← Ch.371 | Ch.373 → |
Người trên đỉnh núi toàn thân áo đen, tuổi chừng ba mươi lăm ba mươi sáu, tay cầm một thanh binh khí kỳ lạ, đang lấp lánh ánh sáng màu xanh lục quỷ dị. Trang phục như vậy, ngoại trừ Yến Sơn Cô Ảnh khách ra còn là ai nữa?
- Ngươi là Tuyết Nhân, là đồ đệ của Tuyết Vực Điên Quái?
Thấy người áo đen hỏi vậy, Tuyết Nhân hơi bất ngờ, gật đầu nói:
- Không sai, chính là ta, ngươi sao lại biết chuyện này?
Người áo đen trả lời:
- Cố nhân ở Yến Sơn, ngươi có nghe sư phụ ngươi nhắc qua chưa?
Tuyết Nhân sửng người, ngạc nhiên nói:
- Cố nhân ở Yến Sơn? Ngươi là đồ đệ của Yến Sơn Phi Long?
Người áo đen trả lời:
- Không sai, ta chính là Yến Sơn Cô Ảnh khách. Đặc biệt tìm đến ngươi để kết thúc một đoạn ân oán đời trước.
Tuyết Nhân không thèm để ý nói:
- Không phải là sư phụ ngươi năm xưa đánh cuộc thua, chuyện này đã có gì. Ngược lại sư phụ ta cũng đã chết rồi, ta sớm quên hết rồi.
Yến Sơn Cô Ảnh khách lạnh lẽo nói:
- Ngươi quên rồi nhưng ta không hề quên.
Tuyết Nhân hừ giọng nói:
- Không quên thì thế nào? Ngươi lẽ nào không chịu còn muốn đánh cuộc với ta rồi mới về?
Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:
- Không sai, ta đang muốn đánh cuộc với ngươi, đánh cuộc là sau khi giao đấu với ta, ngươi chắc chắn là thua rồi.
Tuyết Nhân không phục nói:
- Ta bây giờ đang bị thương, ngươi như vậy là thừa lúc người bị nguy hiểm rồi.
Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:
- Ta có thể cho ngươi thời gian, đợi sau khi ngươi đã lành thương thế rồi chúng ta mới giao đấu.
Tuyết Nhân nói:
- Thế thì tốt, hai ngày sau ngươi đến Băng Hà cốc tìm ta, đến lúc đó chúng ta quyết một trận thắng bại.
Yến Sơn Cô Ảnh khách nhìn vào đôi mắt của Tuyết Nhân, thấy vẻ hắn tự nhiên không giống giả tạo, lập tức gật đầu trả lời:
- Được, ta cho ngươi thời gian hai ngày. Đến lúc đó nếu ngươi thua, thì hãy đưa vật năm xưa sư phụ ngươi thắng cuộc lấy đi giao trả lại cho ta.
Tuyết Nhân nghe vậy, vẻ mặt bất ngờ hỏi lại:
- Sư phụ ta thắng cuộc lấy đi của sư phụ ngươi vật gì? Món đồ chơi nào vậy sao sư phụ ta trước khi chết chưa từng nhắc qua.
Yến Sơn Cô Ảnh khách lạnh lùng nói:
- Ngươi thật sự không biết phải không?
Tuyết Nhân không vui trả lời:
- Tự nhiên là thật, nếu không ta hỏi ngươi làm gì.
Yến Sơn Cô Ảnh khách trầm ngâm, đối với chuyện Tuyết Nhân không biết này thì hắn lại hơi bất ngờ, nhất thời cũng không biết phải nói thế nào.
Thấy hắn không trả lời, Tuyết Nhân nói:
- Ngươi từ từ suy nghĩ, đợi sau khi giao đấu mới cho ta biết, bây giờ ta đi trước đây.
Xoay người bay đi, Tuyết Nhân trong gió tuyết cuồn cuộn tiến lên, không bao lâu đã biến mất. Yến Sơn Cô Ảnh khách nhìn theo bóng Tuyết Nhân đi rồi, trong lòng có cảm giác thất vọng. Đối thủ này của bản thân dường như cũng quá nực cười. Lắc đầu khe khẽ, Yến Sơn Cô Ảnh khách bỏ đi thất vọng, ánh mắt nhìn thấy gió tuyết ngập trời, sau đó tung mình bay đi, chớp mắt đã không còn thấy nữa.
Trong một khe núi phủ băng, Hoàng Kiệt trở nên trầm ngâm, nghĩ lại chuyến đi Băng Nguyên, cũng như thu hoạch của bản thân. Nói thật lòng, từ khi bắt đầu tiến vào Băng Nguyên cho đến bây giờ còn chưa đến một tháng, trong đó phát sinh quá nhiều chuyện khó mà làm cho người ta chấp nhận được. Ban đầu, vì Phi Long đỉnh, phần lớn người tu đạo trung thổ tràn vào Băng Nguyên, kết quả chết vô số lại không có kết quả. Sau đó, U Mộng Tiên Lan xuất hiện, mọi người tranh đấu với nhau, lại bị Quý Hoa Kiệt cướp đi. Hiện nay, Ngũ Sắc Thiên Vực từ đó can thiệp vào, Xà Thần đột nhiên xuất hiện, một số môn phái ở biên hoang cũng tham dự vào, khiến cho tình thế Băng Nguyên càng lúc càng quỷ dị, nhưng với Hoàng Kiệt đến đã lâu thì không có chút thu hoạch.
Thở dài u oán, Hoàng Kiệt hơi thất vọng, tự nói:
- Băng Nguyên to lớn thế lực đan xen, thật ra ai mới là người quan trọng, ảnh hưởng đến phát triển thế cục?
Thanh âm bị gió lạnh thổi tan, hoa tuyết bay đầy trời từng vòng vòng, cuối cùng không biết rơi xuống đâu. Trong khe núi phủ băng, Hoàng Kiệt đứng yên yên lặng lặng, một mình một cõi, càng tỏ ra cô độc hơn vào lúc này. Đột nhiên, thân thể Hoàng Kiệt chuyển động, quay lại nhìn phía sau, trước mắt liền lóe lên ánh sáng ngưng tụ thành một bóng người, không biết đến trong khe núi băng từ lúc nào.
Vẻ mặt kinh ngạc, Hoàng Kiệt bất ngờ hỏi:
- Thì ra là huynh, Trương Phàm. Huynh sao lại đến đây?
Ánh nhạt lóe lên, luồng sáng đó từ từ ảm đạm để lộ ra một bóng người đàn ông trung niên anh tuấn, toàn thân áo trắng, khuôn mặt có nụ cười tự phụ. Người đàn ông này đứng đó tùy tiện, quanh người có ánh nhạt ẩn hiện, rất có khí khái ngạo thị đất trời, phảng phất cả thiên hạ đều không có trong mắt ông ta. Hoàng Kiệt lập tức ảm đạm thất sắc, giữa hai người tuyệt đối không giống nhau.
Bật cười ưu nhã, người đàn ông tên Trương Phàm đó nói:
- Ta đến đây bởi vì nơi này cần ta, ngươi khiến ta rất thất vọng, biết không?
Hoàng Kiệt vẻ mặt kinh hãi, cúi đầu trả lời:
- Ta đã tận hết sức lực, nhưng tình thế Băng Nguyên quá mức quỷ dị ... như ...
Trương Phàm cắt ngang:
- Đủ rồi, chuyện trước đây không cần phải nói nhiều, ngươi hãy nói qua hiện nay Băng Nguyên có những nhân vật nào khó giải quyết đi.
Hoàng Kiệt không nói ngược, nhỏ giọng đáp:
- Theo hiểu biết của ta, Băng Nguyên trước mắt chủ yếu chia làm ba thế lực chính. Thứ nhất chính là Đằng Long cốc, cốc chủ Triệu Ngọc Thanh có hai sư đệ một sư muội, đều là hạng thực lực kinh người. Trong đó sư muội của y Phương Mộng Như hai mươi năm trước dương danh thiên hạ là Cửu Âm Thánh Mẫu.
Trương Phàm hơi kinh ngạc, cau mày nói:
- Thì ra là bà ta, quả thật có chút bất ngờ. Được, ngươi nói tiếp đi.
Hoàng Kiệt tiếp tục nói:
- Cao thủ trong Đằng Long cốc cực nhiều, Thiên Tà tông chủ Mã Vũ Đào và Ly Hận thiên tôn Công Dương Thiên Tung hiện nay đều ở đó. Còn có Giang Thanh Tuyết của Dịch viên, Sở Văn Tân của Trừ Ma liên minh cùng với Tuyết Sơn thánh tăng. Ngoài ra, trong hạng tuổi nhỏ thì Thiên Lân vô cùng kỳ dị đặc biệt, hắn dường như tinh thông pháp quyết chính tà, tu vi vô cùng kinh người, cứ một ngày lại thêm biến hóa, tiến bộ nhanh đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng nỗi. Tân Nguyệt là người kiệt xuất nhất trong nhóm đệ tử Đằng Long cốc, cùng với Thiện Từ đồ đệ của Tuyết Sơn thánh tăng, huyền tôn Vũ Điệp của Cửu Âm Thánh Mẫu cùng nổi danh ngang nhau, ngoài ra còn có một Lâm Phàm cũng không hề yếu kém.
Trương Phàm nói:
- Không ngờ Đằng Long cốc lại còn có nhiều cao thủ như vậy.
Hoàng Kiệt nói tiếp:
- Thế lực thứ hai chính là Ngũ Sắc Thiên Vực, hiện nay có ba đại cao thủ chính là người sáng lập của Tây Vực Bạch Đầu sơn – Bạch Đầu Thiên Ông, Tuyết Ẩn Cuồng Đao ba ngàn năm trước uy chấn thiên hạ cùng với cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực là Lam Phát Ngân Tôn.
Ngoài ra, còn có hai phụ nữ, một người tên là Mẫu Đơn, một người tên là Hoa Hồng, đều có quan hệ rất tốt với Thiên Lân.
Trương Phàm kinh ngạc nói:
- Bạch Đầu Thiên Ông? Tuyết Ẩn Cuồng Đao? Thân phận hai người này quả thật không giả tạo?
Hoàng Kiệt khẳng định:
- Chắc chắn là không giả tạo.
Trương Phàm nghe vậy trầm ngâm một lúc, sau đó nói:
- Được rồi, ngươi nói tiếp đi.
Hoàng Kiệt gật nhẹ đầu, tiếp tục:
- Thế lực thứ ba rất là tạp loạn, chính là những nhân vật khác không thuộc Đằng Long cốc và Ngũ Sắ Thiên Vực. Trong đó có mấy người khiến phải chú ý hơn, thứ nhất chắc chắn là Xà Thần, thực lực của bà ta cao thâm khó lường. Thứ hai chính là Phong U của Cửu U nhất mạch, hắn mới đến đây chưa lâu. Thứ ba là Thiên Tàm, hắn vốn là linh dị đã tu luyện được hơn hai ngàn năm, chiếm lấy thân thể của một người, thực lực cũng không biết rõ được. Thứ tư chính là Tử Vong thành chủ Hắc Bạch Điên, thật là đáng sợ. Ngoài ra, còn có Tuyết Nhân, Thiên Tàn môn chủ, Phiêu Linh khách của Bất Quy Lộ, Ứng Thiên Tà lai lịch không rõ, Phỉ Vân của Thiên Sơn Thiên Trì, mấy người này thực lực tương đương nhau.
Trương Phàm nghe xong, khuôn mặt anh tuấn cau chặt mày, trầm giọng nói:
- Xà Thần đến rồi, Phong U cũng nhúng tay, lại thêm Tử Vong thành chủ, Thiên Sơn Thiên Trì, xem ra đúng là đủ loạn cả lên.
Hoàng Kiệt cười khổ đáp:
- Nếu không phải vậy, ta cũng không đến lâu như vậy mà cũng không thu hoạch được điều gì.
Trương Phàm nói:
- Nếu như tình hình có nguyên nhân như vậy, chuyện lần này coi như bỏ qua. Tiếp theo chúng ta trước hết bắt đầu từ Đằng Long cốc, giảm yếu đi thế lực của bọn họ để tiện cho người khác có cơ hội.
Hoàng Kiệt chần chừ nói:
- Đằng Long cốc chính là thế lực to lớn nhất, chúng ta nếu như tìm bọn họ ra tay, sợ là nguy hiểm quá nhiều.
Trương Phàm cười lạnh đáp:
- Chính bởi vì thế lực của Đằng Long cốc mạnh nhất, chúng ta mới tìm đến bọn họ.
Hoàng Kiệt lo lắng nói;
- Chúng ta làm như vậy không phải sẽ tạo tiện nghi cho Cửu U nhất mạch?
Trương Phàm nói:
- Cửu U nhất mạch có ý đồ giống với chúng ta, bọn họ cũng hy vọng thiên hạ đại loạn, sau đó mới theo thời cơ mà phát động. Hiện nay, chúng ta phát động trước, bề mặt xem ra là giúp bọn họ một tay, thực tế bọn họ cũng không thể né khỏi bị cuốn vào trong đó.
Hoàng Kiệt hiểu được đạo lý này rồi, khẽ than:
- Đằng Long cốc hiện nay phòng ngự vô cùng nghiêm mật, huynh đã dự tính làm thế nào?
Trương Phàm cười đáp:
- Rất đơn giản, điệu hổ ly sơn.
Hoàng Kiệt nghe nói muốn mở miệng nói, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại chọn cách im lặng. Như vậy, Trương Phàm bảo Hoàng Kiệt dẫn đường, hai người bay thẳng về phía Đằng Long cốc. Lần này, Cửu Hư nhất mạch lại thêm một Trương Phàm, kết quả sẽ như thế nào đây?
Thiên Nữ phong, Chức Mộng động.
Điệp Mộng dùng cả nửa ngày để đem bộ pháp quyết giữ lại nhiều năm truyền cho Thiên Lân. Trước đây, Điệp Mộng đã từng nói qua, đợi sau khi Thiên Lân trưởng thành, trước khi rời khỏi Băng Nguyên sẽ truyền thụ cho hắn bộ pháp quyết này. Hiện nay, Điệp Mộng thực hiện việc mình hứa hẹn, đem pháp quyết cất giấu trong lòng truyền hết cho con, hơn nữa còn giải thích một lượt những gì đã truyền trước kia để tránh cho Thiên Lân còn có điểm nào không hiểu rõ.
← Ch. 371 | Ch. 373 → |