← Ch.348 | Ch.350 → |
Ngọc Tâm gật đầu nói:
- Thế thì sao?
Hình bóng tuyết trắng nói:
- Sư phụ ngươi trước khi chết truyền tu vi cho ngươi hoàn toàn không phải tu vi đời nàng mà tổng hợp tu vi của mười một đời trước, luôn tiềm ẩn trong nơi sâu thẳm của linh hồn ngươi, chưa từng bộc phát ra. Đã nhiều năm như vậy, ngươi luôn khổ tâm tu luyện, nhưng chân nguyên của sư phụ ngươi truyền cho ngươi lại chưa hề có một chút phản ứng nào, không phải vậy sao?
Ngọc Tâm trầm ngâm, chuyện này đã từng khiến nàng hoang mang rất lâu, đến nay đều không có đáp án, không ngờ té ra nguyên nhân lại là như vậy.
Hình bóng tuyết trắng tiếp tục nói:
- Muốn dung hợp tu vi cả đời của mười một thế hệ trước đây, cần phải có cơ duyên, cũng phải trả giá đắt. Ngươi có thể có được ngày đó hay không thì phải trông vào số mạng của ngươi. Nỗ lực lên, hài tử, trói buộc của định mệnh đảo ngược thời gian, ngươi có thể bình yên vô sự hay không thì phải coi thử lời nguyền có thể bị phá giải đi không.
Ngọc Tâm kinh hãi nghi hoặc nói:
- Ngươi dường như biết điều gì, vì sao không thể nói thẳng ra được?
Hình bóng trắng như tuyết trả lời:
- Ta chỉ là người bàng quan, không thể khiến ngươi thay đổi được. Người thật sự có thể quyết định số mạng của ngươi thì ngươi đã gặp rồi. Đi đi, hạnh phúc thuộc về ngươi, xem thử ngươi nắm vững được như thế nào.
Ngọc Tâm khổ sở nói:
- Đời này của ta còn đáng nói đến có hạnh phúc chăng?
Hình bóng tuyết trắng khẽ lẩm bẩm:
- Người nào rút được kiếm của ngươi thì là duyên chờ đợi đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn trông mong đời này của ngươi ...
Ngọc Tâm khẽ biến sắc mặt kinh ngạc nói:
- Ngươi biết được truyền thuyết liên quan đến Tàn Tình kiếm?
Bóng hình trắng như tuyết không nói, cứ im lặng để đáp lại. Bầu trời, hoa tuyết rơi xuống, cuồng phong xuất hiện. Hiện tượng kỳ dị trước kia theo sự im lặng của hình bóng trắng như tuyết mà tiêu tán. Không biết sau bao lâu, Ngọc Tâm ngạo nghễ trên đỉnh núi lắc lư thân thể, ngọn núi băng cao đến tầng mây dưới chân bắt đầu chấn động, hơn nữa càng lúc càng rõ ràng. Cảnh tượng này kéo dài một lúc, cả ngọn núi đầy những vết nứt chằng chịt, vô số khối băng rơi nhào xuống dưới tạo nên những âm thanh to lớn.
Ngọc Tâm thở dài u oán, khẽ lẩm bẩm:
- Thiên hạ bình an cuối cùng chìm vào kiếp nạn.
Cách đó vài chục trượng, hình bóng trắng như tuyết nói:
- Không có kiếp nạn thì thay đổi sao đây? Con đường thuộc về ngươi đã bắt đầu phát sinh biến hóa, đang chờ đợi ngươi đi đến cuối cùng.
Ngọc Tâm cay đắng đáp:
- Trăm năm an bình đổi lại vài ngày ngắn ngủi, đây là ông trời chiếu cố hay là biểu hiện của sự tàn khốc?
Hình bóng trắng như tuyết trả lời:
- Duyên lành, duyên nghiệt, cũng liên kết với nhau, sinh sinh tử tử, chuyển biến luân hồi. Khi mọi thứ tái hiện, lời nguyền định mệnh thật ra là duyên. Ngọc Tâm, hãy trân trọng thật tốt mấy ngày nay, đó chính là hoài niệm cả đời ngươi khó quên.
Thanh âm nhàn nhạt theo gió lan đi, thân hình trắng như tuyết sau khi nói xong liền đột nhiên không thấy nữa. Ngọc Tâm không nói, yên lặng đứng ở đó, mãi đến khi hừng đông mới rời đi. Như vậy, ngọn núi cô độc vẫn vậy, không thấy bất kỳ chuyện gì xảy ra. Nhưng hai người nói chuyện hôm qua lại từ đó bỏ đi. Trong đó, Ngọc Tâm bước lên con đường thuộc về mình, nàng phải đối diện với tương lai. Nhưng hình bóng trắng như tuyết là ai đây? Người đó và Tuyệt Tình môn có liên quan gì, vì sao biết được nhiều chuyện đến vậy?
Từ sau khi chuyện U Mộng Lan kết thúc, Thiên Nữ phong liền bình an trở lại. Mẫu Đơn và Mân Côi ở nơi đó cũng không có người nào đến quấy rầy, quan hệ giữa hai người vì Thiên Lân mà có cải thiện. Bây giờ, hai người đang đứng trên Thiên Nữ phong, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Đằng Long cốc, khuôn mặt có nụ cười nhạt.
- Hoa Hồng, ngươi nói xem bây giờ Thiên Lân đang làm gì?
Mẫu Đơn nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.
Hoa Hồng chần chừ một lúc, khẽ nói:
- Có lẽ đang ở cùng Tân Nguyệt.
Mẫu Đơn cười nói tiếp:
- Thế nào, ghen tỵ rồi sao?
Hoa Hồng trừng Mẫu Đơn một cái, tức tối nói:
- Nếu ngươi không ghen, hỏi ta làm gì đây?
Mẫu Đơn thu lại nụ cười, khẽ lẩm bẩm:
- Thật ra cũng không phải là ghen, chỉ có chút nhớ nhung hắn. Nói thật, Thiên Lân hơi tinh nghịch, nếu trưởng thành và lạnh lùng thêm một chút, chắc chắn càng có sức hấp dẫn.
Hoa Hồng ánh mắt hơi biến, khẽ nói:
- Nếu Thiên Lân thật sự trở thành như ngươi nói, ngươi có thần phục trước sức hấp dẫn của hắn không?
Mẫu Đơn cười đáp:
- Lúc đó không phải do chúng ta quyết định.
Hoa Hồng không nói, dường như hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của Mẫu Đơn, cả người chìm vào trầm tư.
Đột nhiên, Mẫu Đơn và Hoa Hồng đồng thời ngẩng đầu nhìn quanh, cả hai đồng thanh nói:
- Người nào đó, xuất hiện đi?
Ánh nhạt lóe lên, hình bóng mờ hiện, một bóng người trắng như tuyết từ trên không hạ xuống trên đỉnh Thiên Nữ phong. Chăm chú nhìn người đến, Mẫu Đơn và Hoa Hồng đều thấy kinh ngạc, người phụ nữ trước mắt mới lần đầu gặp lại có cảm giác kỳ quái, phảng phất không nhìn thấu được.
Điệp Mộng hơi kinh ngạc, quan sát cẩn thận Mẫu Đơn và Hoa Hồng rồi khẽ hỏi:
- Hai vị cô nương xưng hô thế nào, sao lại ở nơi này?
Mẫu Đơn nghe vậy rất hào sảng đáp:
- Ta tên Mẫu Đơn, cô ấy là Hoa Hồng, chúng ta ở nơi này. Bà là ai, xưng hô như thế nào?
Điệp Mộng hiếu kỳ hỏi:
- Các vị ở nơi này? Ở trong sơn động phải không?
Hoa Hồng đáp:
- Đúng là như vậy, bà hỏi vấn đề này làm gì?
Điệp Mộng nghe vậy cười khẽ, ánh mắt quái dị trả lời:
- Nói như vậy thì hai vị và Thiên Lân có quan hệ rất mật thiết rồi?
Mẫu Đơn đáp:
- Thiên Lân đúng là có quan hệ với chúng ta, bà dường như biết được hắn?
Điệp Mộng cười đáp:
- Đương nhiên, bởi vì ta cũng sống ở trong sơn động bên dưới.
Câu này vừa nói ra, Mẫu Đơn và Hoa Hồng biến hẳn sắc mặt, vọt miệng nói:
- Bà là mẹ của Thiên Lân?
Điệp Mộng tiến lên phía trước, xảo diệu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mẫu Đơn và Hoa Hồng, vừa đánh giá hai người, vừa cất tiếng hỏi:
- Các vị nghĩ thế nào?
Mẫu Đơn hơi xấu hổ, Hoa Hồng lại dùng sức muốn rút tay về, nhưng Điệp Mộng lại không hề buông tha.
Trầm ngâm một lúc, Hoa Hồng từ bỏ việc giãy dụa, hỏi lại:
- Thiên Lân nói bà có chuyện bỏ đi, sao đột nhiên lại quay về?
Điệp Mộng điềm nhiên đáp:
- Ta lúc đó nói là đi chỉ vài ngày, vì thế bây giờ quay về là vừa vặn rồi.
Mẫu Đơn hỏi tiếp:
- Gần đây Băng Nguyên phát sinh rất nhiều chuyện, bà có biết không?
Điệp Mộng đáp:
- Có nghe được một số, nhưng tình hình cụ thể còn chưa hiểu rõ ràng lắm. Bây giờ các vị hãy vào động với ta, các vị hãy mang những chuyện gặp gỡ Thiên Lân nói rõ cho ta, ta muốn hiểu rõ hơn tình hình của các vị.
Hoa Hồng hơi xấu hổ, Mẫu Đơn lại thản nhiên gật đầu, rõ ràng thoải mái hơn. Quay vào trong động, Điệp Mộng dẫn dắt hai người bắt đầu kể lại chuyện của bọn họ. Đương nhiên, tình hình phần lớn đều để Mẫu Đơn kể lại, Hoa Hồng rõ ràng hơi lạnh lùng cao ngạo, thỉnh thoảng mới xen vào nói một hai câu. Như vậy, thời gian bất tri bất giác trôi qua, đến sau khi Điệp Mộng nghe xong rồi, khuôn mặt không thấy bất kỳ biến hóa nào, nhưng ánh mắt lại vô cùng nặng nề, rõ ràng cảm thấy vô cùng lo lắng cho tình thế Băng Nguyên trước mắt.
Trầm ngâm một lúc, Điệp Mộng hỏi:
- Các vị bây giờ có dự tính thế nào?
Mẫu Đơn trả lời:
- Chúng ta đến đây vốn là để ngăn cản hành động của Ngũ Sắc Thiên Vực, lại không ngờ gặp được Thiên Lân. Hiện nay tình thế Băng Nguyên phức tạp, ta và Hoa Hồng hai người thế lực đơn chiếc, lại không muốn qua lại với người của thế giới này quá nhiều, vì thế chỉ có thể tạm thời chờ xem.
Điệp Mộng nói:
- Nhập gia tùy tục, các vị tuy đến từ thế giới khác, nhưng ngoại hình, tập quán không có gì khác lắm với thế giới này, các vị nên thử tiếp nhận một số thứ nơi này. Còn về Thiên Lân, cuộc đời của nó không ở nơi này, sớm muộn đều sẽ rời khỏi đây. Ta hy vọng các vị có thể hỗ trợ hắn thật tốt, khiến hắn mở ra một trang huy hoàng nhất trong cuộc đời.
Hoa Hồng đáp:
- Chúng ta và hắn gặp nhau có lẽ chỉ là một đoạn ký ức ngắn ngủi, không biết lúc nào sẽ chia tay.
Mẫu Đơn nói:
- Trong những ngày ở chung, chúng ta sẽ chiếu cố Thiên Lân thật tốt. Còn tương lai, thế thì phải trông vào ý trời.
Điệp Mộng nhìn hai cô gái, cười có phần thần bí nói:
- Mở rộng tấm lòng, không cần phải kiêng kị, cuộc đời Thiên Lân đã định sẵn đầy những điều truyền kỳ.
Mẫu Đơn kinh ngạc nói:
- Bà nói như vậy là có ẩn ý gì?
Điệp Mộng đáp:
- Tương lai các cô sẽ tự hiểu được. Bây giờ ... Ồ ... Khí tức này hình như là ...
Hoa Hồng nói:
- Chính là Tân Nguyệt, cô ấy bây giờ đang ở trên không trung Thiên Nữ phong.
Điệp Mộng liếc Hoa Hồng, cười nói:
- Các cô cứ ngồi, ta đi xem thử Tân Nguyệt, dường như cô ấy đã thay đổi nhiều rồi.
Hoa Hồng hơi có chút ngượng ngùng, việc bị Điệp Mộng nhìn thấu tâm tư khiến nàng ít nhiều xấu hổ.
Rời khỏi sơn động, Điệp Mộng chớp mắt đã đến đỉnh núi, phát hiện Tân Nguyệt đang lơ lửng trên không, dường như đang tìm kiếm tung tích của Thiên Lân.
Bật cười điềm nhiên, Điệp Mộng nói:
- Tân Nguyệt, xuống đây cho ta xem một cái, con đã thay đổi nhiều rồi.
Tân Nguyệt hơi kinh ngạc, khuôn mặt hơi ửng hồng, nhẹ nhàng hạ xuống bên Điệp Mộng, khẽ nói:
- Bá mẫu về hồi nào vậy?
Điệp Mộng kéo tay Tân Nguyệt, nhìn từ đầu đến chân một lúc lâu rồi mới tán thưởng:
- Đẹp, thật sự đẹp. Đủ sức phân cao thấp với người kia năm xưa.
Tân Nguyệt hơi ngượng, đã nhiều năm rồi, nàng có thể nói là cho dù có gặp mặt Điệp Mộng vẫn có rất nhiều chuyện hai bên đều chưa từng nói cho nhau nghe.
← Ch. 348 | Ch. 350 → |