← Ch.397 | Ch.399 → |
Dẫn Lâm Y Tuyết đi một vòng quanh Đằng Long cốc, Tân Nguyệt sau đó đến trên ngọn Tây Thiên trụ.
Lâm Y Tuyết đứng bên cạnh, hiếu kỳ nhìn Tứ Thiên Trụ phong của Đằng Long cốc, kinh ngạc nói:
- Ở đây thật kỳ lạ, bốn ngọn núi băng này hệt như bốn cây cột. Nếu như nhìn từ chiều dưới lên, Đằng Long cốc không phải giống như một cái ghế sao.
Tân Nguyệt sửng người, vấn đề này từ trước đến giờ nàng chưa từng nghĩ qua. Hiện nay nghe Lâm Y Tuyết nói như vậy, nàng quả thật thấy có mấy phần giống. Bầu trời, hoa tuyết tung bay, gió lạnh gào thét. Lâm Y Tuyết nhìn Băng Nguyên rộng lớn không biên giới, hiếu kỳ hỏi:
- Tân Nguyệt tỷ tỷ, tỷ sống ở đây từ nhỏ có cảm thấy đơn điệu chăng?
Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:
- Cuộc sống đơn điệu càng thích hợp cho tu luyện.
Lâm Y Tuyết gật đầu nói:
- Câu này tuy nói như vậy, nhưng cuộc đời đơn điệu thì có ý nghĩa gì nữa đây?
Tân Nguyệt cười cười, vẻ kỳ dị trả lời:
- Thế thì phải coi muội suy nghĩ như thế nào. Thiên Lân cũng lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, tính cách chàng thoải mái, chưa từng nói qua những lời cô độc và đơn điệu.
Lâm Y Tuyết đảo tròn mắt, cười nhẹ nói:
- Tân Nguyệt tỷ tỷ, nghe nói Thiên Lân từ nhỏ sống ở Thiên Nữ phong, chỗ đó lại không xa lắm, chi bằng tỷ dẫn muội đi xem đi.
Tân Nguyệt quay đầu liếc Lâm Y Tuyết, thấy vẻ mặt chờ đợi của nàng, không khỏi mềm giọng nói:
- Tình thế Băng Nguyên hiện nay hỗn loạn, muội vừa mới đến đây còn chưa hiểu rõ tình hình, hay là ở đây để tránh xảy ra chuyện bất ngờ.
Lâm Y Tuyết làm nũng nói:
- Tân Nguyệt tỷ tỷ, nơi này muội đã đi qua hết rồi, tỷ dẫn muội đi một vòng Thiên Nữ phong, chúng ta sẽ quay về ngay.
Tân Nguyệt thấy bộ dạng khả ái của Lâm Y Tuyết như vậy, trong lòng không khỏi sinh ra thân thiết kéo tay nàng nói:
- Không cần phải gấp, chờ thương thế Thiên Lân lành lại, để chàng tự mình dẫn muội đi không phải là tốt hơn sao?
Lâm Y Tuyết có phần thất vọng, miệng lại trả lời:
- Được rồi, được rồi, thế bây giờ chúng ta đổi sang nơi khác, nơi này không có gì vui nữa rồi.
Tân Nguyệt gật nhẹ, đang chuẩn bị trả lời, đột nhiên một luồng khí tức từ xa truyền đến khiến nàng im lặng. Tân Nguyệt quay đầu chăm chú nhìn về phía xa xa, chỉ thấy một bóng trắng đang ngược gió bay đến, không bao lâu đã đến trước mắt. Nhìn người mới đến, Tân Nguyệt vẻ bình tĩnh điềm đạm nói:
- Ứng Thiên Tà, ngươi đến có chuyện gì chăng?
Vẻ mặt hơi cười, Ứng Thiên Tà nhìn Tân Nguyệt, rồi lại nhìn Lâm Y Tuyết, cười nhẹ đáp:
- Ta phát hiện một tình hình, phỏng chừng có tác dụng với các vị, vì thế đến thông báo qua. Vị cô nương đây là?
Tân Nguyệt đáp:
- Muội ấy là thiên kim tiểu thư của Dịch viên Lâm chưởng giáo, ngươi có chuyện gì cứ nói cho ta biết là được rồi.
Ứng Thiên Tà kinh ngạc nhìn Lâm Y Tuyết, vẻ bất ngờ nói:
- Té ra là thiên kim đại tiểu thư của Dịch viên, ta quả thật nghe đại danh đã lâu, không ngờ lại xinh đẹp động lòng người như vậy, quả thật thất kính.
Lâm Y Tuyết kiều diễm đáp:
- Ngươi cao lớn thiếu kiên nhẫn, miệng lưỡi cũng nói vậy mà ánh mắt lại tà dị một chút.
Ứng Thiên Tà sửng người, dường như không ngờ được tính cách Lâm Y Tuyết lại thẳng thắn như vậy, lập tức cười khan hai tiếng, quay đầu nói với Tân Nguyệt:
- Ta trong quá trình tìm kiếm đệ đệ của ta, vô tình trong một hẻm núi băng cách đây hơn ba trăm dặm về phía Tây phát hiện được Hoàng Kiệt của Cửu Hư nhất mạch và một người thần bí toàn thân bao trùm ánh sáng. Bọn họ dường như đang nói Đằng Long cốc gặp phải kiếp nạn nào đó, giọng rất là đắc ý.
Tân Nguyệt vẻ mặt hơi động, điềm nhiên nói:
- Đa tạ đã cho biết, chuyện này ta sẽ chuyển lời cho sư tổ. Ngoài ra, sư đệ ngươi trước đây gặp phải Ly Hận thiên tôn, hai người sau một phen kịch chiến đều lưỡng bại câu thương, hiện nay tung tích không rõ.
Ứng Thiên Tà ánh mắt kinh hãi, có chút xấu hổ nói:
- Quả thật vô ý quá, ta đi tìm sư đệ của ta đây, xin cáo từ.
Tân Nguyệt không nói, ánh mắt điềm đạm, điều này khiến Ứng Thiên Tà đang xoay người bỏ đi có chút thất vọng. Đợi Ứng Thiên Tà đi rồi, Lâm Y Tuyết hỏi:
- Tân Nguyệt tỷ tỷ, người này lai lịch thế nào, cảm giác rất tà khí.
Tân Nguyệt trả lời:
- Hắn chính là đồ đệ của Ma Thần tông chủ Bạch Vân Thiên.
Nhẹ nhàng hạ xuống, Tân Nguyên bay thẳng vào trong cốc. Lâm Y Tuyết thất kinh la lên một tiếng, sau đó vội vàng đi theo sát ngay sau, cùng Tân Nguyệt tiến vào Đằng Long phủ.
Thấy hai cô đi vào, Triệu Ngọc Thanh hỏi:
- Có chuyện gì không?
Tân Nguyệt trả lời:
- Sư tổ, Ứng Thiên Tà vừa mới đến đây, nói là về phía Tây ngoài ba trăm dặm phát hiện tung tích của Cửu Hư nhất mạch.
Triệu Ngọc Thanh hơi biến sắc, hỏi lại:
- Con có ý kiến thế nào?
Tân Nguyệt trầm giọng nói:
- Con thấy phải nên phản kích, quyết không thể tha bọn họ dễ dàng.
Triệu Ngọc Thanh trầm tư một lúc, gật đầu nói:
- Thế cũng tốt, con đi mời Khiếu Thiên của Dịch viên đến đây, cũng thông báo cho Ngũ sư thúc tổ của con.
Tân Nguyệt y lệnh đi liền, để lại một mình Lâm Y Tuyết đứng ở đó. Triệu Ngọc Thanh hơi mỉm cười, phất tay nói:
- Đến đây, đến cạnh ta đây.
Lâm Y Tuyết hơi không hiểu, chậm rãi đi đến bên Triệu Ngọc Thanh, dịu dàng nói:
- Cốc chủ tiền bối, người có chuyện gì muốn giáo huấn con chăng?
Triệu Ngọc Thanh mỉm cười nói:
- Miệng lưỡi ngọt ngào, đây chính là vũ khí lợi hại nhất của con, cũng chính là chỗ khiến người ta thích nhất. Vừa rồi con đi một vòng có cảm giác thế nào?
Lâm Y Tuyết cười trả lời:
- Nơi này rất đặc biệt, chơi còn thích hơn Dịch viên, nhưng người không nhiều, cảm giác có phần lạnh lẽo.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Trên người con có một tầng ánh vàng che phủ, có thể cho ta biết chuyện này là thế nào không?
Lâm Y Tuyết kinh ngạc nói:
- Ánh vàng kim? Sao con chẳng biết gì cả? Lẽ nào chính là Kim Cương Hàng Ma ấn?
Triệu Ngọc Thanh cau mày nói:
- Kim Cương Hàng Ma ấn, đây chính là ấn hàng ma vô thượng của Phật gia, sao con lại biết vậy?
Lâm Y Tuyết đáp:
- Trên đường đến đây, khi con đi qua Tu Di sơn, Tiếu Di Lặc đã tặng cho con ...
Nghe Lâm Y Tuyết kể đơn giản xong, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Cơ duyên khó có, con phải trân trọng cho tốt. Lần này đến Đằng Long cốc, ta cũng có chút lễ vật tặng cho con, xem như cho con một món đồ chơi. Bây giờ con hãy đưa tay trái con ra.
Lâm Y Tuyết hưng phấn nói:
- Cốc chủ tiền bối tặng cho con lễ vật à? Ồ, thật là quá tốt rồi.
Lâm Y Tuyết đưa tay trái ra, vẻ mặt hiếu kỳ, ánh mắt yên lặng nhìn Triệu Ngọc Thanh.
Bật cười thân thiết, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Pháp quyết con tu luyện chắc cũng giống Giang cô nương, đều là Phượng Hoàng pháp quyết xuất từ Phượng Hoàng thư viện. Phép này đặc điểm lớn nhất chính là Dục Hỏa Trọng Sinh. Nhưng thật sự có thể luyện thành, trong trăm ngàn năm qua chỉ có một mình Thương Nguyệt. Vì thế, ta tặng con một luồng khí huyền âm, con có thời gian rảnh rỗi thì tu luyện thêm, một khi luồng khí huyền âm này dung hợp được với Phượng Hoàng pháp quyết của con, thể chất của con sẽ phát sinh biến đổi, đến lúc đó con sẽ có hy vọng luyện được Âm Dương pháp quyết dương danh thiên hạ của cha con.
Trong lúc nói, lòng bàn tay của Triệu Ngọc Thanh chầm chậm bay ra một quả cầu sáng trong suốt lấp lánh, từ từ bay vào tay của Lâm Y Tuyết, không bao lâu sau đã thấm vào trong cơ thể của nàng. Lâm Y Tuyết vẻ mặt cao hứng, dịu dàng nói:
- Đa tạ cốc chủ tiền bối, con nhất định sẽ không phụ lại ý tốt của tiền bối ...
Lúc đó, Khiếu Thiên vào đến, thấy vẻ mặt Lâm Y Tuyết hưng phấn, không khỏi hỏi lại:
- Sao rồi, lại bướng bỉnh rồi, chạy đến làm loạn với cốc chủ.
Lâm Y Tuyết kêu nhỏ một tiếng, chạy đến bên Khiếu Thiên, cao hứng nói:
- Mới rồi đâu có vậy, vừa rồi cốc chủ tiền bối ...
Nghe xong những lời nói của Lâm Y Tuyết, Khiếu Thiên hơi bất ngờ vội nói:
- Ý tốt của cốc chủ, ta đại biểu cho Dịch viên trên dưới cảm kích vô cùng.
Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên đáp:
- Y Tuyết bản tính lạc quan vui vẻ, rất được người ưa thích. Ta không ngại tặng một chút đồ chơi nho nhỏ, xem như cảm tạ Dịch viên lần này đã đưa lực lượng lớn đến hỗ trợ.
Ở lối vào, Tân Nguyệt và Phương Mộng Như, Băng Tuyết lão nhân lúc này đã tiến vào, thấy Khiếu Thiên như vậy cũng không tiện nói nhiều, kéo Lâm Y Tuyết lùi sang một bên.
Mời mọi người ngồi rồi, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Vừa mới thu được hành tung của Cửu Hư nhất mạch, ta dự tính đi xem một chuyến. Nếu bọn họ còn ở đó thì ra tay loại trừ địch nhân này.
Phương Mộng Như nói:
- Tân Nguyệt đã nói qua với bọn muội, đại sư huynh dự tính mang theo những người nào đi?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Số lượng không cần quá nhiều, ta dự tính để sư muội và Khiếu Thiên cùng ta đi một chuyến, những người khác lưu lại ở đây để đề phòng bất ngờ.
Khiếu Thiên nghe vậy đề nghị:
- Chi bằng gọi Dao Quang cùng đi.
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu nói:
- Ta sở dĩ mời huynh cùng đi là bởi vì người kia tinh thông thuật Không Gian Di Động, muốn nhờ Không Gian Khiêu Dược của huynh để đối phó hắn.
Khiếu Thiên nói:
- Nếu vậy, chúng ta lập tức đi ngay.
Triệu Ngọc Thanh không nói thêm câu nào, đứng lên kêu Phương Mộng Như, ba người quanh thân lóe lên ánh nhạt, chớp mắt đã biến mất. Lâm Y Tuyết thấy nhàm chán, kéo Tân Nguyệt nói:
- Chúng ta đi thăm Tuyết tỷ tỷ đi.
Tân Nguyệt lắc đầu bật cười, vừa dẫn Lâm Y Tuyết rời đi, vừa đang suy nghĩ, Lâm Y Tuyết ham chơi như vậy, một thân tu vi của nàng làm sao mà có được?
Cách Đằng Long cốc hơn ba trăm dặm về phía Tây, trong một hẻm núi băng, Hoàng Kiệt và Trương Phàm lúc này đang đàm luận hành động lần này. Đối với thu hoạch lần này, hai người rất là vừa ý, Hoàng Kiệt đắc ý phi thường cười nói:
- Trải qua trọng thương lần này, Đằng Long cốc thực lực bản thân giảm hẳn, phỏng chừng chống đỡ không bao lâu, tình thế Băng Nguyên sẽ hoàn toàn hỗn loạn.
Trương Phàm cười nói:
- Vừa rồi mới chỉ là bắt đầu, lần tới chúng ta phải tiếp tục tước bớt lực lượng của Đằng Long cốc, hơn nữa nhờ vào lực lượng này để loại trừ Ngũ Sắc Thiên Vực, để bọn chúng cùng tổn hại.
Hoàng Kiệt lên tiếng:
- Tốt nhất là tiêu diệt luôn cả Cửu U nhất mạch, đến lúc đó Cửu Hư nhất mạch của chúng ta có khả năng thống nhất thiên hạ, khôi phục lại những huy hoàng năm xưa.
Trương Phàm tự phụ nói:
- Không cần phải nóng lòng, Băng Nguyên chỉ là bước đầu của chúng ta mà thôi, tiếp theo trung thổ mới là mục tiêu chính của chúng ta.
Hoàng Kiệt mỉm cười gật đầu, phân tích:
- Hiện nay Đằng Long cốc đã bị tổn thương sơ bộ, phỏng chừng đang phòng thủ rất nghiêm mật, chúng ta có cần phải thừa dịp này tính đến tình hình của các thế lực khác hay không?
Trương Phàm nói:
- Những thế lực khác quá phân tán, chúng ta không cần phải lãng phí tinh lực, chỉ cần giữ chặt Đằng Long cốc, mọi thứ liền nằm trong lòng bàn tay của chúng ta. Bây giờ, chúng ta không cần phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần yên yên lặng lặng chờ đợi là được rồi.
Nghe vậy, Hoàng Kiệt cũng không nói nhiều nữa, hẻm núi băng lập tức không khí trầm lặng lại. Không biết trải qua bao nhiêu thời gian, mặt đất đột nhiên truyền đến tiếng chấn động, điều này khiến Trương Phàm và Hoàng Kiệt hơi kinh ngạc, hai người lập tức cảnh giác, phát sóng thăm dò quan sát tình hình chung quanh. Rất nhanh, Trương Phàm la lên thất thanh một tiếng, vọt miệng nói:
- Là một đôi chân khổng lồ, đang từ từ bay lên không, từ từ không thấy nữa.
Hoàng Kiệt nói:
- Đi, đi xem thử.
Tung mình bay lên, Hoàng Kiệt lập tức bay đi trước, nhắm thẳng về phía Đông. Giây lát sau, Hoàng Kiệt vượt qua được chừng gần hai mươi dặm, liền phát hiện một hàng dấu chân khổng lồ trên mặt tuyết. Hàng dấu chân này đang hướng thẳng về phía Bắc. Trương Phàm lóe lên đến liền, kinh ngạc nói:
- Chuyện này là thế nào vậy?
Hoàng Kiệt đi theo dấu chân, miệng lại cười khổ đáp:
- Băng Nguyên rất quỷ dị, có rất nhiều hiện tượng không cách nào giải thích được.
Trương Phàm không nói gì cả, vừa suy nghĩ vừa đi theo Hoàng Kiệt. Đi được vài dặm không còn dấu chân nữa, Hoàng Kiệt ngừng lại, lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Dấu chân này giống như ở hồ nước, đều thần xuất quỷ nhập, quả thực khiến người ta không biết được, thật ra đang dự báo điều gì đây?
Trương Phàm trầm ngâm đáp:
- Chuyện này hơi tà môn, được ... người nào đó, ra đi.
Đột ngột xoay người, Trương Phàm tỏ ra khác thường so với Hoàng Kiệt, tu vi của y sâu đến mức khiến người ta phải kinh ngạc. Cách đó vài trượng, Tứ Dực thần sứ ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Phàm, trầm giọng nói:
- Tu vi của các hạ khiến ta phải rất kinh ngạc, không biết phải xưng hô như thế nào đây?
Trương Phàm lạnh lùng đáp:
- Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm, ngươi là ai?
Tứ Dực thần sứ hơi cau mày, rõ ràng có phần lạ lẫm với Cửu Hư nhất mạch, miệng lại điềm nhiên đáp:
- Tứ Dực thần sứ, đến từ Phong Thần phái của Vực ngoại.
Trương Phàm cười lạnh nói:
- Té ra là cao thủ của Phong tộc, không biết ngươi đột nhiên xuất hiện ở đây có chuyện gì?
Tứ Dực thần sứ liếc nhìn hàng dấu chân trên mặt đất, điềm nhiên đáp:
- Ta chỉ đi truy tìm theo hàng dấu chân trên mặt đất mà thôi.
Hoàng Kiệt hỏi lại:
- Ngươi biết lai lịch của dấu chân này?
Tứ Dực thần sứ đáp:
- Nếu như ta không biết, hà tất phải truy tìm làm gì?
Trương Phàm lạnh lùng nói;
- Sợ không nhất định như vậy. Ngươi nếu đã biết lai lịch rồi, sao còn phải phí sức truy tìm?
Tứ Dực thần sứ cười lạnh nói:
- Ngươi muốn hỏi đến lai lịch của dấu chân này thì có thể nói rõ, không cần phải nói quanh làm gì, chỉ sợ sau khi ngươi biết rõ rồi, trong lòng có khả năng sẽ không dễ chịu.
Trương Phàm hừ giọng nói:
- Phải vậy không? Thế thì ta phải nghe cho rõ ràng rồi.
Tứ Dực thần sức nói:
- Nếu như ngươi muốn biết, ta có thể nói cho ngươi. Dấu chân này vốn gốc từ Cự Nhân tộc, nghe nói vài ngàn năm trước đây, Cự Nhân tộc đã bị diệt vong, vì sao lại xuất hiện ở nơi này, đây chính là nguyên nhân ta truy tìm đến đây.
Trương Phàm cười lớn nói:
- Một chủng tộc đã sớm bị diệt vong sao lại khiến tâm lý ta không dễ chịu, quả thật là quá đáng cười.
Tứ Dực thần sứ lạnh lùng nói:
- Không cần phải cuồng vọng như vậy, nếu như Cự Nhân tộc thật sự xuất hiện, sợ là lúc đó ngươi có khóc cũng khóc không được.
Hoàng Kiệt nói:
- Toàn bàn chuyện giật gân, ngươi cho là chúng ta sẽ sợ chăng?
Tứ Dực thần sứ hơi tức giận nói:
- Không cần phải tin làm gì, ngươi cho là Xà Thần lần này đến đây là vì điều gì đây? Với thực lực của bà ta mà phải tức tốc chạy đến đây, đổi lại người gặp là các ngươi, thế thì kết quả ngoại trừ cái chết cũng không còn gì khác.
Dứt lời, Tứ Dực thần sứ xông thẳng lên trời, chớp mắt đã không còn thấy nữa.
Hoàng Kiệt vẻ mặt hơi khó coi, trầm giọng nói:
- Trương Phàm, huynh thấy lời nói của hắn có mấy phần đáng tin?
Trương Phàm trầm ngâm nói:
- Nếu như Xà Thần quả thật đến đây vì chuyện này, thế thì cần phải cẩn thận mới được. Đương nhiên, chuyện nay còn phải cần chứng thực, hiện nay chúng ta có thể ... Không ổn, né nhanh.
← Ch. 397 | Ch. 399 → |