo kiếp. Đồng thời cũng đến đây xin viện trợ, hy vọng quý phái tận lực viện trợ. Mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng nhau chống đỡ trường hạo kiếp này.
Càn Nguyên chân nhân sắc mặt khẽ biến, nhìn thoáng qua thần sắc trầm mặc đích Lâm Vân Phong, rồi quay qua nói với Chu Kiệt:
- Đại hiệp có thể nói về tình hình thực tế Băng Nguyên trước, để cho mọi người điều hiểu rõ thêm.
Chu Kiệt nói:
- Chuyện này tất nhiên là phải nói. Nhưng việc này nên do Quách thiếu hiệp của quý phái nói, như vậy có lẽ tốt hơn.
Lâm Vân Phong nghe vậy, gật đầu nói:
- Cũng tốt, để cho Quách Kiến nói, có chỗ thiếu sót thì Chu đại hiệp bổ sung.
Thấy sư phụ mở miệng, Quách Kiến không dám chần chừ, cung kính nói:
- Khải bẩm thái sư bá cùng sư phụ, sư nương, đệ tử ngày đó theo sư tỷ tiến vào Băng Nguyên, đầu tiên gặp gỡ một số người tu đạo trung thổ đến Băng Nguyên vì truy tìm Phi Long đỉnh, kết quả không ít người đã chết. Sau khi tới Đằng Long cốc thì gặp gỡ Thiên Lân ...Thiên Lân là con người rất kỳ lạ, hắn khôi hài tinh nghịch, thích trêu cợt người khác, sư tỷ đã bị hắn trêu đùa mấy lần. Sau đó, chính là Băng Nguyên đại hội mười năm tổ chức một lần ... Lần này đại hội rất hoành tráng, cũng khiến không ít người chú ý. Song ngay sau khi đại hội chấm dứt không lâu, tình thế Băng Nguyên biến đổi đột ngột, xuất hiện biến hóa làm người khác khó có thể tưởng tượng được
Nghe xong những lời Quách Kiến nói, mấy người Lâm Vân Phong hiểu được đại khái mọi chuyện kể từ khi mấy người Giang Thanh Tuyết tiến vào băng nguyên cho đến lúc kết thúc của Băng Tuyết thịnh hội. Trong lòng ai cũng cảm thán, không thể tưởng tượng được ba phái Băng Nguyên cũng có nhân tài đông đúc, xem ra thật là nhìn người không chỉ nhìn tướng mạo mà thôi.
Trong đó, Lâm Y tuyết có chút hài lòng, hừ giọng nói:
- Tên Thiên Lân thật lớn gan, dám trêu chọc Tuyết tỷ tỷ, lần sau ta gặp gỡ hắn, nhất định phải giáo huấn hắn thật tốt.
Quách Kiến cười khan nói:
- Sư muội tốt nhất nghĩ lại, Thiên Lân tinh quái lắm, tu vi hết sức kinh người, sư tỷ cũng không phải đối thủ của hắn ...
Lâm Y tuyết nói:
- Không thể địch lại bằng sức thì dùng trí, ai nói nhất định phải so với tu vi cùng hắn.
Quách Kiến không nói, liên tục gật đầu, hắn cũng không dám đắc tội với tiểu sư muội này.
Lâm Vân Phong liếc con gái một cái, lạnh nhạt nói:
- Quách Kiến, con nói tiếp đi.
Quách Kiến gật đầu, tiếp tục nói:
- Sau Băng Tuyết thịnh hội, rất nhiều cao thủ lần lượt xuất hiện, bọn họ có khi là vì Phi Long đỉnh, có khi là có mục đích khác, nhằm mục tiêu là Đằng Long cốc. Như thế, chiến sự nổi lên, xung đột không thể tránh khỏi kéo dài. Trong đó, không ít người có thực lực kinh nhân trước sau đều cuốn vào chuyện này, bao gồm nhiều môn phái có Ma Tông cao thủ, Thiên Tàn môn chủ, Ma Vu của Xà Thần địa, Ma Ưng môn Ngốc Thiên Ông, Tam Dực thánh sứ của Vực ngoại Phong Thần phái, cao thủ của Cửu U nhất Mạch, Cửu Hư sứ giả Hoàng Kiệt, Tây Bắc Cuồng Đao, Thôi Linh Cô, Phiêu Linh khách, Thiên Tàm, Chiếu Thế Cô Đăng, Ứng Thiên Tà. Những cao thủ này đều có lai lịch, thực lực rất mạnh, cơ hồ tất cả đều tiến nhập Quy Tiên cảnh giới, đội hình to lớn làm người khác kinh tâm.
Hứa Khiết sắc mặt cả kinh, hoảng sợ nói:
- Có nhiều cao thủ cảnh giới Quy Tiên như vậy sao?
Quách Kiến cay đắng cười, gật đầu xác nhận.
Chu Kiệt nói:
- Theo tình hình lúc chúng ta rời Băng Nguyên, những cao thủ đứng hàng Quy Tiên cảnh giới ít nhất hơn mười hai vị.
Hứa Khiết sắc mặt nặng nề, mười hai vị cao thủ cảnh giới Quy Tiên, điều này đối với thiên hạ sẽ khiến người khác kinh hãi, có phần vượt qua Trừ Ma liên minh, thực lực mạnh mẽ như vậy thật ra đến từ nơi nào?
Càn Nguyên chân nhân thần sắc ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Theo như vậy, Băng Nguyên lần này phải trải qua hạo kiếp ngàn năm khó gặp.
Lâm Vân Phong sắc mặt bình tĩnh, lạnh nhạt nói:
- Quách Kiến, tiếp tục đi.
Gật nhẹ, Quách Kiến nói:
- Lúc ấy, để ứng phó với tình thế nghiêm trọng này, ba phái Băng Nguyên liên thủ xuất kích, mặc dù diệt trừ được mấy địch nhân, nhưng khó có thể thay đổi sự thật trước mắt. Cùng lúc đó, dấu hiệu của Ngũ Sắc Thiên Vực xuất hiện ở Băng Nguyên, khiến cho mọi người đích chú ý... Băng Nguyên thần hoa U Mộng Lan đột nhiên hiện thế, làm rõ thân phận của một số người kỳ lạ.
Lâm Y Tuyết hơi hiếu kỳ, dò hỏi:
- Băng Nguyên thần hoa? Đó là vật gì vậy? Những người huynh nói kỳ dị đặc biệt là ý chỉ ai?
Quách Kiến nói:
- Theo tình hình thực tế hiểu được, Băng Nguyên thần hoa U Mộng Lan sáu trăm năm xuất hiện một lần... Nó là một đóa thần hoa bị nguyền rủa, từng có quan hệ sâu xa cùng Đằng Long cốc. Năm đó, sư muội của Đằng Long cốc chủ Triệu Ngọc Thanh chính là đời thứ nhất đoạt được U Mộng Lan, mà thân phận của nàng cũng làm người khác kinh khiếp.
Càn Nguyên chân nhân hiếu kì nói:
- Như thế nào mà làm người khác khiếp sợ?
Quách Kiến nói:
- Bà ta chính là Cửu Âm Thánh Mẫu danh dương thiên hạ.
- A, té ra là bà ta, điều này thật là khiến người ta khó có thể tin.
Vọt miệng la lên thất thanh, Càn Nguyên chân nhân cảm giác kinh ngạc.
Lâm Vân Phong khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói:
- Hai mươi năm trước, Cửu Âm Thánh Mẫu từng nhìn trúng Trần Ngọc Loan, đối tỷ ấy rất có hảo cảm, hai bên coi như là có một đoạn hữu nghị. Không thể tưởng tượng được hai mươi năm sau, lần nữa nghe được tin tức của bà ta, lại là bởi vì chuyện này.
Hứa Khiết nhìn Quách Kiến, hỏi:
- Trừ những chuyện đó ra, còn có tình huống khác nào không?
Quách Kiến nói:
- Bẩm sư nương, đó mới chỉ là bắt đầu. Trong cuộc tranh đoạt U Mộng Lan, một người thanh niên tên là Quý Hoa Kiệt lại khiến cho Giang sư tỷ chú ý thêm lần nữa.
Hứa Khiết kinh dị nói:
- Quý Hoa Kiệt? Tên này rất xa lạ, thật ra hắn là ai vậy?
Quách Kiến nói:
- Sau này mới biết được, Quý Hoa Kiệt xuất thân từ Đạo viên, là truyền nhân duy nhất của Đạo viên Vô Vọng năm đó.
- Vô Vọng, hắn ở nơi nào?
Có chút kích động, Càn Nguyên chân nhân vội vàng hỏi tới.
Quách Kiến khẽ thở dài:
- Bẩm thái sư bá, theo Quý Hoa Kiệt nói, Vô Vọng ba tháng trước đã rời xa nhân thế rồi.
Càn Nguyên chân nhân thân thể chấn động, trên mặt toát ra sự đau thương.
Lâm Vân Phong có chút đau lòng, khẽ thở dài:
- Năm đó Thiên Kiếm viện Lý Trường Xuân đánh lén ta cùng với Ngạo Tuyết sư tỷ, nhờ có Đạo viên Thất Huyền chân nhân không tiếc lấy cái chết liều mạng tương trợ để cho chúng ta tranh thủ được chút thời gian quý giá nên Thiên Mục Phong mới có cơ hội chạy tới cứu ta cùng với sư tỷ đi. Hiện giờ, Đạo viên bị hủy diệt, Vô Vọng cũng rời khỏi nhân thế. Còn lại một mình Quý Hoa Kiệt, Dịch viên ta trên dưới cần phải toàn lực giữ gìn bảo vệ lấy mạng sống cuối cùng này của Đạo viên.
Hứa Khiết nhẹ giọng nói:
- Vân Phong, đừng quá buồn rầu, việc chúng ta cần phải làm là tìm được Quý Hoa Kiệt, trợ giúp hắn trùng hưng lại Đạo viên để báo đáp tình cảm năm đó của Thất Huyền chân nhân.
Lâm Vân Phong gật nhẹ, vẻ mặt có chút kì dị.
Càn Nguyên chân nhân lúc này từ từ bình tĩnh, ánh mắt nhìn chăm chú Quách Kiến, dò hỏi:
- Quý Hoa Kiệt tu vi như thế nào?
Quách Kiến nói:
- Theo chuyện ngày đó đệ tử tận mắt nhìn thấy, Quý Hoa Kiệt tu vi kinh người, bản thân luyện thành Đạo viên Ngọc Thanh Tam Pháp kiếm, hơn nữa còn có một môn pháp quyết có chút tà dị, chỉ một chiêu đã khiến Cửu Hư lệnh sứ Hoàng Kiệt trọng thương.
Càn Nguyên chân nhân nghe vậy, vui mừng nói:
- Điều này thật tốt, rất tốt.
Quách Kiến nói:
- Trừ việc này ra, còn có Chiếu Thế Cô Đăng thân phận cũng làm người khác kì quái.
Lâm Y tuyết tò mò hỏi:
- Kì quái như thế nào?
Quách Kiến nói:
- Ngày đó sư tỷ từng hỏi qua thân phận của ông ta, ông ấy liền nói hai mươi năm cùng với sư tổ bổn môn từng là bạn chi giao, thái sư bá biết thân phận của ông ấy.
Lời này vừa nói ra, Hứa Khiết có chút bất ngờ, Lâm Vân Phong thì hình như có hiểu ra, phảng phất nghĩ tới điều gì.
Càn Nguyên chân nhân kích động nhất, run giọng nói:
- Chính là huynh ấy, không thể tưởng tượng được huynh ấy thật sự còn sống, thật sự là quá tốt.
Lâm Y Tuyết không hiểu liền hỏi tới:
- Thái sư bá, người mà thái sư bá vừa nói là ai vậy?
Càn Nguyên chân nhân nói:
- Chiếu Thế Cô Đăng mà Quách Kiến nói chính là Đan Thanh Kiếm Hiệp năm xưa của Nho viên, Hứa Thương Hải, huynh ấy có thể nói là tri kỷ tốt nhất của sư đệ.
Ồ một tiếng, Lâm Y Tuyết hiểu rõ rồi, cười nói:
- Như vậy tốt lắm a. Chờ lúc rảnh rỗi Thái sư bá đi tìm ông ấy cùng nhau ôn chuyện cũ.
Càn Nguyên chân nhân khẽ gật đầu, tựa hồ có chút động tâm.
Vì lý do sức khỏe và thiếu bản dịch. Tạm ngưng cho đến khi có điều kiện trở lại.
← Ch. 313 | Ch. 315 → |